Vì Em Là Vợ Anh - Chương 68

Tác giả: Bé Ánh

Tết Nguyên Đán qua đi, Mạc Cửu Chương, Mạc Sùng Quang và Hà Dung Chỉ kéo vali về Mạc trạch, lúc đi còn ôm Giai Kỳ mấy cái, lại còn nói chuyện một lúc lâu với đứa bé trong bụng mới chịu lên xe.
Mạc Thiệu Khiêm quay sang nhìn Giai Kỳ: "Chúng ta đi thôi." nói rồi đan năm ngón tay vào tay cô, kéo ra xe.
Chiếc xe dừng lại, Giai Kỳ không đợi Mạc Thiệu Khiêm mở cửa đã tự đi xuống.
"Đi thôi!" cô kéo tay anh, bắt đầu chống cái gậy leo núi, Mạc Thiệu Khiêm một tay chống gậy leo, một tay bị cô nắm kéo đi. Anh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia, bất giác khóe môi giương lên một nụ cười ấm áp.
Ngọn núi này cũng không được coi là cao, leo tầm nửa tiếng là tới, mặc dù chân Giai Kỳ vừa mỏi vừa đau nhưng lại bị khí thế hừng hực của cô át đi.
"Yeahhh!" cô hô to, tay chống hông nhìn xuống dốc núi. Mặc dù núi không cao nhưng đứng trên đây vẫn có thể nhìn được hết quanh cảnh phố xá đông đúc dưới kia.
"Đi thôi." Mạc Thiệu Khiêm ôm eo cô, dẫn cô đi vào căn nhà tranh vững chãi đằng sau.
Giai Kỳ ngó nghiêng lung tung, xung quanh là cây cối rất tốt, bên đường có rất nhiều hoa dại, cỏ mọc xanh mơn mởn, rất có cảm giác giống như thiên nhiên thật chứ không phải được tạo ra.
Phía trước hai người không phải là nhà cao tầng xa hoa lộng lẫy hay gì đó, mà là một ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc, nhìn ngoài có lẽ không ai biết đằng sau có một suối nước nóng rất lớn.
Thấy Mạc Thiệu Khiêm đi vào, nhân viên nhanh chóng chạy ra đón: "Sếp!"
Hiển nhiên đây là suối nước nóng dưới trướng tập đoàn Đế Kim.
Nữ nhân viên kia lúng túng nhìn sang Giai Kỳ, không biết nên xưng hô thế nào cho phải.
"Gọi thiếu phu nhân." Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng đáp.
Nữ nhân viên vui mừng vì thoát khỏi cảnh lúng túng, vội vàng cúi đầu: "Thiếu phu nhân ạ."
Giai Kỳ đang mải quan sát xung quanh nên chỉ gật đầu một cái.
Suối nước nóng này có tên là Hồ Thiên, ở trên đỉnh núi Đại Phạn, người đi có thể đi đường hoặc leo núi, nhưng hầu hết mọi người đều thích leo núi lên, vừa vận động gân cốt vừa ngắm phong cảnh.
Nơi này không khí trong lành, hương hoa thơm mát, lại có suối nước nóng, rất hợp để nghĩ ngơi cuối tuần.
Hồ Thiên bên ngoài là nhà tranh, bên trong lại không khác gì suối nước nóng 5 sao. Người tới đông đúc, nếu không phải Mạc Thiệu Khiêm là Boss lớn thì có khi đến cả phòng cũng phải đặt trước cả tháng.
Mạc Thiệu Khiêm cầm thẻ phòng, ôm eo Giai Kỳ rời đi. Nữ nhân viên kia thầm tặc lưỡi ghen tỵ.
Giai Kỳ hào hứng muốn tới khu tắm nước nóng, Mạc Thiệu Khiêm đành để cô lôi đi.
"Woa!!" mắt cô sáng rực. Bên trong là một suối nước nóng rất to, bên ngoài viền đá, bên cạnh còn có mấy cây cỏ xanh rờn, hơi nước bao phủ khắp căn phòng, mờ mờ ảo ảo, cả phòng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Nhưng suối nước nóng to như vậy, lại chẳng có lấy một người.
Thấy cô nhìn mình thắc mắc, Mạc Thiệu Khiêm liền nói: "Đây là suối nước nóng tình nhân."
"A?" cô chớp chớp mắt nhìn anh, rồi lại nhíu mày ngẫm nghĩ. Quả thực lúc anh nói sẽ đưa cô đi tắm suối nước nóng, có đề cập tới vấn đề này.
"Khiêm." cô gọi.
"Hửm?" anh nhìn cô, cô nhoẻn miệng cười xấu, thoắt cái liền đến đằng sau anh, đẩy nhẹ một cái.
Anh mặc dù có thể vững vàng đứng thẳng, nhưng nếu cô đã muốn anh ngã, anh đương nhiên sẽ không làm trái, vì vậy liền thả lỏng, để cho toàn bộ cơ thể rơi xuống nước.
Anh nhanh chóng ngoi lên, đưa hai tay vuốt nước trên mặt, mái tóc ướt nhỏ giọt, quần áo trên người ướt sạch.
Cô nhoẻn miệng cười, cẩn thận thò hai chân xuống dưới nước, ngồi trên đá, vung vẩy chân đá nước.
Mạc Thiệu Khiêm bị nước bắn vào người cũng không giận, chỉ nhìn Giai Kỳ rồi nhanh chóng rẽ nước đi tới, kéo cô cùng xuống.
Giai Kỳ không đề phòng, nhanh chóng bị anh kéo xuống.
"Oaaa!! Anh chơi xấu!" cô ngoi lên, vuốt nước trên mặt, mái tóc nâu bồng bềnh bị nước làm ướt xẹp xuống.
Mạc Thiệu Khiêm nhướng mày, đưa tay lau nước trên mặt cô, nhướng mày hỏi: "Là ai đẩy anh? Hửm?"
Giai Kỳ lè cái lưỡi nhỏ, nhào vào lòng anh.
Nước ấm nhanh chóng khiến cơ thể của cô thư thái, gân cốt đều thư giãn, có cảm giác rất sảng khoái, cô vô thức lim dim mắt.
"Cởϊ qυầи áo ra." anh nói.
Cô giật mình, khi hiểu ra thì khuôn mặt lập tức đỏ ửng, lao vội ra khỏi vòng tay anh, giọng ấp a ấp úng: "Anh...anh...!" anh định làm ở đây ư!?
Mạc Thiệu Khiêm thấy cô tự dưng bật ra như bị bỏng, khẽ cười một cái rồi rẽ nước đi tới chỗ cô.
"Anh...anh đừng qua đây!!" cô xấu hổ vội rẽ nước đi hướng khác, mặc dù đây là trong phòng, lại không có ai, nhưng như vậy thật xấu hổ quá đi mất!
Mạc Thiệu Khiêm nhìn là biết cô hiểu nhầm ý của mình, nhưng vẫn không nói gì, chỉ cười cười nhìn cô chạy, cái dáng vẻ xấu hổ kia khiến anh muốn trêu đùa cô thêm một chút.
Giai Kỳ vịn đá, tính trèo lên bờ, lại bị Mạc Thiệu Khiêm kéo xuống, ôm từ đằng sau.
Chưa kịp phản kháng anh đã hôn nhẹ một cái lên cổ trắng nõn của cô, giọng nói mang theo ý cười: "Cởϊ qυầи áo, ngâm nước."
Giai Kỳ lúc bấy giờ mới hiểu rõ ý anh, xấu hổ tới mức mặt mũi đỏ bừng, lan sang tận cái tai trắng nõn.
Mạc Thiệu Khiêm không kiềm được hôn một cái lên tai cô, Giai Kỳ giật bắn mình, chưa kịp mở miệng kháng cự thì cánh tay của anh đã luồn vào trong áo.
Giai Kỳ vội giữ tay anh, anh vừa bảo cởϊ qυầи áo ngâm nước mà, tại sao bây giờ lại đυ.ng tay đυ.ng chân?
Mạc Thiệu Khiêm hít một hơi sâu, ngoan ngoãn dừng tay, chỉ hôn cô một cái rồi thôi.
Nếu bây giờ cô không mang thai, anh chắc chắn sẽ ăn cô thật mất!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc