Giai Kỳ nằm trong chiếc chăn ấm áp, lười biếng dụi dụi vào lòng Mạc Thiệu Khiêm, lại nhớ tới người nào đó hôm qua mặc kệ cô van xin thế nào cũng không nương tay, ăn cô sạch sẽ từ đầu tới cuối liền bực mình, dịch dịch người ra.
Thấy cô tránh mình, Mạc Thiệu Khiêm thầm cười khổ, kéo cô lại gần, ôm chặt.
"Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng." Mạc Thiệu Khiêm đưa tay xoa xoa cái eo của cô, anh biết mỗi lần làm xong, eo của cô sẽ vừa đau vừa mỏi.
"Có quỷ mới tin anh." cô lầu bầu nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im cho anh xoa.
"..." mức độ tin cậy từ lời nói của anh thấp đến thế ư?
Mà...hình như đúng là thế thật...
- ---
Mạc Thiệu Khiêm đưa Giai Kỳ về nhà, còn anh thì tới công ty.
Cô ngồi trên trong phòng, lười biếng dựa vào ghế xem ti vi. Cô chống cằm nghĩ nghĩ, vì lo cho sức khỏe của cô nên anh xin nghỉ hẳn cho cô, chỉ cho cô đi chơi hoặc ở nhà, không cho phép đi làm nữa.
Cả ngày ở nhà thật sự rất buồn chán, buồn chán tới mức khiến chân tay cô ngứa ngáy.
Cô tắt ti vi rồi đi tới tủ quần áo, chọn một bộ váy màu trắng đơn giản rồi xách túi ra khỏi nhà.
Ngồi trong xe, Giai Kỳ hỏi: "Hiếu Chính, Hạ Mộc, chúng ta đi đâu chơi đây?"
Hạ Mộc suy nghĩ một lúc liền đáp: "Hay chúng ta đi mua sắm? Tới khu vui chơi giải trí? Tới..." bờ la bờ la, vân vân mây mây.
Anh nói nhiều như thế mà Giai Kỳ chỉ lắc lắc đầu, rõ ràng là không có hứng thú.
Hiếu Chính im lặng, về khoản này anh không rành cho lắm. Anh rút điện thoại, gọi cho Trình thiên.
"Ế? Người anh em, có chuyện gì đấy?" Trình Thiên tròn mắt nhìn chiếc xe BMW đi trước xe mình một đoạn, thấy xe vẫn đi rất bình thường liền nghi hoặc, chẳng lẽ chị đại xảy ra chuyện gì?
Hiếu Chính không nhanh không chậm hỏi: "Đi đâu chơi bây giờ?"
"...." đầu Trình Thiên đầy vạch đen.
"Chị đại hỏi." Hiếu Chính lại nói.
"Ố? Hóa ra là chị đại không biết đi đâu chơi à?" Trình Thiên nghĩ nghĩ một lúc liền nói: "Hình như trung tâm mua sắm mở mấy cửa hàng quần áo rất đẹp, hình như còn mở một quán lẩu mới nữa."
Hiếu Chính ừ một tiếng rồi cúp máy, nhìn Giai Kỳ đang buồn rầu ủ rũ trong kính chiếu hậu liền nói: "Trình Thiên nói trung tâm mua sắm mở quán lẩu mới và..."
Giai Kỳ nghe đến lẩu liền vui vẻ đáp ứng, hoàn toàn không để ý đến nửa câu sau Hiếu Chính chưa nói xong: "Được được, chúng ta tới trung tâm mua sắm."
Hiếu Chính cạn lời, Hạ Mộc bên cạnh cười ha ha.
Trung tâm mua sắm.
Giai Kỳ hào hứng nhìn mấy cửa hàng quần áo mới, ném chuyện ăn lẩu ra sau, vui vẻ đi vào trong cửa hàng. Giờ vẫn còn sớm, để lát nữa ăn cũng được.
Cửa hàng đầu tiên cô vào là của một nhãn hiệu mới mở, phong cách rất trẻ trung năng động, nhìn không quá bắt mắt cũng không quá cầu kì.
Giai Kỳ đi đi lại lại rồi lựa một bộ đi thử, cô lấy mấy bộ từ tay tứ đại vệ sĩ rồi ôm vào phòng.
Kính Minh, Hiếu Chính, Hạ Mộc, Trình Thiên ngồi trên ghế chờ, không lâu sau Giai Kỳ bước ra, cô mặc chiếc áo phông trắng dây chữ hở một bên vai, sơ vin với quần đùi rách nhạt.
Bọn họ phải công nhận rằng chị đại mặc thế quả thực ăn gian mất mấy tuổi, không nhìn ra cô gần 22 tuổi mà trông chỉ mới 15,16.
"Bộp" mấy chiếc túi trên tay rơi xuống, Giai Kỳ và tứ đại vệ sĩ không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa, thấy Mạc Tử Đồng đang lúng túng cúi xuống nhặt mấy túi giấy, bên cạnh là một cô gái tóc đen 乃úi cao đáng yêu.
"Tử Đồng, anh sao vậy?" cô nàng nhíu mày nhìn Mạc Tử Đồng, đưa tay nhặt mấy túi giấy.
"Không sao không sao." anh cười đáp, rõ ràng trong mắt hiện rõ vẻ lúng túng.
Trần Nguyệt Nhi nhíu mày liễu nhìn Giai Kỳ, vẻ mặt khó chịu.
Giai Kỳ lúng túng không dám nhìn hai người, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện Tử Đồng tỏ tình với cô, lần trước gặp là lúc bị bắt cóc, cô hoảng sợ nên cũng quên mất chuyện đấy, bây giờ gặp đúng là rất ngại ngùng.
"Tiểu Kỳ Kỳ." Mạc Tử Đồng gãi gãi đầu cười bối rối.
Giai Kỳ cũng cười một cái coi như lời chào.
"Cậu Mạc, tiểu thư." tứ đại vệ sĩ cũng đứng lên cung kính.
"Tiểu Đồng, cô ấy là ai vậy?" Trần Nguyệt Nhi khoác tay Mạc Tử Đồng, thân thiết hỏi.
"Cô ấy là chị dâu họ của anh." Mạc Tử Đồng cười nói, giọng điệu có chút chua xót.
Trần Nguyệt Nhi nheo mắt nhìn, một người lúng túng tránh né một người bối rối đảo loạn mắt. Rõ ràng là có gian tình!
Với lại cách Tiểu Đồng gọi tên cô ta nghe rất dịu dàng, khác hoàn toàn giọng nói lạnh nhạt lúc gọi tên cô.
Trần Nguyệt Nhi cười tươi chạy đến nắm tay Giai Kỳ: "Chị dâu họ, em tên là Trần Nguyệt Nhi, là vị hôn thê của Mạc Tử Đồng." nói rồi liền nhếch miệng nói nhỏ, giọng điệu mang chút sát khí: "Tốt nhất là chị tránh xa anh ấy, nếu không đừng trách tôi."
Giai Kỳ nhìn cô gái chưa đầy 20 tuổi trước mặt mà sửng sốt, chớp chớp mắt mấy cái rồi đột nhiên nở nụ cười: "Được."
Nhìn nụ cười trong sáng không vương chút tạp niệm nào của Giai Kỳ, Trần Nguyệt Nhi hơi ngạc nhiên rồi cũng thu vài phần sát khí lại, cười nói: "Hình như có quán lẩu mới mở, chị cùng tụi em đi ăn nhé?"
"Được." Giai Kỳ gật đầu cười, cô cũng định đi tới đó ăn, có thêm nhiều người sẽ rất vui.
Thấy Giai Kỳ đồng ý không chút suy nghĩ nào, Trần Nguyệt Nhi hơi nhíu mày, mặc dù trông vẻ bề ngoài Giai Kỳ có vẻ hiền lành nhưng chưa chắc nội tâm đã giống vậy.
Cô nên thử thăm dò trước mới được, tránh những điều rủi ro trước đám cưới.