Vì Em Là Vợ Anh - Chương 54

Tác giả: Bé Ánh

Mạc Thiệu Khiêm mặc kệ, kéo cô vào lòng mình, tay ghì chặt cổ cô, ấn một nụ hôn sâu lên môi cô.
"Ưʍ..ưʍ.." cô khẽ giẫy giụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay anh nhưng càng muốn thoát, lực ghì của anh càng mạnh, dù có cố cũng không thể.
Cô đành bỏ cuộc.
Thấy cô ngoan ngoãn, tay của anh trườn xuống dưới, nắm lấy đầu nhũ tiêm bắt đầu xoa nắn.
Mới chỉ bị anh chạm vào thôi mà người cô đã phản ứng mãnh liệt khiến anh nhanh chóng tiến tới bước tiếp theo.
Tay anh chạm vào cánh hoa, nhét một ngón tay vào.
"Ưmm..." cô khẽ nhíu mày rên một tiếng.
Ngón tay anh nhét vào sâu hơn rồi di chuyển, cảm nhận bên trong ấm nóng của cô, cảm nhận được vách tường của cô như đang muốn hút anh vào bên trong.
Anh nuốt nước bọt, rút tay ra, lật người cô lại, anh nâng ௱ôЛƓ cô lên, kéo quần mình xuống, thứ thô to kia đã đợi từ lâu, anh giữ hông cô, đâm vào trong.
"ah..." cô hai tay chống xuống đất, miệng không ngừng thở dốc, thấy anh không chịu di chuyển, bụng dưới của cô ngứa ngáy khó chịu, cô mím mỗi khẽ nói.
"Anh..động đi."
Mạc Thiệu Khiêm cười khẽ, cúi xuống hôn lên lưng trần của cô, người cô khẽ run, tiếng thở dốc nơi cổ họng càng ngày càng không kiềm chế được.
Anh nở nụ cười xấu xa, vật nam tính kia nhanh chóng đâm sâu vào tìm kɧoáı ©ảʍ.
Tiếng bạch bạch nhóp nhép vang lên rất ái muội cùng tiếng rêи ɾỉ của cô khiến miệng anh khô đắng.
Anh rút vật nam tính chưa được thỏa mãn kia ra, không ngần ngại đưa miệng tới, lưỡi vươn ra khẽ liếʍ, nhanh chóng ςướק hết mật ngọt của cô. Tay trái đang ở eo trượt xuống ௱ôЛƓ cô, nắn Ϧóþ.
"A..." cô khẽ thở dốc.
- ---
Lúc Mạc Thiệu Khiêm và Giai Kỳ tới đã là 8 giờ 30 phút, thấy con dâu và con trai đi vào, Hà Dung Chỉ đi tới trách móc.
Giai Kỳ gãi gãi đầu cười nhận lỗi, Hà Dung Chỉ tinh mắt nhìn thấy gần xương quai xanh của cô có vết hôn vẫn còn mới, thế là bỏ qua chuyện đến muộn, hí hửng kéo con dâu với con trai vào nhà.
"Cháu dâu mau qua đây nào." Mạc Cửu Chương cười tươi nói, những nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra không ít.
"Tiểu Kỳ qua đây ngồi với ba." Mạc Sùng Quang nói rồi kéo cái ghế bên cạnh ra.
"Để cháu dâu ngồi cạnh ta." Mạc Cửu Chương lườm Mạc Sùng Quang.
"Để con bé ngồi cạnh con cũng được." Mạc Sùng Quang cũng đánh ánh mắt về phía Mạc Cửu Chương.
Giai Kỳ đứng ở giữa, tiến không được, lùi cũng không xong, lúng túng nhìn hai người.
Ánh mắt của Mạc Sùng Quang rõ ràng nói: Con dâu là của con! Mạc Cửu Chương cũng chẳng khác, bắn ngược lại một ánh mắt: Cháu dâu là của ta!
Đang lúng túng không biết phải làm sao thì một cánh tay đặt lên vai cô, kéo cô qua, giọng nói lạnh lùng đầy tính chiếm hữu vang lên: "Cô ấy là của con."
Mạc Thiệu Khiêm nói rồi trước ánh mắt ngơ ngác của hai người, kéo Giai Kỳ ngồi xuống chiếc ghế cạnh mình, Giai Kỳ cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Ăn cơm thôi, mọi người còn nhìn nhau thế làm gì?" Hà Dung Chỉ cầm đũa lên, gắp một con tôm vào bát Giai Kỳ: "Ăn đi con, mặc kệ họ."
"Con cảm ơn mẹ." Giai Kỳ cười rồi cầm đũa lên: "Con mời cả nhà ăn cơm."
Mạc Sùng Quang và Mạc Cửu Chương thấy vậy cũng bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Nói là ăn cơm, nhưng sự thật là không như vậy, vì cả bữa ăn Mạc Sùng Quang và Mạc Cửu Chương tranh nhau gắp cho Giai Kỳ.
"Cháu dâu, ăn thịt đi." Mạc Cửu Chương gắp một miếng thịt chiên, để vào bát Giai Kỳ.
"Cháu..." Giai Kỳ đang định nói cháu cảm ơn thì Mạc Sùng Quang chen vào nói trước, gắp cho cô một miếng mực: "Tiểu Kỳ, mực này mới nhập sáng nay, đảm bảo tươi ngon."
"Con..."
"Cháu dâu ăn nhiều thịt một chút đi, nhìn cháu gầy quá!" Mạc Cửu Chương lại gắp một miếng thịt vào bát Giai Kỳ.
"Cháu..."
"Phải ăn cả rau xanh nữa, như vậy mới đủ chất!" Mạc Sùng Quang lại gắp vào bát Giai Kỳ một lát rau xanh.
"Con..."
"Đây, ăn cái này."
Giai Kỳ: "..."
"Cả cái này nữa, đồ mới nhập..."
Giai Kỳ: "..."
"Đừng cho cháu dâu ta ăn quá nhiều hải sản!"
"Con bé ăn thịt mãi cũng chán chứ!"
Bờ lô bờ la...
Giai Kỳ câm nín nhìn hai người đối diện, không biết nên nói gì, cũng mặc kệ chiếc bát bé nhỏ của mình cứ dần đầy dần đầy thức ăn.
Hà Dung Chỉ nhìn hai người đang cãi nhau bên cạnh mà cảm thấy đau đầu.
Mạc Thiệu Khiêm hiển nhiên không chịu nổi cảnh này nữa, đẩy bát của Giai Kỳ ra, lấy một chiếc bát trống bên cạnh đưa cho cô.
Mạc Sùng Quang và Mạc Cửu Chương bị hành động của anh làm cho khựng lại, lại nhìn thấy cháu dâu và con dâu mình thở phào mới biết nãy giờ mình hơi quá đà, vội vàng ho khan mấy tiếng rồi chỉnh đốn lại.
Ăn xong cơm, mọi người ngồi lại phòng khách để uống trà, Giai Kỳ vui vẻ ngồi một bên ăn hoa quả, nghe mọi người nói chuyện.
"Tiểu Khiêm, bao giờ ba mới có cháu để bồng đây?" Mạc Sùng Quang nhìn Mạc Thiệu Khiêm, ánh mắt chờ mong.
"Đúng vậy, các con cưới nhau cũng gần một năm rồi." Hà Dung Chỉ cũng chen vào.
"Càng sớm càng tốt, sức khỏe ta sắp không chịu được rồi." Mạc Cửu Chương nói rồi giả bộ ho hai cái.
Khóe môi Giai Kỳ giật giật, đang thầm nể phục ông nội thì cả người đột nhiên bị bế thốc lên.
"A...anh.." cô xấu hổ ôm lấy cổ Mạc Thiệu Khiêm. Anh mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ôm cô lên lầu.
"Con làm gì vậy?" Mạc Sùng Quang đứng dậy nhíu mày.
Mạc Thiệu Khiêm đang đi bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Mạc Sùng Quang: "Sản xuất em bé."
Hà Dung Chỉ đang uống trà suýt thì phun cả ra ngoài, con trai bà...cũng quá thẳng thắn đi?
Mạc Sùng Quang nghe vậy cũng vội cúi xuống ho khan mấy tiếng: "Tiếp tục, tiếp tục đi."
Mạc Cửu Chương nhìn cháu trai nhà mình, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Ông thầm mở cờ trong bụng, cuối cùng cũng sắp có cháu để bồng rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay