Ngày đầu Lâm Y Tịnh đi làm không có vấn đề gì xảy ra cả. Nhưng vấn đề ở đây là cô gặp lại Hồ Hoàng Anh, người yêu cô say đắm, hơn 4 năm qua vẫn luôn tìm cô và mong nhớ về cô.1
" Lên xe đi, tôi đưa em về "
Hồ Hoàng Anh lái xe chắn ngay phía trước của Lâm Y Tịnh rồi bước xuống xe đi lại gần cô. Hôm nay anh đã nhiều lần muốn nói chuyện với cô nhưng cô cứ tìm lý do rồi bỏ đi.
" Không cần đâu, viện trưởng"
" Em cố tình tránh né tôi "
" Không phải, nhà tôi cũng gần ở đây "
" Y Tịnh, hơn 4 năm qua em đã sống ở đâu? Tại sao lại bỏ đi "
" Là chuyện riêng của tôi "
Lâm Y Tịnh định bước đi thì Hồ Hoàng Anh kéo cô lại, ôm cô vào lòng cho thỏa nhớ mong.
" Y Tịnh, tôi đã biết hết sự việc năm đó rồi. Xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho em "
Sự việc năm đó của Trần Tố Như hãm hại Lâm Y Tịnh đã làm cho chấn động cả bệnh viện. Cũng may lúc đó cô đã rời đi nếu không, sẽ không chịu nỗi cú sốc đó.
" Buông tôi ra "
Lâm Y Tịnh đẩy Hồ Hoàng Anh ra. 4 năm trước cô không yêu anh thì 4 năm sau cũng sẽ như vậy.
" Y Tịnh, cho tôi một cơ hội để được ở bên cạnh em được không? Tôi thật lòng yêu em, hơn 4 năm qua ngày nào tôi cũng nghĩ đến em "
" Viện trưởng, tôi không yêu anh. 4 năm trước cũng vậy và 4 năm sau cũng vậy. Tôi hiện tại là mẹ đơn thân, anh để tôi yên được không? "
" Mẹ đơn thân? Là con của Trương tổng "
Hồ Hoàng Anh bất ngờ. Mẹ đơn thân? Lâm Y Tịnh là mẹ đơn thân vậy còn ba của đứa bé là ai? Chẳng lẽ sự cố năm đó đã khiến cho Y Tịnh làm mẹ đơn thân. Tại sao cô lại khờ như vậy? Cô là bác sĩ, tại sao lại để xảy ra chuyện đó.
" Không phải, tôi đã kết hôn và ly hôn "
Hồ Hoàng Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Đúng lúc này Trương Nghị cũng bước xuống xe kéo Lâm Y Tịnh rời đi. Cuộc đời cô, khi cô bước chân xuống thành phố A thì đã định sẵn như vậy.
Trương Nghị là ai, chỉ cần một nốt nhạc thì đã biết rõ mọi chuyện. Nếu không phải bà Trác nhúng tay vào thì năm đó anh đã tìm được cô.1
" Trương tổng, anh làm gì vậy? Buông tôi ra "
Lâm Y Tịnh bất ngờ. Hôm qua vừa gặp bà Trương thì hôm nay Trương Nghị đã xuất hiện. Có trách thì cứ trách đêm định mệnh đó.
" Trương tổng, anh buông cô ấy ra "
Hồ Hoàng Anh kéo tay cô lại.
Lâm Y Tịnh thật sự muốn khóc. Tay bên phải thì bị Trương Nghị kéo, tay bên trái thì bị Hồ Hoàng Anh kéo. Cô thật sự rất mệt mỏi. Nếu được chọn cô vẫn muốn ở lại bên Mỹ, 4 năm qua hai mẹ con của cô sống rất tốt, rất hạnh phúc và vui vẻ.
" Cậu là gì mà dám ra lệnh với tôi? "
Trương Nghị nghiêm mặt nhìn Hồ Hoàng Anh.
" Tôi là bạn trai của cô ấy. Đã đủ chưa? "
Trương Nghị nhếch môi cười, buông tay của Lâm Y Tịnh ra.
" Bạn trai? Bạn trai như cậu mà để bạn gái của mình có con với tôi "
" Trương tổng, anh đừng nói bậy bạ. Con gì ở đây chứ? " Lâm Y Tịnh nói.
Trương Nghị không nói gì, gỡ tay của Hồ Hoàng Anh ra khỏi tay của Lâm Y Tịnh rồi kéo cô vào trong xe của anh. Hôm nay anh phải làm rõ mọi chuyện.
Lâm Y Tịnh không còn đường thoát. Cô không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Trương Nghị đã biết.
Chiếc xe của Trương Nghị nhanh chóng lái đi, Hồ Hoàng Anh chỉ biết đứng đó nhìn theo. Nhìn người đàn ông khác đưa người mình yêu rời đi.
Trên xe, Lâm Y Tịnh hai tay bấu vào nhau. Cô không biết phải nói với anh làm sao? Chắc anh đã biết tiểu Niên chính là con ruột của anh.
Hôm qua khi bà Trương nói thì anh đã cho người đều tra, kết quả làm anh như ૮ɦếƭ đứng. Anh quá bất ngờ khi mẹ của cậu nhóc đó chính là Lâm Y Tịnh, nếu mẹ của cậu nhóc đó là Lâm Y Tịnh thì anh dám chắc chắn cậu nhóc đó chính là kết quả của tình một đêm giữa anh và cô.
Năm đó Lâm Y Tịnh vẫn còn là con gái và lúc đó cô cũng không có bạn trai.
" Lâm Nghị Niên là con trai của tôi? "
" Không phải "
" Em chối à, tôi đã gặp tiểu tử đó rồi "
Trưa hôm nay anh đã đến trường mà Lâm Y Tịnh cho tiểu Niên học. Chỉ đứng từ xa nhìn tiểu Niên nhưng anh đã khẳng định tiểu tử đó chính là con trai của anh.
" Trương tổng, ngài định làm gì? "
Đôi mắt của Lâm Y Tịnh đỏ au lên nhìn Trương Nghị.
Ánh mắt của Trương Nghị dời ra ngoài. Làm gì? Anh cũng không biết mình phải làm gì? Tại sao lại trớ trêu như vậy? Chỉ còn một tuần nữa là đã đến lễ đính hôn của anh và tiểu thư của Trần gia.
" Trương tổng, tôi cầu xin ngài. Ngài hãy xem như ngài không biết chuyện gì cả. Ngài cũng đã sắp đính hôn và kết hôn rồi. Ngài muốn mấy đứa con cũng được nhưng tôi chỉ có mình tiểu Niên. Nó là mạng sống, là tất cả của tôi "1
Nước mắt của Lâm Y Tịnh rơi xuống, cô nguyện cả đời này không kết hôn chỉ để chăm sóc cho tiểu Niên.
" Nhưng nó cũng là con của tôi, tôi làm sao xem như không có chuyện gì "
Hôm nay nhìn thấy tiểu Niên thì lòng anh dâng lên niềm hạnh phúc gì đó rất khó tả. Anh muốn đi lại gần ôm cậu, hôn cậu nhưng lại sợ cậu hoảng sợ.
" Trương tổng, tôi..."
" Em đừng nói nữa. Tại sao lúc mang thai không nói với tôi? "
Trương Nghị nghiến răng nói. Anh đang rất tức giận. Nếu lúc đó nói với anh thì có phải dễ giải quyết hơn không? Vậy mà còn chơi trò chốn tìm với anh, để anh không tìm ra.
" Tôi..."
" Những gì em làm thì em phải chịu. Tiểu tử đó là con của tôi thì tôi có quyền. Em không có quyền để chia rẽ, ngăn cấm ba con tôi nhận nhau. "
Năm đó nếu như Lâm Y Tịnh không nhìn thấy anh ôm ấp người con gái khác thì cô cũng đã nói với anh. Cô muốn tốt cho anh, cô không muốn anh phải khó xử.