Sáng hôm sau Diệp Dĩ Hiên thức giấc, vừa xoay mình một chút thì cơn đau ở khắp người truyền tới.
Diệp Dĩ Hiên xoay người lại nhìn Trác Viễn Phong đang nằm ngủ bên cạnh. Gương mặt anh lúc ngủ cũng tỏa ra một khí chất cao ngạo, quyền lực.
Diệp Dĩ Hiên sờ nhẹ vào khuôn mặt của Trác Viễn Phong, cô không biết mình được ở bên cạnh anh bao lâu nữa? Cô sợ hạnh phúc này sẽ biến mất.
Giọt nước mắt của Diệp Dĩ Hiên lặng lẽ rơi xuống. Tại sao ông trời lại bất công với cô như vậy? Cô thừa biết vị trí của mình ở đâu nhưng cô đã lỡ yêu Trác Viễn Phong rồi thì phải làm sao? Tại sao cô không phải là tiểu thư để được môn đăng hộ đối với gia đình của anh?.
Dù cô có cố gắng học tập, làm việc thì cô cũng không thể sánh bằng với Lưu Đông Thanh. Chỉ cần thứ mà Lưu Đông Thanh muốn thì chắc chắn sẽ có được còn cô thì sao? Đến cả những bộ quần áo, giày dép hơi mắc tiền một chút cũng không dám mua. Không có ngày nào mà thật sự vui vẻ đối với cô.
Diệp Dĩ Hiên đứng dậy nhặt lấy chiếc khăn của Trác Viễn Phong quấn đêm hôm qua lên quấn quanh người mình lại. Cô lấy điều khiển mở rèm cửa để cho ánh sáng chiếu vào căn phòng hơi lộn xộn này.
Diệp Dĩ Hiên khoanh tay đứng nhìn ra ngoài. Trời hôm nay rất đẹp, rất trong xanh. Cô ước gì cuộc đời mình cũng như vậy.
Trác Viễn Phong do ánh nắng chiếu vào mà nheo mắt tỉnh giấc. Thấy Diệp Dĩ Hiên đứng đó mà trái tim anh dâng lên niềm hạnh phúc, anh ước gì mỗi buổi sáng mở mắt ra đều được thấy cô.1
Trác Viễn Phong cả thân người trần trụi đi lại ôm lấy Diệp Dĩ Hiên từ phía sau. Ở bên cô thì cần gì mặc đồ, cần gì liêm sỉ. Chỉ cần anh và cô thoải mái là được.
" Sao dậy sớm vậy, bảo bối? "
" Em không muốn ngủ nữa "
Diệp Dĩ Hiên mỉm cười.
" Vậy thì chúng ta tiếp tục sinh con "1
Nụ cười trên môi của Diệp Dĩ Hiên tắt hẵn. Anh ăn thứ gì mà sinh lực dồi dào như vậy? Hôm qua làm cả đêm, vậy mà sáng lại muốn nữa.
" Không...em còn đau lắm đấy "
Trác Viễn Phong mỉm cười ôm chặt Diệp Dĩ Hiên vào lòng. Chỉ cần là cô thì làm bao nhiêu cũng không thấy đủ.
" Phong...chắc là ngày mai em sẽ gặp mẹ anh một lần nữa "
" Em định làm gì? Mọi chuyện để anh giải quyết, em đừng ra mặt "
Trác Viễn Phong lấy lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của mình.
" Chúng ta không thể cứ như thế này anh à "
" Em cứ coi như chúng ta đang hưởng thụ cuộc sống của vợ chồng son. Anh tin một thời gian nữa mẹ anh sẽ chấp nhận "
Trác Viễn Phong khá tự tin khi Trác thị bây giờ không có người điều hành. Ông Trác thì đã lớn tuổi, không đủ sức để lãnh đạo nữa và điều quan trọng hơn là cô sẽ mang thai. Nếu như cô mang trong mình giọt máu của Trác gia thì nhất định bà Trác sẽ chấp nhận.
Diệp Dĩ Hiên nãy giờ như hiểu ra được chuyện gì. Cô liền quay người lại nhìn Trác Viễn Phong.
Ui là trời
Anh không mặc đồ mà cứ như thế đi lại ôm cô
" Sao anh không mặc đồ vào "
" Này, cái khăn của anh đang trên người của em đấy. Mau trả lại cho anh "
Trác Viễn Phong lại thích trêu chọc Diệp Dĩ Hiên. Anh nhớ lúc trước cô đâu có như thế này, lúc nào cũng đối xử lạnh tanh với anh, làm anh rất buồn lòng. Nên bây giờ anh phải trêu ghẹo cô để trả thù lại.
Trác Viễn Phong giật lấy chiếc khăn trên người của Diệp Dĩ Hiên. Cô liền nhanh chóng giữ chặt chiếc khăn lại.
" Đồ biến thái, cái khăn này là em nhặt lên trước chứ bộ. Có ghi tên anh không mà bảo khăn của anh? "
" Nhưng đêm qua nó nằm trên người của anh "
" Mặc kệ anh. Mau vào trong mặc đồ vào. Thấy gớm ૮ɦếƭ đi được "
Diệp Dĩ Hiên không tự chủ được mà nhìn xuống cậu nhỏ của Trác Viễn Phong. Cô thật sự muốn mù mắt ngay tại khoảnh khắc này.
" Thấy gớm? Người ta to như vậy, dài như vậy, làm em sung sướng như vậy mà em bảo thấy gớm. Em có đang thật lòng không vậy? "1
Trác Viễn Phong tà ác kéo tay của Diệp Dĩ Hiên đặt ngay cậu nhỏ của anh.
" Aaa Trác Viễn Phong. Anh có thôi đi không? "
Trác Viễn Phong thấy Diệp Dĩ Hiên không giữ chiếc khăn nữa liền kéo nó khỏi người của cô.
" Aaa...Trác Viễn Phong "
Diệp Dĩ Hiên tức giận mặt đỏ trạch lên. Càng ngày anh càng biến thái, không liêm sỉ.
Trác Viễn Phong bật cười quăng chiếc khăn ra xa. Diệp Dĩ Hiên liền tức giận bỏ đi vào phòng tắm vscn.
Trác Viễn Phong cũng không chịu thua mà chạy vào phòng tắm với cô. Cô lườm anh rồi lấy chiếc khăn khác quấn quanh người lại.
Cả hai cùng nhau súc miệng, rữa mặt. Nhưng đến lúc tắm thì cô rất căng thẳng khi Trác Viễn Phong cứ mặt dày ở lì trong này mà còn chẳng thèm mặc gì cả.
Diệp Dĩ Hiên nghiến răng rồi gỡ khăn tắm ra quăng vào mặt của Trác Viễn Phong. Cô đi lại vòi nước sả nước ấm xuống.
Trác Viễn Phong là đang chờ khoảnh khắc này, khoảng khắc được tắm chung với Diệp Dĩ Hiên.
" Tránh ra..."
" Anh cũng chưa tắm mà "
Trác Viễn Phong nói nhưng tay lại mò vào cặp иgự¢ của cô nắn Ϧóþ. иgự¢ của cô rất vừa tay của anh, lại vừa mềm vừa thơm.
" Em giận anh thật đấy "
" Đừng tắm vòi này nữa, tắm vòi của anh đi "1
Diệp Dĩ Hiên tức đến muốn khóc. Tại sao cô lại yêu một tên bệnh hoạn, biến thái này.