-Chào...lâu quá ko gặp...
Minh Nhật trừng mắt nhìn anh ta...
Sao lại là anh ta...
.
.
.
Là Việt...
...
Bảo hốt hoản nhìn con dao.
Minh Nhật ngạc nhiên.
Trường Giang cùng Phan Thanh tỏ vẻ khó hiểu.
-Việt?
-Là tao... Là người đã bị mày ςướק đi người con gái tao yêu nhất...
Bảo thót tim nhìn Việt...
"Cái gì mà ςướק đi người con gái anh ta yêu nhất..."
-Và cũng là người ςướק đi người con gái của tao...
Một giọng nói nữa vang lên.
Cả bọn quay ngoắc nhìn sang...
Trời...
Bánh Dâu ko tin vào mắt mình nữa...
Là Quân...
Chuyện quái quĩ gì đang xảy ra thế này...
>" -Anh Quân...???
Quân bước lại, mặt lạnh như băng anh kéo Bánh Dâu về phía mình...
-Anh... Chuyện này là sao... Anh đang làm cái gì vậy...???
-Thằng Minh Nhật bây giờ ko còn quan trọng nữa, máy muốn xử nó sao thì tùy - Quân hếch mặt về phía Việt đang cầm con dao sáng loáng - Giờ tao cần tính sổ thằng em tốt bụng này. - Anh ta hầm hầm nhìn Trường Giang.
-Có ai nói cho tôi biết là chuyện gì đang xảy ra không... - Bánh Dâu hét to...
-Thì như em thấy đó... - Quân nhún vai.
-Chuyện là cô em muốn thằng nhóc này tàn phế ra sao?? - Việt lên tiếng
-Thôi dẹp thằng Minh Nhật qua một bên đi. Thằng Giang đang giữ một số giấy tờ quan trọng của tao, để tao giải quyết nó trước.
...
-Mày đang giấu chúng ở đâu???
-Tôi ko biết...
-Nói láooo...
.
.
-Ở đâu...???
Trường Giang vẫn im lặng...
"Bốp"
Một cú đấm vào vết thương Trường Giang. Bánh Dâu cắn môi đến rướm máu...
Nó bắt đầu thút thít...
-Nói đi Giang, mặc kệ "DREAMLOVE", ko ông sẽ ૮ɦếƭ mất..-Minh Nhật giục to...
-Tôi ko biết ở đâu cả! - Trường Giang vẫn khăng khăng...
"Bốp...bốp...bịch..."
...
Cứ thế những màn tra tấn hung bạo từ đàn em của Quân để ђàภђ ђạ ép cung Giang nói ra gì đó... Bọn chúng 2 tên nắm 2 cách tay đang bị trói của Giang, 3, 4 tên đừng trước sau thay nhau đấm, dọng và dùng gậy đập tới tấp lên người Giang...
Nó sợ phát ngất lên...
Quân là người độc ác thế sao??
Trường Giang là bạn anh cơ mà :((....
Nó bật khóc huhu...
-Anh...anh dừng lại đi... :((
-À tao có ý này Giang à... Tao sẽ ko tra tấn mày nữa... Cũng ko ђàภђ ђạ mày nữa... Mày ko nói cũng ko sao... Nhưng tao sẽ...Gi*t Bánh Dâu...
Quân kề súng vào đầu nó...
-Đừng... - Minh Nhật cùng Trường Giang đồng thanh.
Trời... Quân làm cái gì vậy... Gi*t nó ư? Quân muốn Gi*t nó ư...? Nó cũng lờ mờ hiểu ra được sự việc rồi... Trường Giang ko hại "DREAMLOVE", ko hại Minh Nhật... Người đứng sau vụ việc này là Quân... Anh ta đến tìm nó nhằm mục đích nhử Trường Giang ra, anh ta cố nói Trường Giang nhúng tay vào "DREAMLOVE" để đánh lạc hướng nó... Sao nó khờ khạo thế này cơ chứ! Hèn chi anh ta đi Mỹ ko lâu thì Minh Nhật cũng sang Mỹ...
Chẳng lẻ cái tài liệu mật đang nằm trong "Gringet" mà Trường Giang nói là cái Quân cần tìm... Chẳng trách Quân ko đếm xỉa tới Minh Nhật nữa và nhắm thẳng vào Trường Giang...
T_T
Huhu
-Bỏ súng xuống đi...tôi nói...
-Biết vậy tao đã phải sớm nghĩ ra cách này để mày đỡ chịu đòn hén... - Quân đắc ý nhếch mép khinh khỉnh...
-Ko được... Anh ko được nói anh Giang...
-Nói đi rồi tao bỏ súng xuống...
...
-Chúng nằm ở két sách ngân hàng "Gringet"........mật khẩu là....
-Nói mau ko tao bắn Bánh Dâu...
-Mật khẩu là.....
34.
-Đừng nói....
.
.
.
Minh Nhật chộp lấy con dao trên tay Việt rồi lao thẳng về phía Quân, anh đạp mạnh Quân ra khỏi người nó.
Quân nổ súng loạn xạ, may mà Minh Nhật kéo nó tránh kịp hết...
.
Trong lúc bọn chúng chú ý việc tra tấn Trường Giang và dùng nó làm con tin, Minh Nhật đã lợi dụng sơ hở cục cựa cố tự cởi trói cho mình và anh đã thành công, may mà vừa kịp lúc Trường Giang định nói mật khẩu...
...
Bọn người theo dõi nó lại một phen hỗn chiến cùng người hình như là của Minh Nhật. Minh Nhật lôi nó vào một góc vội cởi trói cho nó, Trường Giang với Phan Thanh cũng được cởi trói rồi... Căn nhà ẩm thấp lại náo loạn trong một bãi chiến trường nữa... Minh Nhật bảo nó ngồi yên đó, chưa kịp phản ứng gì thì anh chạy mất tiu, huhu nó sợ quá... Cứ đánh qua đánh lại thế này thì khi nào mới xong và giải quyết được vấn đề :((... Nó ngồi co ro...
Nó nhìn ra, Minh Nhật đá văng súng của Quân rồi, Phan Thanh thì đã dẫn Trường Giang trốn đâu mất, cũng phải Giang bị thương nặng quá cơ mà T_T...
Nó muốn giúp Minh Nhật.... Phải làm sao đây T_T...
Cũng tại nó, tất cả cũng tại nó, Minh Nhật đã dặn nó ko được gặp Trường Giang thế mà nó cứ bướng bĩnh... Đáng lẽ nó phải nhận ra từ lúc bị đám người kia theo dõi nó...:((...
-Đi em...- Minh Nhật chạy lại nắm lấy tay nó lôi đi. Cả bọn kéo ra cửa sau, có một chiếc ôtô chờ sẵn, là Quốc lái... Nó hơi bất ngờ...
Bên trong vẫn là những cuộc ẩu đả...
Minh Nhật đỡ Phan Thanh ngồi phía trước, nó đỡ Trường Giang lên băng ghế sau.
૮ɦếƭ... Chiếc kẹp tóc hình nơ của nó đâu mất tiu rồi... Nó quay ngoắt lại tìm kím... Ko thể để mất được đâu... Là chiếc kẹp tóc Minh Nhật đã tặng nó cái hôm mời nó đi party của trường đó.... :((... Là một trong 2 món quá cuối nằm trong vali kí ức của nó đó :((...
-Bánh Dâu, làm gì vậy lên xe lẹ đi... - Minh Nhật kêu to... Câu nói hơi giống cái lúc anh bảo nó lên xe để đi leo núi... Nhưng bây giờ câu nói ấy cấp bách và hối hả hơn xưa...
Nó nghĩ một thoáng về hôm đi chơi ấy rồi tiếp tục lúi cúi tìm chiếc kẹp tóc hình nơ...
...
Kia nó thấy rồi... Nằm ngay gần cửa sau căn nhà... Nó vội chạy lại nhặt...
Quốc Ϧóþ kèn tin tin, Minh Nhật chạy lại nó...
-Này nguy hiểm lắm em làm cái gì vậy...
-Được rồi nè anh...-Nó quay lại chìa cái kẹp nơ mỉm cười.
.
.
.
"Tao ko yêu được cô ấy thì bọn mày cũng đừng hòng..."
...
"Đùng..."
-Á...-Nó chỉ kịp kêu lên một tiếng rất thanh sau cái níu của Minh Nhật...Gì vậy....-Khônggggggggg................aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa............
.
.
.
Huhu... Máu...máu ra nhiều quá... Quân đã bắn... Quân đã bắn nó nhưng vì xoay lưng nên nó ko thấy... Minh Nhật đã ôm nó quay lại...và trúng đạn....Huhu...
-Anhhhhhhhhh............
Phía đâu trong nhà nổ một phát đạn, trúng chân Quân, anh ta ngã khụy...
Quốc vội đỡ Minh Nhật lên xe...
...
Quốc rồ ga phóng cái vèo...
Quân tức sôi máu lên một chiếc ô tô khác cùng đàn em đuổi theo...
Nó cứ ôm vết thương bê bết máu ngay lưng Minh Nhật khóc thảm thiết...
...
"Đùng...đùng..."
Hình như đạn ở đâu nổ thì phải... Nó nhìn về phía sau... Trời.. Quân cho đàn em bắn xe tụi nó...
Nhóc cu Bi ngày xưa ở dưới quê cùng nó bắt cá, chèo xuồng...giờ như vậy sao...:((... Nó ko dám tin vào sự thật nữa dù sự thật đang rành rành trước mắt... Nó khóc...cứ khóc...
Quốc cố tăng tốc nhưng vẫn ko thể tránh hết những phát đạn từ xe Quân... Lớp kính phía sau ô tô tụi nó bắt đầu rạn nứt rồi...
Cứ thế pha rượt đuổi diễn ra như trên phim hollywood. Phía trước là một khúc cua hiểm trở, đường đèo núi nên khá hẹp... Quốc dặn mọi người thắt chặt dây an toàn...
Quốc cho tăng tốc... Quân phía sau cũng cho đàn em tăng tốc...
Cách khúc cua chừng ba mươi mét, Quốc vội đạp thắng lại, chiếc xe trượt đi, lốp xe cạ xún mặt đường tạo thành 2 vệt cháy đen và dừng ngay lại ở khúc cua.!!! Phù phù [ tí nữa thì toi]
"Rầm..."
.
.
.
Chiếc xe Quân ko trở tay kịp đã lao xuống vực thẩm...
"Bùm..."
Nó úp mặt vào người Minh Nhật mà ko dám nhìn cảnh tượng hãi hùng ấy...
...
Quốc ko chần chừ thêm phóng thẳng xe đến bệnh viện gần nhất...
35.
1 năm sau...
...
Trên chuyến bay Sydney-Việt Nam...
Cô gái lên sau cùng đảo mắt tìm số vé chiếc ghế của mình...
-Anh vui lòng cho tôi vào trong được ko ạ?
Anh chàng đang nhắm nghiền mắt cau có...
-Cô tìm ghế khác mà ngồi...
-Ơ nhưng đây là ghế của tôi mà...
-Thì cô ngồi đại ghế nào đi có ૮ɦếƭ ai đâu...
-Nhưng toa này khách đã đầy rồi anh ko thấy hả...
Anh chàng mở to mắt nhìn trừng trừng cô gái...
-Rách việc, vào đi...
...
-Giờ tôi ngủ cô đừng có mà làm ồn...
-Này cái anh kia...Đừng thấy tôi hiền mà làm tới nãy giờ nha...
...
Đó là cuộc gặp gỡ giữa My My và Trường Giang...
My My hoàn thanh xuất sắc khóa học bổng ở Sydney của mình, Trường Giang thì đang trên đường về Việt Nam để dự đám cưới một người bạn...Thế là họ tình cờ gặp nhau... Một cuộc gặp gỡ định mệnh.
...
1 tuần sau...
Cô gái trong bộ váy cưới trắng tinh lộng lẫy trông nàng ko khác nào một cô công chúa mới lạc từ truyện tổ tích ra...
Ắt hẳn mọi chàng trai trong thán phòng này đều ao ước chủ rể là mình, còn mọi cô gái thì phải trố mắt ra ghen tị...
Nàng sánh đôi cùng chú rễ bãnh trai trong bộ vest lịch lãm...
Hai người bước lên lễ đài trong tiếng dương cầm ngân nga, ánh đèn mờ ảo và kim tuyến rơi đầy...
Xin chúc mừng cô dâu Minh Thy và chú rể Lê Quốc...:D:D...Đừng tưởng là đám cưới của Ngọc Bảo nhén ;))...
Bản "The Wedding day" được Minh Nhật chơi du dương...Nó đứng cạnh ngắm nhìn và mỉm cười... Anh nắm lấy tay nó hôn nhẹ, bàn tay có đeo chiếc nhẫn mà Minh Nhật tặng 6 năm về trước...
...
Sau cái hôm rượt đuổi nguy kịch ấy Minh Nhật, Trường Giang và Phan Thanh cùng nhập viện. Minh Nhật mất nhiều máu, nó thì luôn trong tình trạng mắt sưng vù...Sau 3 ngày hôn mê Minh Nhật cũng tỉnh và đã qua khỏi cơn nguy kịch...
Nó lại mừng đến phát khóc.
...
Quay lại đám cưới của Minh Thy và Quốc...
Có một cô gái vào dự tiệc trễ, cô ngồi vội vào một chiếc bàn nào đó còn trống ghế...
Cô ngước nhìn, phía đối diện cô là anh chàng đáng ghét cô đã gặp trên máy bay...
Đó là cuộc hội ngộ thứ 2 của My My và Trường Giang... Cuộc hội ngộ mở ra một chặng đường mới cho cả hai… (:”>…)
Ở một bàn tiệc khác có một anh chàng đã bị hoại tử mất nửa chân trái...Anh ta thật đáng thương nhưng anh ta luôn tười cười... Chắc có lẽ vì bên cạnh anh luôn có một người con gái chăm sóc và yêu anh hết lòng dù anh có ra sao... Anh ấy là Phan Thanh và người con gái anh yêu là Hạ Nhi...
1 năm trước khi Phan Thanh bị thương nặng ở chân nhưng vì Minh Nhật biết Quân sẽ đến tìm Bảo nên Phan Thanh đã chủ động trốn sáng Úc để bảo vệ nó. Vết thương ko được chữa trị kịp thời nên phải cắt bỏ một nữa chân trái...
Nó thấy mình thật có lỗi với mọi người, với Minh Nhật, Trường Giang và nhất là Phan Thanh...
...
Tiệc đã tàn.
Khách đã về hết.
Cô dâu chú rễ cũng đâu mất.
Chỉ còn mấy vài người lớn ở lại tính tiền cho nhà hàng.
Và Minh Nhật...
Và nó...
Nó ngồi cạnh Minh Nhật bên chiếc piano của nhà hàng...
Minh Nhật lại đàn bản "LoveStory"
-Anh chỉ biết đàn mỗi bản này thôi à...Em nghe lần này là lần thứ mấy trăm rồi đó...
-Vì anh thích...
.
.
.
"Chụt..."
Nó quay sang hôn lên má anh, thú thật đây là lần đầu nó chủ động hôn anh... >" Nó ngượng kinh khủng luôn, hôn xong tự dưng cuối gầm mặt xuống :">
-Này, em đùa với tôi à... Ai cho phép em hôn tôi như thế hảaaa???
"૮ɦếƭ Minh Nhật nổi giận rồi...:(( làm sao bi giờ??? Chắc Minh Nhật ko thích kiểu con gái như thế T_T"
-Em... Anh ko thích thì thôi sao lại to tiếng với em như thế.... Sau này ko hôn nhau nữa là được chứ gì...
Minh Nhật quay người cười tủm tỉm...
-Sau này nếu hôn anh thì phải hôn thế này biết chưa...
Minh Nhật vội đặt lên môi nó một nụ hôn...
Nụ hôn của bến bờ hạnh phúc ko bao giờ ai có thể chia cắt thêm một lần nữa...
...
Anh đang cất trong túi một món quà nhỏ.Món quà đựng chiếc nhẫn mà anh sẽ cầu hôn nó...
"Cảm ơn đời mang anh đến cho em
Để biết nhớ nhung chỉ một ngày xa cách
Biết ấm lòng khi đông về lạnh ngắt
Biết rộn ràng đôi mắt liếc nhìn nhau
Biết hướng về anh giữa bóng tối u sầu
Biết gọi tên anh trong những chiều bão tố
Khắc tên anh muôn đời vài nỗi nhớ
Em bồi hồi...em bối rồi...yêu anh!"
Ha-cuncon
........
"Không biết vì sao tôi yêu em ?
Vì sao thương nhớ đã bao đêm ?
Vì sao nói mãi mà chưa hết ?
Nói mãi cho mình yêu nhớ thêm."
Dịu Thanh
The End.