-Chị...là...H...
Cô gái nở một nụ cười thân thiện với nó. Lạ nhỉ? Cô ta mà cũng có lúc cười với nó sao?
-Hạ Nhi. Thôi vào nhà đi tôi có chuyện gấp đây.
Hạ Nhi...... Hot girl... Bạo lực học đường... >_ -Này đừng có làm cái thái độ thế chứ? - Hạ Nhi mở lời nhìn nó. - Chuyện ngày xưa bỏ qua được ko? Do tôi sai, giờ tôi ko giống thời cấp 3 nữa đâu mà lo. Tôi nghĩ Ngọc Bảo cũng là người hiền lành, ko lẽ để bụng mấy chuyện con nít đấy à...
Nó nhìn Hạ Nhi cười gượng. Chắc Hạ Nhi nói đúng, nhìn chị ta cũng khác xưa, đúng hơn là trông hiền hơn nhiều. Mà chị ta đến đây có việc gì?
...
-Chị Nhi, có tin gì của anh 2 hả?- Minh Thy mừng quýnh lên khi thấy Hạ Nhi.
Mà sao chị ta lại biết tin tức về Minh Nhật? Bộ nó ko quan trọng với Minh Nhật để anh ta liên lạc với nó hay sao? Sao lại là Hạ Nhi chứ. Nó thấy tủi thân quá !
-Uh anh Phan Thanh mới báo về cho chị, hỗm rày chị cũng lo sốt vó.
Phan Thanh? Phan Thanh là ai? Nó đứng ngơ người như ngoài cuộc, hic nó là bạn gái mà chẳng giúp ích được gì cho Minh Nhật. Nó buột miệng hỏi
-Phan Thanh là ai?
-Là bạn trai tôi. Ngày trước là bạn học của tôi và Minh Nhật. Anh ấy cùng theo Minh Nhật của cô sang Mỹ đó. Đừng tưởng chuyện này chị mỗi cô là người lo lắng nhất.
[Thì ra hai người này giờ yêu nhau. Phan Thanh - Hạ Nhi , cũng hay hay...]
Ặc... Nó thấy tội lỗi quá. Sao nó lại nghĩ xấu cho Minh Nhật thế này. Hạ Nhi nữa, cũng tội nghiệp chị ta, cùng chịu chung hoàn cảnh với nó...
-Mà anh Thanh nói gì hả chị? - Minh Thy tiếp tục hỏi.
-Tình hình nguy lắm em ơi... Bị phát hiện rồi...2 người đang chạy trốn. Cũng may là đã tìm được một số thứ giúp ích cho "DREAMLOVE"... Giờ chị cũng rối lắm, anh Thanh mà bị gì chắc chị không sống nỗi quá...+_+
-Chị..chị bình tĩnh đi... Hay em với chị sang đó coi có giúp được gì ko?
-Ko được, anh Thanh nói ko được ai qua hết, càng đông càng nguy hiểm .Ráng đợi thêm tin tức rồi có gì mình tính tiếp...
Nó vẫn cứ ngây người ra... Minh Nhật đang bị truy sát... Gì thế này? Nó phải làm gì giúp Minh Nhật được đây??? Đầu nó quay loạn xạ... Hic..Nó thấy phục Hạ Nhi quá... Nguy hiểm đến thế mà chị ta vẫn hết sức bình tĩnh và còn rất mạnh mẽ nữa... Chắc chị phải có một niềm tin yêu Phan Thanh to lớn lắm mới thế... Hic...hic...nó thì yếu đuối quá... Khuya nay nó về lại Úc... Phải làm sao???
Nó lên phòng nằm úp mặt xuống gối khóc tiếp...T_T
Điện thoại nó rung...
.
.
.
Là Minh Nhật kìa...
Nó vội bắt máy... Nó nhớ Minh Nhật quá đi mất... Nó ko nói được gì cứ khóc huhu... Minh Nhật hỏi thăm nó đủ điều, rốt cuộc thì nó cũng chịu kể Minh Nhật nghe.
Anh cũng nhớ nó lắm, anh hơi bất ngờ là nó lại về Việt Nam tìm anh. Minh Nhật bảo nó rằng anh ổn rồi, ko sao nữa, chuyến bay thì cũng đã được book vé, nó ko cần phải lo lắng, cứ yên tâm mà trở lại Úc học cho xong, anh sẽ gắng thu xếp công việc sang thăm nó.
Nghe được giọng anh nó thấy nhẹ nhõm cả người, thấy vừa mừng mừng mà lại vừa tủi tủi nữa...
Nó chia tay Minh Thy trở về Úc.
...
Cùng lúc đó cũng có một chuyến bay từ Úc về Việt Nam, My My đã hoàn thành khóa học bổng ngắn hạn của cô. Lần này My My về Việt Nam thu xếp thêm đồ đạc để đến Sydney. Sau 3 tháng học ở Perth cô lại giành được một suất học bổng ở Sydney thời hạn 1 năm, My My giỏi thật...
.
.
.
Sau 5, 6 giờ đồng hồ ngồi máy bay... Ngọc Bảo có mặt tại Úc...
Trường Giang gọi... Anh báo đã chuyển công tác sang Sydney. Trường Giang nói khi nào có dịp ghé Sydney chơi nó cứ gọi cho anh. Mong Trường Giang sẽ tìm được một người con gái khác yêu anh thật lòng - điều mà nó ko thế làm được.
Trường Giang còn hỏi thăm Quân nữa, sao ko gọi mà hỏi anh ta, tự dưng hỏi nó.
Cả Trường Giang và Quân đều rút lui, chắc họ thừa biết trong lòng nó mãi chỉ có Minh Nhật, ko ai và ko bao giờ có thể thay thế được Minh Nhật...
Nhưng có nhất thiết họ cùng rời xa nó thế này ko T_T, cứ ở cạnh và xem nhau như bạn bè ko được à? T_T... Giờ nó cô đơn ghê gớm, ko có Minh Nhật đã đành, cũng ko còn Trường Giang, ko còn Quân T_T...
-Chị...chị...
Nhóc Tâm phục vụ ở quán nó kêu kêu.
-Sao Tâm?
-Em nói nghe nè!
-???
-Cái bữa mà chị đi chơi với anh William...
-Gọi là Minh Nhật cho dễ đi.
-Uh thì anh Minh Nhật. Bữa cuối anh Minh Nhật ở đây hay sao á, bữa mà chị đi chơi với ãnh về á. Anh Quân với anh Giang đến tìm chị nghen, anh Giang thì vô gặp chị hok nói rùi, còn anh Quân, ãnh kêu anh Minh Nhật lại.
-Rồi 2 ãnh nói gì em biết hok?
-Dạ hok?
-Trời, tin chị uýnh em ko Tâm >_ ...
Hơn nửa tháng rồi sao chẳng thấy Minh Nhật gỏi hỏi han nó thế này. Nó gọi thì cũng chẳng bao giờ được. Gọi về Việt Nam thì Minh Thy bảo Minh Nhật vẫn chưa về, là sao? Sao chưa về? Hơn 2 tuần rồi mà. Chẳng phải anh nói đã book vé máy bay sao? Đừng làm nó phát hoản trở lại chứ! Cuối tuần này nó thi xong, chỉ còn đợi để lấy bằng, nó sẽ về Việt Nam lại... Hay là nó sang Mỹ???
.
.
.
Hôm nay là ngày nó thi môn cuối, lo cho Minh Nhật quá nên nó làm bài cũng chỉ tạm tạm mà thôi.T_T.
Quân gọi hẹn gặp nó, anh về Úc có việc sẵn thăm nó luôn.
7h tối hẹn gặp tại "Winsion Restaurant"
...
Nó diện quần short áo pull, một style khá lạ với nó, cũng là vì lúc này nó chỉ mãi lo cho Minh Nhật nên ko thèm trau chuốt bản thân là gì. Nó bắt taxi đến "Winsion", cô Hương nó cũng có ô tô nhưng ngặt nỗi nó ko biết lái thành ra phải đi taxi thế này.
Chiếc xe vừa lăn bánh, có một chàng thanh niên mặt mày nhợt nhạt xanh xao bước vào tìm nó. Nhìn anh ta bụi lắm, đội nón lưỡi trai hơi xụp, chân hình như có băn bó nên đi cà nhắc...
-Ngọc Bảo, ở đây có ai tên Ngọc Bảo ko?
Mấy đứa nhân viên trố mắt nhìn anh, chẳng lẽ chị Bailey có nhiều người theo đuổi đến thế à? Nhóc Tâm nhanh nhẩu tiếp chuyện anh chàng.
-Anh là ai? Chị Ngọc Bảo vừa ra ngoài rồi. Chỉ có hẹn.
Anh ta vô cùng tức giận
-Khỉ thật... Mình chậm chân mất rồi. – Anh ta vẻ giận dữ - Ê nhóc biết chị Bảo đi đâu ko?
-Dạ ko...
Anh ta thêm tức tối vội biến mất mà ko kịp để lại lời chào
.
Nó thấy Quân rồi, ko biết Quân đợi nó lâu chưa, trông anh chàng hơi gầy đi sau hơn 1 tháng gặp lại. Làm gì mà mới qua Mỹ 1 tháng đã về Úc lại rồi nhỉ?
-Anh... Đợi em lâu chưa?
-Cũng mới thôi em, em ngồi đi!...
-Hôm nay trông em xinh lắm!
-Xinh gì mà xinh, em đang tiều tụy đi vì lo cho Minh Nhật đây này...
-Minh Nhật... Nghe nói em về Việt Nam tìm hắn?
-Sao anh biết? Anh Minh Nhật đang gặp nguy hiểm, em lo lắm... À anh, anh ở bang nào bên Mỹ?
-Anh ở NewYork
-Khi nào anh qua đó lại?
Nó chợt lóe lên một suy nghĩ.
-Ngày mai hoặc khuya nay nếu cần thiết.
-Anh...anh cho em đi nữa nghen.
Quân nhíu mày nhìn nó.
-Được nếu em thích. Dạo này em có liên lạc với thằng Giang ko?- Quân đổi chủ đề.
-Hôm trước anh Giang gọi nói rằng ãnh chuyển công tác sang Sydney rồi.
-Cái gì Sydney? Thằng khỉ, nó đang ở Cali đó, nó gạt em đó.
-Sao? Anh ấy qua đó làm gì?
-Anh ko biết nhưng hành tung nó bí ẩn lắm, em ko biết gì về nó sao?
-Ko em ko biết...
-Nghe nói nó dính líu, nhúng tay vào chuyện gì đó liên quan đến một tập đoàn lớn ở Việt Nam. Anh sợ nó gặp rắc rối nên muốn tìm nó khuyên ngăn nó, dù sao anh cũng coi nó như em trai.
"Cái gì??" Những điều Quân nói...sao cứ như chuyện của Minh Nhật của "DREAMLOVE" vậy?
Trường Giang nói dối nói đang ở Sydney trong khi sự thật anh ta ở Mỹ. Ở Mỹ đó! Dính líu tới một tập đoàn lớn ở Việt Nam....
Ko lẽ...
Người đứng sau những vụ việc hại "DREAMLOVE"...
Là Trường Giang......
Đầu óc nó quay mòng mòng...
Ko thể nào...
Ko thể nào...
Chẳng lẽ Trường Giang cố tình đẩy nó về Việt Nam vì biết chắc Minh Nhật sẽ sang Mỹ.?
Trường Giang và Quân bắt gặp nó đi chơi cùng Minh Nhật về nhưng chỉ mỗi Quân nói chuyện với Minh Nhật còn anh ta làm lơ luôn là vì anh ta đã có kế hoạch trả thù lâu dài và thâm độc hơn.?
Nó nhớ ko lầm mới cách trước đó mấy hôm Trường Giang còn tức giận lắm khi Minh Nhật ngồi trong phòng nó nói chuyện, thế mà chỉ vài hôm thái độ lại khác hẳn...
Rốt cuộc là vậy à? Anh Ken tốt bụng của nó là người vậy à?
Chắc thế rồi vì Ken đã thích nó từ bé cơ mà, nhưng nó lại chỉ yêu mỗi Minh Nhật.
Quân thì khác, anh ta gặp nó trễ nhất trong 3 chàng trai, thời gian anh gắn bó với nó cũng ít nhất trong 3 chàng trai. Chỉ có Giang, từ nhỏ đã thân thiết với nó, giờ việc Giang căm hận Minh Nhật mà trả thù cũng dễ suy ra, nhưng Giang có quá đáng lắm không.
.
.
.
Nó rối bời...
31.
-Em...em sao vậy?
-Anh ơi, khuya nay mình đi Mỹ liền nha anh! Lát anh chở em ra thẳng sân bay book vé luôn, em qua đó sắm vài bộ mặc tạm cũng được, nha anh.
-Em làm gì gấp vậy. Để anh đưa em về lấy quần áo rồi đi.
-Ko anh, em phải gặp anh Giang, ko thể chậm trễ thêm nữa được đâu anh...
-Anh cũng đang muốn gặp nó đây..