Rầm.... Bánh Dâu nằm bất động....máu me bê bết khắp người và tràn cả xuống mặt đường....
- Bảoooo.....aaaaaaaaaaaaaaaa
14
-Cậu có biết bé Dâu đã sống đau khổ, vất vả thế nào ở Củ Chi không ? - Trường Giang thét lớn vào Minh Nhật - Ngày Bảo đòi chia tay cậu cô ấy đã khóc rất nhiều. Vợ tương lai của cậu, cô ta đã bắt Bảo phải xa cậu. Vì cưới cô ta sẽ tốt cho gia đình cậu hơn về chuyện làm ăn. Bảo thật ngốc khi làm theo tất cả và tất cả cũng chỉ nghĩ về cậu, gia đình cậu. Để rồi nhận cái kết cục này ! Nếu Bảo có mệnh hệ gì tôi sẽ Gi*t cậu ...-Trường Giang vô cùng tức giận túm lấy cổ áo Minh Nhật trừng anh với đôi mắt nảy lửa.
Minh Nhật không phản kháng gì cả, đầu óc hắn quay cuồng.... Trường Giang vừa nói gì với hắn vậy....? Trời ơi.... Hắn nổ tung mất thôi, sự thật là vậy à ? Hắn đã gây ra tội ác gì thế này !? Mắt hắn hơi cay một chút. Bảo đã vì hắn, làm hắn đau khổ cũng là vì hắn, vì muốn tốt cho hắn. Tại sao hắn không thể nhận ra ? Phải chăng hắn là một thằng khờ, một thằng ngu ngốc dám đẩy cả người mình yêu nhất vào chỗ ૮ɦếƭ. Hắn sẽ tự trừng phạt mình chứ chẳng cần đợi Trường Giang ra tay nếu như người con gái của hắn có mệnh hệ gì.
Chẳng lẻ đây là cái giá phải trả cho hành động ngu xuẩn của hắn !
Nếu bắt chính mình chịu đau đớn từ những lỗi lầm mình gây ra thì quá đỗi bình thường, nhưng bắt người mình yêu nhất chịu thay cái đau đớn ấy thì quả là một sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
"Bảo ơi tỉnh dậy đi em, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh một lần nữa đâu. Anh xin lỗi...tất cả là lỗi của anh... Làm ơn đi ! Làm ơn đừng có gì xảy ra với em trong đó T_T...." Hắn gục xuống, mắt đỏ ngần...
1h...2h...3h trôi qua, Bánh Dâu vẫn nằm im lìm bên trong cái phòng mổ ૮ɦếƭ tiệt ấy.
Hắn đập mạnh tay lên tường nghe cái cốp rõ đau…
T__T
.
.
.
Bất ngờ ùa đến
Lên láng đau thương
Anh nên khóc thầm ?
Đời chông chênh quá !
[NaNa]
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)-Bác sĩ , bác sĩ , con tôi có sao không ?
Ba Bánh Dâu hối hã, sốt sắng khi thấy ông bác sĩ già bước ra từ phòng mổ.
-Hiện tạm thời cháu đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê và cần theo dõi nhiều hơn.
Cả bọn thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn nơm nớp lo sợ.
-Tụi con về nhà nghĩ ngơi đi, khuya rồi, sáng mai lại vào thăm Bảo !
Đêm đó Minh Nhật không tài nào chợp mắt được khi nghĩ về Bánh Dâu, về những chuyện mà nó đã làm, đã dối hắn. Rồi hắn nghĩ về cô bạn gái bé bỏng của mình đang hôn mê trong bệnh viện, hắn dằn vặt và càng tự trách bản thân.
.
Một tuần trôi qua, ngày nào Minh Nhật cũng đến chăm sóc nó, đọc sách và còn hát cho nó mặc cho nó có nghe được hay không. Minh Nhật còn thu âm mấy bản đánh đàn vào mở cho nó. Với mong ước duy nhất là giúp nó sớm tỉnh dậy, để nó thấy được hắn, để nó biết rằng hắn vẫn yêu, vẫn quan tâm nó đến nhường nào.
"Mở mắt ra nhìn anh đi Bảo +_+. Đáng ra người nằm đây phải là anh, sao ông trời lại bất công như vậy? +_+".
Minh Nhật cứ tự dằn vặt bản thân suốt. Hắn quyết định dứt khoát với Hoài Anh một lần luôn và kết quả thì cô ta chẳng dám ૮ɦếƭ chóc gì cả vả lại còn tiếp tục phè phỡn bên cạnh người đàn ông nào đó mà Bánh Dâu đã thấy. Minh Thy, Quốc và Trường Giang cũng đến thay phiên nhau chăm sóc nó. Nhưng sao mãi mà nó vẫn còn hôn mê...
.
.
.
Hôm nay là ngày mà cả bọn đều bận. Minh Thy phải đi Hà Nội tham dự chung kết ba lê toàn quốc, Minh Nhật và Quốc đến buổi họp báo ra mắt bộ sưu tập mới của "DREAMLOVE" và bước mở rộng phát triển của tạp chí "PlayGirl". Còn Trường Giang, hôm nay là ngày anh ta phải bay sang Úc để thực hiện cái học bổng đạt được vào cuối năm 12. Là ngày đáng ra Trường Giang sẽ hạnh phúc lắm, vui mừng lắm thế nhưng trong cái bệnh viện kia Bánh Dâu vẫn im lìm nằm đó. Trường Giang ra đi mà lòng đầy bức rức. Trường Giang thích Bánh Dâu ! Thích từ lúc nhỏ lận đấy ! Thế nhưng anh chàng chẳng dám thổ lộ . . . Biết đâu được nếu anh ta quay lại sớm hơn một tí thì Bánh Dâu chẳng yêu Minh Nhật thì sao ! Trường Giang bước vào phòng cách li, khẽ thở dài... Anh chàng cậu nguyện cho Bánh Dâu và hướng về phía trước, một cuộc sống mới đang đón chờ cho anh ta...
.
.
Sáng hôm sau, Minh Nhật vào thăm nó... Căn phòng trống rỗng trắng tinh đang được dọn dẹp lại để đón bệnh nhân mới. Không lẽ nó tỉnh và xuất viện rồi sao ? Nó còn yếu lắm mà ! Hay tỉnh rồi sang phòng thường nằm cho đỡ tiền ?
- Bác sĩ, cho cháu hỏi bệnh nhân Ngọc Bảo phòng này đâu rồi ạ ?
- Sáng sớm hôm qua bệnh nhân đã không qua nỗi và đã tử vong. Người nhà đã cho mang thi thể về an táng.
Phần IV : Người thứ 3 ???
15.
Minh Nhật ૮ɦếƭ đứng. Chuyện gì thế này ??? Hắn có nghe nhầm không ?
Bảo…………đã………..૮ɦếƭ………. ???
Cảm giác như sét vừa đánh ngang tai, tim bị ai Ϧóþ nát, ruột gan như có lửa hừng hực cháy.
Chân hắn chùn lại, nặng trĩu đến chệnh choạng, đến run rẫy, đến chới với…
- Bác sĩ ...... Bác sĩ có chắc….. là bệnh nhân Ngọc Bảo không ạ ? – Minh Nhật đứt quãng nói trong mờ hồ, trong ú ớ ..... - Đỗ Ngọc Bảo, Đỗ Ngọc Bảo đấy bác sĩ.... Bác sĩ xem lại được không..........................
- Không nhầm đâu cháu, chắc chắn là bệnh nhân Đỗ Ngọc Bảo sinh năm 1994 mà.
Em đã ૮ɦếƭ và có nghĩa cũng đã hết.
Anh ở lại đừng mãi mệt với nỗi đau.
[NaNa]
"Không....không……………..không thể nào...khônggggggggggggg........"
***
Minh Nhật tuyệt thực vài ngày sau đó, cả bọn thì đều lặng người khi nghe được hung tin, nhưng tất cả cố giấu Trường Giang vì một lẽ anh đang cố thích nghi với một cuộc sống mới ở đất khách quê người.
Minh Nhật gọi cho ba Bánh Dâu thì được ông cho hay là đang lo tang sự ở tận dưới quê
"Con bé nó ko thích sự ồn ào của thành phố".
Minh Nhật hỏi xin địa chỉ thì ông không cho
" Vì con bé nó trăn trối không muốn cháu thấy cảnh tang thương ! "
Rồi cả hai cùng động viên nhau vượt qua cú shock này ...T_T
Minh Nhật lặng người đi ! Người mà cả hai yêu thương nhất đã ra đi, ra đi mãi mãi về cõi vĩnh hằng T_T... Hắn phải làm sao thì Bánh Dâu mới có thể quay lại, liệu có phép nhiệm màu nào đến với hắn với Bánh Dâu không ?
Mỗi khi màn đêm buông xuống, khi tất cả trở về sự tĩnh mịch của mình thì là lúc cơ thể hắn quằn quại trong đau đớn nhất. Hắn cảm giác có hàng ngàn nhác dao đang dày xé mình một cách chậm rãi đến đáng sợ. T_T. Hắn cứ thế gào thét trong đêm tối..... Hắn cảm thấy mình dường như tuyệt vọng, dường như đang đứng cuối một con đường không có lối ra !
.
.
.
5 năm sau ...
Công ty thiết kế & xây dựng "Nhật Bảo".
- Sếp duyệt mấy bản thiết kế này chưa ạ ?
- Tôi thấy bản này còn nhiều thiếu sót, cậu cho cậu Lâm và cậu Phước làm thêm cho tôi 2 bản nữa. Khách hàng họ đang cần gấp.
- Vâng sếp.
- Hôm nay cuối tuần cậu muốn đi cà phê với tôi ko ?
- Dạ em biết có quán này toàn mấy em phục vụ ngon ngon không à, chân dài lắm !
- Cậu thì lúc nào cũng giỏi có thế.
5 năm rồi, Minh Nhật đã ra trường và mở một công ty xây dựng, thiết kế, trang trí nội thất. Ngoài ra anh ta còn kim luôn chức giám đốc nhân sự bên "DREAMLOVE".
- Nhỏ phục vụ kia được đó sếp ! Mà sếp chừng nào mới chịu có bạn gái, cỡ sếp thì thiếu gì cô theo.
- Giờ tôi chỉ muốn chú tâm vào sự nghiệp thôi.
- À vậy là sếp còn tơ vương cô nào rồi !
- Ừ... Tại sao mãi mà tôi ko quên được cô ấy.
Minh Nhật hơi đăm chiu.
- Nhỏ nào mà làm sếp say đắm dữ zậy. Chỉ mặt em coi !
- Cô ấy ૮ɦếƭ rồi, cách đây 5 năm ....- Minh Nhật nhìn xa xăm.
- Ơ...dạ em xin lỗi sếp.
.
- Chúc quý khách vui vẻ... Úi da !
- Trời, cô làm gì mà vụng về vậy, cô biết bộ đồ của sếp tôi bao nhiêu tiền không ? Quản lí, quản lí đâu...
- Tuấn, thôi đi, không có gì đâu. Cô cứ vào lấy cho tôi ly khác. - Minh Nhật lúi cúi lau vết cà phê đổ trên áo.
- Chị Hoa chị bưng cái này ra bàn 20 hộ em nha, em lỡ tay làm đổ nước lên khách em ngại quá.-Cô phục vụ sợ sệt, ấp úng.
- Uh để chị.
Có vẽ Minh Nhật của chúng ta chững chạc lên nhiều đấy nhỉ ^^. [Đúng là làm sếp có khác keke]. Không còn cái bộ ngốc nghếch, trẻ con như khi xưa nữa. Cô phục vụ làm anh ta hơi nhớ tới Ngọc Bảo, nhớ cái lần anh ta làm bộ bị dầu văng trúng …
“Bảo ơi, giờ này em ở đâu, có vui không, có ai bắt nạt em không ? Anh chưa kịp bảo vệ em mà +_+”
…
- Em hết ca rồi, em xin phép về trước – Cô phục vụ chào mấy chị làm cùng rội vội vã ra về.
…
- Sếp sếp, thấy con bé vụng về kia cũng xinh lắm đó.
- Nãy cà phê bê bết trên áo, tôi có để ý gì đâu.
- Kìa nó đang đi ngoài kia kìa sếp !
- Đi xa cả khúc rồi, có thấy gì nữa đâu. Nhìn dáng hơi quen quen thì phải ? Mà cậu chỉ biết có nhìn gái là giỏi !
***
- Alô, em nghe ạ.
- Chiều nay em có rãnh thi sang dọn dẹp địa chỉ 21B/7 Đinh Tiên Hoàng nha ! Nhà cũng nhỏ nên chủ nhà yêu cầu làm 3 tiếng.
- 21B/7 Đinh Tiên Hoàng, ơ dạ em rãnh chị để em làm cho ! Tháng này em bận học quá nên mới làm tổng được 18 tiếng à, chán ghê không biết có đủ trả tiền nhà không nữa.
- Uh chiều 3h nhớ qua làm nha em !
…
“Một căn nhà nhỏ nhỏ xinh xinh, không có lầu nhưng kiểu kiến trúc khá đẹp…”. Chắc mọi người cũng còn nhớ đây là nhà của Ngọc Bảo đấy chứ ! Cô gái bước lại, bấm chuông kêu vang kính cong.
- Ai đó.
Một giọng nói cất lên từ bên trong căn nhà.
- Tôi là người của công ty giúp việc X ạ !
Cô gái trả lời to để chủ nhà có thể nghe rõ.
- Cửa không khoá, vào đi.
Cô gái bước thật chậm, ngắm nhìn thật kĩ khu vườn
“Wow tuyệt thật” – cô trầm trồ. . .