Tổng kết cuối năm học, nó đạt loại giỏi và đứng nhất lớp. Cũng vì đây là huyện nhỏ nên chứ nếu ở trường cũ nó nhằm mình đạt cỡ loại khá và đứng nhì, ba gì thôi. Nghe Minh Thy báo, Minh Nhật đậu đại học Kiến Trúc rồi, nó thầm vui cho anh, ước gì nó được chia sẽ niềm vui ấy cùng anh . . . T_T
Và cũng như mọi năm, hè đến là Bánh Dâu lại làm một chuyến Bến Tre để về thăm ông bà nội. Bến Tre quê nó nổi tiếng nhất là cây dừa, người dân ở đây yêu dừa và tự hào về dừa lắm. Họ sống và còn làm giàu cả bằng dừa nữa. Dừa hiện hữu và thân quen với dân Bến Tre từ cuộc sống bình dị nhất đến những thứ trang trọng nhất. Nào là gỗ dừa làm vật dụng trong gia đình, trái dừa để ăn, để uống để làm thứ đặc sản kẹo dừa, bánh tráng dừa. Củ hủ dừa thì dùng mà làm gỏi là cực ngon luôn rồi ngay cả con đuông sống ở thân dừa, gốc dừa cũng là một loại đặc sản tuyệt nhất Bến Tre và cả Nam Bộ. Chưa kể hết nữa là bao khu du lịch, tham quan, nghĩ mát ở Bến Tre hàng năm thu hút biết bao du khách trong và ngoài nước đến đây nữa.
Hây da, chưa gì mà nó đã háo hức về quê thế này khi nghĩ tới bao nhiêu là thứ thật tuyệt ở Bến Tre. Ông bà nội nó thì khỏi chê. Thương yêu và chìu chuộng nó hết mực. Hức, chắc tại ông bà muốn phần nào bù đắp sự thiếu vắng tình thương cha mẹ của nó T_T..
Về quê rồi là nó chỉ việc ăn với ngủ, thỉnh thoảng ra bờ sông dạo mát hoặc là chèo xuồng vòng vòng câu cá. Sướng cả cuộc đời !
Nó khuây khoả và đỡ nhớ Minh Nhật hơn. Ông bà nội thương nó sống cô đơn một mình trên thành phố mà về dưới quê này sống thì sợ nó khổ. Ông bà bảo nó có muốn ra Phan Thiết ở với cô ba thì ra. Chú 3 nó mới mất ko lâu vì bệnh hiểm nghèo. Giờ cô 3 phải một mình nuôi 2 thằng em họ. Ông bà nói nó ra đấy ở, chăm sóc cho cô 3 đỡ buồn mà nó cũng có em để chơi, học xong 12 rồi về lại thành phố mà học đại học. Nó lưỡng lự khá lâu, thương cô ba quá, nó đồng ý.
“Sống xa Sài Gòn, biết đâu em lại càng dễ quên anh hơn anh nhỉ !.....”
***
Lại thêm một chiều hoàng hôn vùng sông nước mênh ௱ôЛƓ nữa đến ! Nó ngồi bên bờ kênh xem giở quyển “In Your Heart”. Hoàng hôn đã buồn, mà hôm nay lại là hoàng hôn vùng quê ! Buồn thê lương thế nào ấy !
“Reng…”
-Alô – nó bắt máy.
-Chào cô còn nhớ tôi ko, Hoài Anh đây !
-Chị gọi tôi có việc gì ?
-Ba tháng nữa tôi và Minh Nhật sẽ đính hôn, học xog cưới liền. Cô có muốn đến chơi ?
-Thôi khỏi chị, chúc mừng 2 người. Chào chị.
Cảm giác như vừa có sét đánh ngang tai T_T… Minh Nhật sẽ đính hôn….. Nó quên anh rồi cơ mà, sao lại có cảm giác nghẹn đắng này T_T…. Minh Nhật đính hôn, chuyện bình thường và đương nhiên sẽ xảy ra thôi mà T_T… sao lại khóc chứ….??? “Bảo ơi là Bảo, ngốc quá huhuhu…”
Nó nhảy ùm xuống kênh như người mộng du. Tại sao Minh Nhật lại đính hôn cơ chứ ??? Nó muốn gột rửa hết tất cả ? Liệu dòng nước sâu thẳm này có cuốn trôi được ký ức giữa nó và anh ? T_T Đã tự dặn lòng là sẽ không đau, là sẽ cố quên nhưng tim cứ rỉ máu và trí óc cứ quay cuồng T_T.
Quên là mình không biết bơi T_T, nó sặc nước lóng nga lóng ngóng, quơ tay đập chân...rồi chìm nghiểm...
12-2
]-Họx...họx...ọc...ọc...- Bánh Dâu ho liên tục, mắt nó mờ căm rồi từ từ rõ dần. Nó đang nằm sóng soài trên bờ. Gió thổi heo hút làm nó cảm thấy se se lạnh, đã vậy lại còn ướt sũn nữa chứ, hõng lạnh mới là lạ.
- May quá em tỉnh rồi , không biết bơi mà đi tắm sông một mình à ?
- Anh cứu em à ?
- Chứ còn ai vào đây ! Nhà em ở đâu ? Để anh đưa em về !
Bánh Dâu chần chừ một lúc rồi cũng trả lời.
- Nhà ông bà Năm cuối xóm trên đó anh.
- Uạ vậy hả, anh là cháu ông Chín bạn ông Năm em đó. Anh học đại học trên thành phố giờ hè về chơi mấy ngày. Anh đưa em về nha !
- Thôi em tự đi được .
- Không nói nhiều, anh đi cùng em !
- +_+
***
- Trời , con sao vậy Dâu ? - Bà Năm hốt hoảng khi thấy nó ướt mem, mệt lã.
- Dạ em Dâu tắm sông mới về giữa đường thì bị trúng gió hay sao đó bà Năm đi hok nỗi nên con đỡ em về. – anh chàng nói dối để bà nội nó đỡ lo lắng hơn.
- Zô đây lau người thay đồ con, may mà có cu Bi. Lát qua nhà bà Năm ăn cá gô nướng nha con !
- Anh tên cu Bi à ? Haha mắc cười quá .
- Tên em cũng mắc cười hok kém >" ...
Tuần cuối ở Bến Tre nó quấn quít với anh chàng tên là cu Bi đó hơn. Nó cười nhiều ! Nhưng sâu thẳm đâu đó trong nó, vẫn tồn tại một nỗi nhớ da diết về một người...
Nó tạm biệt ông bà nội và Bi lên thành phố. Nó còn phải thu xếp nhà cửa việc học để ra Phan Thiết với cô ba nữa. Vậy là nó quyết định rời thành phố thiệt ! Liệu như vậy có thật là giúp nó dễ dàng quên Minh Nhật hơn được không...?
***
- Chị Bảo...chị Bảo về rồi đó hả...
Con bé hàng xóm cạnh nhà Bánh Dâu kêu inh ỏi.
- Bé Khuê hả, vô nhà chơi em, chị có mang quà dưới quê lên cho em nè.
- Chị Bảo...bữa giờ chị đi, có anh nào tới tìm chị hoài à, ảnh nói ảnh tên Nhật, dặn em khi nào chị về thì gọi ảnh.
Xoảng...nó làm rơi cái ly đang tính rót nước cho bé Khuê.
- Chị...có sao không chị ?
- À ko có gì em.... Cái ly trơn quá chị sơ ý. Em, em đừng nói ảnh chị đã về nha. Hay bây giờ em gọi ảnh luôn đi....nói chị về rồi chuyển liền đi nơi khác rồi, Phan Thiết, em nói chị ra Phan Thiết ở luôn rồi. Nhanh đi em !
- Sao chị không muốn gặp ảnh ? Lúc nào tới ảnh cũng ngồi chờ lâu lắm. Ảnh nói muốn giải thích với chị chuyện cái điện thoại gì đó, rồi còn nói nhớ chị lắm.
- Chị không thích anh ta....em gọi liền đi, chị năn nỉ em đó Khuê - T_T
- Hic....dạ...
- Alô anh Minh Nhật hả ? Em Khuê cạnh nhà chị Bảo nà. Chị Bảo mới về lúc sáng sớm rồi lại chuyển đi nơi khác nữa rồi. Hình như là đi ra tần Phan Thiết ở luôn thì phải !
-...
-Dạ...dạ...em chào anh hic...
T_T Minh Nhật tìm nó, ngốc quá sao lại tìm nó chứ, sắp đính hôn rồi mà.
Còn nói là nhớ nó à, vậy Hoài Anh thì sao ?
Chẳng lẻ Minh Nhật thật sự vô cùng đáng ghét như nó vẫn không muốn tin bấy lâu nay ?
Anh ta muốn bắt cá 2 tay ?
Nó không muốn nghĩ nữa T_T…
Bây giờ nó phải làm sao ?
Tưởng xa rồi sẽ quên ngờ đâu lại càng nhớ hơn !
Ngoài kia ai mở bản Love Story kìa T_T
"Huhu .....Minh Nhật ơi....."
13.
Suốt mấy ngày liền Bánh Dâu nằm bẹp ở nhà trông đến mà thảm thương. Nó càng lúc càng nhớ Minh Nhật, nó nghĩ cần phải rời xa thành phố sớm càng tốt thôi T_T.
Sáng hôm nay nó bắt xe buýt vào trung tâm Sài Gòn để mua thêm một số thứ cần thiết hay đúng hơn đó chỉ là cái cớ để nó được ngắm Sài Gòn lần cuối... Kia là nhà hát tiếng Nga hay Pháp gì đó mà nó được tặng bản Love Story. Kia là quán trà sữa hai đứa hay uống, kế bên là quán phở gõ hai đứa cùng ăn +_+... Bao kỉ niệm trong nó lại ùa về...nó rưng rưng...
Siêu thị phía trước rồi nhưng khoan đã...nó vừa thấy gì thế này ? Không thể nào..... Hoài Anh vừa bước ra khỏi một khách sạn khá sang trọng phía bên kia đường...kinh khủng hơn là lại rất tình tứ bên một người đàn ông nào đó……………..
Không phải là Minh Nhật...
Hoài Anh dám đối xử thế với Minh Nhật à ?
Bánh Dâu chợt òa ra là tại làm sao mà nó lại khờ đến thế ! Nó tin và sợ Hoài Anh đến thế !
Giờ này là 9h sáng, nó phải nói cho Minh Nhật biết, nó phải giành lại Minh Nhật. Minh Nhật không thể đính hôn với một cô gái mà nó nghĩ là “hư hỏng” thế này T_T. Giá như từ đầu nó dám mạnh mẽ thì hay biết mấy ! Nó thấy ân hận và có lỗi với Minh Nhật nhiều. Vì quá tin Hoài Anh mà nó tàn nhẫn với hắn như vậy, nó thiết nghĩ sẽ là tốt cho hắn nếu quên nó và yêu Hoài Anh. Nhưng nó đã sai ! Nó cần gặp liền hắn !
...Kính cong...kính cong...
Bánh Dâu bấm chuông liên hồi "sao lâu quá vậy nè" nó nóng lòng gặp Minh Nhật quá >"
- Ụa Bảo, lâu quá em không ghé chơi, em tìm cô Thy hay cậu Nhật ? Có cả cậu Quốc đến chơi nữa đó em! - Chị Linh giúp việc mở cửa cho nó. Chị vẫn cái giọng nói dễ thương và hiền từ như ngày nào.
- Dạ em chào chị, em cần gặp Minh Nhật gấp.
- Cậu chủ đang ở trên phòng nói chuyện với cậu Quốc, em vô đi.
Bánh Dâu chạy ào vào mặc cho chị Linh đang gãi đầu thắc mắc, nó sắp được gặp Minh Nhật rồi, :((... Thời gian qua nó nhớ anh đến phát điên mất thôi ! Không biết thấy nó ở đây anh sẽ thế nào nhỉ ? Không biết anh có còn giận nó nhiều không nữa ? Bánh Dâu cũng hơi lo một chút. Hức… chẳng phải nó đã dựng lên một Bánh Dâu xấu xa để Minh Nhật rời xa nó sao ? Nếu mà bây giờ anh vẫn còn tin rằng nó xấu xa như nó từng phịa thì sao ? Ôi nó bỗng thấy sợ làm sao ấy :((… Nhưng phải nói cho Minh Nhật hiểu thôi ! Hy vọng Minh Nhật sẽ không giận nó nhiều đến mức không buồn nghe nó nói bất cứ gì. Hy vọng !
-Ông quyết định đính hôn với Hoài Anh thật à ?
-Uh
Nó đứng khựng lại trước phòng Minh Nhật, nơi có Quốc đang nói chuyện bên trong.
-Còn Bảo ?
-Tôi sẽ quên cô ấy ! Sẽ đính hôn và cưới Hoài Anh. Không có tôi Bảo vẫn sống tốt đấy thôi. Với lại Bảo không yêu tôi ! Cô ấy tiếp cận tôi chỉ vì cá cược với đám bạn là sẽ cưa đổ được tôi. Hoài Anh cần tôi hơn, cô ấy nói sẽ ૮ɦếƭ nếu tôi không cưới cô ấy.
-Ông tin bà Hoài Anh thế cơ à ? Còn tui không tin Bảo như vậy đâu ! Tui tin Bảo mới thật sự là người cần ông đó !
-Tôi đã quyết rồi.
Tin nó như vừa bị ai bâm vụn, nó chỉ kịp nấc lên một tiếng rồi ôm mặt bỏ chạy…
Nó cố chạy thật nhanh thật xa, chạy đến cõi vô định nào đó để trốn lấy hiện tại, trốn lấy sự thật...
Phũ phàng quá, nó tự làm trò cười cho chính mình à ? Đến để muốn được về bên hắn trong khi hắn thì đâu cần nó nữa."Ngốc quá ! Mày đúng là bị điên thiệt rồi Bảo à ?" Nó cứ thế chạy mãi....chạy mãi...
Em đã ૮ɦếƭ từ chính lúc ấy
Lúc mà anh tự tay đâm em
Ngàn nhát dao cứ cứa vào da thịt
Vào tâm trí và vào trái tim em.
[NaNa]
Cái lúc mà nó khóc nấc lên, bên trong căn phòng Quốc và Minh Nhật đã nghe thấy.
-Ai đó ? – Minh Nhật tiến lại mở cửa phòng. Hắn hoảng hốt thốt lên "Trời là Bảo"
-Đuổi theo mau đi Nhật !- Quốc la lớn.
.
.
.
- Bảo... Bảo...quay lại nghe anh nói nào.... Bảo...
.
.
.
- Em đừng chạy thế nữa nguy hiểm lắm, Bảo…
.
.
.
Kétttt.................................................