Bánh Dâu tỉnh lại trong một căn phòng rộng lớn, chiếc giường nó đang nằm khá to , được trải bằng bộ drap hello kitty dễ thương. "Chắc đây là phòng của nhỏ Thy" nó nghĩ thầm.
Minh Nhật từ đâu lù lù bước vào làm nó giật bắn cả mình, kèm theo trên tay hắn là một ly sữa mới pha còn nóng hổi.
-Cô tỉnh rồi à đồ hâm? Uống cái này đi, ko có thuốc đọc đâu . =.=\\\'
-Sao lại là anh? Anh làm gì ở đây? Và sao tôi lại ở đây ?- Vẫn với những câu đó nó hỏi .
-Cô lại ko nhớ gì à? Ko biết kiếp trước tôi có mắc nợ cô ko nữa, mà kiếp này tôi khổ như thế. Cô mém ૮ɦếƭ chìm, tôi ko mún gặp ma hồ bơi nên đã cứu cô. Ko biết tôi còn cứu cô bao nhiu lần nữa đây.
Nó tỏ vẻ mặt như ko chấp Minh Nhật, bỗng nó chợt nhận ra trên người nó là bộ pijama hòa hòe chứ chẳng phải là bộ đầm màu trắng. Nó hoảng vía la làng .
-Aaaaaa.....Thế sao tôi lại mặc đồ này? Đồ biến thái kia anh đã làm gì tôi?
-Cô này buồn cười, là con bé Thy, em của tôi và là bạn thân của cô , nó thay giúp cô. Rõ là hâm. Tôi mà thèm loại người như cô à.
“Sao?” Nó há hốc mồm ngạc nhiên. Minh Thy là em gái của anh chàng đáng ghét này sao ?? Bạn thân chí cốt của nó lại có ông anh trời đánh và có thù hằn với nó sao ? Trong khi đó Quốc bạn mới của nó là hàng xóm cũ của Minh Thy. Rối rắm, quả là rối rắm mà ! Nó đỏ mặt đánh trống cố lãng sang chuyện khác . [^^]
-Anh là anh ruột của Minh Thy à? Cũng trùng hợp quá ta. Dù sao cũng cám ơn anh đã hai lần cứu tôi. – Nó nói vẻ nghênh ngáo - Mà Minh Thy đâu rồi? - Nó hỏi.
-Nó sang phòng khác ngủ rồi, nó cứ nằng nặc đòi ngồi đợi cô tỉnh, nhưng tôi ko cho. Giờ này cũng khuya rồi, anh chàng Quốc của cô cũng đã về trước, cô cứ nghỉ ở đây, mai là chủ nhật nên cứ yên tâm. Tôi đi ngủ đây! À quên nhớ uống ly sữa kia. Là chị Linh giúp việc pha đấy, đừng tưởng là tôi, ko đời nào đâu .
Minh Nhật chơi nguyên liên khúc làm nó chóng cả mặt. Minh Nhật ko nhắc đến Quốc thì chắc nó cũng quen bén đi luôn."Với lại cái ly sữa này nữa, bộ phải nói ra là do chị giúp việc pha à. Đúng là đồ đáng ghét mà."
"Mà hắn coi bộ lạnh lùng vậy mà cũng dễ thương :"> đem sữa cho mình nữa " - nó cười tủm tỉm [tự sướng bạo quá chị 2 T_T]
Nó chìm vào giấc ngủ lúc nào hok hay. Nó mơ...... Trong giấc mơ, nó đang ở một cánh đồng bất tận, cánh đồng đẹp như nó đã đc xem trên phim. Nó chơi đuổi bắt với một ai đó. Nó cười, cười rất tươi, nó chạy, chạy thật nhanh. Nhưng cuối cùng ai đó cũng bắt đc nó, ôm nó thật chặt từ phía sau trong vòng tay ấm áp. Nó quay lại, thì ra là hắn - Minh Nhật. Nó la làng tỉnh giấc . "Thật là một cơn ác mộng " . Nó tự nói với mình. " Sao lại mơ thấy hắn ta? Trời mình bị điên mất rồi !" - Nó vò đầu bức tóc, sau cơn "ác mộng" ấy nó trằn trọc, trăn trở mãi mới ngủ lại đc .
***
Hôm nay là Thứ 2, mọi chuyện lại trở về với vị trí cũ. Tan học rồi... Nó thu dọn sách vở. Điện thoại nó rung. Có một cuộc gọi hiển thị trên màn hình dòng chữ "PaPa".
-Thy à, lát cậu gặp anh Quốc hộ tớ nói là tớ có việc gấp về trước bảo ảnh đừng đợi tớ .-Nó trong bộ dạng vội vội vàng vàng , vừa mừng lại vừa lo .
- À...ờ...-Minh Thy chưa kịp nói hết câu nó đã chạy mất hút .
----
Redo Coffee
Người đàn ông cao to, độ chừng hơn 40t, ăn mặc bảnh bao và trông rất đỗi trí thức vẫy tay ra hiệu cho nó. Đã bao lâu rồi nó đc gặp lại ba nó nhỉ? 5 tháng, 6 tháng hay 1 năm? Nó đã quen với cái sự thật mà nó từng nghĩ ko phải là sự thật này rồi. Dù sao thì nó cũng mừng khi thấy ba nó mạnh khỏe, ngồi sừng sững trước mặt nó.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)-Con khỏe ko Bánh Dâu?
-Dạ con vẫn khỏe re nè ba. Còn ba? Dạo này ba ít gọi cho con hơn, chắc ba bận công việc lắm? Mà con thì đâu dám gọi cho ba, con sợ dì lại làm khó ba.-Giọng nó yểu xìu.
-Dâu ngốc của ba. Lần sau nhớ ba thì cứ gọi, không có gì phải lo hết .. Tiền mà mỗi tháng bà gửi cho con rồi mẹ con gửi nữa, có đủ để con chi tiêu ko ?
-Dạ dư ba à, con còn tiết kiệm đc nhìu hơn cả ba nghĩ đó. - Nó khì khì
-Dâu à! Ba có 1 việc mún nhờ con. Thật sự thì ba rất xin lỗi con .
-Dạ việc gì ba cứ nói? - Cái điều gì đó trong sự vừa mừng vừa lo của nó ban nãy có lẽ sắp thành sự thật rồi chăng? Nó cảm thấy hơi sợ .
-Dạo gần đây công việc làm ăn cả ba ko mấy suôn sẽ. Ba thiết kế và cho thi công bị lỗi mấy căn nhà nên phải bồi thường hợp đồng với số tiền khá lớn. Ba đã xoay sở khắp nơi rồi nhưng vẫn ko đủ. Ba cần căn nhà của con. - Ông tha thiết - Ba xin lỗi con nhìu Dâu à !
Cái gì? Nó có nghe nhầm ko? Ba muốn bán căn nhà nhỏ xinh của nó? Nói đúng hơn là từng của gia đình nó. Căn nhà do chính ba thiết kế cho mái ấm nhỏ của mình. Căn nhà mà đối với nó có biết bao là kỉ niệm, nó đc yêu thương, đc che chở dưới mái nhà ấy, dù đó có là quá khứ xa xưa hay ko thì nó vẫn cần căn nhà ấy. Tại sao ba lại đối xử với nó như vậy? Còn việc ba bồi thường hợp đồng nữa. Một người kĩ sư giỏi như bà mà để chuyện ấy xảy ra à? Ko chỉ phải một mà là 2,3 lần, nó quá biết rõ ba nó, ko đời nào có chuyện đó. Chắc chắn là do bà ấy - mẹ kế của nó.
Nó đờ người ra ko nói lời nào. Mắt nó bắt đầu rươm rướm. Trông phút chốc nó quyết định sẽ ko để ba nó bán căn nhà nhưng sao lương tâm nó lại bắt nó làm ngược lại. Lỡ như ba nó ko bán căn nhà, dì nó sẽ đối xử thế nào với ba nó . Nó ko muốn ba nó phải thêm một lần đau khổ, chia li, như ba nó đã gánh chịu từ mẹ nó. Nước mắt nó bắt đầu tuôn trào.
-Ba xin lỗi con Bánh Dâu! Ba sẽ cố xoay sở cách khác, nín đi nha Dâu của ba! Con sẽ vẫn đc sống ở đó, nín đi nha con! -Đôi mắt ông đượm buồn.
-Hix con ko sao ba à! Ba cứ bán căn nhà ấy đi! -Nó lấy lại bình tĩnh. -Việc của ba quan trọng hơn mà. Ko có tiền thì người ta bắt ba bỏ tù, lúc đó con còn ân hận hơn. Hixhix...
-Rồi con sẽ ở đâu?
-Dạ con dọn qua ở chung với nhỏ bạn thân, nhà nó tới mười mấy hai chục phòng lận. Ba yên tâm. Ba nhớ gọi cho con thường xuyên nha ba.
***
Nó xách giỏ vali quần áo lang thang giữa đường, ko biết rằng nó sẽ đi về đâu. Điều nó nói sẽ ở nhà nhỏ Thy là do nó bịa ra cả để ba nó an tâm hơn. Hai ngày nay nó xin nghỉ học ở trường, nó muốn gắn bó với căn nhà thêm đc bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Giờ ra đường rồi. Nó vừa đi vừa khóc, vừa nhớ nhà. Liệu quyết định của nó đã đúng chưa?
Ào...ào...ào...mưa bất chợt đổ......Trời ơi....nó chưa đủ khổ hay sao mà ông trời lại còn làm vậy với nó. Nó băng qua đường để vào trạm xe trú mưa. Két....Nó ngã lăng quay bất tỉnh nhân sự.
-Trời đất cái con bé này! Oan gia ngỏ hẹp hả trời? - Minh Nhật cau có .
Phần II : Nhà trọ bất đắc dĩ.
5.
Lần này Bác Mẫn chắc chắn rằng thắng kịp trước lúc nó ngã. Bác bảo là con bé ngất do kiệt sức hay sao ấy. Minh Nhật và bác Mẫn lại một phen đưa nó về nhà .
Nó lại tỉnh dậy trong căn phòng mà nó từng nghĩ là của Minh Thy cùng với một bộ pijama hoa hoè khác nữa ….=.=
Đương nhiên lần này nó hok nghĩ là do Minh Nhật thay >’ Nó thấy mình làm khổ bạn bè quá đi mất T_T. Nó cũng chưa biết phải nói làm sao với Minh Thy về vụ nhà nó nữa. Huhu… Nó mon men ra khỏi phòng.
***
Nhà của Minh Thy rộng thiệt ! Giờ nó mới ngắm kĩ được đó. Có điều căn nhà to lớn nhưng sao vắng lặng quá, có vài cô giúp việc cặm cụi ở góc này, vài cô nữa ở góc khác, tất cả đều mặc đồng phục. Hệt như nó thấy trong lâu đài của hoàng tử trên phim hoạt hình. Có một con mèo Ba Tư mặt tịt đang nằm ìk trên ghế sofa ngủ khò khò…. Sao mà đáng ghét giống tên chủ quá. =.=”
...
Hình như có tiếng nhạc ở đâu đó? Nó đi tìm âm thanh ấy. Nó nhìn vào một cánh cửa đang khép hờ. Là hắn, hắn đang chơi piano.
---
Đôi bàn tay hắn mới điệu nghệ làm sao. Trông hắn lúc này đẹp trai ko thể tả @_@ (mắt sáng nữa rồi). “Ôi mình bị làm sao thế này ?” – Nó vội chạy về phòng thở hổn hển.
Suốt buổi hôm ấy, trong đầu nó chỉ quanh quẩn hình ảnh Minh Nhật đánh đàn. Nó hơi bị tương tư Minh Nhật mất rồi! “Không thể nào” – Nó nhất quyết là ko đội trời chung với Minh Nhật mà. Với lại tình cảm gì mà đến nhanh dữ vậy… Hay, cái này người ta vẫn thường gọi là “tiếng sét ái tình”…..
“Không”. Nhảm nhí, thật nhảm nhí hết biết. Nó trước giờ vốn chẳng tin cái thứ tình yêu tình tình iếc chớp nhoáng như trên phim thế này. Bánh Dâu vỗ trán trấn tĩnh bản thân.
Cuối cùng thì nó đành ở nhà của Minh Thy. Sau khi Minh Thy biết chuyện thì cứ nằng nặc đòi nó ở lại. Ba mẹ Minh Thy cũng đi công tác suốt nên Thy bảo nó cứ tự nhiên.
Còn về Minh Nhật, hắn ta cho rằng Bánh Dâu mắc nợ mình nên phải làm theo sai bảo của hắn, ko hắn “đuổi cổ” nó ra ngoài. Nó bĩu môi dù sự thật đúng là vậy =.=”
Chiều nay Minh Thy lại đi học đàn. Căn nhà rộng lớn chỉ còn lại nó, Minh Nhật và những cô giúp việc lúc nào cũng cặm cụi. Nó lãng vãng ra xích đu cạnh hồ bơi ngồi học bài hóng gió. Nó lại ngân nga những giai điệu trong bản “Love Story”
“…
romeo take me somewhere we can be alone
i’ll be waiting all there’s left to do is run
you’ll be the prInce and i’ll be the princess
it’s a love story baby just say yes
…”
(romeo hãy mang em đến một nơi nào đó chỉ có chúng ta
Em sẽ đợi để được cùng anh bỏ trốn
Chàng sẽ là hoàng tử còn em là công chúa
Một tình yêu thật đẹp đúng không anh…)
-Này cô ngốc kia, có mún bơi với tôi ko? - Minh Nhật ở đâu lù lù ngoi lên từ dưới hồ bơi. [Nghe như quái vật hồ Loch Ness ấy =.=]
-Tôi ko biết bơi .
-À tôi quên cô mém làm ma hồ bơi nhà tôi mà! – Minh Nhật vẻ trêu chọc.
-Anh….. Tôi học bài, ko nói chuyện với anh nữa.
-Mà cô thích tôi rồi đúng ko?
Nó hơi choáng trước câu hỏi của Minh Nhật.
-Cái gì? Anh điên à? Tôi mà thích loại người như anh hả? Có mà mơ .
-Chứ hôm trước, ai tròn xoe mắt chăm chú nhìn tôi đàn vậy ha?! Cô tưởng tôi ko thấy à? Há há ……-Minh Nhật cười khoái chí.
-Anh đúng là điên thiệt rồi đồ bệnh hoạn. Tôi vào nhà đây. – nó hơi bị đỏ mặt vì hình như Minh Nhật nói trúng tim đen nó rồi….[;))]
-Này cô kia đứng lại, lấy cho tôi cái khăn, ko thì cô ra đường mà ở.
Nó quay lại nắm cái khăn vứt mạnh vào mặt hắn rồi vùng vằng bỏ đi .
-Hahaha……-Minh Nhật cười hả hê.