Trường cấp 3
1.
Hôm nay là ngày đâu tiên Bánh Dâu bước vào cấp 3. Nó có vẽ hồi hộp lắm cứ đừng nghía hoài mình trong gương suốt, và vì đây cũng là lần đầu nó bận áo dài nữa. Sau một hồi săm soi khá lâu thì nó mới chịu buông tha cho cái gương T_T và rời khỏi nhà đi học. Trời hôm nay vàng huôm trong vắt làm nó cũng có chút gì đó xốn xang phơi phới. Trường cấp ba của nó có tên là Great School – một ngôi trường điểm danh tiếng trực thuộc tư nhân ở Sài Gòn. Sau hơn 10 phút đạp xe thì cuối cùng nó đã có mặt tại Great School.
“Wow…”
Wow… Nó chỉ biết hả hốc mồm ngạc nhiên. Great School thật tuyệt, tuyệt như chính cái tên của nó.
Nó vừa dắt “con ngựa sắt” vào bãi vừa đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh. Great school có sân chơi thật rộng được lót toàn bằng gạch sứ hơn hẳn trường cấp 2 của nó sân chỉ được tráng xi măng. Great School có tận 5 dãy phòng học khang trang và 2 dãy phòng thí nghiệm bộ môn vô cùng hiện đại, tối tân. Dãy nào cũng cao đến 3 tầng không bù cho trường cấp hai cũ của nó chỉ có mỗi một tầng lầu T_T. Nghe đâu phía sau khuôn viên trường còn có một khu thể dục rất to mà nó không tài nào ước lườn nỗi tổng diện tích và thêm nữa là một nhà thi đâu oai phong lẫm lệ nằm chễm chệ phía đằng sau ấy nữa. Và cái điều nó thích nhất ở Great school chính là cái sân khấu chào cờ, văn nghệ vô cùng hoành tráng ngay cuối khoảng sân rộng nằm giữa khuôn viên tường. Great school quả thật là Great school.
“Wow…”
Nó dựng ngay ngắn “con ngựa sắt” của mình rồi hí hửng đi vào lớp.
“Chắc mọi người ở đây cũng sẽ tuyệt lắm”
Nó tủm tỉm cười khoang khoái.
“ÀO…”
Nó hoảng vía dáo dác nhìn xung quanh, gì vậy, người nó ướt sũng, cả mấy li nước ngọt từ trong một lớp học tạt vào người nó. Là lớp 12A3 nằm ngay tầng trệt ở dãy lầu của phòng lớp nó. Mất mấy giây nó mới định thần lại được, vậy là tiu táng đường bộ áo dài mới của nó rồi huhu... Đám con gái 12A3 cười lăn, cười bò. Hạ Nhi đứng khoanh ty khếch mép khoái chí. Có một anh chàng cũng vô tình lướt thấy nhưng chẳng để tâm tẹo nào, anh ta tên là Minh Nhật. Trước giờ ai cũng biết tiếng tăm lớp 12A3 này là lớp “gửi”. Hễ ai con nhà giàu, có vai vế quyền lực mà không được vào lớp chọn thì sẽ được “gửi” vào lớp “chọn” 2 này. Lớp 12A3 rất bị ghét vì cả trường nói họ rất chảnh. Nhưng mà nó thì đâu có biết được. Nó là ma mới mà T_T …Nghe đâu bọn họ nổi tiếng với cái trò là thấy ai không ưa vì quá xấu hay cả quá đẹp thì bọn họ sẽ bày kế trêu trọc, *** hại, bắt nạt. Xui xẻo sao hôm nay nạn nhân lại là Bánh Dâu .
Bánh Dâu ngượng chín cả mặt, vội vã xin giám thị rồi lủi thủi về nhà thay đồ trong nỗi ngậm ngùi xen chút uất ức. Thế là cái ngày đầu cấp 3 của nó diễn ra vậy đó. Great School rốt cục chẳng tuyệt được như cái tên của mình mà nó từng nghĩ. Haizzz…
.
Sáng hôm sau nó đi học mà lòng đầy bất an. Nói đúng hơn là nó còn ám ảnh chuyện hôm qua. Nó lo lắng suốt liệu rằng bọn Hạ Nhi sẽ giở trò gì tiếp theo với nó đây. Nó đi đường của dãy lầu khác để vòng qua chiếc cầu thang lên lớp mình. Tuy có hơi xa một chút nhưng không sao.
1 ngày ….2 ngày …3 ngày…rồi cả tuần trôi qua cũng chẳng có gì. Qúai !
Nó thở phào nhẹ nhõm trong vô vàn thắc mắc và dường như cũng dần quên bén đi chuyện bị nhóm Hạ Nhi bắt nạt hôm thứ 2.
Nó, tuy chỉ mới vào trường cấp 3 một tuần thôi nhưng với 1 làn da trắng trẻo, ngoại hình ưa nhìn, khuôn mặt dễ thương, đã thu hút sự chú ý của biết bao anh chàng. Và cũng chính điều này khiến nó gặp vô vàn rắc rối với cô chị Hạ Nhi 12A3 kia.
Giờ đã là tiết 4 của thứ 7 rồi, ra chơi xong đến tiết chủ nhiệm là khỏe re.
***
Reng…..
Chuông báo hết tiết ing ỏi vang lên làm cả lớp mừng húm như vừa vớ được châu báu.
Bánh Dâu đem sổ đầu bài đi tổng kết – vì nó được bổ nhiệm giữ chức vụ mới là cô lớp phó học tập dễ thương đó mà ^o^.
Trên đường đến phòng giám thị Bánh Dâu được đưa 1 bức thư có người gửi là nặc danh với nội dung “ Ra về , đến sân sau.”. Lạ nhỉ ? Nó đứng ngơ ngác một hồi vẻ không hiểu chuyện cho lắm.
.
Renggg……
Mọi người vội vã thu xếp sách vở ra về. Riêng Bánh Dâu, cô bé còn chần chừ đôi chút.
“Liều một phen ra đó xem sao”-nó nghĩ thầm. Đang đi ngơ ngơ bỗng lại một cái ào. Có ai đó đã nấp sau tường sẵn và chỉ đợi nó đến là hành động . Bánh Dâu lại một phen ướt sũn tập hai >” Một đám con gái hùa ra cười nhạo nó. Thì ra là nhóm bạn của Hạ Nhi 12A3 đáng ghét đây mà.
- Các chị là ai? Các chị muốn gì chứ? – Lần này nó không nhẫn nhịn nữa mà lên tiếng dõng dạc.
- Tụi tao là băng Đại long công chúa nổi tiếng của trường này. Đồ cái con bé nhà nghèo, quê mùa như mày thì làm sao sánh ngang bằng tụi tao mà dám ςướק ngôi vị hoa khôi của Đại tiểu thư Hạ Nhi - một con nhỏ trong đám bước lại gần nó to tiếng.
Hạ Nhi vẫn đứng phía sau dáng bộ khoanh tay nhếch mép choảnh chọe ấy.
-Tôi ko ςướק cái gì của ai hết. Mấy nguời đừng quấy rầy tôi nữa.- Nó chống cãi.
Một con nhỏ khác bay tới túm tóc nó hếch mặt nói lớn:
-Mày còn già mồm à con bé kia. Tụi bay nhào zô xé áo dài nó cho tao, coi nó còn dám ςướק ngôi của đại tiểu thư nữa ko ?!
Rồi cả đám Đại long công chúa, đương nhiên là ngoại trừ nhỏ Hạ Nhi choảnh chọe kia, bay tới oánh nó túi bụi, bặt…bặt…xoẹt…xoẹt….áo nó bị rách tả tơi. Nó cũng cố vùng thoát thân nhưng không cự nổi tới 7,8 đứa.
“Huhu…”
-Này các cô làm cái trò gì thế hả? – Tiếng của ai đó – là một chàng trai, vang lên phía xa xa, rồi từ từ chàng ta chạy lại gần .
2.
Bọn đại long công chúa cứ tưởng là bảo vệ hay thầy giám thị gì đó, hoản vía chạy mất hút. Chỉ còn lại mình nó co ro ngồi khóc thút thít. Anh chàng vội ϲởí áօ khoát choàng lên cho nó.
***
Thì ra anh ta là Lê Quốc con của chủ tạp chí thời trang "Play Girl" nổi tiếng (chế từ PlayBoy đó nha ^^)
- Em có sao không ? Bọn nhóc đó ăn Hi*p em à ?
- Em không sao hức…hức…
- Để anh đưa em về - Quốc dịu dàng.
- Thôi khỏi, cảm ơn anh , em tự về đc hức…
- Bộ dạng thế này mà về đc à! Thôi ko nói nhìu để anh đưa em về - Chưa kịp đợi nó trả lời, Quốc dìu nó đúng dậy ra xe.
- Thế còn xe đạp của em? - nó hỏi
- Cứ để đó lát anh cho người đưa về.
Nói rồi Quốc và nó cùng đi ra trước cổng trường với bao nhiu là ánh mặt ghen tị đổ dồn về nó, nhất là bọn đại long công chúa. Ngang qua 1 chiếc ô tô mà Minh Nhật đang ngồi bên trong, hai ánh mặt chợt bắt gặp nhau.
Phía trước xe Minh Nhật là chiếc ô tô của nhà Quốc. Bánh Dâu có vẽ hơi ngượng một tí nhưng mọi ánh mắt xung quanh cứ như viên đạn lăm le bắn về phía nó. Nó đành bước vội lên xe của một người lạ mới quen.
-Nhà em ở đâu? - Quốc hỏi nhỏ nhẹ
-21B/7 Đinh Tiên Hoàng.
-Chú Bảy đến đó - Quốc nói vẻ ra lệnh.
Giờ Quốc mới nhìn rõ đc khuôn mặt nó. Nhìn xong thờ thẫn mấy giây lun là hỉu òi á @_@ ^^.
-Em tên gì? Học lớp mấy?
-Dạ em tên Ngọc Bảo, lớp 10a1. Anh cứ gọi em là Bánh Dâu.
-Bánh Dâu à? Ai đặt tên cho em mà ngố thế nhóc ^^! - Quốc cười khúc khích làm nó xịu cả mặt xuống, lườm Quốc chằm chằm - Thế sao em lại ra nông nỗi này? - Quốc lấy lại vẻ nghiêm túc.
Bánh Dâu tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho Quốc. Nghe xong anh ta có vẻ cau có, dằn giọng.
-Từ nay em cứ đi học cùng anh, ko ai dám bắt nạt em nữa đâu .-Quốc đề nghị.
-Dạ thôi em ko dám làm phiền anh đâu ạ. Em ngại lắm !
-Em có mà bị hội đồng lần nữa thì ko ai mà thèm cứu đâu đó nhóc. Thứ 2 anh qua đón em, quyết định vậy nha !
-Anh nãy giờ em vẫn chưa biết tên? -Bánh Dâu tiếp lời.
-Anh tên Lê Quốc, 12A4, anh mới chuyển trường tới thôi, trước giờ anh ở bên Sing.
-Sao anh ko ở bên đó nữa mà lại về Việt Nam? Chẳng phải điều kiện học bên đó tốt hơn sao ? - Nó ngây ngô.
-Ừ thì là vậy. Ba mẹ anh đều ở bên đó cả, nhưng anh mới đc tin ngoại anh trở bệnh phải nhập viện, anh trốn ba má về VN luôn. Anh muốn đc chăm sóc ngoại. Quốc hơi nghẹn ngào.
-Chắc anh thương ngoại anh lắm! -Nó lại ngây ngô.
-Uh, từ nhỏ ba mẹ anh cứ đi công tác suốt, anh sống với ngoại, đc ngoại chăm sóc, dạy dỗ anh khôn lớn mà - Giọng Quốc có vẻ lắng xuống. Nó thoáng nghĩ thì ra còn có người bất hạnh hơn nó, tuy là Quốc sống cùng ba mẹ nhưng cũng đâu có đủ tình thương từ họ. Bánh Dâu nhìn thơ thẫn ra cửa kính chiếc ô tô.
- Thế còn em Ngọc Bảo em thương ai nhất nhà nè? - Quốc lấy lại ko khí bằng giọng vui vẻ. Câu hỏi của Quốc lại càng làm nó lặng đi hơn.
-A đến nhà em rồi kìa! Tạm biệt anh nhen và cảm ơn anh nhìu luôn. Em sẽ gửi trả anh chiếc ao sau. Thưa chú Bảy con vô ạ![Chú bảy cười ò ò ^^]-Nó chạy vội vào nhà.
***
Căn nhà của nó nhỏ nhỏ xinh xinh, ko có lầu nhưng kiến trúc khá đẹp. Xung quanh căn nhà được bao bọc bởi dãy hàng rào gỗ trắng tinh kèm theo là một bồn hoa ti ti đỏ rực chạy dọc phía trước. Cánh cổng nhỏ cũng màu trắng nốt, hé ra sau đó là một khu vườn với bãi cỏ xanh rì. Bắt ngang giữa khu vườn ấy là 1 con sông nhân tạo bé xíu, uốn lượn đôi chút. Thật ra con sống ấy là một cái hồ cá cách điệu đó mà và đương nhiên cũng có 1 chiếc cầu be bé bắt ngang qua. Có khá nhìu loại hoa trong vườn nhà nó với đủ các thứ màu sắc cùng hòa hợp ăn ý với nhau như tạo nên một bức tranh muôn màu.Còn có cả một cây mận to rộp mát cả khu vườn. Tất cả như được vẽ ra từ căn nhà của 乃úp bê barbie trong phim hoạt hình vậy. Bánh Dâu lúc nào cũng thấy lòng bình yên và nhẹ nhõm đến lạ khi trở về căn nhà nhỏ xinh chất chứa bao kỷ niệm này của nó.
***
Hôm nay là cuối tuần, 9h sáng, nó uể oải thức dậy. Tủ lạnh sắp hết đồ ăn rồi nên nó phải miễn cưỡng ra siêu thị mua đồ. Dù rằng nó đang còn muốn ngủ nướng thêm một tẹo nữa. Một tuần học hành căng thẳng rồi phải từ thưởng cho mình một giấc ngủ thật dài chứ ! Nhưng cuối cùng phải lo cho cái bụng thui T__T. Ăn bận chỉnh tề xong xui, nó đạp xe ra siêu thị với 1 tốc độ " nhanh hơn cả đi bộ" =.=" . Mắt thì lúc nhắm lúc mở, vì nó còn đang ngái ngủ lắm cơ. Bỗng 1 cái kétttt.....Nó ngã một cái rầm...
-Ơ cái con bé này đi đứng kiểu gì thế hả?
3.
Thì ra nó đã va phải chiếc ô tô đang chở Minh Nhật. - Cậu ta quát lớn.
Bác Mẫn tài xế riêng của Minh Nhật vội vã xuống xe coi nó có bị gì ko. Minh Nhật thì vẫn ngồi ìk trên ấy, tỏ thái độ bực tức khó ưa >”
Chiếc mini của Bánh Dâu giờ đã méo mó lung tung. Còn nó thì bất tỉnh nhân sự luôn. Bác Mẫn tìm mãi mà ko thấy nó mang theo bất kì giấy tờ nào kể luôn cả đtdt. Bác Mẫn bế nó lên dãy ghế phía sau, còn Minh Nhật phải ra phía trước ngồi, làm cậu ta thêm cau có. Rồi bác Mẫn cùng Minh Nhật vội chở nó vào bệnh viện.
Nó ko sao cả chỉ bị trầy xước ngoài da và shock nhẹ. Thật ra là 1 phần do nó ăn uống, nghỉ ngơi ko điều độ, ngất lun ngay đúng lúc đó chứ chẳng phải do ᴆụng xe gì cả. Bác Mẫn đi làm giấy tờ cho nó nhập viện, bác sĩ bảo nó cần chuyền nước và băng bó mấy vết thương kia. Minh Nhật thì phải miễn cưỡng đưa nó vào phòng điều dưỡng để đợi bác sĩ.
“Con bé này cũng dễ thương quá ta ! Gặp ở đâu rồi thì phải? Hình như hôm trước nó đi với thằng Quốc hay sao đó, cũng là cái con bé bị nhỏ Nhi ăn Hi*p. Chắc thế. Tỉnh dậy đi con bé kia rồi cô biết tay tôi.” – Minh Nhật lầm bà lần bầm.
…
Bác sĩ đã xong nhiệm vụ, nó vẫn chưa tỉnh, cũng chẳng biết người nhà nó là ai để liên lạc tới. Minh Nhật đề nghị bác Mẫn về nghỉ ngơi trước, lát nó sẽ gọi sau.
…
Bánh Dâu mở mắt, một màu trắng toát bao trùm, cảnh vật mờ mờ ảo ảo rồi dần rõ nét, nó ko biết mình đang ở đâu, toàn thân nó ê ẩm quá ! Khi nó cố nhìn xung quanh thì mới phát hiện rằng tay mình đang bị chuyền nước. Nó hoản hốt hông lẽ mình đang nằm viện sao. Rồi nó thấy ai đó, đang gục đầu trên giường bệnh của mình.
-Aaaaaaa…….Anh là ai? Anh làm gì ở đây hả tên kia? Và sao tôi lại ở đây? – Nó hét lớn.
-Cô có thôi ko đi hả đồ hâm kia? Biết đây là bệnh viện ko? – Minh Nhật bật dậy giật cả mình. - Cô ko nhớ gì sao hả? Cô va phải xe tôi , ko bắt đền mà còn mang cô vào đây là phước cho cô rồi. Ở đó mà còn la làng à?
Tới đây thì nó mới nhớ tường tận đầu đuôi câu chuyện cùng với một vẽ mặt ân hận chút chút =.=”.
-Thế thì cho tôi cám ơn anh! Anh cứ về đi. Tôi tự lo cho mình đc.-Nó dõng dạc.
-Cô tưởng tôi thích ở cái nơi này với cô lắm à! Tiền viện phí tôi đã trả, khi nào khỏe cô cứ việc mà về. Chào cô. Minh Nhật lạnh lùng , bước đi.
-Này thế còn xe đạp của tôi? –Nó cố hỏi khi Minh Nhật bước xa dần .
-Bẹp dí rồi, về mà mua lại xe mới đi . – Hắn trả lời mà chẳng hề quay đầu lại.
Bánh Dâu thờ dài! Ôi chiếc xe đạp mini bé xinh màu hồng của nó – một trong những món quà hiếm hoi mà nó đc nhận từ ba, mẹ. Trước kia nó cũng đc mẹ gửi tặng một chiếc ví màu xanh biếc. Thế là với cái tính hơi hậu đậu ngốc nghếch của nó, 1 lần ra sạp báo rồi nó để quên cã ví lẫn tiền luôn >”
4h chiều, nó xuất viện. Nó kiếm vội chút gì lót dạ, từ sáng tới giờ nó có ăn gì đâu.
Sau đó nó tạt ngang vô BigC rinh cả mớ đồ ăn thức uống về dự trữ .
Tại nhà Bánh Dâu,
“Eh eh eh eh eh eh eh eh 2NE1. Eh eh eh eh eh eh eh eh You better ring the alarm“
Chuông điện thoại nó reo ing ỏi.
-A lô Minh Thy hả? –Nó bắt máy.
Minh Thy là bạn thân nhất của nó kể từ cái ngày nó đặt chân vào Great School. Nhiều khi nó còn nghĩ rằng cái trường của nó ngoài bọn đại long công chúa ra chắc chỉ có mỗi mình Minh Thy là nó thân thiết và có thể nói chuyện được.
-Mình nè, mới nghỉ có một ngày mà nhớ cậu quá, sáng giờ gọi cậu hõk đc. Đi shopping hay sang nhà mình chơi hok, cậu cũng chưa biết nhà mình mà! –Minh Thy đề nghị,
-Hix….hix…sang nay mình bị tung xe Thy ơi toàn than ê ẩm, bầm dập khắp người nè. Hôm khác nha Thy, mình cũng nhớ cậu lắm. Nó trả lời .
-Ui…. tiếc quá à. Vậy cậu nhớ nghỉ ngơi nha! Để thứ 7 tuần sau còn sang đây ăn sinh nhật tớ nữa ^^!
-Uh mình nhớ ời ^^! Gì chứ ăn là phải đi liền ^^.
-Thôi bye cậu nha mình đi học bài – Nó nói
-Uh mình cũng đi học bài lun nè, mai gặp lại cậu bái bai….
Kính…cong….chuông cửa nhà Bánh Dâu vang lên đúng lúc nó sửa soạn chuẩn bị đi học xong xui. Thì ra là Quốc đến đón nó. Nó lại ngại nhưng biết làm sao, xe nó tiu rồi mà nhà nó cũng xa trường, nó đành đi cùng Quốc.
Cũng may là hôm nay đi học sớm nên trường còn vắng. “Phù…”. Bánh Dâu thở phào nhẹ nhõm rồi chạy một mạch vào lớp mà không dám cảm ơn Quốc luôn. @.@
Giờ ra chơi hôm đó. Bánh Dâu lại nhận đc thư của Đại long công chúa. Nó thở dài ngao ngán, nó chẳng buồn đọc mà vất luôn lá thư vào sọt rác.
-Thư của Đại long công chúa à Bảo? Cậu có cần tớ cho người theo bảo vệ cậu ko? Nhà tớ nhìu vệ sĩ lắm. Minh Thy thật thà yêu cầu.
-Phiền cậu quá Thy à. Mình hok sao đâu. Giờ mình đi học chung với anh Lê Quốc 12A4 đó, nên chắc bọn nó hõk dám làm gì mình đâu! – Nó vừa nói vừa giáng mắt vào quyền “Hoàng từ và em”.
-Lê Quốc à? Cậu quen người tên Lê Quốc hả? – Minh Thy có vẽ bất ngờ trước lời nó của nó.
-Uh anh ta là người đã cứu mình hôm bị đại long công chúa oánh đó. Nói thật thì ko có anh ta chắc giờ này mình còn trong nhà thương quá - Bộ dạng rất tỉnh và vẫn chăm chú vào “Hoàng tử và em” – Anh ta trông cũng đẹp trai lắm, nghe nói tạp chí “PlayGirl” là của nhà ảnh. Bộ cậu biết anh ta à?
“Tạp chí PlayGirl?Lê Quốc? Đúng là anh rồi! Làm sao anh quen đc Ngọc Bảo nhỉ ? Tim mình sao đập nhanh thế này? “ – Minh Thy nhìn đăm chiêu ra cửa sổ, bổi hổi khá lâu với hàng tá suy nghĩ gì đó.
- Thy! Thy! Cậu làm gì mà thờ người ra thế? - Cuối cùng thì nó cũng chịu rời mắt khỏi quyển truyện mà chú ý bạn bè.
-À ko có gì. - Minh Thy giật mình - Bảo nà !Cậu có thể rủ anh Lê Quốc gì ấy đến dự sinh nhật mình luôn đc hok? Nghe cậu kể về anh ta mình cũng thấy hơi tò mò .- Minh Thy giả bộ.
-Ok babe! – Bánh Dâu trả lời nhưng chẳng thể rời mắt được khỏi quyển sách mà nó đang chăm chú mặc cho Minh Thy đang mơ mộng về ai…
12h trưa , công viên Tao Đàn - nơi mà Đại long công chúa hẹn gặp Bánh Dâu.
-Con nhỏ nhà quê xấu xí đó dám cả gan ko đến à? Tính giỡn mặt với Hạ Nhi này hả? Rồi mày sẽ biết tay tao.-Hạ Nhi hầm hà hầm hực. - Tới beauty salon nhà tao làm đẹp thôi tụi bay, xong ai thích cái nào trong bộ sưu tập thu đông mới nhất của nhà tao cứ lấy.
Nói rồi cả bọn kéo nhau lên ôtô của Hạ Nhi phóng về .
Thứ 7 đã đến, hôm nay là sinh nhật của Minh Thy. Theo yêu cầu của Minh Thy và lời rủ rê của Bánh Dâu. 7H Quốc đến đón nó. Khi nó bước ra khỏi nhà, anh chàng Quốc liền bị đông cứng mấy giây @_@ kèm theo là một đôi mắt chữ A và một cái miệng chữ O há toác.... Bánh Dâu mặc chiếc đầm ngang иgự¢ màu trắng, bó sát phần eo và xòe tung bên dưới bỡi rất nhìu lớp voan xếp chồng lên nhau. Tóc nó đen láy buông dài và uốn nhẹ phần đuôi. Nó cài một chiếc nơ trắng, mang chiếc vòng cổ màu hồng và đi đôi giày 乃úp bê trắng luôn. Như một cô công chúa nhỏ, nó vui vẻ bước lên xe khi Quốc còn đang há toát mồm ^^.
.
Chú Bảy tài xế dừng xe lại tại đúng địa chỉ ghi trên tấm thiệp. Giờ thì đến lược nó ngoác mồm.... Căn biệt thự nguy nga, tráng lệ quá. Sân vườn rất to, còn có cả hồ bơi bên cạnh nữa. Tiệc sinh nhật của Minh Thy được tổ chức ở gian phòng khách ở tầng trệt. Có mời cả MC, DJ và cả mấy nhà ảo thuật gia. Giữa căn phòng ấy là dãy bàn xếp dọc dài bày biện tiệc buffet và quà sinh nhật.
-Anh, mình qua tặng quà bạn em hen !
-Ok.
Nó cố nhoái người để tìm Minh Thy trong đám đông náo nhiệt này rồi khi tìm được thấy lại tròn xoe mắt nhìn cô bạn…
Minh Thy vốn đã dễ thương hôm nay lại càng dễ thương gấp bội trong bộ đầm lộng lẫy đầy sang trọng nhưng vẫn không kém phần trẻ trung.
Cô bạn có vẻ ngại ngùng hơn khi thấy Bánh Dâu và Quốc.
-Chúc mừng sinh nhật cậu hihi…. Cậu đẹp quá Thy ơi…:x…
-Hihi… Cảm ơn Bảo.
-Minh Thy…. - Quốc chau mày như đang cố suy nghĩ gì đó cho kỳ được. - Hình như…
-Có phải…. anh là Quốc ngày xưa ở cạnh nhà em không ? – Minh Thy ngập ngừng.
-A…. Đúng rồi… Hồi bé anh hay chơi cùng em đây mà !
-Hai người biết nhau rồi hử ? – Nó lên tiếng.
Thì ra gia đình Quốc ngày xưa là xóm giếng với nhà Minh Thy. Quốc hay chơi cùng và bảo vệ nhỏ Thy khỏi bị ăn Hi*p. Cũng hay hen, đúng là trái đất này hình tròn mà… Bánh Dâu tủm tỉm rồi tìm cách chuồn ra chỗ khác cho cô bạn cùng Quốc có dịp cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa ;))…
Bữa tiệc nhộn nhịp làm Bánh Dâu hơi mệt, nó lẻn ra vườn đi dạo một mình. Nó ngồi lên chiếc xích đu nhỏ cạnh hồ bơi ngân nga những giai điệu trong bản "Love Story" của Taylor. Nó mon men lại gần hồ bơi, cởi giầy ra ngồi trên bờ và thả chân xuống hồ đung đưa. Nó nghịch nước cả buổi. Trên lầu, có một thằng con trai vô tình nhìn thấy nó. Hắn ta hơi buồn cười nhưng cứ làm bộ trơ trơ “Cái con bé hâm này”.
***
Sau khi hát xong đủ thứ nào là nhạc Anh, Mỹ, Việt =.=” nó đứng dậy để trở vào buổi tiệc, ko cẩn thận sao nó trượt chân ngã chỏng gọng xuống hồ bơi luôn >_< . Nó vùng vẫy, nó hok biết bơi nữa, trong nhà nhạc xập xình nên chẳng ai có thể nghe nó kêu cứu. Tên con trai trên lầu vội chạy xuống, may mà con có hắn ta .