Mạc Duy nhất thời nhìn tôi trân trân, khoảng khắc ấy chỉ kéo dài chừng 1-2s….
Rồi khuôn mặt anh ta tím bầm lại, đôi mắt vằn tia đỏ, tóm lại bây giờ anh ta cực khó coi……..
Phần tôi thì tôi tự đặt một câu hỏi: Anh ta không cảm thấy nóng àh?
Mạc Duy thở hắt hỏi:
-Cô….. Cô…….. Rốt cuộc cô……..?
Tôi chống hai tay lên cằm khẽ nhìn anh ta và hỏi vu vơ:
-Anh…….. mình đồng da sắt hay sao?
Mạc Duy ngạc nhiên hỏi lại:
-Cái gì?
Tôi đưa đôi mắt nhìn anh ta:
-Anh bị cháo nóng đổ vào …. chớ nghĩ….. cũng gần 5’ rồi……Mà sao…..?
Nghe tôi nói anh ta như chợt tỉnh liền hoảng hốt nhảy dựng, quên luôn cả việc đáng nhẽ phải…. đấm cho tôi một cú.
Tôi lạnh lùng nói:
-Anh đừng biểu lộ thế! Không sợ mất “hình tượng” (?!) àh? Vào lấy đá mà chườm, có lẽ đỡ hơn đấy!
Thú thực thì, tôi cũng vốn là tiểu thư nên việc có việc không cũng chẳng biết đúng là đâu….
Lát sau, anh ta bước ra, khuôn mặt đã dịu đi vài phần, đôi mắt lạnh lùng của anh ta vẫn không thể che giấu một cái gì đó mà tôi thấy nó đáng thương.
Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, cộc cằn nói:
-Đừng nhìn tôi với ánh mắt thương hại!
Tôi đượm buồn nói khẽ:
-Tôi còn chả có ai thương hại,…. Tôi cũng chẳng có được cái quyền thương hại người khác đâu!
Anh ta thoáng ngạc nhiên nhưng rồi khinh khỉnh đáp:
-Cô là một whore diễn đạt nhất mà tôi từng biết!
Tôi gắt:
-Anh sao thích nhắc đến từ đó nhỉ? Chắc anh thường xuyên “quan hệ” với bọn whore chứ gì?
Tôi cứ ngỡ anh ta sẽ chối bay, không ngờ mặt anh ta cũng dày thật, anh ta thản nhiên trả lời câu hỏi xóc xiểm của tôi:
- Ừ! Đúng vậy đó!
Rồi đột nhiên anh ta ép tôi vào một góc, đôi mắt nhìn xoáy vào mắt tôi, khuôn mặt hoàn mỹ giờ chỉ cách tôi vài mm. Tôi khẽ nhăn mặt, mùi đàn ông quyến rũ trên người anh ta khiến tôi cảm thấy như đang chuẩn bị rơi vào một cái bẫy nào đó vô hình trước con mắt của tôi…..
Anh ta mở miệng nói nhỏ từng chữ:
-Nếu cô muốn….. tôi cũng có thể……. “quan hệ” với cô…….
Tôi lập tức mở to mắt, đồng tử giãn ra trong một thoáng…….
Anh ta vừa nói gì cơ?
Khuôn mặt anh ta vẫn rất đẹp……… vẫn hoàn mỹ…….
Nhưng tôi thực sự muốn giáng vào khuôn mặt ma mãnh ấy một cái tát…….
Vậy mà, khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt tưởng không có chút xúc cảm nào của anh ta…….. Tôi mềm lòng…… Đôi mắt đượm buồn long lanh……..
Thôi đựơc!
Tôi chịu thua!
Tôi nhắm mắt lại trong 1s…. Một giây ngắn ngủi nhưng là khoảng thời gian đủ để tôi bình tâm…..
Tôi mỉm cười với anh ta, rồi đẩy nhẹ anh ta ra:
-Xin lỗi! Nhưng khác với anh, tôi không phải là một whore!
Anh ta có vẻ bị tổn thương nghiêm trọng lắm. Anh ta bật cười:
-Tưởng con mồi trong tay…… nhưng có vẻ……. cô là một vật khó xơi đây!
Tôi chợt cảm thấy thoải mái như được gặp người thân, liền xuề xòa trêu chọc anh ta:
-Đương nhiên là khó xơi. Mà này, anh làm hỏng bát cháo của tôi, giờ sao hả?
-Sao là sao?- Anh ta nhăn mũi hỏi lại.
-Thì hai phương án: Nấu lại hoặc gọi cho Huy.
Mạc Duy bình thản đốp chát:
-Tôi chả chọn cái nào cả! Muốn ăn thì lăn vào bếp ha?
Tôi bĩu môi:
-Chẳng ga-lăng gì cả!
-Đúng vậy!
Tôi quay lại, không biết ai hưởng ứng mình thế nhỉ?
Ôi! Cứu tinh!
Mạc Huy đã về.
Cậu ấy bước lại bên tôi cười:
-Cô ăn cháo chưa?
-Chưa.
-Sao vậy?
-Bị đổ rồi!
-Sao lại đổ???? – Mạc Huy ngạc nhiên hỏi.
-Do anh ta đấy.
Mạc Huy lắc đầu:
-Tôi sẽ nấu lại cho cô.
Duy khoát tay:
-Khỏi đi! Hôm nay chúng ta ăn tiệm.
Tôi “cẩn thận” hỏi lại:
-Trong từ “chúng tôi” của anh, có tôi không đó?
Mạc Duy miễn cưỡng nói:
-Ờ…… Cho cô đi theo đó!
Tôi khẽ cười….. Cảm giác thật đáng lưu giữ trong tim….
…….
” Thử hỏi lòng mình đã bao giờ ấm áp, đã bao giờ cảm nhận sự rung động trái tim?
Liệu đã có hay là chưa từng gặp ? Hay tất cả chỉ mãi là ngộ nhận thôi? ” ( __ Anny __)
Tôi hơi ngạc nhiên khi Duy dẫn chúng tôi vào quán ăn…. À không nhà hàng này……
Vừa nãy tôi đã nhìn lên biển hiệu, nhà hàng này là…… PURE RESTAURANT.
Nhà hàng này là nhà hàng 4*, nổi tiếng trong thành phố về độ ngon, cũng như độ…. Cắt cổ.
Tôi khều tay Huy:
-Chúng ta sẽ ăn ở đây?
-Ơ,,,, ừhm.
-Nhưng nhà hàng này……..
Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã nhận được cái nhìn lạnh toát của Duy, anh ta nói:
- Hai người không định vào àh?
Huy cười nhẹ nhàng:
-Có gì vào rồi nói nhé!
Nói rồi, Huy kéo tay tôi vào……..
Nhưng tôi chợt thấy cảm giác gì đó lành lạnh len vào trong tâm trí…..
……….
Chúng tôi ngồi ở một bàn khá tĩnh trong góc của nhà hàng……
Anh ta thật thiếu ga-lăng!
Đó là câu duy nhất tôi nghĩ trong đầu vào lúc ấy.
Sao anh ta có thể gọi món trong khi chẳng hề hỏi tôi lấy một câu??
Như đọc đc suy nghĩ của tôi, anh ta nói:
-Cho cô gọi mà ૮ɦếƭ àh? Tôi đâu có nhiều tiền như thế!
Huy áy náy nhìn anh trai rồi nói với tôi:
-Ơ… ừhm…… Vì hôm nay là sinh nhật tôi….. nên anh Duy mới……..
Tôi “àh….” ra vẻ đã hiểu……
Một lát sau, người phục vụ ban nãy bước ra, anh ta nhìn tôi như một sinh vật lạ, rồi khẽ mỉm cười…….
Tôi không nhìn anh ta mà nhìn mấy món ăn xem Duy gọi cái gì….
Món bít tết…..
Canh rong biển……..
Lợn quay…….
Tôi hơi sững lại khi nhìn thấy món canh rong biển, nhưng nhớ lại, àh, họ cũng có một nửa dòng máu đang chảy trong ng là dòng máu của Đại Hàn Dân Quốc, sinh nhật có canh rong biển cũng là điều bình thường
Nhưng nghe cứ như là truyện lãng mạn ấy nhỉ??
Tôi nhìn Duy, anh ta đưa dao, nĩa cắt món bít tết rất thạo…..
Còn Huy, cậu ấy có vẻ không được như anh trai nhưng cũng không hẳn là xa lạ với kiểu này……..
Tôi ngạc nhiên đến nỗi không ᴆụng đến món ăn nào mà chỉ nhìn họ ăn…..
Duy lẽ nào thực sự là ……một trai bao?
Thấy tôi nhìn, anh ta khẽ ho rồi hỏi:
-Khụ…….. Sao cô không ăn đi mà nhìn tôi?
Tôi lắc đầu và vẫn nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc.
Đột nhiên, anh chàng bồi bàn đến bên Mạc Duy và khẽ ghé tai anh ta nói gì đó….
Anh ta sững lại, mắt đông cứng liếc về phía Huy…….
Rồi anh ta nói:
-Tôi từ chối.
Chưa đầy một phút sau, anh chàng ấy lại quay lại……
Lần này, có lẽ có điều gì đó đã tác động đến Duy mạnh mẽ hơn……..
Anh ta lưỡng lự một chút rồi gật đầu……..
Tôi vội vàng níu tay anh ta lại hỏi:
-Có chuyện gì?
-Không có gì đâu!
Nói rồi, Duy đứng dậy và anh ta bước lên cái bục giữa nhà hàng……
Tay anh ta cầm một cái micro……..
Một ánh mắt bên bàn đối diện của một cô gái chạm vào ánh mắt tôi….
Cô ta không nói gì mà tiếp tục nhìn Duy đang cất tiếng hát trên bục……
Cái nhìn của cô ta giống hệt một cái nhìn sở hữu……
Giọng hát của Mạc Duy thực sự rất hay, cái giọng trầm trầm thoáng buồn và lạnh lẽo của anh ta dường như đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người…….
Họ chú ý không chỉ vì giọng anh ta hay mà có lẽ còn vì cái mã đẹp trai của anh ta nữa…….
Hát xong, anh ta lấy cái gì đó từ tay anh chàng bồi bàn rồi vội bước về phía bàn chúng tôi…….
Tôi bây giờ mới nhận ra, Huy không hề quay lại nhìn anh trai một lần nào hết, từ đôi mắt cậu rơi ra một cái gì đó lóng lánh như một hạt pha lê…….
Mạc Duy kéo xạch cái ghế rồi ngồi xuống…..
Tôi cảm thấy khó chịu và vốn dĩ cảm giác như tôi cần phải thương hại một ai đó…..
Anh ta nhìn tôi rồi nhìn Huy…..
Rồi anh ta khẽ cắn môi nói ra một câu mà tôi đã không tin vào tai mình khi nghe được:
-Xin lỗi!
Huy cầm nĩa và dao lên, tay run run cắt miếng bít tết……
Tôi muốn giận dữ với anh ta quá nhưng rồi cũng cúi đầu cho một miếng thịt vào miệng……
Mất cảm giác…..
Chẳng có vị gì cả…….
À…. Không ……hình như có vị đắng chát………
Mạc Duy nói chua chát:
-Tại sao hai người lại như thế? Tôi làm gì sai sao?
Vẫn không có tiếng đáp trả lời anh ta……
Bây giờ, tôi đã hiểu, vừa nãy anh ta đã làm gì…….
Và tôi tin chắc, Huy cũng hiểu điều đó……
Tôi khẽ cười…….
Anh ta vì thiếu thứ tanh bẩn ấy còn tôi thì vì ghét thứ tanh bẩn ấy…….
Liệu do tôi chưa hiểu anh ta hay tôi và anh ta nên hoán đổi?