Nghe xong câu nói đó tất cả liền sững người, thái độ của Tĩnh Huyên cũng khiến cho Huyệt Dạ lẫn Ngậm Vẫn trở nên bàng hoàng. Tịch Huyễn Mạn không nói gì nhiều, anh chỉ chậm rãi dìu cô trở về phòng.
“Cảm ơn anh.”
Anh nhìn cô nở một nụ cười thoải mái, “Khách sáo gì chứ, với anh em còn phải nói những lời như thế à. Sau này dù em có đưa ra quyết định gì anh cũng sẽ ủng hộ em, em cần giúp gì cứ việc nói với anh.”
Anh thật sự tốt với cô quá rồi, anh càng đối tốt, cô càng cảm thấy bản thân mình không đáng để đón nhận lấy lòng tốt của anh.
Tịch Huyễn Mạn dặn dò cô để ý vết thương rồi mới ra về. Cô nhớ lại mọi thứ, anh cũng an tâm hơn được phần nào. Ít nhất anh tin rằng, cô sẽ không ngồi yên để mà chịu hai người kia bắt nạt, gây khó dễ.
Tĩnh Huyên yên lặng gợi nhớ về mọi chuyện đã xảy ra, bất giác trái tim trở nên nặng trĩu. Mọi chuyện kéo dài cho đến ngày hôm nay đã quá đủ rồi, tiếp tục cũng sẽ chẳng nhận lại kết cục tốt đẹp gì nữa. Cô biết, quyền quyết định những thứ đó hoàn toàn phụ thuộc vào cô.
...
“Đây là canh gà anh hầm cho em, uống đi nhân lúc còn nóng.”
Cô không do dự mà cầm bát canh uống hết một hơi, không cảm thấy nóng, cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. Không biết là tại anh không nêm gia vị, hay là vì cô không mong muốn nếm thêm mùi vị gì nữa?
“Gần đây em gầy đi rồi, em nghỉ ngơi đi.”
Huyệt Dạ nói rồi đem theo bát rỗng rời đi.
Anh đã biết quan tâm cô trở lại rồi, bắt đầu từ khi nào vậy? Phải chăng là chỉ diễn trò, để nhanh chóng lấy lại được công ty?
Thôi, sao cũng được, không quan tâm nữa.
Tĩnh Huyên chạm mặt Ngậm Vẫn ngoài sân vườn, hai người nhìn nhau, vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng ai ưa ai, không khí lúc này có lẽ chỉ toàn mùi thuốc súng.
“Xem ra chiêu trò bày ra bộ dạng đáng thương này của cô cũng có tác dụng đấy nhỉ, nhưng biết làm sao được, Huyệt Dạ quá lắm cũng là vì thương hại cô thôi, cô đừng có mà tưởng bở.”
“Cô đang nói chính mình đấy à?”
Ngậm Vẫn thật không hài lòng với thái độ dửng dưng này của cô, cô ta trừng mắt mà không biết bộ dạng của mình đang buồn cười tới mức nào.
“Có lẽ thời gian đã trôi qua lâu rồi, đã khiến cô quên mất... Ngậm Vẫn này, cô mới chính là người đáng thương.”
“Cô nói gì cơ?”
Ngậm Vẫn kinh ngạc nhìn sự bất thường của cô, cuối cùng mới nhận ra điều gì đó, “Cô đã nhớ lại rồi?”
Tĩnh Huyên không nói gì, chỉ cười mà quay người đi. Bỗng nhiên cánh tay bị cô ta giữ lấy rồi kéo cô trở lại.
Sao lại bất ngờ đến thế, giống như không muốn cô nhớ lại vậy.
Tĩnh Huyên quay sang không chần chừ đưa tay tát vào một bên má của Ngậm Vẫn, không quá mạnh nhưng lại khiến cô ta chao đảo.
Phải, cô đã nhớ lại, nhớ lại tất cả những gì mà cô ta cùng anh ấy đã làm ra và khiến cho cô trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.
“Tôi thành toàn cho hai người đấy, chúc cô và anh ta, mãi mãi không có được hạnh phúc!”
Tĩnh Huyên quay người lại thì phát hiện Huyệt Dạ đã đứng đằng sau từ lúc nào, ánh mắt cô như trở thành mũi dao tuyệt tình đâm vào trái tim anh vậy.
Anh nghe rồi, thấy rồi cũng tốt, đỡ tốn công cô phải thực hiện lại hai lần.
Cô lướt qua anh, hoàn toàn không đem lại cho anh cảm giác như trước kia. Nếu trước kia là một sự níu kéo âm thầm, lưu luyến, thì ngay lúc này chính là sự ruồng bỏ!
Mặc kệ Ngậm Vẫn đang thất thần thế nào, mặc cho cô ta vừa bị tát ấm ức bao nhiêu, anh vẫn mặc kệ mà đuổi theo Tĩnh Huyên về tới phòng.
“Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Cô im lặng lấy một tờ giấy đặt trên bàn, trước mặt anh. Xem như là cho anh câu trả lời thích đáng nhất.
Đơn ly hôn, có đầy đủ chữ kí của cả hai!