“Hôm nay là kỷ niệm hai năm cưới, anh có thể cùng em đi đến một nơi không?”
Huyệt Dạ vốn dĩ định từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt trông chờ của cô mà tự nhiên mềm lòng.
Anh im lặng khoảng năm giây rồi mới gật đầu, “Nể mặt cô trong hai năm này.”
Tĩnh Huyên chỉ cười cười. Nể mặt, anh nể mặt cô vì cái gì chứ.
Cả hai cùng đi ra phòng khách, Ngậm Vẫn thấy thì chạy lại ôm khư khư cánh tay của anh.
“Hai người định đi đâu thế?”
Chưa đợi Huyệt Dạ lên tiếng, Tĩnh Huyên đã đi tới rút tay Ngậm Vẫn ra khỏi tay anh rồi đặt tay mình ở vị trí ấy. “Tôi và chồng tôi đi đâu, cô có vẻ hứng thú quá nhỉ?”
“Hai đứa đi đi, để mẹ trông nhà cho.”
Vẫn là mẹ chồng tốt bụng nhất.
Tĩnh Huyên và Huyệt Dạ ra xe, anh tự tay lái xe, cô ngồi ở ghế phụ.
Ngày kỷ niệm một năm trước cũng nhưng thế này, nhưng khi đó tâm tư thật hạnh phúc, vui vẻ. Còn bây giờ... Như hoàn toàn là một sự ૮ưỡɳɠ éρ.
Cô nói nơi mình muốn đến, anh cũng im lặng đưa cô đến đó.
Một ngôi làng nhỏ ở trong vùng đất hẻo lánh, người dân vui vẻ lương thiện nhiệt tình chào đón họ.
“Dạ, anh còn nhớ nơi này không?”
Đây là nơi chúng ta bắt đầu, nơi anh và em gặp nhau, nơi anh cầu hôn em. Là nơi bắt đầu, và cũng có thể là nơi kết thúc tất cả.
Vài người dân ở đây nhận ra họ nên chạy ra nhiệt tình đón tiếp.
“À cô Tĩnh Huyên và cậu Huyệt Dạ đây mà. Lâu rồi không thấy hai cô cậu tới nhỉ.”
“Dạ vâng, hai chúng cháu có hơi bận nên không đến thăm làng được.”
Tất cả ngồi ở chiếc ghế gỗ ở làng, trò chuyện sôi nổi.
Tĩnh Huyên là một người thực sự biết cách nói chuyện lại cởi mở, mọi người rất thích nghe cô tâm sự.
Còn Huyệt Dạ, anh thì trầm tính, đôi lúc có người hỏi thì anh đáp trả rồi cười tùy tiện cái thôi.
“Hai cô cậu đã có con chưa nhỉ?”
Cô nhìn sang phía anh, chỉ thấy trên gương mặt anh vẫn là không cảm xúc.
“... Con và anh ấy đang có ý định ạ.”
“Xin lỗi các bác, chúng cháu có chuyện gấp nên phải đi rồi. Bữa khác sẽ đến thăm sau.”
Huyệt Dạ nói rồi đứng dậy cầm cổ tay Tĩnh Huyên kéo đi. Cả hai đi trong một con hẻm mà chẳng ai nói gì.
Cô biết anh là đang muốn trốn tránh chủ đề này.
Thấy phía trước có một quán 乃ún, Tĩnh Huyên chợt cảm thấy đói mà bụng lại kêu òng ọc.
“Đói thì vào ăn đi.”
Cô gật đầu rồi cùng nhau đi vào.
Một tô có hành, một tô không hành. Từ nhỏ Tĩnh Huyên đã không thích ăn hành, mùi vị của nó cô không thích chút nào.
Nhưng bà chủ quán lại quên mất, bưng ra hai tô có hành.
Đành vậy, lỡ rồi sao gọi lại được.
Cô gắp hành ra bỏ vào chiếc chén rỗng bên cạnh. Tình huống này đã xảy ra hai năm trước, nhưng khi đó thì cô bỏ hành vào bát anh, còn bây giờ hành động đó cô chẳng còn quen nữa.
“Rốt cuộc tại sao không chịu ly hôn?” Anh hỏi.
Đôi tay cầm đũa chợt ngừng lại trên không trung, cô cũng nhanh chóng trở lại như bình thường. “Không phải là không ly hôn, chỉ là em không muốn ly hôn vào lúc này. Anh yên tâm, em sẽ chẳng thể yêu anh nhiều hơn nữa đâu.”