Thôi thì nhường anh cho người ta, một người con gái làm anh cười. Ôi sao cái cảm giác nhường chồng mình cho người ta sao lại nực cười thế này. Thanh là như vậy, một cô gái hiền lành cùng lương thiện. Một cô gái sẳn sàng kí vào đơn ly hôn dù trái tim thắt lại… vì cô không đủ dũng cảm, không đủ cay độc, càng không đủ chanh chua để lên án Diễm.
Sống trong tủi thân cùng mất mát, Thanh cười chính mình rồi lại cười cái được gọi là số phận. Điều đáng sợ nhất chính là tồn tại trên đời này nhưng bản thân lại không có một người thân. Người ta cãi nhau với chồng còn có thể chạy về nhà mẹ, còn có thể sà vào lòng ba để kể lên nỗi uất ức cùng sự hờn tủi ở trong lòng. Còn có cái nơi gọi là nhà để về, còn Thanh nhà của cô ấy à là trại mồ côi…
Khi còn nhỏ chẳng hiểu hai từ ba mẹ có nghĩa là gì? Cũng chẳng có cảm giác tủi hờn, cũng chưa từng định nghĩa được trẻ mồ cô có nghĩa là gì… lúc ấy chưa ý thích được cái nỗi đau mà mình phải gánh chịu, khi ấy ăn chưa no lo chưa tới ấy vậy mà lòng lại không có giông bão. Khi lớn lên mới hiểu à thì ra trẻ mồ côi có nghĩa là những đứa trẻ bị vứt bỏ hay nói rõ hơn là không nơi nương tựa, mẹ à sinh con ra mà sao mẹ nở vứt con đi… Vậy mẹ sinh con ra để làm gì?
Ba à sao ba không ngăn mẹ, ba là đàn ông mà sao lại để mẹ ruồng bỏ con? Hay là ba cũng như mẹ đều không thương con… đều không hi vọng con xuất hiện trên đời này? Vậy ngay từ ban đầu tại sao còn cố sinh con ra trên cỏi đời này nữa? Tại sao không phá con đi, hay mẹ là sợ làm như vậy là tàn nhẫn? Nhưng sinh con rồi lại vứt bỏ con đi như vậy không tàn nhẫn sao?
Mẹ à hay mẹ đã quên rằng con là con của mẹ… Con của mẹ cũng cần có mẹ mà. Mẹ à hay mẹ khổ? Hay là mẹ lầm lỡ rồi để mẹ bỏ rơi con mà không hề quay đầu lại? À làm sao có thể quay đầu lại vì đang còn sợ bị người khác nhìn thấy mẹ bỏ rơi con nhỉ? Mẹ sợ dòng đời dị nghị… mẹ sợ có con rồi mẹ đánh mất tương lai nên mẹ thà bỏ lại đứa con này phải không?
Ức qúa… tức qúa… hận qúa. Tại sao sinh con ra rồi lại vứt bỏ con?
Tại sao lại nhẫn tâm như vậy?
Cảm giác được mẹ ôm vào lòng là như thế nào?
Cảm giác được ba cõng ra sao?
Cảm giác được có cả ba và mẹ nó như thế nào?
Thanh ước giá mà mình biết họ là ai… giá mà họ hối hận, họ tìm Thanh muộn cũng được. Lâu cũng được… chậm cũng được, chỉ cần ba mẹ xuất hiện rồi ôm Thanh vào lòng và nói lời xin lỗi là được. Thanh sẽ tha thứ mà, nhưng chờ mãi… chờ mãi rồi cũng chẳng còn đủ sức để chờ nữa.
Các bạn trẻ à! Tình yêu nó không đi đôi với tình dục. Con gái à mẹ của con sinh con ra vất vả lắm. Con đừng trao tấm thân mới lớn cho một người con mới yêu. Con sẽ chẳng biết được trao đi rồi con sẽ chẳng lấy lại được gì đâu. Tuổi mới lớn đã lầm đường lỡ bước, rồi có thai lại chọn đi phá… sợ ba mẹ biết được, sợ bạn bè chê cười, sợ bản thân không thể làm mẹ… vậy con không sợ đứa trẻ vô tội được thượng đế ban xuống đau lòng sao? Vì nó cũng có tội tình gì đâu?
Đừng vô tình như thế đừng phá đi đứa con của mình… ba không cần con thì mẹ cũng đừng như ba. Tuổi trẻ ừ thì tuổi trẻ nhưng tuổi trẻ dám chơi thì phải dám chịu. Gi*t đi một cục máu các bạn sẽ chẳng xót đâu nhưng xin hãy nghĩ vì sao mẹ lại đẻ bạn ra?
Để rồi suy nghĩ về hành động của mình. Xin đừng nghĩ sinh linh không biết hận… đứa con nào mà không oán trách? Đứa trẻ nào mà khao khát khao được chào đời, chỉ là chúng không được lựa chọn nơi mình sinh ra… Hãy yêu một tình yêu đúng nghĩa, đừng dại dột được không? Hãy yêu bản thân mình thật nhiều… cô gái nhé!
Con trai à yêu được ngủ được thì cưới được. Thằng đàn ông tồi mới nói: “em ơi phá đi, mình còn chưa có tương lai… mình lấy gì nuôi con?"Câu nói nực cười của thời đại. Đã xác định ૮ởเ φµầɳ áo của người con gái mình yêu thì phải mặc lên người cô ấy được chiếc váy cô dâu. Còn không thì đừng làm, đừng thỏa mãn Dụς ∀ọηg cá nhân… hãy lấy phần người đừng dùng phần thú. Vì cậu là con trai của bố mẹ cậu, thì cô ấy cũng là vàng bạc châu báu của bố mẹ cô ấy.
Thanh vẫn vậy cô vẫn nằm ấy, cô chẳng đủ sức để vực dậy…
Cũng chẳng đủ sức nói lời tạm biệt với anh…
Đã lấy anh rồi thì anh là chồng cô, đã thương anh rồi thì cô vẫn sẽ thương anh nhưng mà thôi… Ngày anh kí vào đơn ly hôn là ngày em biết anh hết thương em rồi, và ngày anh nói: “Mình chia tay đi.”
Là khi ấy anh bỏ em rồi. Vậy mà em vẫn yêu,lạ nhỉ mệt rồi không muốn yêu nữa mà trái tim khốn kiếp thật… nó chỉ nghe theo nó, giá mà lí trí theo kịp con tim thì em cũng theo kịp anh rồi…
Vậy cho em yêu anh đến đây thôi nhé! Chỉ đến đây thôi, chúng ta sẽ không có sau này. Sẽ không còn những lời thề non hẹn biển nữa…
Thanh ơi, Thanh mệt lắm phải không?
Khi mà chính mắt Thanh nhìn chồng mình lên giường cùng người phụ nữ khác… Thanh à, Thanh đau lòng lắm phải không? Nếu cho chọn lại Thanh có hối hận không?
Cô gái ngốc lại chỉ thầm thì nói: “Đã yêu rồi không hối hận được không?" Vì mọi chuyện cũng đã rồi, thôi thì mình đừng hối hận được không?
Ngốc… ngốc lắm. Yêu để làm gì? Thương để làm gì? Say đắm để làm gì? Rồi cũng chẳng ai trả lời được câu hỏi này… vì ai cũng vậy lúc say men tình làm gì còn tỉnh táo. Tình yêu là như vậy… đúng người đúng thời điểm nhưng lại chẳng thể dài lâu.
“…”
Thanh à. Chị mệt rồi. Vậy chị đi nhé. Hãy đến với một bầu trời khác. Nơi mà trái tim của chị không bị tổn thương, nơi mà chị có thể gặp được bố mẹ của mình. Ở một cuộc đời khác, chị nhất định phải học cách yêu thương bản thân mình một chút nhé… được không?
Chị phải mặc lên người những chiếc váy thật đẹp, hãy ăn những món ăn đắt tiền. Hãy kiêu hãnh vì bản thân nhiều hơn nữa nhé. Không cần phải nhường nhịn ai cả, không phải sợ cái này hay cái kia nữa. Chị hãy sống một cuộc đời thật hạnh phúc nhé.
“…”
Anh… Dương Tử anh hối hận rồi à?
Nhưng mà muộn mất rồi, dù anh có hối hận thế nào đi chăng nữa… thì đã muộn mất rồi.
Phút giây bác sĩ đi ra, giọng nói ấy đều đều vang lên: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức… xin chia buồn với cậu. Bệnh nhân đã không thể qua khỏi, não bị tổn thương nặng… bệnh nhân đã kết thúc hơi thở cuối cùng vào lúc 3h45 phút sáng.”
Dương Tử lặng thinh, anh không còn nghe được gì nữa rồi…
Em thật sự đã đi rồi…
Ánh mắt anh đỏ lắm… có lẽ do khóc qúa nhiều. Chiếc áo sơ mi trắng cũng phản phất màu đỏ của máu. Anh ngồi lặng thinh… bản thân suy nghĩ gì anh cũng không hiểu rõ nữa. Lời bác sĩ vẫn còn vang vọng bên tai anh. Nhưng Dương Tử dường như không còn một chút sức lực nào cả…
Bàn bàn tay nắm chặt tờ giấy siêu âm… tờ giấy này được rơi ra từ túi áo của vợ anh. À giờ anh hiểu câu nói của vợ anh rồi… Câu nói khi cô nhìn Diễm gào lên: “Hãy trả lại con cho tôi.”
Tiếng thét đau lòng ấy bây giờ nó lại âm vang trong đầu anh. Nó như nhắc nhở anh… con anh, con của anh và cô nó đi rồi, đi khi chưa kịp chào đời. Rời khỏi thế giới này khi ba nó chưa kịp xin lỗi mẹ nó.
Một tay anh đẩy vợ và con mình vào con đường này… Một gia đình hoàn mỹ ấy vậy mà anh lại một tay phá vỡ.
Anh như ૮ɦếƭ lặng với sự tàn nhẫn của mình…
Dương Tử bất lực rồi, anh sai rồi… sai thật rồi.
"Là vì anh không đáng để em yêu."
"Là vì anh không đáng để em thương."
Dương Tử đứng dậy, từng bước chân của anh cũng đã nặng trĩu. Anh bước từng bước một, kia rồi, em đang nằm ở kia…
Đôi mắt em nhắm nghiền, em không còn nhìn anh nữa..
Có phải đây là cách em chọn để trừng phạt anh phải không… hay anh đi theo em nhé?
Bàn tay của Dương Tử run run, cảm giác đau đớn này nó hằn sâu vào trong từng giác quan của anh. Cảm giác lạnh thấu xương tuỷ đó, anh… cuối cùng là tại anh. Chính anh đã huỷ hoại đi người anh yêu.
Dương Tử ôm cô vào lòng, mặc cho xung quanh mọi người đều đang nhìn anh. Giọng nói của Dương Tử đã nghẹn lại…
“Anh xin lỗi… anh biết sai rồi.”
“Em chờ anh một chút được không? Anh sẽ đến gặp em, sẽ bù đắp cho em được không?”
“Em cứ ngủ nhé! Ngủ thật ngon, quên anh đi cũng tốt…. Còn anh, anh sẽ lặng lẽ đi theo em. Cho anh đi theo em lần này nhé…”
Đêm hôm ấy người đàn ông tuổi hai mươi tám ngây dại nói, lý trí và cả con tim của anh cũng ૮ɦếƭ theo người mất rồi…
Anh không còn tự trách bản thân mình nữa… vì anh biết tất cả là vì anh mà ra.
Anh biết dù anh có xin lỗi bao nhiêu lần, thì mọi chuyện cũng không thể nào cứu vãn được rồi… Dương Tử ơi là Dương Tử cuối cùng tất cả là vì ai?
Vì Anh phải không….?
Hoàn văn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại đây ~>
https://thichtruyen24h.com/danh-muc/ngon-tinh-viet-nam