Người thứ ba đáng thương hay đáng trách?
Người thứ ba đáng trách nhiều hơn. Vì sao à? Ớt nào mà ớt chẳng cay gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng. Người vợ nào cũng sẽ chẳng chấp nhận được việc phải chia sẻ chồng mình cho một người phụ nữ khác. Diễm sai ngay từ đầu, bi kịch cuộc đời Diễm nhưng chính tay Diễm lại tạo bi kịch lên cuộc đời một người vô tội khác. Đó là cái sai lớn nhất của Diễm…
Diễm có quyền oán trách số phận này, có quyền vùng lên khỏi số phận. Nhưng không có quyền Ϧóþ nát hạnh phúc của người ta, kẻ thứ ba luôn như vậy luôn đem những vết thương của qúa khứ làm bia cho những gì mình đã làm sai. Tại sao lại trách người vợ cay độc đi đánh ghen? Trong khi cô ấy mới là người bị phản bội cơ mà? Diễm đã làm sai thì Diễm phải chấp nhận là bản thân sai, sai một cách triệt để. Ngoại tình với chồng người ta thì bản thân đã là kẻ để người đời sỉ vả.
Tình yêu chính là sự ích kỷ. Ai yêu rồi thì lòng toan tính, sự chi li, rồi lại là oán trách… người ta hay nói: " Người trao có nửa nụ cười mà tôi lại mất một đời để quên." Có những trái tim nhỏ bé lắm lỡ yêu một người là sẽ yêu mãi một người, dù xung quanh có nói tại sao lại cố chấp như vậy? Tại vì trái tim này nhỏ lắm chứa anh rồi chẳng chứa nổi thêm ai…
Nếu anh đừng nhìn Diễm cười, đừng trao cho Diễm những sự rung động… đừng làm ấm trái tim của kẻ với hàng tá tổn thương này thì mọi việc cũng không đi đến hôm nay. Để rồi chính bàn tay ấy lại một lần nữa đẩy Diễm vào hố sâu của cuộc đời này...
Giá mà Diễm đừng làm gì cả, đừng bước đi trên con đường này… thì có lẽ mọi thứ đã khác rồi. Diễm thừa nhận bản thân hoàn toàn không có tư cách lên tiếng trong chuyện này, cuối cùng thì bản thân Diễm cũng nhận ra được rằng… tình yêu không dùng để san sẻ. Cuối cùng Diễm cũng đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ mong rằng ông trời hãy cho chị ấy một cơ hội nữa. Còn Diễm… Diễm sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm trước pháp luật. Ả mệt rồi, ả thực sự buông bỏ tất cả rồi… và chính ả cũng kinh tởm bản thân mình.
Diễm quay lưng đi môi lặng lẽ thì thầm:
"Anh ác lắm… anh yêu vợ mình như vậy. Tại sao ban đầu còn cười với em?"
Diễm về nhà… về ngôi nhà mà anh mua cho Diễm. Ngôi nhà này sắp hoàn chỉnh rồi. Diễm cũng sắp có một danh phận có một người chồng như bao người khác. Diễm sắp có tất cả nhưng chỉ trong một ngày mọi thứ trở thành vô nghĩa.
Diễm tựa lưng vào tường cơ thể từ từ tụt xuống, Diễm ngồi bất lực đôi mắt đầy sương mù nhìn toàn cảnh ngôi nhà… trên đôi mắt buồn ấy nó từ từ ứa ra những giọt nước mắt, tiếng khóc nức nở cùng thêm cái nghẹn đắng ở cổ họng. cái cảm giác đau đớn cùng tức tưởi… đến sau cùng Diễm chỉ muốn có một nơi để dựa dẫm, muốn có một người đưa bàn tay ra nắm lấy bàn tay Diễm. Không cần gì… chỉ cần người chấp nhận Diễm, người xoa dịu nổi cô liêu của cuộc đời Diễm nhưng sao lại khó thế này?
Tiếng khóc thê lương của một cô gái cứ như vậy mà vang vọng lên…
.
.
.
Dương Tử anh vẫn ngồi lặng thinh như vậy. Đôi mắt anh vô hồn nhìn cánh cửa cấp cứu, một đêm này dài tựa mười thu.
Thanh không muốn tỉnh dậy, cô không muốn mở mắt. Chỉ muốn mãi chìm trong giấc ngủ say này. Càng không muốn nhìn thấy chồng cô, và cũng không muốn nhìn thấy Diễm… cũng chẳng đủ sức mà trả thù.
Oán hận để rồi được gì? Con cô cũng không sống lại được…
Yêu rồi… yêu một thời tuổi trẻ rồi, yêu say đắm rồi. Yêu đến kiệt cùng của sức sống rồi… thôi thì mình không yêu nữa được không?
Thôi thì dành tặng anh cho người ta… qúa khứ anh là của em của riêng em, còn bây giờ anh là của chung. Nào còn là của riêng em nữa..
Anh bây giờ là của cô ấy, một người có thể chăm sóc anh… sẽ không còn là em mãi mãi không còn là em nữa. Vì đã có người yêu anh hơn em rồi.
Em không trách cô ấy, vì em biết nếu như anh không cho cô ấy một cơ hội… thì làm sao cô ấy xuất hiện được?
Bản thân em cũng là phụ nữ, cô ấy cũng là phụ nữ giống như em. Kiếp này cô ấy nợ em một sinh mạng, em sẽ đợi kiếp sau để cô ấy trả lại cho em… trên đời này có rất nhiều chuyện sẽ không ngờ đến được. Hôm nay, cũng có thể là ngày mai… là ngày cuối chúng ta còn tồn tại.
Đừng phụ lòng cô ấy, đừng nhớ về em… vì em không còn muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa.
Hẹn anh ở một cuộc đời khác… cuộc đời mà em không bao giờ gặp lại anh.
Thanh xuân nhẹ nhàng cứ đi qua, để lại bao nhiêu là tiếc nuối…
Ngày hôm ấy… có một cô gái tuổi hai mươi bảy mang theo tâm hồn vỡ vụn… chìm vào giấc ngủ bình yên.