Dương Tử khóc nghẹn lại vì chính sự tệ bạc của mình…
Còn Thanh cô vẫn nhắm nghiền đôi mắt… chìm vào giấc ngủ sâu để quên đi tất cả. Quên đi cái tên ngọt ngào anh dành cho mình, anh nói tên Thanh nghe không êm tai vẫn nên để thêm chữ Thanh ở sau .
Một chữ nhớ không ai gọi là thương… một chữ duyên nhưng lại gọi là nợ cũng như số phận cho anh và cô lên vợ lên chồng. Tình cảm vợ chồng không chỉ một người vun một người đắp, mà là phải có sự cố gắng của cả hai. Một người phá một người xây thì ngôi nhà nào có thể hoàn chỉnh…
Thanh mệt rồi, cô chẳng còn đủ sức mà vun đắp cho cái gọi là tổ ấm này. Thanh buông tay rồi… cái cảm giác bị phản bội nó đau tận xương tủy. Vì sao một đời Thanh chỉ yêu có một người còn chồng cô thì không thể yêu mỗi mình cô? Đàn ông ấy mà… họ chỉ yêu những thứ đẹp đẽ, họ có cái mới thì họ lại nới cái cũ. Đàn ông ấy à họ có thể lên giường với người phụ nữ mà họ không yêu nhưng lại mong muốn vợ mình còn trinh tiết. Đàn ông ấy à khi nào cũng nói anh yêu em nhất, con gái yêu bằng tai cứ như vậy hỏi sao mật không ૮ɦếƭ ruồi?
Phụ nữ ấy à… họ chỉ trao tấm thân mình cho người thực sự tin tưởng, đời người con gái nó mong manh lắm. Gặp sai người sai thời điểm để rồi một đời bi ai. Tình mẹ thiêng liêng lắm, người nào trải qua thì mới hiểu… cái cảm giác biết được có một sinh linh đang trong bụng nó thần kì lắm, cái tình cảm gắn liền với máu ấy thì làm sao người sắp làm mẹ như Thanh có thể chấp nhận sự thật là mình đã mất con?
Làm sao có thể không đau lòng khi con của mình còn chưa kịp chào đời, chưa kịp cất tiếng gọi mẹ? Chưa kịp nhìn thế giới ngoài kia rộng lớn ra sao… Làm sao Thanh không rơi vào tuyệt vọng cho được. Với một người phụ nữ thấp dạ con như Thanh, có thể mang thai đã là một điều thần kì. Có thể sinh con cho người mình yêu nhất còn gì bằng nữa… nhưng sao chồng Thanh vô tâm qúa, giá mà anh có thể yêu mình em thì tốt nhỉ?”
.
.
.
Dương Tử buông lỏng đôi tay ngôi bất lực, nhìn dòng máu đã khô cứng ở trên tay mình… Chính anh là người cự tuyệt vợ mình. Giấy phút ấy nếu anh kéo cả hai người họ cùng lúc thì tốt biết mấy?
Anh vẫn không thể buông tay Diễm, vì cô ấy cũng không có tội tình gì… người có lỗi nhất vẫn là anh mà thôi. Là anh làm tổn thương hai người phụ nữ, người nằm đó là anh thì tốt biết mấy?
Nếu như… cuộc sống có hai từ nếu như thì tốt biết mấy.
Nếu như trở lại trước đây anh sẽ không như vậy. Sẽ không khiến vợ anh phải khóc, sẽ không để người thứ ba xen vào đoạn tình duyên này… Càng không u mê nghĩ bản thân đã hết yêu rồi. Sẽ không vô tình đến độ kỷ niệm ngày cưới cũng quên, ngày sinh nhật vợ lại lên giường cùng người phụ nữ khác. Càng không trong cái đêm hôm ấy cự tuyệt đi cơ hội cuối cùng… để rồi chính bản thân anh đã đưa cuộc hôn nhân của mình trở về con số 0.
Giây phút người nhìn anh nhưng nghẹn ngào không nói thành lời, giây phút người ngã xuống anh mới nhận ra… à anh mất người thật rồi. Anh vô tâm lắm phải không? Là anh không tốt, anh là gã tồi, một người chồng không tròn trách nhiệm. Không cho em một lễ cưới đàng hoàng, không công khai em là vợ của mình. Vì anh ích kỷ… anh sợ mọi người chê cười anh, anh sợ họ nói anh không có mắt thẩm mỹ, anh sợ mỗi lần đi cùng em vì em giản dị người khác sẽ chê cười anh… Em chẳng mặc lên người những bộ váy hàng hiệu mà anh mua, em chẳng nở ăn một bữa ăn trong một nhà hàng sang trọng. Em khi nào cũng sợ thế này, sợ thế kia, sợ em làm anh mất mặt… làm cái tôi cùng sự sỉ diện của anh nổi lên, anh chẳng dám nói với người ta em là vợ anh… Anh tồi lắm phải không?
Giọt nước mắt mặn đắng vẫn chảy lên khuôn mặt của người đàn ông .
Diễm đứng cách anh không xa nhưng sao khoảng cách lại xa thế này?
Lần đầu tiên Diễm thấy anh khóc. Có phải anh đau lòng lắm đúng không?
Diễm vẫn đứng đấy, ả không còn cay độc… càng không dám lại gần anh. Vì ả biết chính ả… Ả đã phá vỡ hạnh phúc gia đình anh. Tồi thật từ khi nào mà mày trở nên như vậy? Từ khi nào mà mày tuyệt tình Gi*t đi đứa trẻ chưa kịp chào đời của chị ấy? Từ khi nào mà mày trở nên vô nhân tính như vậy hả Diễm… Từ khi nào mà tiền tài đã làm mờ mắt mày, từ khi nào mà mày nhẫn tâm đẩy một người phụ nữ hiền lành như chị ấy đến cái ૮ɦếƭ như vậy?
Diễm nhìn anh khóc… Diễm khóc theo anh.
Giá như cuộc sống của Diễm tốt một chút, giá như ông trời đừng tuyệt tình với Diễm. Ông đừng cho chính mắt Diễm thấy ba mình lìa khỏi cỏi đời này… ông còn nói "Bác sĩ ơi cứu tôi", nhưng lúc ấy bác sĩ ở đâu? Đôi mắt ba Diễm từ từ nhắm lại, đến lúc hơi thở ông tắt đi… tên bác sĩ tồi tệ kia mới chạy đến, giá như khi ấy Diễm đủ sức làm ra tiền thì bác sĩ cũng đâu bỏ mặc ba Diễm như vậy. Ai nói bệnh viện có lương chi? Nếu không có tiền phải nhập viện bằng sổ hộ nghèo, bằng thẻ bảo hiểm thì họ khinh lắm. Họ khó chịu… Diễm hận, hận cái sự tệ bạc của người làm bác sĩ, hận đồng tiền làm bằng giấy nhưng sao lại có quyền quyết định sinh mệnh của ba Diễm…
Diễm hận tất cả, rồi nỗi hận ấy theo năm tháng nó biến Diễm từ một người lương thiện… bỗng mất đi cái sự hiền lành trong người, để rồi chính Diễm tạo nên bi kịch của hôm nay…
Người thứ ba đáng thương hay đáng trách?