Tại sao? Tại sao phải tàn nhẫn với cô như vậy.
Đôi mắt cô gằn đỏ trong tiếng nấc ngắt quãng, con của cô… đó là sinh mệnh của cô, nó còn chưa kịp chào đời, nó còn chưa kịp nhìn thế giới này, nó còn còn kịp nhìn mẹ nó… Đau… cảm giác đau thấu xương tủy này nó xót lắm. Cô từng xem anh hơn cả bản thân nhưng con của cô là cả bầu trời… Họ ςướק đi bầu trời của cô mất rồi.
Tàn nhẫn, ừ vì họ đâu có làm mẹ. Ừ họ đâu cảm nhận được tình yêu thương thiêng liêng ấy. Vì họ có tất cả, họ sinh ra trong một gia đình hoàn chỉnh có lẫn ba và mẹ, có có đầy đủ tình yêu thương làm sau họ biết đau là gì ? Ừ cô là trẻ mồ côi. Ừ cô làm gì có ba mẹ. Thanh từng khao khát được có vòng ôm của ba mẹ… Cô từng ước được ăn một bữa cơm gia đình, nhưng khó lắm… Khó đến lạ. Thanh không phải ngu ngốc không phải không biết chồng mình ngoại tình, mà cô muốn giữ chọn vẹn cái được gọi là gia đình ấy.
Nhưng sao lại không cho cô cơ hội? Cơ hội để làm mẹ… cơ hội để có được hạnh phúc. Một mong ước nhỏ nhoi của một người phụ nữ lại khó khăn đến vậy ư? Cái quyền được làm mẹ cũng tướt đoạt nó đi ư? Ác thật, ác lắm, các người tàn nhẫn lắm.
Cô điên dại khóc,khóc trong đau đớn… khóc trong sự tệ bạc của số phận.
Ngày hôm ấy trong căn phòng bệnh màu trắng buốt không ngừng vang vọng tiếng khóc sé lòng của người con gái tuổi hai mươi bảy…
.
.
.
Ở một tiệm váy cưới xa hoa Dương Tử và ả đang tay trong tay hạnh phúc. Ả cười nụ cười chiến thắng trong lòng Diễm cô là cái gai duy nhất, nhổ đi rôi ả còn sợ gì?
"Em đang suy nghĩ gì vậy?” Dương Tư vui vẻ hỏi.
Ả cười ngọt ngào trả lời: “Em đang suy nghĩ xem con chúng ta là trai hay gái.”
Anh xoa đầu ả rồi cất lời: “Con gái hay con con trai đều được, chỉ cần em sinh con cho anh… con gì anh cũng thích.”
"Em yêu anh.” Diễm hạnh phúc đáp, đây cũng là điều mà ả mong muốn từ rất lâu rồi…
"Anh cũng vậy. Nào giờ hãy thử váy cưới nhé. Rồi trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh.” Dương Tử ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ, anh cũng quên rồi… quên người kia rồi.
"Vâng.”
Họ hạnh phúc bên nhau, họ thư thả cho một hôn lễ linh đình. Người chồng ấy khi thành công thì cũng là lúc anh quên đi qúa khứ, qúa khứ khi anh không có gì trong tay, anh quên đi người nắm bàn tay anh khi ấy. Sự xa hoa của vật chất khiến cho tấm lòng chung thủy ấy còn đâu…
.
.
.
Tin tức đám cưới của dám đốc điều hành Dương Thị không ngừng được lên trang đầu của tất các báo.
Ai ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi trai tài gái sắc ấy, người ta ví họ là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp người người ghen tị.
.
.
.
Ở một bệnh viện trong thành phố, cô đang sững người nhìn lên màn hình TV. Đôi mắt cô trở nên lặng đi, Thanh mất tất cả còn họ hạnh phúc. Tại sao những kẻ súc vật như họ lại được hạnh phúc? Con của cô thì sao? Con của cô thì sao? Đứa con tội nghiệp của cô thì sao?
Thanh Thanh uất hận chạy đi tìm anh, nỗi đau đã khiến cô trở nên điên loạn...
Cô chạy bộ đến công ty trong bộ đồ bệnh nhân đầy mỏng manh, nhìn cô như cánh hoa bồ công anh vậy chỉ một chút gió thôi cũng đủ làm cánh hoa ấy tan biến đi…
Tan biến đi một cách mãi mãi.
Bước chân khó nhọc, nhưng linh hồn ấy còn đâu. Cô gái hiền lành đấy còn đâu...
Chạy đến nơi cũng là lúc thấy anh và ả đang ôm nhau tình cảm đi ra ngoài. Nhìn họ cười tươi lắm, còn con của cô phải rời khỏi cõi đời này khi chưa kịp chào đời. Ba của nó lại hạnh phúc bên người mới… con của cô chẳng lẽ không phải con của anh sao? Tại sao một chút đau lòng cũng không có? Cầm thú tất cả đều là cầm thú…
Thanh Thanh lao đến phía hai kẻ bạc tình kia. Điên cuồng gào khóc:
"Các người là lũ khốn nạn.”
Anh bất ngờ nhìn cô, hình dạng của cô lúc này khiến anh không thể nhận ra… đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt trắng bệch. Cơ thể gầy gò ốm yếu, chỉ môt thời gian không gặp cô nhưng cô khác qúa… khác đến mức làm anh phải xót xa, nhưng ngay sau đó anh liền nổi giận vì cô điên cuồng xông vào đánh ả. Vì tứ. giận anh vung tay đẩy mạnh cô ngã xuống, vội vàng ôm ả vào lòng, Dương Tử quát lên : “Em làm cái gì thế hả?”
"Tôi phải Gi*t hai người… Lũ khốn nạn. Các người là đồ khốn nạn.”
"Em bị điên à? Tôi và em đã ly hôn rồi… em còn nổi khùng cái gì ở đây?”
Ả ta lông mày khẻ động, ả không ngờ đến sự xuất hiện đột ngột của cô, lòng ả bất an suy nghĩ ấm ức nói: “Chắc cô ấy giận em vì em sắp lấy anh. Thôi hai người đừng cãi nhau nữa nếu hai người còn yêu nhau hãy về với nhau đi.”
Cô giận dữ gào lên: “Con qủy… Mày là con qủy. Mày còn diễn được à? Mày là đồ qủy dữ, mày trả lại cho tao, trả lại cho tao, trả lại con cho tao.”
Nói xong cô đứng bật dậy chính sự tức giận và lòng uất hận đã khiến cô có thêm sức mạnh lao tới kéo ả ra khỏi anh, khiến cả hai đều văng ra đường lớn. Mọi thứ diễn ra qúa nhanh khiến Dương Tử khi định thần lại đã vô cùng hoảng hốt, chiếc xe ô tô màu đen đang không ngừng lao về phiá họ…
Cô thì cười, giữ chặt tay ả, ánh mắt phẳng lặng nói:
"૮ɦếƭ đi cả hai chúng ta cùng ૮ɦếƭ. Tôi có làm ma cũng không tha cho cô… ha ha "
Ả xanh mặt cố vùng khỏi tay cô nhưng không được. Ả lắp bắp nói: “Cô bị điên à… bỏ ra.”
Chiếc xe càng lúc càng lao đến gần, giây phút cuối cô nhìn thấy anh lao tới. Một khắc ấy cô đã hy vọng người con trai ấy đưa bàn tay ra cứu cô.
Một khắc ấy người ta thấy một chàng trai ôm chầm một cô gái vào lòng để tránh đi chiếc xe ô tô kia. Một khắc ấy người ta thấy cô gái mang trên mình bộ đồ bệnh nhân bị hất tung người lên, như một bình hoa bị ném đi đến tan nát .
Giây phút ấy anh chọn ả. Cơ hội cuối cùng cô dành cho anh. Ừ thì anh vẫn chọn ả… tám năm yêu nhau còn không bằng một người phụ nữ quen mới quen sáu tháng…. Giây phút ấy cô đã cười, một nụ cười đầy thê lương:
"Xin tử thần hãy mang tôi đi. Con yêu của mẹ… chờ mẹ một chút nhé.”
“Xin hãy trừng phạt họ…”