Vì Ai? Vì Anh! - Chương 02

Tác giả: Nhạ Uyển

“Con là của mẹ. Của riêng mẹ thôi.”
“Mẹ sẽ yêu thương con của mẹ thật nhiều…”
------------
Sáng hôm sau anh giật mình khi nhìn thấy tớ giấy trên bàn là đơn ly hôn. Cùng một mãnh giấy với dòng chữ ngay ngắn: “Mình chia tay anh nhé! Hãy mỉm cười hạnh phúc bên người mới. Cảm ơn anh vì đã cho em một thanh xuân thật đẹp. Thanh xuân ấy không trọn vẹn, vì em có anh, anh có em, chúng ta từng có nhau. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác. Cảm ơn anh và cũng mong rằng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Người anh sững sờ, trái tim như có thứ gì ấy Ϧóþ nghẹt lại. Dương Tử thấy mắt mình cay cay, thấy trái tim mình nhói lên… linh cảm nói với anh rằng anh đã đánh mất đi người quan trọng trong cuộc đời mình mất rồi.
Từ ngày hôm ấy căn nhà trở nên lạnh lẽo. Ừ trước đây anh không thuê giúp việc vì cô, Thanh Thanh từng nói với anh là: “Emkhông có việc gì làm. Em muốn chăm sóc cho gia đình, em muốn tự tay làm tất cả.” Anh dần quên đi bản thân mình đã có vợ. Cũng dần quên đi những lời mình đã từng hứa…
--------
Ả thư kí nhìn anh đôi mắt đầy đăm chiêu trong lòng nổi lên toan tính: “Anh à bao giờ mình kết hôn vậy anh?”
"Đợi một thời gian nữa đi em. Rồi chúng ta kết hôn sau. Bây giờ anh không muốn đề cập đến chuyện này.” Dương Tử lắc đầu từ chối.
Ả ưởn người lên hôn anh, nụ hôn nóng bỏng hơn bao giờ hết. Dương Tử cũng hôn đáp trả, nhưng sao nó lại khiến anh gượng gạo thế này, anh chợt đẩy ả ra, lạnh nhạt nói:Đang là giờ làm việc. Chúng ta nên làm việc, em đi ra ngoài đi.”
Ả vẫn cười ngọt ngào trả lời: “Dạ! Em ra ngoài đây."
Trong lòng ả muôn phần tức tối. Trước khi đi thẳng ra ngoài, ả thấy đôi mắt lo lắng của Dương Tử nhìn vào tấm ảnh của cô ta. Lòng ả nổi lên tia ghen tị, khó khăn lắm ả mới câu dẫn được anh ta, chỉ còn một bước nữa thôi ả sẽ trở thành phu nhân của Dương Thị vợ của Dương Tử. Bất kì chướng ngại vật nào cũng không được xuất hiện.
Đôi mắt ả lóe lên tia tính toán.
Ả rời công ty đi đến bệnh viện với ý định làm giấy tờ giả mang thai, để buộc anh phải kết hôn với mình. Đến khoa phụ sản, ả vô tình chạm mặt Thanh Thanh, tại sao lại là khoa phụ sản? Chẳng lẽ cô ta có thai?
Cô sững người lại khi thấy ả, không được con là cuả riêng cô. Không thể cho anh biết, anh sẽ ςướק con của cô mất. Sợ hãi Thanh Thanh vội vã rời đi. Ả ta cũng quay gót đuổi theo túm lấy tay rồi tra hỏi cô hỏi:
"Cô có thai đúng không?"
"Không phải việc của cô? Với lại cô lấy cái quyền gì mà hỏi tôi?” Thanh Thanh bình tĩnh đáp lại.
"Nói cho tôi biết. Cô có thai đúng không?"Ả nắm chặt tay cô. Bình thường cô sẽ nhẫn nhịn, nhưng bây giờ cô đã có thai, bản năng cuả một người mẹ chính là bảo vệ con mình. Cô vung tay lên đẩy ả ta, Thanh Thanh gằn giọng: “Cô là cái gì mà đòi tra hỏi tôi? Tôi và cô không một chút quan hệ cũng không có, và tôi và anh ấy cũng đã ly hôn nên cô làm ơn cút ra khỏi cuộc đời tôi. Tôi có thai hay không cũng đến phiền cô quản.”
Nói xong cô quay lưng đi, để ả ta với một cổ tức giận, cô không hay bản thân đã đánh rơi phiếu khám thai. Ả ta nhặt lên, nhìn thấy dòng chữ có thai nhi đã được mười hai tuần tuổi… tay ả Ϧóþ nát tờ giấy. Có thai ư? tôi sẽ không để cô dễ dàng mà sinh đứa bé ấy ra.
Ả ta đứng dậy đi đến gara lấy xe chạy theo cô. Nhìn cô đang đứng gọi điện thoại cho ai đó, đôi mắt gằn đỏ ả đạp xe lao thẳng về phía cô, sự ghen ghét khiến cho ả không còn suy nghĩ bản thân đang làm gì.
Cô bàng hoàng khi thấy chiếc xe hơi thể thao màu đỏ đang lao về phía mình. Chiếc điện thoại trên tay cũng vì thế mà rơi xuống, thân thể cô bay lên cao và chạm mạnh xuống nền đường lạnh lẽo.
Người ta thấy một cô gái trong bộ váy hồng nhạt đẩm màu đỏ tươi của máu. Cô như một thiên thần gãy đi đôi cánh. Bàn tay cô đặt lên bụng, hơi thở dần yếu đi. Cô thì thầm trong hàng nước mắt:
"Xin hãy cứu con tôi."
“Ai đó làm ơn giúp tôi với?”
“Con của tôi…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc