Vì Ai? Vì Anh! - Chương 01

Tác giả: Nhạ Uyển

Trong ngôi biệt thự to lớn, Thanh Thanh đôi mắt khẻ buồn. Bên tai trông chờ chồng nghe điện thoại.
Một hồi chuông dài, Dương Tử lười biếng nghe máy: "Alo?"
"Anh ơi hôm nay về nhà sớm một chút được không?" Cô dịu giọng năn nỉ.
"Không anh bận rồi." Nói xong anh ngắt máy, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng với ả thư kí. Dương Tử đã ngoại tình rồi…
Cô định nói tiếp là : "Anh ơi về nhà được không? Hôm nay là sinh nhật em."
Nhưng chưa kịp nói thì anh đã tắt máy, nhìn bàn tiệc trên bàn cô cười buồn.
.
.
.
Vào một ngày khác, cô muốn cùng chồng đi chơi. Lâu rồi hai vợ chồng dường như không có một ngày dành cho nhau cả. Cô rất mong đợi vào chuyến đi này, đã chuẩn bị đủ thứ. Cô đề xuất với anh: "Anh ơi hôm nay chủ nhật anh đưa em đi chơi nhé?"
Dương Tử cau mày, trả lời qua loa:
"Anh rất bận, công việc rất nhiều em muốn đi thì đi một mình đi."
"Anh ơi! Em..." Thanh Thanh ngập ngừng nói.
Anh gắt lên: "Em có thôi đi không? Anh rất bận không có thời gian nghe em lãi nhãi."
Cô im lặng không nói nữa, cô chỉ muốn nói với anh hôm nay là ngày kỉ niệm ngày cưới của anh và cô. Trước kia anh có bao giờ quên khi họ mới yêu. Còn bây giờ đã khác một năm qua mọi thứ dần khác, lúc nào anh cũng chê cô phiền.
Cô lặng lẽ ra ngoài thì thư kí nữ cuả anh đi vào. Ả ta xem cô như không khí đi thẳng vào thư phòng, cô cũng không để ý cứ nghĩ là anh có công việc nên cần thư kí đến.
Dù gì cô cũng không thể làm gì giúp đỡ cho anh được.
.
.
.
Bên trong này ả ỏng ẻo ôm cổ anh nói:
"Anh định bao giờ ly hôn với cô ta?"
"Nhanh thôi cần một ít thời gian nữa. Ngoan hôn anh, anh yêu em."
Hai người hôn nhau và làm chuyện bại hoại ấy ngay trong thư phòng, mà cô thì vẫn nghĩ họ đang làm việc. Đôi khi tự trách bản thân cô không giỏi giang, không giúp được chồng cô trong công việc .
Hai tiếng sau cô bê cà phê vào cho họ, tay khẻ gõ lên cứa. Sau đó cô đẩy cửa đi vào bên trong, ả thư kí quần áo còn chưa tươm tấp cô ngạc nhiên hỏi :
"Quần áo cuả cô bị sao vậy?"
Ả ta không trả lời nhìn anh. Anh cũng tự nhiên nói :
"Cô ấy nóng nên quần áo như vậy. Bọn anh rất bận em vào đây làm gì?"
"Em đem cà phê cho hai người."
"Được rồi không có chuyện gì thì đừng vào đây.”
"Vâng."
Đặt hai ly cà phê lên bàn cô lặng lẽ ra ngoài. Sau cánh cửa cô bất lực đặt tay lên tim.. đau. Chính là cảm giác đau nhói này. Thanh Thanh là phụ nữ cô có linh cảm, cô biết chồng cô ng/ oại t/ ình. Nhưng làm sao đây? Cô nên làm gì đây. Nếu anh không cho người ta cơ hội, thì làm sao họ có thể xuất hiện?
(...)
Những ngày sau đó anh càng lạnh nhạt với cô. Ừ một tuần anh về nhà chưa được hai lần. Gọi điện thoại thì anh nói bận rồi tắt máy, cô cũng đã ૮ɦếƭ tâm rồi. Chỉ là cô cố chấp, cho mình một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần anh nói sự thật, cô sẽ không cần tình yêu này nữa.
Như bây giờ cô gọi cho anh :"Anh ơi hôm nay anh về nhà được không? Em có chuyện muốn nói."
Dương Tử khó chịu đáp: "Có chuyện gì thì em nói qua đây đi. Anh rất bận không thể về nhà."
"Coi như em năn nỉ anh, hôm nay anh về nhà nhé! Chỉ hôm nay thôi được không? Chuyện này rất quan trọng."
Anh lặng đi một hồi miễn cưỡng trả lờ : "Được tối anh về."
Cô vui mừng vì cuối cùng anh cũng đồng ý. Hôm nay là sinh nhật anh, cô muốn ăn cơm cùng anh và tặng anh món qùa sinh nhật đó chính là đứa con trong bụng. Đúng cô đã có thai, cô cảm ơn trời vì ban cho cô một sinh linh là kết tinh của cô và anh. Nếu anh biết sai, cô sẽ tha thứ. Vì cô biết đàn ông mà? Ai chẳng ng/oại tì/nh ít nhất một lần trong đời
Nhưng rồi...
"Một tiếng."
"Hai tiếng."
Ba tiếng, rồi bốn tiếng. Đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, đồng hồ điểm 00 :00 giờ anh vẫn chưa về. Cuối cùng có đã khóc, giọt nước mắt nhẹ tuôn xuống. Vỡ vụn như chính trái tim của cô lúc này, đúng lúc đó anh về nhưng trong tình trạng say xỉn.
Cô vui mừng vì anh đã về, ít nhất là anh cũng về, cô vội lao ra nhìn anh cười nói: “Anh đã về rồi à?”
Trong cơn say anh nhìn thẳng cô nói: “Thanh Thanh mình ly hôn em nhé?"
Cô lặng đi rồi nhìn anh hỏi : “Anh yêu người khác rồi à?"
"Ừ… Mình chia tay em nhé. Được không?”
Cô nhìn anh người đàn ông từng nói sẽ yêu cô đến hơi thở cuối cùng. Nhưng bây giờ thì sao? Ừ anh hết yêu cô rồi, con người mà tình cảm cũng có thể thay đổi. Hít thật sâu cô nói: “Được! Nhưng bây giờ anh vào ăn cơm với em được không? Hôm nay là sinh nhật anh mà."
Nghe cô nói anh dần tỉnh, thuận theo mà gật đầu. Anh ngồi trên ghế nhìn bóng dáng cô tất bật trong bếp, bao lâu rồi anh không nhìn thấy hình ảnh này nhỉ? Nhìn chiếc bánh kem trên bàn lòng anh bồi hồi nhớ về trước đây, nhưng rồi cảm xúc ấy cũng nhanh chóng tan đi. Vì anh đã hết yêu mất rồi…
Cô thắp nến hát bài chúc mừng sinh nhật, sau đó nói:
"Anh thổi nến đi. À anh ước nữa nhé."
"Ừ."
Cô lại cười nói tiếp: "Mình uống ít rượu anh nhé!"
"Ừm."
Cô rót cho anh. Hai người cùng uống, anh uống rất nhiệt tình. Cô nhìn anh cười buồn nói lẩm nhẩm:
"Anh phải thật hạnh phúc nhé!"
Anh đã say, bây giờ càng say thêm. Cuối cùng anh cũng đã gục xuống, Thanh Thanh đi lại vuốt nhẹ tóc anh rồi thỏ thẻ: "Em đi anh nhé! Em xa anh nhé, đi về nơi nào đó không có anh. Rồi anh có thể yêu một người khác nhỉ. Em sẽ không để anh tìm thấy đâu."
Nụ cười sau cuối của Thanh Thanh rất đẹp, cô không cố gắng kéo anh về phía mình nữa. Người đàn ông cô yêu đã thay đổi rồi, lời hứa năm nào cũng chỉ là lời hứa mà thôi. Giọng Thanh Thanh nhẹ tênh: "Mình chia tay thật anh nhé!"
Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh. Sau đó đi lên lầu thu xếp quần áo và kí đơn ly hôn. Cô không khóc vì lúc này đây cô không cho phép mình được khóc. Đặt tờ đơn lên bàn tay nhẹ tháo nhẫn cô quay lưng bước đi. Một lần cũng không quay đầu lại.
Tay đặt lên bụng cô khẻ thì thầm:"Con là cuả mẹ. Của riêng mẹ thôi."
“Mẹ thương con là được phải không?”
.
.
.
Sáng tỉnh dậy anh giật mình nhìn tờ giấy bên cạnh, lòng anh sững lại…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc