Không khí của căn biệt thự bên cạnh trường của nó đang rất căng thẳng vì sự mất tích của Sun. Người phụ nữ – vợ của thầy hiệu trưởng ngồi khóc nức nở. Thầy hiệu trưởng thì cứ đi qua đi lại. Nó, Ken, Jimmy và Min thì ngồi đó. Vẻ mặt trầm ngâm. Hai người một suy nghĩ. Bốn người hai suy nghĩ khác nhau.
- Có khi nào Sun nó gặp tai nạn gì không?
Nó lên tiếng. Bỗng mọi người đều hướng mắt về phía nó. Nó thấy chột dạ vì câu nói không phải của mình. Bà hiệu trưởng càng nức nở hơn khiến ông phải ngồi xuồng an ủi bà. Rồi Ken lên tiếng..
- Chúng ta không biết Sun gặp chuyện gì? Có thể là gặp tai nạn cũng có thể là…
- Là gì? – Nó nhìn Ken với vẻ khẩn trương.
- Bị bắt cóc!
Nó như choáng váng. Nếu như thật sự Sun bị bắt cóc thì nhất định chúng sẽ ђàภђ ђạ Sun cho mà xem. Tim nó như thắt lại…
- Bây giờ chúng ta chia ra vào các bệnh viện để hỏi thữ xem. Thầy hiệu trưởng đến sở cảnh sát báo vì chuyện này thầy giải quyết sẽ tốt hơn. Mọi người nhớ đem theo hình của Sun nhé. Còn cô thì ỡ lại nhà để xem có ai gọi điện tống tiền hay không. Mọi người thấy thế nào?
Sau khi nghe Ken nói thì mọi người đều gật đầu đồng ý. Còn cách nào tốt hơn vào lúc này nữa đâu mà lựa chọn.
Thế là mọi người chia nhau ra. Nó và Ken. Jimmy và Min. Thầy hiệu trưởng với con trai ông.
Vừa ra khỏi nhà thì mọi người chia nhau ra. Nó và Ken đi đến các bệnh viện lớn trước để tìm. Thầy hiệu trưởng cùng con trai đến sở cảnh sát. Nhưng Jimmy và Min thì không. Cả hai ghé xe lại ở một quán ăn, Min vào một lát rồi trở ra, quay về ngôi nhà hoang…
Min và Sun ngồi tựa vào tường. Bụng sôi ùng ục vì đói. Sáng giờ chả có tí gì bỏ bụng. Thường thì giờ này đã có người đem thức ăn vào. Người đón không ai khác là Min-giả. Nhưng hôm nay lại chẳng thấy ai đem thức ăn đến. Chẳng lẽ chúng định để cả hai ૮ɦếƭ đói hay sao ấy.
Bỗng cửa mở ra. Jimmy và Min bước vào sau khi tên vệ sĩ nép vào. Jimmy ngồi vào cái ghế được đặt trong phòng còn Min thì tiến đến cái bàn và đặt gói thức ăn lên.
Sun và Min nhướng mày nhìn cả hai với sự căm ghét pha lẫn vui mừng vì có thức ăn cho hai cái bụng đói meo. Min đặt thức ăn xong thì trở về đứng sau lưng Jimmy. Im lặng một hồi Jimmy mới lên tiếng, vẫn vẻ mặt gian xảo pha “chút” độc ác kèm theo cái nhếch môi…
- Giờ này chắc những người kia đang chạy đôn chạy đáo ở mấy cái bệnh viện để tìm cậu đấy!
Lúc này Sun mới chợt nhớ đến cậu mình và nó. Quá bất ngờ trước mọi chuyện cũng như hoảng sợ do bị bắt cóc nên Sun quên mất.
- Cậu định làm gì bọn tôi? – Sun cố giữ vẻ mặt tự nhiên để nói.
- Tớ vẫn chưa quyết định. Nhưng cậu đừng lo. Dù gì mình cũng là bạn thân mà. Nặng nhất thì cũng chỉ là làm cho cậu quên một số chuyện không nên biết thôi.
Sun mở to mắt trước câu trả lời của Jimmy. Sun thật không tin cái tên mà cô đã từng thích biết bao nhiêu lại là loại người như thế. Có thể nói ra những câu như vậy mà không chút gượng gạo thì quả đúng hắn là một tên cáo già gian ác…
Thấy Sun im lặng không nói gì chỉ nhìn hắn ngạc nhiên nên Min lên tiếng…
- Là bạn thân mà có thể đối xử như vậy. Mày đúng là…
Min chưa kịp dứt câu thì đã im bật vì hắn trợn to hai mắt lên trông thật dữ tợn. Gương mặt thanh tú của hắn như biến mất. Thay vào đó là một gương mặt độc ác. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên. Tiến gần lại cả hai hắn ngồi xuống…
- Đây có là gì cũng không liên quan tới cậu. Còn nếu gọi là bạn thân thì nên im lặng mà xem như không có gì xảy ra. Đúng không?
Vẻ mặt đểu cáng của hắn lúc này của hắn làm Sun tức điên lên. Ánh mắt Sun tức giận nhìn rồi nói như hét vào mặt hắn…
- Dù có phải ૮ɦếƭ tôi vẫn sẽ tố cáo cậu…!
Jimmy đứng dậy. Tiến về phía cửa hắn bỏ lại một câu…
- Vậy thì ở đây mà hưởng thụ cho đến khi quên những chuyện này đi.
Nói rồi hắn bước ra khỏi cửa. Min mở lỏng sợi dây của cả hai để có thể tự mở ra mà ăn rồi đi theo hắn. Mấy tên vệ sĩ cũng bước ra khỏi căn phòng…
Đến tối, nó và Ken gần như tìm hết các bệnh viện lớn nhỏ trong nhưng vẫn không có tí tung tích gì. Mệt mỏi, chán nản cả hai bước về nhà thầy hiệu trưởng. Vừa bước vào chưa kịp ngồi xuống thì mọi người đã hỏi tới tấp. Nhưng trước cái lắc đầu của Ken làm mọi người càng thêm thất vọng…
- Thôi thì hai con về nghĩ đi. Dù gì cũng đã báo cảnh sát rồi. Có gì họ sẽ liên lạc với chúng ta.
Không còn cách gì khác nên nó và Ken đành gật đầu ra về.
Lúc đó, ở ngôi nhà hoang. Min và Sun ngồi tựa vào tường chán nản. Dù đã tìm mọi cách để thoát khỏi đây nhưng hoàn toàn bất lực…
- Cậu với tên hắn là bạn thân à? – Min chợt lên tiếng.
Sun quay sang nhìn Min một cái rồi đáp.
- Ừ. Cả Shin nữa.
Im lặng một lúc rồi Sun lại tiếp…
- Thật ra… tớ từng thích hắn.
Min nhìn Sun với ánh mắt hơi ngạc nhiên. Sun vẫn tiếp tục dù thấy Min tỏ vẻ ngạc nhiên…
- Nhưng người hắn thích là Shin!
Giọng Sun vẫn đều đều dù Min đang hết sức là ngạc nhiên. Lắp bắp trên môi định nói gì đó nhưng Min không thể nên lời…
- Cậu không biết Shin là con gái không?
Lại một lần nữa Min ngạc nhiên hết mức. Nó là con gái. Sun vừa nói nó là con gái.Vậy là chuyện cậu thích nó cũng không có gì là sai trái cả…
- Shin nó đến Việt Nam là để tìm một người.
- Tìm người? Ai vậy?
- Một người tên là Hoàng Anh. Nó và người đó đã có lời hứa và nó để đây để thực hiện lời hứa đó…
Min có vẻ hụt hẫng trước câu nói của Sun. Nhưng cậu không thấy quá hụt hẫng. chỉ là có chút gì đó không thoải mái khi nghe Sun nói vậy.
- Cậu không biết Shin là con gái vậy cậu…
Thấy Sun nói chập chờn không hết câu thì Min đã biết Sun muốn hỏi chuyện gì. Cậu quay sang nhìn Sun, nói với vẻ tự nhiên…
- Đúng như cậu nghĩ. Mình thích Shin. Và mình đã từng nghĩ mình là gay…
Sun im lặng trước câu nói của Min. Tuy chuyện này Sun đã biết từ lâu rồi nhưng sao khi nghe chính miệng Min nói lại khiến cho Sun cảm thấy khó chịu đến vậy. Đúng là Sun thích Min. Nhưng không lẽ chỉ trong một thời gian ngắn mà Sun lại thích cậu nhiều đến vậy sao? Đúng là ánh mắt, cử chỉ của Min làm Sun thổn thức. Nhưng chẳng lẽ nó tác động mạnh mẽ đến trái tim cô vậy sao? Sao Sun không cảm nhận được điều đó ngay từ đầu? Sun chỉ nghĩ mình thích Min nhưng không nghĩ cậu đã đi khá sâu vào trái tim mình như vậy…
- Nhưng mà…
Sun đang mơ màng với đống câu hỏi trong đầu thì Bỗng bị câu nói của Min kéo về thực tại…
- Tớ thấy hình như tớ đã không còn thích Shin nhiều như lúc trước nữa…
Sun đưa mắt nhìn Min với vẻ ngỡ ngàng. Min nói đã không còn thích nó nhiều như trước. Chẵng lẽ cậu đã thích ai khác sao? Sun không dám nghĩ mình có là người may mắn đó không.
- Cậu còn nhớ lúc cậu giận tớ không?
Sun khẽ gật đầu trước câu hỏi Min. Ánh mắt của Min quá đổi dịu dàng khiến Sun không thể nào lên tiếng được…
- Lúc đó tớ thật sự cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Tớ không hiểu vì sao cậu lại giận tớ. Tớ không biết mình đã làm gì sai. Tớ không biết. Thật sự tớ không biết. Mỗi lần cậu lơ tớ, tránh mặt không muốn nói chuyện với tớ tớ càng cảm thấy khó chịu hơn. Tớ rất muốn hỏi cậu lí do nhưng cậu không cho tớ cơ hội để hỏi. Lúc đó không hiểu vì sao tim đập nhanh lắm. Nó như muốn chạy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ vậy. Rồi đến lúc cậu bị đẩy vào đây hôm qua. Nhìn thật kĩ tớ thấy được gương mặt cậu đang đau đớn. Tim tớ tự dưng thấy đau nhói. Lúc ấy tớ thực sự mới biết là mình đã thích cậu. Thích nhiều hơn tớ từng thích Shin nữa. Tớ vừa vui vì thấy cậu nhưng lại vừa đau khi thấy cậu bị bắt.
Min nhìn thẳng vào mắt Sun mà nói như trút hết bao nhiêu muộn phiền trong lòng cậu chất chứa từ lâu. Ánh mắt Sun nhìn Min ngỡ ngàng, bất ngờ, ngạc nhiên. Min nói Min thích Sun. Thích nhiều hơn cả cậu từng thích Shin. Là thật hay mơ? Ông trời đang cho cơ hội hay lại muốn trêu chọc cô?
Sun ngượng ngùng quay mặt về trước không nhìn Min nữa. Chậm rãi từng chữ từ miệng Sun nói ra…
- Cậu thích tớ ở điểm nào?
Min nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Sun cũng cảm thấy ngượng. Không biết động lực nào cậu đã nói ra hết những điều chôn giấu trong lòng mà cậu nghĩ không có cơ hội nói cho Sun biết. Lúc đó cậu chỉ biết mình phải nói. Nói cho Sun biết vì cậu sợ không còn cơ hội để nói. Nếu giữ trong lòng sau này nếu có ra đi thì cậu sẽ hối hận lắm…
- Tớ cũng không biết. Có thể là nụ cười, sự hồn nhiên tinh nghịch của cậu. Vẻ hờn dỗi đáng yêu của cậu. Sự chân thành đối với mọi người của cậu. Tớ… thật sự không biết nữa. Chỉ biết là cậu là người đầu tiên khiến tim tớ đập loạn nhịp nhiều đến vậy. Khiến tim tớ đau nhói đến vậy. Khiến tớ thấy hạnh phúc khi cậu cười…
Mặt Sun càng lúc càng đỏ hơn vì những câu nói của Min. Sun mím môi để lấy dũng khí…
- Vậy cậu có biết tại sao tớ lại giận cậu không?
Min khẽ lắc đầu khi Sun quay sang nhìn cậu hỏi…
- Vì tớ cũng… thích cậu!
Nhắm mắt nói ra từng chữ. Mặt Sun lúc này không còn gì khác quả cà chua. Mắt vẫn nhắm vì ngại ngùng. Môi thì mím chặt. Tay thì nắm lại… Mọi hành động của Sun khiến Min vừa bất ngờ, vừa hạnh phúc…
Min đưa tay nắm chặt tay Sun. Miệng cậu thỏ thẻ từng chữ dịu dàng nhưng chắc nịch đầy niềm tin…
- Nhất định chúng mình sẽ ra khỏi chổ này!
Sun mở mắt, quay sang nhìn Min đang cười. Vẫn nụ cười dịu dàng khiến tim Sun lỗi nhịp. Và giờ đây nó còn ẩn chứa nhiều thứ tình cảm khác nữa. Không chỉ ngoài an ủi mà còn rất nhiều. Bất chợt, Sun nhìn MIn mĩm cười. Tay cả hai vẫn nắm chặt!
Bên ngoài căn phòng, Jimmy ngồi tựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt đăm chiêu như đang suy tính chuyện gì đó rất quan trọng. Min đứng cạnh im lặng. Nói đúng hơn là không dám lên tiếng vì sợ quấy rầy. Chợt Jimmy lên tiếng khiến Min giật mình…
- Mai sẽ tiến hành theo kế hoạch tôi đã nói lúc nãy…
- Vâng! – Min khẽ gật đầu đồng ý, cậu còn có thể quyết định gì hơn nữa…
Sáng hôm sau nó thức dậy khá sớm. Nó không ngủ được. Nó uể oải và cảm thấy đầu óc hơi choáng nhưng khi đặt lưng xuống thì nó lại không tài nào đi vào giấc ngủ được. Nó lo cho Sun. Không biết Sun giờ này thế nào. Thà rằng biết Sun bị cái gì thì nó còn cảm thấy bớt áp lực hơn nhiều. Nhưng nó vẫn mong sau Sun không bị cả. Lo đến ૮ɦếƭ mất…
Nằm trằn trọc trên giường vì vẫn còn sớm mà thoắt cái đã nằm hơn một tiếng. Nhìn đồng hồ thấy bảy giờ rồi nó lật đật ngồi dậy. Dạo này các lớp học đang tạm nghĩ vì phải nâng cấp sửa chữa.
Nó đi ra khỏi phòng định tiếp tục đi tìm Sun thì bỗng điện thoại nó run lên. Là tin nhắn của Jimmy…
- Tớ có việc gấp cần gặp cậu. Cậu ra quán K nhé. Tớ đang đợi cậu ở đó!
Nó thấy là lạ. Tại sao Jimmy không trực tiếp đến mà lại phải hẹn nó ra quán K. Nó đã từng ghé quán đó một lần với Min rồi. Cũng hơi xa trung tâm. Gần đó chỉ toàn cây cối, nhà thì không nhiều lắm. Nhưng kiểu người đơn giản không suy diễn nhiều chuyện như nó cộng thêm Jimmy là bạn thân lại cần giúp nên nó nhanh chóng đến điểm hẹn. Nó quên khuấy là hôm nay có hẹn với Ken đi tìm Sun…
Nó đi taxi cũng mất gần mười lăm phút mới đến quán K. Bước ra khỏi xe nó chầm chậm bước vào quán. Nó cảm thấy hơi ngại vì trong quán lúc này không có nhiều người. Chỉ có hai người mặc áo đen đang ngồi ở bên trong. Nó cảm giác hơi sợ vì trông họ khá bặm trợn. Cứ như mấy vệ sĩ vậy…
Nhìn xung quanh thấy một cậu thanh niên mặc áo trắng đang ngồi bên góc của quán. Khỏi cần nói thì nó cũng biết là Jimmy. Cái dáng ngồi chỉ cần nhìn sơ là nó đã biết. Bạn thân mà lị…
Nó tiến lại gần và ngồi xuống. Jimmy nhìn nó mĩm cười thân thiện…
- Xin hỏi cậu uống gì? – Nhân viên bước ra khi nó ngồi xuống.
- Cho tôi một ly nước cam nhé! – Nó cười đáp với nhân viên rồi quay sang Jimmy mà không hề biết người nhân viên vừa gật đầu trước cái nhìn của Jimmy.
- Cậu hẹn mình có việc gì vậy?
- Cứ uống nước trước đã rồi nói…
Nói rồi cả hai im lặng đến khi nhân viên đem nước cam ra. Cầm cốc nước cam lên uống rồi đặt xuống, nó hỏi :
- Cậu có việc gì cần tớ giúp sao?
- Ừm… tớ có chút việc. Mà cậu đợi tớ cái nhé. Tớ vào nhà vệ sinh cái đã!
Nó gật đầu đáp. Jimmy bước đi về phía nhà vệ sinh. Nó thì cứ nghĩ Jimmy ra sẽ nói nên cũng không gấp gáp lắm.
Nó cầm ly nước cam lên uống một lần nữa. Bỗng dưng nó thấy đầu mình cứ ong ong, nặng nề.
Nó lắc đầu để xua đi cảm giác ấy nhưng càng lúc nó càng thấy chóng mặt hơn. Rồi từ từ nó gục xuống, hai mắt khép lại và đi vào giấc ngủ…
Hai người áo đen ngồi đó thấy nó đã gục thì tiến đến. Lay lay người nó mấy cái không thấy động đậy gì thì chắc mẫm nó đã ngủ mất rồi. Hai người nhẹ nhàng kéo nó dậy rồi dìu ra ngoài. Jimmy bước ra và đi theo. Cái nhếch môi vẫn hiện hữu trên gương mặt thanh tú của hắn…
Đã hơn 7h30, Ken đã dậy và vệ sinh cá nhân xong cả. Hôm nay cậu có hẹn với nó tiếp tục đi nốt các bệnh viện còn lại. Cả hai phải đi hết các bệnh viện bất kể lớn nhỏ chỉ mong tìm được tung tích của Sun. Thấy nó lo lắng vô cùng nhưng lại cố giữ bình tĩnh và tỏ vẻ tự nhiên làm cậu không khỏi xót xa. Có cậu đi cùng chắc nó sẽ yên tâm hơn.
Bước ra khỏi phòng, cậu bước sang phòng nó mà gõ cửa. Một cái, hai cái, ba cái rồi bốn, năm cái. Không mở cửa cũng không một tiếng trả lời. Cậu lấy tay vặn nắm cửa. Đã khóa chặt. Chắc hẳn nó đã ra ngoài.
Cậu lấy điện thoại nhấn gọi cho nó.
…
Tại căn nhà hoang, ở căn phòng bên ngoài, cách phòng Min và Sun một phòng. Nó ngồi trên ghế, vẫn còn đang yên giấc do thuốc. Jimmy ngồi ở ghế đối diện ngắm nhìn khuôn mặt nó còn Min đứng sau lưng im lặng không nói gì, vài tên vệ sĩ thì đứng như những bức tượng ở cửa. Cậu tự cười một mình. Kế hoạch của cậu sắp thành công. Và nó sẽ là của cậu. Sẽ không có ai tranh giành nó với cậu nữa. Nó sẽ hận tên Ken đó và mãi mãi ở bên cậu. Dù có bất chứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cậu cũng nhất quyết thành công. Cậu không cho phép mình thất bại. Và dù có phải dùng đến bất cứ thủ đoạn ác độc, hèn hạ cỡ nào cậu cũng sẽ làm. Vì cậu yêu nó…
Bỗng điện thoại nó reo. Cậu khẽ nhếch môi. Thời gian để bắt đầu đã tới…
Cậu lấy điện thoại từ trong túi nó ra, cậu bấm nút nghe và áp vào tai…
- Alo? Cậu đang ở đâu vậy? Quên là có hẹn với mình đi tìm Sun sao?
Im lặng. Jimmy không trả lời mặc Ken có hỏi. Thấy không ai trả lời Ken đâm lo. Cậu hỏi một cách khẩn trương…
- Shin. Cậu đâu rồi? Có chuyện gì vậy?
Vài giây sau. Jimmy lên tiếng…
- Shin đang ở đây.
Ngạc nhiên trước cái giọng nói lạ hoắc, lại còn là con trai. Ken càng thấy lo lắng…
- Cậu là ai? Shin đâu?
- Tôi là ai không quan trọng. Shin đang ở đây. Sun cũng đang ở đây. Sao hả? – Giọng hắn vẫn đều đều như không có chuyện gì xảy ra khiến Ken càng thêm lo lắng…
- Cậu muốn gì hả? – Ken đã mất bình tĩnh phần nào. Cậu nói như hét vào điện thoại.
- Có muốn họ bình yên trở về không?
- Tôi hỏi cậu muốn gì? *hét*
- Đơn giản thôi. Cậu ra gặp bảo vệ lấy là thư tôi gửi ở đó. Đẩy vào phòng Shin. Sau đó thì một đổi hai. Ok?
- Đổi?! Nhưng cậu là ai? – Ken tỏ ra khó hiểu trước câu nói của hắn.
- Tôi là ai không quan trọng. Cậu không hiểu tôi nói gì à? Đổi cậu lấy hai người bạn của cậu. Quá lợi cho cậu còn gì.
Ken im lặng. Cậu không biết hắn là ai. Cậu không biết mục đích của hắn là gì. Cậu không biết đã xích mích với ai để xảy ra chuyện này. Nhưng cậu nóng lòng muốn cứu nó. Lỡ nó có chuyện gì thì cậu sẽ hối hận cả đời mất. Đúng! Cậu phải cứu nó. Dù cho cậu có bị gì đi chăng nữa…
- Được! Nhưng làm sao tôi có thể tin cậu được?
- Nếu không tin thì cậu cứ đợi mà nhận xác của hai người họ…
- Cậu không được làm bậy. *hét*
- Thế cậu muốn sao?
- Thôi được rồi! Tôi gặp cậu ở đâu…
- Một giờ nữa tôi muốn thấy mặt cậu. Địa chỉ tôi sẽ nhắn tin sau. Cậu liệu mà làm theo lời tôi. Nếu không tôi không bảo đảm được hai người đó có bị không. Chắc cậu còn nhớ mấy vụ xe gỗ, xà phồng ở hồ bơi, xe tải và cả vụ ở bệnh viện chứ…
Nói một tràng rồi hắn cúp máy. Để lại Ken ngỡ ngàng, ngạc nhiên, bàng hoàng không nói nên lời. Nhưng cậu cố lấy lại bình tĩnh vì lúc này cứu nó quan trọng hơn việc nhớ lại những chuyện không đau buồn không giúp ích được gì. Cậu nhanh chóng chạy ra phía bảo vệ.
…
Sau khi cúp máy hắn cười khẩy đắc chí. Hẳn là bước đầu vô cùng thuận lợi. Đúng như những gì hắn đã tính toán. Không sai một li mà thậm chí còn tiến xa một dặm. Hắn xoay người lại định rồi chợt giật mình… Nó đã tỉnh dậy từ lúc nào và ngồi nhìn hắn trân trân với một ánh mắt không biết là giận dữ, thất vọng hay bàng hoàng, ngạc nhiên nữa…
Nó đứng dậy. Tiến gần lại chổ hắn. Hắn vẫn còn khá ngạc nhiên vì nó đã tỉnh dậy. Có lẽ tên nhân viên lúc nãy đã bỏ hơi ít thuốc ngủ. Nhưng chính hắn bảo tên nhân viên không được bỏ nhiều vì sợ ảnh hưởng sức khỏe nó cơ mà! Có một sự mâu thuẫn nhẹ ở đây…
Nó nhìn thẳng vào mắt hắn. Vẻ mặt nó lúc này lộ rõ vẻ tức giận. Nếu là phim thì có lẽ biên tập đã thêm hiệu ứng ngọn lửa vào hai con mắt của nó rồi!
Nó chầm chầm lên tiếng. Từng chữ nó thốt ra lúc này sao mà khó khăn với nó thế không biết. Nó không là thật hay mơ. Chỉ trong hai ba ngày mà nó ngạc nhiên khá nhiều. Hết chuyện của tụi nó lúc ở Mỹ, chuyện của Min, chuyện của Sun chưa giải quyết xong thì bây giờ lại thêm chuyện này. Nhưng… chuyện này làm sao nó có thể dễ dàng chấp nhận được. Người bạn thân của nó. Người bạn nó xem là một phần không thể thiếu trong cuộc đời đã làm ra những chuyện như vậy. Nó luôn tự nói với lòng những chuyện xảy ra trước giờ là do nó xui xẻo. Nhưng không phải… Mọi chuyện đều được sắp đặt sẵn. Và đều nhắm đến Ken – người mà nó yêu thương, người mà nó hi sinh biết bao thứ để bảo vệ. Nhưng chắc hẳn hắn không ngờ tới. Lần nào những kế hoạch của hắn nó cũng là người chịu đựng…
- Cậu… mình thật không ngờ…
Nó lắc đầu như không tin vào việc mà nó chứng kiến nãy giờ. Đầu nó vẫn còn ong ong vì thuốc nhưng nó cố gắng giữ bình tĩnh để đối mặt với chuyện này…
- Cậu nghe mình nói được không. Chỉ vì mình… mình yêu cậu thôi!
Vẻ mặt hắn lộ rõ sự lo lắng. Tự dưng trong lòng hắn lo sợ tột cùng. Hắn sợ sẽ mất nó. Hắn không muốn điều đó tí nào. Một tí cũng không!
Nhìn cử chỉ của hắn Min cũng không khỏi bất ngờ. Có bao giờ cậu thấy hắn có vẻ mặt này đâu. Không độc ác thì cũng lạnh lùng không một tí cảm xúc. Còn giờ thì bao trùm là sự lo sợ.
Nó nhìn hắn lắp bắp nói yêu nó khiến nó càng giận run người. Nó thẳng tay tát vào mặt của hắn. Hắn không chú ý nên nghiêng người và lùi về sau mấy bước. Chợt nó nhìn thấy Min. Nó càng bất ngờ hơn nữa…
- Cậu… cả cậu cũng…
Min quay sang hướng khác tránh đi ánh nhìn đầy ngạc nhiên của nó. Ánh mắt đó khiến cậu vừa thấy sợ vừa thấy xấu hổ…
- Cậu nghe mình nói được không…? – Hắn nói khi lấy lại thăng bằng.
- Không bao giờ. Tôi sẽ đi báo cảnh sát…
Nói rồi nó chạy về phía cửa. Hai tên vệ sĩ chặn cửa lại. Chợt nó thấy khó thở. Hắn lấy một cái khăn ép chặt vào mặt nó đến khi nó gục xuống vì thấm thuốc…
Min nhìn hắn đầy bất ngờ. Cậu không ngờ hắn lại làm như thế. Cậu cứ nghĩ chẳng bao giờ hắn sẽ làm vậy cả. Bây giờ nhìn gương mặt hắn còn lạnh lùng hơn trước gấp vạn lần. Thật đáng sợ!
Hắn ra lệnh cho cậu trói nó lại. Hắn nhếch môi. “Cậu phải là của mình. Không có ai có thể giành cậu với mình được…!”.