Lát sau tại canteen trường… ( Địa điểm quen thuộc với mỗi lần bất ngờ khi gặp người quen ^^ )
Cả đám ngồi giữa canteen im lặng nhìn nhau không nói gì với biết bao cặp mắt đang nhìn bọn nó. Ngưỡng mộ có, ghen tị có, thắc mắc có, so sánh có,… Nó thì vẫn cứ mở mắt to hết sức có thể vì quá bất ngờ mặc dù bất ngờ đến với nó như cơm bữa. Còn người khiến nó bất ngờ thì cứ ngồi đó mà cười cười mãi khiến bao nhiêu cặp mắt đang nhìn phải ૮ɦếƭ lên ૮ɦếƭ xuống. Cố gắng lấy lại bình tĩnh nó bắt đầu cất tiếng…
- Sao… sao cậu lại ỡ đây thế?!
Người ngồi đối diện vẫn nhìn nó mà cười tươi rói…
-Thì tại nhớ nên đến thăm hai cậu đây nè! *cười*
- Thật là nhớ cả hai không. Hay chỉ nhớ có mỗi… – Sun bĩu môi nói sau một hồi im lặng, bất ngờ và cố gắng lấy lại bình tĩnh như nó.
- Cậu này! Lâu rồi mới gặp mà cứ troll tớ.
Nó phì cười khi thấy Sun trêu chọc “cậu ấy”. Rồi nó sực nhớ Ken và Min cũng đang hết sức “không hiểu chuyện gì” xảy ra. Nó vội quay sang cả hai để giời thiệu…
- Đây là Jimmy! Bạn của tớ và Sun ở Mỹ. Còn đây là Ken và Min. Bạn cùng lớp của mình ỡ đây.
Nó đưa tay về phía Jimmy giới thiệu rồi lại đưa tay về phía Ken và Min mà “in trồ điêu” (introduce)…
- Chào hai cậu! Rất vui được làm quen.
Jimmy cười với vẻ thân thiện rồi đưa tay về phía Ken ra hiệu bắt tay. Ken cũng đưa tay ra để đáp.
- Chào cậu!
Sau đó, Jimmy đưa tay về phía Min và nở một nụ cười – một nụ cười ẩn chứa biết bao nhiêu là ý nghĩa.
- Chào… chào cậu!
Sun nhìn Min đầy nghi vấn khi cậu nói với giọng lắp bắp và có gì đó hơi run sợ…
- Cậu định ở đây đến khi nào rồi về?!
Nó lên tiếng làm Sun cũng thôi nhìn Min.
- Tớ định ở đây mấy tuần vì cũng có chút việc cần giải quyết.
- Vậy đến thăm là nói dóc rồi. – Sun lên tiếng.
- Thì một công hai, ba chuyện mà! – Jimmy cười đáp.
- Hai cậu này! Tối ngày không châm chọc nhau là không chịu nổi hay sao ấy…
- Sun gây sự với tớ trước cơ mà!
- Con trai gì mà thích đổ thừa. Nhỏ mọn quá…! – Sun bĩu môi (sắp rớt ra rồi)
- Ơ… – Jimmy ú ớ trước câu nói của Sun khiến nó phì cười.
- Thôi thôi… Tớ xin can!
Cả ba nãy giờ nói chuyện vui vẻ mà quên mất sự hiện diện của hai con người kìa.Từ lúc gặp Jimmy tới giờ. Min thì có vẻ gì đó lo lắng, sợ sệt như gặp phải ma. Ken thì lại nhìn Jimmy không thiện cảm mấy. Ken thấy ở con người này có gì đó khiến cậu không thoải mái. Nhưng cậu không thể lí giải được cảm giác đó là gì. Nói tóm lại cậu không thích cậu bạn này của nó cho lắm.
Bỗng Ken đứng dậy làm nó giật mình. Ken cũng hơi khớp vì mình cư xử hơi lạ nên quay sang nó rồi nói…
- Tớ có việc. Tớ đi trước nhé!
- Ơ… Có việc gì thế?
- À không có gì quan trong lắm đâu.
- Ừm. Vậy cậu đi trước nhé!
Ken gật đầu chào cả đám rồi bước ra khỏi canteen. Nhìn thấy dáng Ken đã khuất rồi Jimmy mới lên tiếng…
- Hình như cậu ấy không có thiện cảm với tớ cho lắm thì phải?!
- Không… không phải vậy đâu. Tại tính cách của Ken lúc giờ vậy thôi. Cậu ấy thân thiện lắm. – Nó vội phân bua.
- Thế à!
Nói rồi Jimmy nở một nụ cười… đểu. Nó không thấy. Nó không để ý. Nhưng Sun thấy. Sun nhìn Jimmy đấy thắc mắc. Có gì ẩn chứa sau nụ cười ấy khiến Sun phải suy nghĩ…
Bất chợt Jimmy bắt gặp ánh mắt Sun nhìn cậu. Sun thoáng giật mình. Cô vội nhìn nơi khác và lên tiếng…
- Hay là dẫn cậu ấy đi tham quan trường đi!
- Ừm. Cậu có muốn đi không?
- Ok! *nháy mắt*
Đứng dậy, cả đám bắt đầu bước ra khỏi canteen và ra ngoài. Jimmy nhìn Sun, thoáng trông mắt cậu ánh lên một điều gì đó…
Tối đó, trời đầy sao lấp lánh và trăng cũng sáng không kém khiến nó thích thú. Nó mon men đi ra chổ Lu ngồi hóng mát. Nó nhìn từ xa thấy có người đang ngồi đó, cạnh Lu. Không cần nói thì nó cũng biết đó là ai rồi. Nó nhẹ nhàng bước đến rồi quan sát. Nó thấy Ken ngồi đó vuốt vuốt bộ lông của Lu mà mĩm cười. Nhưng nụ cười đó hơi lạ. Không phải nụ cười của niềm vui. Nó giống như nụ cười bâng quơ. Cười không có lí do. Nó đứng bên cạnh rồi từ từ ngồi xuống…
- Sao ở đây một mình vậy?!
Ken hơi giật mình khi thấy nó ngồi bên cạnh và lên tiếng nhưng cậu không biểu lộ ra bên ngoài vì đây đâu phải lần đầu nó xuất hiện đột ngột. Ken vẫn vuốt vuốt bộ lông của Lu mà đáp…
- Chứ có ai nữa đâu mà hai mình.
- Cậu sao vậy? – Nó ngạc nhiên trước thái độ của Ken. – Cậu giận mình hả?!
- Còn nhớ tới mình sao?! Tưởng quên luôn rồi chứ!
Câu đáp hờn dỗi của Ken khiến nó muốn bật ngữa vì mắc cười. Nhưng nó cố gắng kiềm chế. Nó sợ làm Ken quê rồi giận thật. Cậu đang dỗi vì cả ngày hôm nay nó đi cùng Jimmy sao? Nó thoáng đỏ mặt rồi lắc đầu với suy nghĩ của mình. Nó không ngờ Ken cũng có thể có thái độ như vậy…
- Làm sao mà quên Ken đẹp trai được chứ! – Nó cố nhịn cười rồi lay tay Ken.
Tự dưng thấy nó như vậy bao nhiêu hờn dỗi trong lòng cậu biến đâu mất. Cậu muốn phì cười nhưng không. Cậu khẽ chau mày lại rồi cốc nhẹ vào đầu nó…
- Xạo quá nhóc!
- Ui da! – Nó xoa xoa đầu ra vẻ như đau lắm ấy.
- Mà vết thương sao rồi?!
- Hết rồi!
Nó giơ cái tay và chân bị thương lên khiến cả người bật ngữa ra sau khiến Ken giật mình. Vội đỡ nó dậy…
- Có sao không? *lo lắng*
- Không sao! – Nó cười tươi rói.
Ken chỉ biết cười và lắc đầu trước độ hồn nhiên “mát xi mum” của nó…
- Mà này…
- Sao?!
- Tên đó là sao thế?!
- Ai?! Jimmy hm?!
Ken im lặng không nói gì. Nó hiểu rằng Ken đang muốn biết mối quan hệ giữa nó và Jimmy. Nhưng lí dó thì nó… không biết!
- Cậu ấy là bạn thân của tớ với Sun ỡ Mỹ. Nhà cậu ấy phải nói là cực kì giàu có luôn nhưng lại không tỏ vẻ này nọ. Nói chung là cậu ấy tốt lắm! – Nó đưa ngón tay cái lên.
- Thế à?! Tốt lắm sao? Khoảng bao nhiêu điểm?
- Ờ thì… cỡ 99!
- Còn tớ? – Ken nhìn nghiêm túc rồi nói với vẻ châm chọc.
- Cậu thì… 100 điểm!
Mắt Ken lóe lên cái gì đó gọi là vui. Tim cậu bỗng đập nhanh hơn khi nghe nó nói vậy…
- Thật… thật không?!
Nhìn Ken lắp bắp nó phì cười. Nó ghé vào tai Ken rồi khẽ nói…
- Dóc đó! *bỏ chạy*
Ken đơ người khi nghe nó trả lời. Mặt cậu bỗng đỏ bừng lên. Lấy lại tinh thần cậu đứng dậy đuổi theo nó…
- Đứng lại mau!!!
“Học sinh Shin lớp 11-2 lên văn phòng thầy hiệu trưởng gấp!!!”
Tiếng loa trường vang lên làm nó giật mình. Sao tự dưng lại kêu lên phòng hiệu trưởng gấp như vậy? Trong lòng nó bỗng thấy sợ, linh tính có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra…
- Có chuyện gì thế? – Min khều làm nó hoàn hồn trở lại…
- Tớ cũng không biết nữa! -Nó lộ rõ vẻ lo lắng trên mặt.
Thấy nó lo lắng Ken đành lên tiếng trấn an…
- Chắc không có gì đâu. Chắc là có ông đối tác nước ngoài nào đến đây nên nhờ cậu lên phiên dịch dùm ấy mà. Giáo viên Anh Văn trường mình đi tập huấn hết rồi.
- Mong là vậy. – Nó đáp rồi chầm chậm tiến về phía phòng hiệu trưởng.
Đứng trước phòng hiệu trưởng nó ngập ngừng không dám bước vào. Nó sợ chuyện mà nó lo sợ sẽ xảy ra. Nó không muốn. Nó còn chưa làm xong việc nó cần làm. Nó không cam tâm nếu mọi chuyện chấm dứt giữa lúc này. Nhưng nếu không vào thì không được. Chắc gì chuyện nó lo sợ sẽ xảy ra. Nó thở hắt một cái rõ dài rồi giơ tay lên gõ cửa…
- Vào đi! – Tiếng nói từ trong phòng vọng ra.
Nó đẩy cửa bước vào. Nó lấm lét tiến về phía thầy hiệu trưởng đang ngồi. Bên cạnh là một số thầy cô ban giám hiệu và cả thầy chủ nhiệm nó. Mọi người nhìn nó bằng một ánh mắt khó chịu. Nó nghĩ vậy…
- Em chào thầy, chào cô!
Nó gật đầu chào lễ phép rồi từ từ ngước lên nhìn…
- Em ngồi đi! – Thầy hiệu trưởng chỉ vào cái ghế trước mặt nó – dối diện với thầy.
- Vâng ạ. Thầy gọi em có việc gì không ạ?
Nó nói sau khi ngồi xuống ghế. Thầy hiệu trưởng thở dài một cái rồi xả một tràn khiến nó đơ người…
- Tôi không muốn nói dài dòng. Em mau thu dọn mọi thứ rồi ra khỏi trường ngay lập tức. Trường này là trường có danh tiếng. Vả lại đây là trường nam sinh vì thế không bao giờ chấp nhận được một nữ sinh giả dạng nam sinh rồi ngồi học trong cái trường này. Để không ảnh hưởng đến danh tiếng của trường cũng như không muốn tương lai em bị hủy hoại. Chúng tôi đã quyết định cho em một cơ hội. Em-phải-rời-khỏi-đây-ngay-lập-tức!
Từng lời của thầy hiệu trường khiến nó không khỏi bất ngờ. Nó trố mắt nhìn các thầy cô nhìn nó với ánh mắt tức giận. Thầy chủ nhiệm nhìn nó với ánh mắt thất vọng. Tim nó như thắt lại. Điều nó lo sợ nhất đã đến. Đến một cách đột ngột khiến nó không có cách nào để giải quyết được. Nó vẫn chưa làm xong những gì nó định làm. Nó không muốn bao nhiêu công sức bấy lâu nay của nó đổ sông đổ biển. Nhưng bây giờ… nó còn có thể làm gì khác?
Nó ủ rủ bước ra khỏi phòng hiệu trưởng. Nó vẫn chưa thể bình tĩnh. Nó còn không biết có phải sự thật không. Nhưng nó thấy mọi người đang tụ lại nhìn nó mà chỉ trỏ, xì xào… Nó biết. Nó nhận ra đây là sự thật…
Nó lặng lẽ bước trên hành lang. Rồi nó khựng lại khi thấy Ken và Min đứng trước mặt nó. Nhìn nó với ánh mắt “không khác gì những người khác”. Tim nó bỗng thót lên. Nó định mở miệng nói gì đó nhưng không. Min đã lên tiếng trước…
- Mình luôn đối xử với cậu tốt. Vậy mà cậu lại lừa dối mình. Cậu làm mình thật vọng quá!
- Min…
Nó chưa kịp lên tiếng thì Min đã gạt tay nó và bước đi. Nó nhìn Min bỏ đi mà không khỏi bàng hoàng. Nó quay lại nhìn Ken. Nhìn vào đôi mắt Ken. Nó ước cậu có thể hiểu được nó. Nhưng không! Ánh mắt cậu nhìn nó lúc này không khác gì ánh mắt lần đầu tiên nó gặp cậu khi dến trường. Thậm chí, ánh mắt này còn lạnh lùng hơn gấp trăm lần.
Cậu nhìn nó và im lặng. Một phút, hai phút trôi qua. Bỗng cậu cười khẩy một cái rồi bỏ đi. Tim nó thắt lại. Đau đớn. Nhìn Ken bỏ đi, nó khuỵu xuống. Chân nó không còn chút sức lực nào nữa.
- Ken!!! – Nó hét lên khi thấy bóng Ken đang khuất dần…
Nó giật mình tỉnh dậy, người đẫm mồ hôi và hơi thở đang dồn dập. Lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi nhìn quanh phòng. Chỉ có mình nó. Vậy là nó nằm mơ chứ không phải thật. Nhớ lại những gì thấy trong giấc mơ chợt nó thấy lo sợ. Đây là lần thứ hai thấy giấc mơ này và nó cũng có linh cảm điều gì đó không hay sắp đến. Không lẽ đây là điềm báo về việc nó giả nam sinh sớm muộn sẽ bị lộ và… Không dám nghĩ đến những điều tiếp theo sẽ xảy ra nếu mọi chuyện bại lộ. Nó sợ rằng bản thân không đủ sức để chống chọi…
Bước xuống giường và đi vào nhà vệ sinh. Nó xả vòi nước rồi tát nước vào mặt liên hồi. Nó muốn mình thật tỉnh táo để tìm ra cách giải quyết. Tắt vòi rồi nó nhìn lên tấm gương. Nhìn thấy mình trong gương nó thoáng giật mình. Hình như nó gầy và hốc hác khá nhiều. Nó thấy vậy. Nhưng nó không quan tâm điều đó. Điều nó quan tâm lúc này là tìm ra cách để giải quyết mọi chuyện thật êm xuôi. Nó không muốn những gì trong giấc mơ sẽ trở thành sự thật…
Hay là nói hết mọi chuyện với Ken? Có lẽ nếu nói ra thì Ken sẽ không giận như nhưng gì nó thấy trong mơ. Nhưng nếu nói ra rồi mọi chuyện không như mong muốn thì sao? Nó không biết. Nó thực sự không biết phải làm thế nào nếu chuyện đó thực sự xảy ra. Và nó cũng không dám nghĩ đến chuyện đó.
Nó thở dài một cái như muốn trút hết muộn phiền đang chất chồng trong đầu lúc này. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy. Nó sẽ tiếp tục suy nghĩ cách giải quyết nhưng không phải là bây giờ. Bây giờ nó không đủ tỉnh táo để tìm ra cách tốt nhất. Và kể từ giờ phải hết sức cẩn trọng trong mọi hành động nếu không thì… Nó lắc đầu để xua đi những ý nghĩ sắp bật ra trong đầu nó.
- Thả tôi ra… Thả tôi ra mau!
Cửa mở và bước vào. Ngay lập tức Min đã bị hét thẳng vào mặt. Nhưng cậu không tỏ ra bực tức. Cậu bình thản tiến về phía người đó. Đặt cái giỏ thức ăn lên bàn cạnh đó rồi ngồi xuống bên cạnh…
- Cậu ăn đi!
Giọng cậu vẫn rất tự nhiên mà không có chút gì gọi là bực tức dù bị người kia mắng xối xả vào mặt.
- Thả tôi ra! Tôi không ngờ cậu lại là người như vậy. Gương mặt này… cậu…
Mặt người đó đỏ gay lên vì tức giận. Lời nói của cậu không đâu không đuôi nhưng đủ để Min hiểu là cậu đang nói gì. Cậu mím môi như cố nén đi bao bực tức trong lòng và vẫn tỏ ra tự nhiên như không có gì xảy ra…
- Cậu ăn đi!
Min lặp lại câu nói đó làm cho người đó càng giận dữ hơn. Nhưng người đó không mắng mỏ nữa vì thấy việc ấy không có tác dụng gì với cậu. Nhìn thẳng vào gương mặt bình thản của Min người đó cố kiềm chế sự tức giận của mình. Cậu mím môi thật chặt để lấy lại bình tĩnh. Khi đã lấy lại được bình tĩnh cậu mới lên tiếng…
- Làm như vậy chỉ vì tiền thôi đúng không? Hắn ta trả cậu bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi…
Min nhìn vào đôi mắt giận dữ của người đó mà không khỏi bất ngờ. Min chưa từng nghĩ một người dịu dàng, hiền lành như cậu lại có lúc tực giận đến vậy. Đúng! Min có lỗi nhiều lắm! Cậu đang làm sai. Nhưng cậu không thể làm gì hơn. Nói đúng hơn là không thể dừng lại được. Cậu không thể mất người mà cậu yêu thương nhất được. Vì thế cậu không thể mềm lòng. Dợm người đứng dậy rồi tiến về phía bàn. Vừa lục lọi cái gì đó trong tủ cậu vừa nói với vẻ bình thản…
- Đúng! Tôi vì tiền đấy. Nhưng rất tiếc, tôi không có hứng thú làm việc với cậu…
Vừa dứt cậu thì Min cầm con dao từ trong tủ tiến lại gần người đó. Người đó không khỏi hoảng sợ khi thấy Min tiến gần hơn với con dao trên tay. Min ngồi xuống bên cạnh cậu. Con dao từ từ được đưa lên. Người đó có vẻ sợ hãi nên nhắm tịt mắt lại. Và rồi…
ROẸT…ROẸT…
Tiếng cắt của lưỡi dao vào sợi dây đang trói chặt tay người đó. Dần dần sợi dây được nới lỏng ra. Khi người đó vẫn chưa thấy động tĩnh gì nên mở mắt ra thì thấy Min đã đi ra tới cửa. Min quay lại nhìn rồi nói…
- Chỉ cần dùng chút sức thì sợi dây đó có thể đứt. Cậu ăn đi. Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn. Việc đó không có ích gì cho cậu đâu…
Nói xong Min bước ra và cánh cửa đóng lại. Tiếp theo đó là tiếng cửa đã được khóa bên ngoài…
Tại trường học, khu ký túc…
Cốc cốc cốc…
Đứng trước cửa phòng nó, Jimmy đưa tay lên gõ vào cửa vài cái….
- Ai vậy? – Tiếng nó vọng ra từ trong phòng.
Im lặng. Không một câu trả lời. “Cốc…cốc…cốc”. Cửa tiếp tục bị ai đó gõ vào. Nó đang nằm dài trên giường vì bận tâm suy nghĩ cách để giải quyết chuyện đó. Nó đứng dậy, lấy tay vuốt vuốt lại mái tóc cho đàng hoàng rồi bước ra mở cửa.
- Jimmy?! *bất ngờ*
Jimmy cười thật tươi nhìn nó. Nụ cười ấy chứa đựng nhiều ý nghĩa. Một lời chào và niềm vui, trước bộ mặt ngơ ngơ của nó…
- Không định mời mình vào à?
- À không. Cậu… vào đi!
Nó lùi lại vài bước để mở cửa rộng ra hơn. Jimmy bước vào nó đóng cửa lại rồi đi về phía cậu đang tiến vào trong.
- Ký túc ở đây cũng tuyệt nhỉ!
- Ừ. – Nó đáp.
Jimmy tiến đến bàn học của nó. Cầm bức ảnh đặt ở góc bàn lên. Nhìn qua nhìn lại hao đứa trẻ trong bức hình. Lát sau, cậu quay sang nó…
- Đây có phải là Hoàng Anh?
Cậu chỉ vào cậu bé trong hình. Nó gật đầu thay cho câu trả lời. Cậu lại quay sang nhìn bức hình. Khoảng vài giây sau thì cậu đặt nó xuống và tiến đến giường của nó. Ngồi lên, cậu như đang đi mua sắm. Thử độ êm ái của giường khiến nó không khỏi ngạc nhiên.
- Giường cũng tốt! Mà công nhận giường cậu có mùi gì đó thơm thật. Tớ rất thích!
Cậu quay sang nhìn nó nói sau khi kiểm tra chất lượng của cái giường. Nó thì ngượng khi nghe cậu nói thế. Dù gì nó cũng là con gái. Cậu nói như thế nó không thấy ngại thì mặt nó chắc cũng dày lắm…
- Cậu… đừng ghẹo mình nữa.
Jimmy phì cười khi thấy nó lắp bắp. Nụ cười vẫn yên vị trên gương mặt thanh tú của cậu trong từng câu nói, từng cái nhìn nó.
- Làm gì mà lắp bắp dữ vậy? Her…
- Ờ thì…
Nó gãi gãi đầu vì không biết nên trả lời thế nào. Hành động của nó khiến cậu chỉ muốn bay đến mà ôm lấy nó. Ngấu nghiến đôi môi căng đỏ của nó. Nhưng cậu thấy cậu không nên làm thế. Mọi việc chỉ mới vừa bắt đầu. Bứt dây động rừng. Cậu không thể manh động vào lúc này được. Cứ chờ và giải quyết xong mọi việc cũng không muộn. Cậu nghĩ vậy…
- Mà Shin này…
- Sao?
- Cậu tìm thấy cậu ta chưa?
Nó ngẩn người vài giây. Nó không biết nên trả lời như thế nào nữa. Nó có nên nói Ken chính là Hoàng Anh không? Nhưng nó vẫn chưa làm rõ hết mọi chuyện. Nó không thể nói vào lúc này được. Không được!
Nó cười trừ thay cho câu trả lời. Jimmy nhìn dáo dát quanh phòng. Nhìn vào bức tranh treo trên tường đối diện cậu. Cậu nói nhưng vẫn không rời mắt khỏi bức tranh…
- Nói thật! Tớ thực sự không hiểu tại sao cậu lại hi sinh nhiều thứ như vậy chỉ vì một người mà biết bao nhiêu năm trời không gặp mặt? Cậu nhớ lời hứa đó nhưng có chắc là người đó còn nhớ hay không?
- Tớ…
Nó thấy cổ họng dường như nghẹn lại. Nó không thể thốt ra được chữ nào. Và thật ra trong đầu nó lúc này cũng chẳng có chữ nào để thốt ra cả. Thấy nó im lặng cậu cũng im lặng. Vài giây sau cậu đứng dậy tiến gần hơn về phía nó. Nhìn vào đôi mắt đang bối rối của nó cậu nói từng chữ nhẹ nhàng nhưng với nó thực chất rất nặng nề. Khó mà có thể trả lời…
- Chẳng lẽ cậu yêu hắn và… yêu nhiều đến mức phải hi sinh nhiều như vậy…?
Lời nói của cậu như một bàn tay từ từ Ϧóþ chặt Ⱡồ₦g иgự¢ nó. Không đau nhói nhưng càng lúc càng thấy khó chịu. Nhìn cậu một cách bối rối, nó thật sự không biết trả lời sao. Nó có yêu Hoàng Anh hay không? Nó chưa từng nghĩ đến việc đó. Nhưng nếu bảo nó phải rời xa Hoàng Anh thì chắc nó không thể…
Đang rơi vào thế bí, bỗng tiếng gõ cửa lại vang lên.
- Shin…!
Tiếng gọi có lẽ rất bình thường nhưng đối với nó lúc này là một thứ vô cùng giá trị, giúp nó thoát khỏi hoàn cảnh mà đối với nó sẽ rất khó để giải quyết. Nó bước nhanh ra mở cửa…
- Sun!
- Đi ăn không? Ủa, cậu cũng ở đây à?
Sun nói với vẻ hơi bất ngờ khi thấy Jimmy đang đứng trong phòng.
- Tớ cũng mới vừa tới thôi! *cười*
- Vậy tụi mình đi ăn chung luôn nhé? Cậu ăn không? – Nó quay sang nhìn Jimmy rồi nói.
- Ừm! Tớ cũng thấy hơi đói rồi.
- Vậy đi thôi!
Cả ba cùng tiến về canteen trường. Nó thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát ૮ɦếƭ còn Jimmy thì nhìn nó với một ánh mắt vô cùng… khó hiểu. Nó chứa đựng chút gì đó gọi là muốn chiếm đoạt, muốn giữ cho riêng mình mà không muốn chia sẻ với bất kì ai. Không một ai cả!