- Ừm… Em không nhớ gì chuyện đêm qua sao? – Jun cũng khá ngạc nhiên trước thái độ của Ken.
- Hôm qua…
Ken ngập ngừng nói rồi nheo mắt lại suy nghĩ…
- Hôm qua lúc em ngủ thì Shin lay tay em, em tỉnh dậy thì thấy cậu ấy đã tỉnh rồi sau đó có cái gì đó kề vào cổ và sau đó… chẳng nhớ gì cả!
Nhìn gương mặt bơ bơ của Ken làm Jun phải bật cười. Rồi Jun kể lại mọi chuyện, Ken chăm chú nghe mà hai mắt nheo lại…
- Thế có bắt được tên đó không?
- Vì lúc đó anh lo em gặp chuyện nên đành quay lại…
- Shin có bị thương không?
- Không. Chỉ hơi hoảng sợ…
- Em muốn qua thăm Shin.
- Ừm.
Jun gật đầu rồi cùng Ken đi sang phòng nó…
Trong phòng nó đang trò chuyện cùng Sun thì Ken mở cửa bước vào. Sun bất ngờ nhìn ra cữa…
- Cậu tỉnh rồi à. *mĩm cười*
- Ừm. – Ken cười đáp.
- Thôi hai cậu trò chuyện đi. Mình ra ngoài mua ít thức ăn.
- Cám ơn cậu.
- Đi nhé! – Sun quay lại nói với nó rồi bước ra ngoài cùng Jun.
Ken tiến đến giường nó và ngồi bên cạnh. Cậu không nhìn nó và nó cũng vậy. Cả hai cùng nhìn ra bên ngoài, nhìn ánh nắng, bầu trời và im lặng…
- Cậu… thấy sao rồi?! *ngượng nghịu*
- Tớ không sao!
Lúc này nó mới quay lại nhìn Ken mà mĩm cười, giọng nó khá yếu.
- Cậu còn thấy đau ở đâu không? – Vẻ ân cần của lộ rõ trên mặt Ken.
- Chỉ hơi đau ở tay thôi. Chỉ va chạm nhẹ thôi mà. – Nó nở một nụ cười thật tươi, tươi như ánh nắng mặt trời bên ngoài. Ken nghĩ vậy!
Ken cốc nhẹ đầu nó mà mắng yêu.
- Ngốc! Bị xe “hun” mà bảo là va chạm nhẹ à!
Nó không nói gì chỉ mĩm cười đáp. Bỗng nét mặt của Ken thay đổi, cậu nhìn nó bằng một ánh mắt buồn…
- Tớ xin lỗi! Lúc nào cũng vì tớ mà cậu phải chịu đau đớn…
Nhìn đôi mắt đã đỏ của Ken mà cổ họng nó như nghẹn lại. Nhưng rồi nó cố nuốt lại cục nghẹn ấy và mĩm cười với Ken. Không biết Ken có nghĩ nó hâm hay không mà cười suốt?!
- Cậu đóng cửa sổ giúp mình được không?
- Cậu lạnh hả?! – Ken bất ngờ trước câu nói của nó nhưng trong mắt câu vẫn ánh lên nỗi lo lắng.
- Không. Hình như bên ngoài có bụi bay vào nên mắt câu đỏ hoe rồi.
Ken không nói gì thêm. Câu mĩm cười trước câu trả lời ngây ngô của nó. Đúng là lúc nào nó cũng biết cách làm người khác cảm thấy nhẹ nhỏm và thoải đi rất nhiều.
Bên ngoài, Sun và Jun vẫn đứng đó nãy giờ. Sun chăm chú nhìn cả hai qua khe cửa hé chợt Jun lên tiếng…
- Em đang nghĩ rằng Shin đã trưởng thành nhiều lắm phải không?
Sun quay lại nhìn Jun mĩm cười rồi tiếp tục nhìn con bạn…
- Ừm. Em không ngờ chỉ một thời ngắn mà Shin nó lại chững chạc nhiều đến vậy! Nó có thể hi sinh tất cả vì bạn bè và người mà nó…
- Ý em là…
Đôi mắt Sun chớp nhẹ nhàng và nói với giọng bình thản…
- Ừm. Chắc anh cũng biết mà phải không?
- Ừm. Vì thế nên anh quyết định chuyển về trường Shin để làm thầy y tế…
Sun quay lại nhìn Jun bất ngờ rồi cô mĩm cười như đã hiểu ra mọi chuyện.
- Thì ra là vậy. Anh đúng là người anh số một!
Jun cười nhẹ đáp. Tuy tính cách của Sun luôn năng động và khá “lóc chóc” nhưng rất biết cách khiến người khác vui bằng những lời nói của mình. Anh vui vì em mình có một người bạn đúng nghĩa như cô…
Chiều hôm đó, lần đầu tiên từ khi nó tỉnh dậy, Jun đến gặp nó và chỉ mình anh…
- Em… đỡ nhiều chưa?
Nó quay người về phía khác tránh mặt Jun và im lặng.
- Em… giận anh sao?
Nó vẫn không lên tiếng. Nhìn vai nó run lên Jun cũng không thế nói gì hơn. Im lặng một lúc thì nó quay người lại và lên tiếng, giọng nó run run như sắp khóc…
- Tại sao… tại sao chứ?! Anh có biết bao năm qua em luôn chịu giày vò không? Em luôn nghĩ rằng anh đã… Chính em đã gây ra mọi chuyện!
Nó không còn giữ được giọng bình thường, từng tiếng nó đều nấc lên nghẹn ngào. Nước mắt nó giàn giụa làm Jun cũng chẳng kiềm chế được…
- Anh… anh xin lỗi! Từ khi nhận ra em anh đã rất muốn nhìn nhận lại em. Anh thực sự rất nhớ em. Nhưng lúc đó anh nghĩ mình không nên làm vậy. Vì anh biết em còn có một chuyện quan trọng cần làm. Anh không muốn vì anh mà em phải vướng bận bất cứ điều gì và anh cũng muốn tiếp tục trả ơn cho chủ tịch. Nhưng thật ra trong lòng anh buồn lắm. Anh thực sự rất nhớ em!!
Cả hai ôm chầm lấy nhau mà khóc. Jun vỗ nhẹ đầu của nó dỗ dành…
Lát sau, khi cả hai đã bình tỉnh lại, cả hai cùng ngồi trò chuyện với nhau. Jun kể lại chuyện lúc trước cho nó nghe…
- Vì nước chạy siết nên anh bị cuốn đi rất nhanh. Lúc đó có một người nông dân ngồi rữa mặt ở suối thấy anh nên đã vớt anh lên. Người đó ở làng mà mấy hôm trước chúng ta đi phát thuốc ấy.
- Có lẽ vì thế nên anh muốn trả ơn đúng không?
- Ừm. Nhưng tiếc là ông ta đã mất rồi…
- Thế ư?! – Nó bất ngờ.
- Ừm. Lúc cứu anh mang về ông ấy đã tận tình chăm sóc. Nhưng do nhà nghèo quá nên chẳng thể nuôi anh mãi được nên ông đành đưa anh đến cô nhi viện để anh được chăm sóc tốt hơn. Anh đến ở cô nhi viện được khoảng hai tuần thì gặp chủ tịch, lúc đó ông đến cô nhi viện để tài trợ. Lúc đi vệ sinh ông đã vô tình đánh rơi ví và một bản tài liệu quan trọng. Anh đi ngang qua thấy nên đã nhặt và trả lại cho ông. Ông cảm ơn và cho tiền anh ăn quà nhưng anh đã không nhận. Anh luôn nhớ lời pama dạy anh em mình phải biết giúp đỡ người một cách chân thành, không vì lợi ích. Vài hôm sau thì chủ tịch quay lại đón anh về nuôi và nói rằng thấy anh rất lanh lợi và cũng cảm thấy rất có duyên với anh. Sau đó anh lớn lên trong gia đình của ông…
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)- Sao anh không liên lạc với pama và em?
- Anh không có bất cứ thứ gì để có thể liên lạc… – Ánh mắt anh đượm buồn khiến nó cũng chột dạ vì câu nói của mình.
- Sau này anh có định về thăm pama không?
- Nhất định! Nhưng anh muốn trả ơn cho chủ tịch trước đã…
- Ừm!… – Nó nhìn anh và mĩm cười hạnh phúc.
- Mà em biết Ken là Hoàng Anh đúng không?
Bên ngoài, Ken đang đứng cạnh cửa, ánh mắt cậu lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
- Mình là Hoàng Anh sao?! – Cậu ngẩn người ra nói vừa đủ để cậu và một người khác đang đứng gần đó nghe…
Sau hơn cả tháng nghĩ ngơi nó đang dần bình phục. Vết thương không nặng lắm cộng thêm nghị lực sống không nhỏ của nó nên chỉ sau ba tuần tập trị liệu nó đã đi lại khá bình thường. Nhưng điều khiến nó không hài lòng là chưa thể chạy nhảy được?! Trong suốt thời gian này, Ken, Sun và Jun luôn bên cạnh giúp đỡ nó. À quên, cả… Min nữa!
- Mày đỡ nhiều rồi đó Shin! – Sun vỗ nhẹ vào vai nó.
- Ừm! – Nó cười đáp trả rồi nhìn xung quanh tìm kiếm – Mà Ken đâu rồi?!
- À, Ken đi mua thức ăn.
Vừa dứt câu thì Ken mở cửa bước vào.
- Vừa nhắc cậu thì cậu xuất hiện ngay. Linh thật đấy!
Sun vừa nói vừa nhìn Ken cười châm chọc, cậu mĩm cưới đáp trả rồi ngồi xuống cạnh hai đứa nó.
- Hai cậu đợi có lâu không?
- Ủa? Chẳng phải cậu đi mua thức ăn sao? Thức ăn đâu?
- Ơ… Quên mất! Nãy tớ gặp Min bên ngoài nên nhờ cậu ấy đem vào để đi vệ sinh. Cậu ấy chưa đến nữa à?
- Có ma nào đâu! *cằn nhằn*
Nhắc đến Min thì giọng của Sun lại khác hẳn khiến nó phải lắc đầu mà phì cười.
- Có ma rồi nè!
Min đẩy cửa ló đầu vào, miệng vẫn giữ nụ cười tươi tắn nhưng có gì đó… không tự nhiên. Sun thấy điều đó nhưng cô không dám chắc là có chuyện gì hay không.
- Cậu đi đâu mất biệt thế? – Ken đứng dậy phụ Min cầm đống thức ăn vào.
- À, xin lỗi. Tớ gặp người quen bên ngoài nên đứng lại nói ít câu. – Min gãi đầu nhìn cả đám với ánh mắt hối lỗi.
- Ít câu mà lâu vậy nếu nhiều câu thì chắc tụi này ૮ɦếƭ đói mất. – Sun lại nổi máu cằn nhằn khiến nó không nhịn cười được.
- Thôi thôi, đói rồi. Đừng nhằn Min nữa. – Nó lên tiếng cứu bồ Min.
Đặt đống đồ ăn xuống, cả đám bắt đầu ăn thì Min sơ ý làm đỗ nước chấm vào tay nên vào nhà vệ sinh rữa. Còn ba người thì bắt đầu ăn…
- Hộp này của Ken hả?! – Nó chỉ vào hộp thức ăn của Ken.
- Ừm. Sao?!
- Trông ngon ghê! – Nó nói với ánh mắt và giọng nói quá ư là gian xảo…
Ken phì cười trước nét mặt của nó. Cậu đưa cái hộp về phía nó.
- Vậy đổi nhé!
- Cảm ơn. – Nó cầm lấy hộp thức ăn với vẻ mặt vui mừng hết cỡ.
- Nhìn ngon thiệt đó. Tao miếng coi. – Sun cũng gắp thức ăn trong hộp nó rồi ăn ngon lành.
Giơ ngón tay cái lên nó và Sun trầm trồ khen ngợi.
- Ngon… ngon!
Min đẩy cửa bước vào, tiến đến và ngồi xuống. Nhìn sang nó Min hơi bất ngờ…
- Cậu… đổi hộp với Ken hả?!
Cả ba cũng hơi bất ngờ trước thái độ của Min.
- Ừm. – Nó gật đầu.
- Cậu ăn chưa?
- Rồi. Sun cũng ăn nữa. Sao?!
- À không. Tớ chỉ hỏi vậy thôi. – Min nở nụ cười làm nó cũng không ngạc nhiên nữa.
- Rãnh ghê. Thôi mau ăn đi… – Sun (lại) cằn nhằn tiếp.
- ૮ɦếƭ tiệt! – Min gục mặt xuống hộp thức ăn mà mím môi lại.
Sau khi ăn xong cả đám dọn dẹp. Khoảng 10 phút sau đó thì nó và Sun…
- A…a…! – Nó tự dưng nhăn mặt.
- Cậu sao thế? – Ken bất ngờ nhìn nó.
- Tự dưng bụng tớ đau quá! – Tay nó ôm bụng mà nhăn nó
- A… Đau! – Sun cũng ôm bụng và nhăn mặt như nó.
- Aaaaa…! – Cả hai cùng hét lên đau đớn.
- Min, mau gọi bác sĩ đi. Mau lên!!! – Ken hét lớn với vẻ mặt lo lắng.
- À…ừ…
Min ậm ự rồi chạy ra ngoài. Ken vừa đỡ nó lại vừa đỡ Sun. Hai đứa thì quằn quại làm cậu cũng bối rối.
Một giờ sau đó…
Bác sĩ mở cữa bước ra. Ngay lập tức Ken đứng dậy tiến về phía bác sĩ với vẻ mặt lo lắng. Còn Min thì vẫn bình thản nhìn về phía Ken, nhưng trên mặt cậu cũng toát lên vẻ gì đó gọi là lo lắng. Cho nó và Sun hay chính cậu?!
- Hai cậu ấy sao thế bác sĩ?
- Trong thức ăn của họ có thuốc tiêu cực mạnh, nếu như ăn phải liều lượng nhiều có thể gây loét dạ dạy, cũng may là họ chỉ trúng một lượng nhỏ nên không ảnh hưởng gì nhiêu. Nghĩ ngơi và uống thuốc thì sẽ mau chóng khỏe lại.
Ken thở như trút hết mọi lo lắng mà cậu nén trong lòng từ nãy đến giờ. Còn Min thì mĩm cười nhìn vào phòng.
- Cảm ơn bác sĩ! – Ken gật đầu chào bác sĩ – *Sao trong thức ăn lại có thứ đó?*
Bác sĩ rời đi thì Jun cũng vừa đến, đi bên cạnh là chủ tịch.
- Shin sao rồi?
- Không có gì nguy hiểm lắm.
- Còn Sun?
- Cũng giống Shin thôi, cả hai đang nghĩ ngơi.
Jun gật đầu rồi quay sang chủ tịch.
- Bố vào thăm Shin với Sun đi. Con sang hỏi chuyện bác sĩ tí.
Jun bước đi trước khi chủ tịch gật đầu một cái. Chủ tịch quay sang nhìn Ken, Ken quay sang hướng khác.
- Để con đi mua sữa cho họ.
Nói rồi cậu bước đi, Chủ tịch nhìn theo cậu với một ánh mắt buồn và hơi thất vọng. Thật sự cả hai không có gì để nói sao?
- Con có việc phải đi trước. Bác ở lại với hai cậu ấy nhé! – Min mỉm cười nói.
- Ừm.
Ông chào tạm biệt Min và bước vào phòng của nó với Sun.
Mở cửa bước vào, ông tiến về phía giường bệnh của nó. Sun vẫn còn đang ngủ còn nó thì nó đã tỉnh lại…
- Chào bác! – Nó ưỡn người như muốn ngồi dậy.
Ông vội chạy đến ngăn nó lại.
- Con cứ nằm nghĩ đi! – Ông mĩm cười rồi ngồi xuống bên cạnh nó – Tội nghiệp con, tốt bụng vậy mà lúc nào cũng gặp chuyện xui xẻo.
- Dạ con không sao đâu. Bác đừng lo kẻo ảnh hưởng sức khỏe! *mĩm cười*
- Dạo này ta bận nhiều việc nên không thể thăm con được. Con đừng buồn ta nhé!
- Bác đến thăm là con vui lắm rồi!
Ông mĩm cười nhìn nó trìu mến. Không hiểu sao khi nhìn nó thì bao nhiêu căng thẳng của ông điều biến mất và luôn mang đến cho ông một cảm giác thoải mái. Nếu nó là con gái thì có lẽ ông đã nhận nó làm con dâu từ lâu rồi. Ông thấy nó với ông rất có duyên và còn là em của Jun nữa chứ… Đúng là quả đất thật tròn!
- Bác với Ken đã làm hòa chưa ạ? – Nó nói làm cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.
Ông không trả lời, chỉ nhìn nó cười và nhẹ lắc đầu. Nó thấy được trong đôi mắt ông đang ẩn chứa một nổi buồn. Một nổi buồn vô cùng to lớn. Nó muốn giúp ông nhưng nó thực sự chưa nghĩ ra cách gì có thể. Nhìn ông một thoáng rồi nó lên tiếng:
- Sao bác không nói ra hết mọi chuyện cho Ken biết. Con nghĩ nếu bác nói ra hết mọi chuyện thì nhất định Ken sẽ thay đổi thái độ thôi mà.
Ông thở dài nhìn nó. Ông biết nó luôn tìm mọi cách để giúp ông và Ken hàn gắn mối quan hệ.
- Nói ra thì chỉ khiến Ken buồn thêm thôi con à!
- Nhưng mà… ít nhất cậu ấy biết bác không cố ý làm như vậy. Mối quan hệ giữa hai người sẽ không tệ đến mức này.
Ông mĩm cười, một nụ cười chứa đựng biết bao đắng cay. Nó thấy và lòng nó cũng đau xót thay…
- Bây giờ cũng không tệ lắm đâu con. Chỉ cần thấy Ken được vui vẻ là tốt lắm rồi!
- Phải chi cậu ấy cũng hiểu được tình cảm của bác thì tốt quá!
- Có con hiểu bác là bác mừng lắm rồi. Dù gì cũng phải cảm ơn con nhiều lắm! Từ khi quen biết con Ken đã vui vẻ hơn trước rất nhiều.
- Không có gì đâu bác! – Nó mĩm cười, mặt nó đang đỏ dần vì ngượng.
Chợt nó nảy ra một ý định trong đầu. Nó mĩm cười nhìn ông và tiếp tục trò chuyện…
Bên ngoài, từ nãy giờ Ken đã đứng đó và nghe hết mọi chuyện. Trong đầu cậu lúc này là một dấu chấm hỏi to đùng. Một thoáng suy nghĩ và cậu bước đi…
Lát sau chủ tịch ra về. Sun cũng tỉnh dậy và nói chuyện với nó và Min. Jun mở cữa bước vào cùng với một giỏ trái cây. Đặt lên bàn anh lấy dao định gọt táo thì Ken mở cửa bước vào…
- Anh Jun, em có tí việc muốn nói chuyện với anh.
Cả đám nhìn Ken với vẻ bất ngờ, Jun cũng bất ngờ không kém. Anh cùng Ken bước ra ngoài khuôn viên bệnh viện. Đứng đó im lặng một hồi Ken quay lại nhìn Jun và nói:
- Nếu em yêu cầu anh kể sự thật thì anh có kể không?
- Sự thật gì? – Jun nhìn Ken đầy ngạc nhiên.