Lát sau…
- Cám ơn mày nghe – Nó nói với Sun mà mặt vẫn còn hơi tái vì hoảng sợ.
* Quay lại vụ lúc nãy…
Trong lúc nó đang hoảng hốt thì Min bảo nó ϲởí áօ ra nhưng Jun lại ngăn cản làm Min thắc mắc…
Trong tình thế cấp bách đó, Sun kịp thời tạt xô nước vào người nó ( có thể xô nước do tác giả biến ra để cứu Shin trong tình thế cấp bách ^^ ). *
- Mày đúng là xớn xác, chắc lo nhiều chuyện chứ gì? - Sun khẽ cốc đầu nó một cái.
- … – Nó vẫn chưa hoàn hồn.
- Thôi lỡ rồi. Giờ Sun và Min ra nướng thịt đi – Jun an ủi.
Cả đám đứng dậy và bước ra ngoài. Nó thì ngồi vào bàn ăn chờ đợi vì không đảm bảo nó sẽ gây ra chuyện gì tiếp theo nên cả đám bắt nó ngồi đó mà đợi ăn thôi.
- Bộ cậu giận mình hả?! *thỏ thẻ*
- Giận gì?! – Sun đáp mà vẫn không buồn nhìn Min một cái.
- Thì sao tự nhiên cậu chẳng thèm nói chuyện vời mình vậy?
- Thì tại không có chuyện gì để nói thôi.
- Nhưng mà…
- Thịt chín rồi. Ra ăn thôi… – Sun ngắt lời rồi cầm đĩa thịt tiến về phía bàn ăn.
Đặt đĩa thịt lên bàn ăn rồi Sun ngồi xuống cạnh nó. Cả đám bắt đầu nhập tiệc…
- Thịt ngon quá! – Nó đã lấy lại vẻ hồn nhiên vốn có.
- Ken ướp đấy! – Jun mĩm cười đáp.
- Thiệt không vậy? Sao tin nổi trời… – Nó ngạc nhiên nhìn Ken rồi giơ miếng thịt lên mà ngắm nghía.
- Vậy đừng ăn… – Ken lấy đũa giựt gắp miếng thịt nó đang cầm rồi bỏ vô miệng nhai và nuốt ực.
- Miếng thịt đó tớ mới cắn được một nữa thôi!
Nó ngơ ngác nói làm cả đám cười rộ lên khiến mặt Ken dần dần đỏ lên vì ngượng đành tiếp tục cặm cụi ăn cho đỡ “nhục”.
Lúc này, vẻ mặt Min đăm chiêu suy nghĩ. Min đang thắc mắc vì sao Jun lại ngăn cản không cho nó ϲởí áօ lúc đó hay tại sao Sun lại giận?
Tối hôm đó, bầu trời nơi thôn quê khiến những con người sống nơi thành phố đông đúc, bụi bặm không thể nào ngắm được ngôi sao trên bầu trời cảm thấy thích thú. Hàng trăm, hàng ngàn thậm chí hàng triệu ngôi sao trên cao thu hút ánh nhìn của nó và Sun, khiến cả hai vô cùng thích thú…
- Sun!
Sun quay sang nhìn nó khi nghe tiếng gọi.
- Mày đang giấu tao chuyện gì đúng không?
Nó nói nhưng mắt vẫn không rời những ngôi sao lấp lánh trên cao.
- Tao giấu mày chuyện gì cơ?
Mắt Sun cũng hướng lên bầu trời nhìn ngắm những ngôi sao.
- Thì sao thái độ mày lại thay đổi như vậy? Chẳng phải mày thích Min sao? Sao bây giờ mày lại…? – Nó ngừng một giây – Mày giận Min hả?!
- Tao lấy quyền gì mà giận người ta chứ…
- Haizzzz *thở dài*… Vậy mày với Jimmy sao rồi?!
Không thấy con bạn trả lời nó quay sang và rồi… nó bất ngờ khi bắt gặp gương mặt của Sun lúc này, có gì đó làm cho vẻ mặt vui vẻ thường ngày của Sun biến mất, thay vào đó là một nổi buồn và nó càng bất ngờ hơn khi thấy mắt con bạn ngấn lệ… Từng giọt nước mắt lăn trên má của Sun khiến nó càng bàng hoàng hơn…
- Nè…
Nó vừa lên tiếng thì bỗng Sun đứng bật dậy chạy vào nhà. Nó hoảng hốt đứng dậy đuổi theo…
- Sun! Sun, mày sao vậy?
Sun chạy vào phòng, đóng cửa và khóa trái…
- Sun. Mày sao vậy? Có chuyện gì vậy? – Nó đập cửa gọi nhưng vô ích.
Ken từ trong bếp bước ra thấy nó không ngừng đập cửa mà gọi nên tiến lại gần nó.
- Có chuyện gì thế?
- Tớ cũng không biết nữa, tự dưng…
Ken đưa ngón tay lên miệng ngắt câu nói của nó rồi đẩy nó ra trước hiên và cả hai ngồi bệt xuống.
- Tớ nghĩ lúc này cậu nên để Sun ở một mình thì tốt hơn… – Ken nói sau khi nghe nó kể lại mọi chuyện.
- Tớ vô dụng quá, làm cái gì thì hỏng cái đó, đến đứa bạn thân nhất cũng làm cho nó phải buồn phiền… – Nó gục mặt xuống nói bằng giọng buồn bã.
Ken đặt tay lên vai nó vỗ nhẹ…
- Đúng là cậu vô dụng, ᴆụng vào cái gì thì hỏng cái đó… Nhưng mà, mỗi việc cậu làm đều mang lại cảm giác ấm áp cho người khác. Sự quan tâm của cậu khiến mọi người quý trọng cậu.
- Thật sao…?! – Nó quay sang nhìn Ken bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Ken nhìn thẳng vào mắt nó, nỡ một nụ cười và…
- Nói dóc đó.
- Cậu… cậu suốt ngày cứ… thật là!
- Đùa thôi. Cười rồi nhé!
Nó nhìn lên bầu trời, từng vì sao đang lấp lánh khiến lòng nó nhẹ nhõm hơn…
- Cảm ơn nhé. – Nó khẽ nói rồi cả hai cùng nhìn nhau cười.
Vừa bước vào phòng, Sun nhảy lên giường và úp mặt xuống nệm mà thút thít. Lật úp người lại, Sun đặt tay lên trán và…
* Dòng suy nghĩ của Sun…
Sun nhớ lại những ngày tháng khi sống ở Mỹ. Nó, Sun và Jimmy là bạn thân, phải nói là rất thân mới đúng vì trong lớp chỉ có ba đứa là người Việt nên luôn chơi cùng nhau.
Jimmy là một cậu bạn đẹp trai, nhà giàu và học giỏi, biết bao người yêu mến cậu ấy và trong đó có cả Sun. Nhưng trớ trêu là Jimmy lại thích nó. Nó thì ngây ngô không biết gì, chỉ biết Sun thích Jimmy và nó luôn cố tạo cơ hội cho hai người.
Ngày nó đến Việt Nam, Jimmy không đến tiễn. Hôm đó, Sun đến gặp Jimmy hỏi thì cậu ấy chỉ im lặng. Ánh mắt cậu rất khác, khác với vẻ thân thiện thường ngày. Chính xác hơn ánh mắt ấy đã trở nên như thế từ khi cậu biết nó về Việt Nam là vì một thằng con trai… Sun gặng hỏi và biết được rằng Jimmy đã thích nó từ rất lâu. Điều đó làm Sun hụt hẫng, Sun cảm thấy nhói lòng! Quá đột ngột nên Sun không thể chấp nhận được sự thật vì thế cô đã quyết định về Việt Nam cùng con bạn. Sun muốn quên đi mọi thứ…
Và đến Việt Nam, Sun đã cảm nắng trước nụ cười dịu dàng của Min. Từ Min toát ra một nét hiền dịu, khiến người khác cảm thấy ấm áp…
Hôm qua sau khi Jun rủ cả đám đến đây, nó phải lên phòng giáo vụ chỉnh sửa một số điều trong hồ sơ thì Sun rủ Min cùng ra canteen uống nước. Hai đứa ngồi vào bàn, Min đứng dậy đi lấy nước uống cho cả hai và vô tình làm rơi ví. Sun nhặt lên và ngạc nhiên khi thấy tấm hình của nó trong ví Min. Trong hình nó cười rất tươi, luôn là vậy, nụ cười nó luôn làm người khác thoải mái nhưng lúc này lại khiến Sun phải suy nghĩ. Thấy Min quay lại Sun vội đặt cái ví lên bàn…
- Cậu làm rơi ví này *mĩm cười*
- Cảm ơn nhé!
Min đặt ly cam ép lên chổ Sun, cô uống một ngụm rồi khẽ nói…
- Min này. Cậu thấy Shin là một người thế nào?
- Hm?! – Min hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của nó nhưng vẫn dịu dàng đáp – Shin đúng là một người tốt, một người bạn khiến ta cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh… Tớ rất quý cậu ấy. Mà sao cậu lại hỏi vậy?
- À không! – Sun đáp bằng vẻ hơi lúng túng – Tại nó mới chuyển đến nên không biết có cư xử tốt với mọi người không thôi?
- Cậu ấy tốt lắm… Nhưng mà lúc nào cũng biết có Ken thôi.
Sun thấy vẻ mặt Min có vẻ không vui khi nhắc đến Ken…
- Cậu ghen tị sao?
- Thì cũng có chút – Min cười đáp…
- Mà này… cậu thấy tớ là một người thế nào? – Sun ấp úng.
- Cậu cũng tuyệt với như Shin vậy – Min mĩm cười đáp – Thật ra…
- Sao? *khẩn trương*
- Tớ rất thích có em gái… Nếu cậu không ngại thì…
Sun bỗng im bật trước câu trả lời của Min, trên mặt Sun tỏ vẻ hơi thất vọng vì câu trả lời không như ý muốn. Chợt điện thoại Sun reo lên, sau khi nghe điện thoại cô đứng dậy nói…
- Tớ có tí việc, tớ đi trước nhé!
Sun vẫy tay rồi bước ra khỏi canteen, nét mặt vẫn còn đọng lại nổi buồn và thất vọng…*
Rồi Sun bật ngồi dậy…
- Mình sao thế này?! Sao mình lại cư xử như vậy… Shin nó đâu làm gì nên tội với mình. Chẳng phải nó vẫn luôn giúp đỡ mình, vậy mà… – Sun tự cốc vào đầu mình một cái, lau nước mắt rồi ngồi bật dậy tiến về phía cửa.
Nó ngồi nói chuyện với Ken hồi lâu rồi cả hai trở về phòng vì bên ngoài quá nhiều muỗi. Ken bước vào phòng, nó thì tiến đến định mở cửa thì…
RẦM…!!!
Vì lúc nó đang định mở cửa thì cũng đúng lúc Sun đẩy cửa ra… Nhưng Sun đẩy không được nhẹ nên cánh cửa đập vào đầu nó một cái đau đớn làm nó ngã lăn quay ra sàn khiến cho nó không biết trời trăng gì còn Sun thì hoảng hốt…
- Shin… Mày có sao không?
Sun vội ngồi xuống đỡ nó dậy. Nó bắt đầu lấy lại bình tĩnh, nó bắt đầu mở mắt nhìn con bạn…
- Không sao… *lắc lắc đầu*
- Xin lỗi mày nghe, khi không tao lại cư xử với mày vậy…
- Hâm quá đi! Thôi vào ngủ đi sáng còn về sớm đó…
Đúng là lúc nào nụ cười của nó làm Sun thấy nhẹ nhõm và an tâm rất nhiều. Sun đỡ nó đứng dậy rồi dìu vào phòng…
Lúc này, Jun đứng ở bếp đã chứng kiến hết mọi chuyện còn Ken đứng ở trong phòng hé cửa ra nhìn, cả hai chỉ biết lắc đầu cười…
Hôm sau, sau khi ăn sáng và dọn dẹp xong cả đám trở về trường…
Đến trường, mọi người trở về phòng mình nhưng nó thì tiễn con bạn về nhà thầy hiệu trưởng nên về sau. Trên đường trở về ký túc nó thấy Ken và Jun đang đứng nói chuyện với vẻ mặt khá khó chịu. Nó đứng lại và xem hai người đang nói chuyện gì…
- Em chẳng muốn về đó đâu…
- Nhưng hôm đó em cũng hơi quá lời với bố đấy.
- Đúng là em đã quá lời. Nhưng anh cũng thấy đó, ông ta lúc nào cũng chuyên quyền, thích sắp đặt cho người khác.
- Nhưng em không thể không về được…
- Anh thích thì cứ về, em không về đâu.
Nói rồi Ken bước đi, nó vội núp vào bụi cây vì sợ Ken bắt gặp. Ken đi mất thì nó mới đứng dậy nhìn về phía Jun, anh đang tiến về phía xe với vẻ mặt bất lực rồi phóng xe đi mất. Nó đứng đó thắc mắc không biết chuyện gì đang xảy ra một lát thì cũng trở về ký túc.
Lát sau nó xuống canteen để ăn trưa. Hôm nay Min bận giúp thầy chủ nhiệm làm việc gì đó còn Ken thì không thấy đâu nên nó đành đi ăn một mình. Vừa bước ra khỏi ký túc, nó bất ngờ khi thấy một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt nó. Một người đàn ông cao lớn bước ra trước và mở cửa để một đàn ông đứng tuổi đang ngồi trong xe bước ra. Ở người đàn ông toát lên vẻ sang trọng và thoáng có nét giống ai đó mà nó thường gặp. Ai nhỉ? Quen lắm… Nhưng mọi suy nghĩ của nó bỗng bị cắt đứt khi người đàn ông dần tiến về phía nó…
- Cậu có phải là Shin không? – Người đàn ông nói với giọng khá trầm.
Nó khá bất ngờ, cộng thêm cảm giác hơi run sợ khi đứng trước người đàn ông sang trọng ấy…
- Vâng…
- Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?
Nó ngạc nhiên trước lời đề nghị của ông, sau vài giây suy nghĩ nó khẽ gật đầu. Người đàn ông khẽ mĩm cười rồi bước vào xe, nó cũng bước lên xe ngồi. Và chiếc xe bắt đầu lăn bánh…
Chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng sang trọng, bước vào mà nó há hốc mồm trước sự tráng lệ của nhà hàng. Nó cũng đã từng cùng với gia đình đến các nhà hàng khi còn ở Mỹ, nhưng từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên nó vào một nhà hàng sang trọng đến vậy, nó mang một nét gì đó khiến người khác cảm thấy rất thích…
Nó và người đàn ông cùng ngồi xuống một cái bàn ở ngay trung tâm của nhà hàng. Cái bàn này nhìn khác so với các bàn khác vì nó dành riêng cho khách VIP.
Sau vài câu hỏi và đáp nó đứng bật dậy ngạc nhiên…
- Thì ra bác là bố của Ken?
- Ừm! Cháu có vẻ bất ngờ nhỉ?! *cười*
Nó cảm thấy xấu hổ trước hành động của mình, nó ngồi xuống rồi gãi gãi đầu…
- Cháu xin lỗi. Cháu vô ý quá…
- Không sao! – Ông nở một nụ cười hiền hậu – Mà ta nghe nói cháu thân với Ken lắm phải không?
- Dạ… Cũng thân ạ! Cháu mới chuyển đến nên được Ken giúp đỡ rất nhiều ạ.
- Hm?! – Ông ngạc nhiên trước câu trả lời của nó – Thế thì lạ thật đấy!
- Dạ?!
- Kể từ khi ấy, thằng nhóc không chơi với ai cả nói huống chỉ là giúp đỡ bạn mới chuyển đến…
- “Khi ấy” ạ?!
Ông mĩm cười với vẻ mặt thoáng buồn và…
- Vì thế mà Ken giận bác luôn ư? – Nó ngạc nhiên trước câu chuyện mà ông vừa kể cho nó.
- Ừm. Cũng từ lúc đó nó trở nên lạnh lùng… Tính tình nó thay đổi hoàn toàn, không thân thiết với bất cứ ai và còn đánh nhau nữa chứ… *thở dài*
- Thật ra lúc đầu con thấy Ken đáng ghét lắm, nhưng cậu ấy không phải vậy. Cậu ấy thực sự rất tốt bụng…
- Tất cả cũng tại bác mà ra…
- Bác đừng nói vậy! Bác cũng đâu muốn chuyện này xảy ra, chắc chắn Ken sẽ sớm hiểu cho bác.
- Ta cũng mong là vậy. – Ông cố gắng gượng cười – Xin lỗi cháu! Đáng nhẽ hôm nay ta muốn mời cháu ra đây để dùng bữa mà lại kể chuyện buồn này cho cháu…
- Không sao đâu bác *cười*
- Mà thứ bảy tuần này cháu rãnh không?
- Dạ?! Có chuyện gì vậy ạ?
- À không. Hôm ấy là sinh nhật ta, ta muốn mời cháu đến dự. À cháu nhớ dẫn thêm bạn đến nhé!
- Nhưng… cháu sợ…
- Không nhưng nhị gì cả… Nhất định cháu phải đến đó.
Nó đành gật đầu trước thái độ quá nhiệt tình của ông.
Sau khi dùng bữa, nó được đưa về tận trường. Chào tạm biệt ông rồi nó bước vào trường. Vừa đi mà nó vừa nghĩ…
Thì ra Ken đã gặp chuyện như vậy. Chắc cậu ấy sốc lắm! Cảm giác này mình cũng từng trải quá. Thực sự nó rất đau đớn. Nhưng tại sao cậu ấy lại không nhớ mình cơ chứ?! Có chuyện gì đã xảy ra sao? Không! Nhất định… nhất định mình phải giúp cậu ấy trở lại chính mình và nhớ ra…
Đang vẫn vơ suy nghĩ thì nó giật mình khi có bàn tay đặt lên vai nó…
- Này!