Vết Sẹo Định Mệnh - Chương 07

Tác giả: Pyn Seop

Tại canteen trường…
Cả đám ngồi đó với vẻ mặt thắc mắc riêng có Ken vẫn giữ được bình tĩnh *chắc có lẽ do gương mặt lạnh lùng thường ngày đã đè nén biểu cảm của hắn ^^ *
- Có… có chuyện gì vậy ạ?! – Nó ngập ngừng hỏi.
- Từ ngày mai các em được nghĩ một tuần phải không?
- Dạ?
- Thế có hứng thú cùng tôi đi làm việc tốt không?
- Việc gì ạ? – Min lên tiếng.
- Phát thuốc cho người nghèo. Ok?
- Tất nhiên là được ạ… – Nó và Sun hào hứng.
- Ủa?! Sao có “con gái” ở đây nữa? – Chỉ tay về phía Sun mà thắc mắc.
- Đó là Sun. Bạn của Shin… – Min đáp.
- Thì ra là Sun… *mĩm cười*
- Bộ thầy biết Sun hả? – Min nói tiếp.
- À không… Sao tôi biết được cơ chứ *lắc đầu*! Do tôi nghe nói cháu gái của hiệu trưởng đến trường này và tên Sun nên… – Cười tiếp.
- Chào thầy! – Sun gật đầu.
- Chào em! Mà Ken đi không sao nãy giờ im lặng vậy? – Quay sang Ken nhướng mày.
- Đi đi Ken! – Nó lay tay Ken.
Ken gật đầu làm nó mừng rỡ…
- Ok. Vậy mai 7h tập trung ở sân trường nhé.
- Vâng! – Nó, Sun và Min cười đáp.
Extra…
Trong mấy hôm ở Việt Nam, Sun đã dần thích Min. Sun đối xử với Min đặc biệt hơn một người bạn, do sống ở nước ngoài nên cách ứng xử của Sun khá tự nhiên. Nhưng dù Sun đã thể hiện khá rõ ràng nhưng Min thì vẫn còn “ngơ ngác như con nai vàng” chưa hiểu được tình cảm của cô.
* Lưu ý : Ken là một người khá lạnh lùng, chỉ khi với nó thì mới cư xử thân thiện… Còn với Sun, Min và bác sĩ thì bình thường *
Sáng hôm sau tại sân trường…
- Đủ hết chưa?
- Rồi ạ! – Nó quay sang nhìn nhìn rồi đáp.
- Vậy ta lên đường thôi.
Đặt hành lí ra sau rồi nó bước vào ngồi trong cùng và kéo Sun lên ngồi cạnh.
- Ngồi đây đi, cạnh Min đó – Nó thì thầm vào tai Sun.
- Thôi đi. Tao thích ngồi cạnh cửa sổ. – Sun đứng dậy đẩy nó qua một bên rồi ngồi vào chổ nó.
- Này! Bị gì thế? – Nó hơi ngạc nhiên trước thái độ của Sun.
Sun im lặng không trả lời, mở cửa sổ rồi quay mặt nhìn ra bên ngoài.
Mọi người lên xe, Ken ngồi ghế trước với bác sĩ còn nó ngồi giữa Sun và Min ở ghế sau.
- Này! – Nó khều Min – Cậu làm gì nó giận hả?!
- Hm?! Ai giận? – Min ngạc nhiên.
- Nó đó chứ ai! – Nó chỉ Sun.
- Tớ… tớ đâu làm gì đâu! *bất ngờ*
- Haizzz – Nó thở dài khi thấy tình hình không mấy lạc quan.
Lát sau…
- Shin! – Ken quay xuống gọi.
- Suỵt! Ngủ rồi. – Min giơ tay lên miệng ra hiệu.
Ken quay lên cười và lắc đầu…
- Ăn và ngủ! Như lợn… – Ken nói với giọng vừa đủ cho mình và bác sĩ nghe làm bác sĩ cũng phải bật cười.
- Thầy… – Min bỗng lên tiếng.
- Sao?
- Thầy tên gì vậy?
- Jun. À mà em gọi là anh đi, đừng gọi thầy không tự nhiên, với lại anh cũng còn trẻ mà!
- Vâng… *mĩm cười* – Mà em thấy gương mặt anh với Shin lúc cười giống nhau lắm đó.
- Thế à? – Jun mĩm cười khi nghe Min nói.
- Gì mà giống… – Bỗng nhiên nó lên tiếng làm Min và Jun giật mình…
- Cậu dậy khi nào vậy? Tại tớ to tiếng sao? – Min vẫn còn hơi ngạc nhiên.
- Chứ gì nữa! Không cho ai ngủ hết… – Đến tận bây giờ Sun mới lên tiếng.
- Ơ… – Min nhìn Sun mà ngơ ngác.
- Cũng gần đến rồi. – Jun lên tiếng vớt Min ra khỏi cảnh ngượng.
Vài phút sau xe dừng lại…
- Đến rồi, các em chuẩn bị lấy hành lí đi.
Cả đám xách hành lí bước xuống xe và đi theo Jun tiến về một ngôi nhà được sơn bằng màu xanh dương rất trong trẻo, khiến cho người nhìn cảm giác thoải mái.
Jun mở cửa chính rồi cả đám bước vào nhà. Tiến vào trong một tí rồi đến hai căn phòng, Jun chỉ tay về phía căn phòng bên trái…
- Sun và Shin ở phòng này nhé, còn Min và Ken cùng anh ở phòng này. – Nói xong Jun chỉ về phía căn phòng bên phải.
- Ơ… Shin cũng là con trai mà – Min và Ken ngạc nhiên.
- Chẳng phải cả hai là bạn thân hay sao, với lại có đến hai giường lận.
- Các cậu đang nghĩ đen tối gì đó! – Nó liếc nhìn Min và Ken làm cả hai chỉ biết nhe răng cười trừ.
- Thôi các em vào phòng sắp xếp đồ đạc đi.
- Vâng…
Mạnh ai nấy về phòng người đó. Jun, Min và Ken vào phòng vừa đặt hành lí lên giường thì nghe tiếng hét lớn từ phía phòng nó và Sun…
- Aaaa…. – Đồng thanh hét….
Nghe tiếng la thất thanh phát ra từ phòng của nó và Sun, cả ba người đàn ông nhìn nhau rồi hoảng hốt chạy sang xem chuyện gì đang xảy ra. Ken mở cửa phòng nó và Sun rồi chạy vào, cả Jun và Min cũng chạy vào cùng lúc.
- Có chuyện gì vậy? – Cả ba nhìn nó và Sun rồi nhìn xung quanh căn phòng xem chuyện gì đang xảy ra.
- Con gián… – Nó và Sun run cầm cập chỉ vào gầm tủ.
- Trời! – Cả ba chỉ biết lắc đầu và thở dài…
- Tưởng có chuyện gì… Con gián cũng sợ. – Ken nói với vẻ châm chọc khi đã lấy lại bình tĩnh.
Ken vừa dứt lời thì từ cửa sổ có một con mèo nhảy vào…
- Méoooo….
- Á… – Ken hoảng hốt nhảy lên giường làm cả đám cười rộ lên.
Nó đã hết sợ, bước xuống giường và bắt đầu trả thù Ken…
- Con mèo có gì đáng sợ à?! – Nó nói với vẻ mặt vô cùng gian xảo…
Cả đám lại cười rộ lên một lần nữa, riêng Ken thì đỏ mặt mà gãi đầu.
- Thôi các em sắp xếp mau đi rồi ra phụ anh nấu cơm…
- Vâng…
Sau khi cả đám cùng nhau quậy tưng bừng trong bếp thì cuối cùng cũng có một bàn ăn trông khá ngon lành…
- Ngon quaaá! – Min giơ ngón cái lên mà tấm tắc khen.
- Cơm Shin nấu mà! – Nó vênh mặt lên.
- Tớ đang nói món cá mà! – Min gắp miếng cá trong chén rồi giơ lên.
Cả đám được một trận cười rộn rã… Khi Jun và Min đã ngừng cười thì Sun vẫn còn cười giòn giã, Ken vẫn không ngừng mĩm cười dù đã cố gắng kiềm lại.
- Làm gì cười hoài vậy hả? – Nó liếc xéo Ken và Sun rồi cắm đầu ăn tiếp cho đỡ ngượng.
Thấy tình hình đang bất lợi cho nó nên Min đành ra tay cứu bồ nó vì cảm thấy có lỗi…
- Mà sao ở đây có sẵn cá với thịt vậy anh Jun?
- Mấy hôm trước anh lên đây nên mua sẵn luôn, có khi cần đến thì dùng.
- Hèn gì nhà cửa sạch sẽ ghê *tấm tắc khen*. Mà sao anh có căn nhà ở đây vậy?
- Hỏi gì không biết mệt thế nhỉ? – Sun lên tiếng.
- Con này! Bất lịch sự quá mậy… Min chỉ hỏi dùm tụi mình thôi. Nếu Min không hỏi thì tao cũng hỏi… – Nó lấy trỏ thục con bạn một cái – Xin lỗi nha Min, bữa nay nó ăn trúng gì rồi *mĩm cười*
- Không sao! – Min vui vẻ cười đáp.
Ken ngồi nhìn cả ba không nói gì còn Jun chỉ biết lắc đầu…
Lát sau..
Khi đã dọn dẹp bữa trưa xong, Jun mang ra một cái hộp to đùng, mở ra và lấy các hộp đựng thuốc nhỏ bên trong ra rồi đưa cho nó và Sun…
- Hai đứa phụ trách phát thuốc nhé! Còn Ken và Min thì giúp anh khám bệnh cho bệnh nhân.
Cả đám gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, Jun dẫn đường cả đám đến từng nhà một. Vì đây là thôn quê nghèo nên đa phần là nhà lá và mỗi nhà cách nhau một đoạn chứ không chật chội như trong thành phố…
- Nếu không đi thì không biết vẫn còn nhiều người phải chịu cực khổ như vậy đó. – Min nhìn xung quanh và nói.
- Ừm. Cuộc sống ở đây quá khá so với thành phố… – Nó nói rồi thở dài một cái dài mấy cây số.
- Vẫn còn nhiều nơi như vậy lắm…
- Chắc anh Jun thường đến những nơi như vậy lắm hả? Anh tốt bụng quá – Nó nói bằng ánh mắt ngưỡng mộ…
- Những khi rãnh rỗi anh thường đến những nơi này. Nhưng anh cũng chỉ có thể giúp họ chữa những bệnh nhẹ như cảm, sốt thôi…
- Vậy tốt lắm rồi! Em còn chưa làm những việc này bao giờ – Mặt nó gục xuống…
- Vậy thì hôm nay làm… – Ken vổ vai nó an ủi.
Nó mĩm cười gật đầu rồi cả đám bắt đầu vào ngôi nhà đầu tiên…
Và cứ thế cả đám đi từ nhà này đến nhà khác. Đến tận chiều thì cả đám trở về nhà để chuẩn bị bữa tối. Jun bảo hôm nay sẽ nướng thức ăn ngoài trời để thưởng cho cả đám hôm nay đã làm việc vất vả khiến cả đám hò hét tưng bừng sung sướng.
- Ai nướng thịt?! – Jun giơ cái vĩ nướng lên…
- Em! – Nó và Sun đồng thanh.
- Cái gì cũng giành hết… – Ken đang rữa tay bỗng lên tiếng.
- Thì con trai nhường cho con gái đi chứ… – Sun mĩm cười đáp.
- Nhưng Shin cũng là con trai mà… – Min chỉ vào nó nói.
- Cứ coi như ưu tiên vì tớ là học sinh mới đến đi! – Nó phồng má ra vẻ tội nghiệp.
- Mấy tháng rồi… – Ken lại “chọt” nó.
- Ờ thì… *ấp úng*
- Thôi đừng ghẹo Shin nữa. Ken chuẩn bị chén đũa bày ra bàn đi, Min rữa rau còn anh phụ Shin nhóm lửa. Ok?
- Ok!!! – Cả đám đồng thanh.
Cả đám bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị bữa tối… Jun nhóm lửa giúp Shin rồi vào trong phụ Min, Ken chuẩn bị chén đĩa còn Min gọt trái cây sẵn để vào tủ lạnh để một lát dùng làm món tráng miệng…
- Để tao vô lấy đĩa đựng thịt…
- Ừm! – Nó gật đầu.
Ken bày biện xong thì tiến đến chổ nó đang nướng thịt…
- Này!
- Hm? -Nó quay người lại.
Cả hai trò chuyện mà không để ý rằng lúc nó quay sang thì vạt áo bị quơ nằm lên vĩ nướng… Đang trò chuyện thì nó thấy phía sau càng lúc càng nóng. Nhưng nó nghĩ là do nướng thịt nên chỉ đứng xa ra tí rồi tiếp tục nói chuyện…
- Á… Cháy kìa! – Sun từ trong nhà bước ra và la toáng lên…
Nó và Ken giật mình khi nghe tiếng hét của Sun vội quay sang thì thấy thịt trên vĩ đang chày phừng phừng do lửa quá lớn. Nó và Ken vội gắp thịt đặt ra ngoài mép vĩ. Nhưng không may cho nó là vạt áo nó bị bén lửa mà nó lại không hề hay biết…
- Áo cậu cháy kìa Shin! – Min và Jun cũng chạy ra khi nghe tiếng la của Sun.
Nó quay ra sau thấy vạt áo đang cháy làm nó hoảng hốt nhảy tưng tưng mà la hét…
- Mau ϲởí áօ ra đi… – Min hét lên.
- Không được… – Jun la lên khi nghe Min nói.
Ken và Min nhìn Jun chầm chầm khi nghe anh la lên với một ánh mắt vô cùng khó hiểu. Anh thì im lặng không nói gì thêm vì thấy mình bị “khớp”…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc