- Sao mày không báo với tao trước hả?! – Mặt nó vẫn còn ngạc nhiên.
- Tao muốn tạo sự bất ngờ cho mày cơ mà. Her her *cười tít mắt*…
- Haizzz *thở dài*… Rồi mày định ở đâu đây? – Nó chống nạnh mà nghiêm mặt.
- Mày quên tao là cháu hiệu trưởng trường mày hay gì *nhướng mắt*.
- Bó tay với mày rồi.
Mãi nói chuyện với “vị khách không mời” nó quên mất là Ken đang đứng đợi nó ở gần đó. Sực nhớ nó kéo “vị khách không mời” đi đến chổ Ken đang đứng rồi giới thiệu mà không quên ra hiệu bảo “giữ yên lặng và làm theo chỉ dẫn”.
- Vậy ra cậu là bạn của Shin ở Mỹ. Sao chưa nghe Shin nhắc bao giờ thế? – Ken đáp và quay sang nhìn nó.
- Tại không có dịp thôi mà! – Nó đáp với vẻ không mấy tự nhiên do vẫn chưa hết bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của con bạn.
- Her *cười tươi*… Cậu gọi tớ là Sun nhé! Cậu học chung lớp với Shin hả?! Sao hai người cùng có mặt ở sân bay vậy? – Sun xả một tràn như nước đổ khiến nó phát ngượng.
- Này! Sao hỏi lắm thế? – Nó vội cắt lời và cằn nhằn Sun.
- Her… Mình tên Ken, mình chung lớp với Shin. – Ken cười đáp.
Vừa nói xong điện thoại Ken reo lên. Ken đứng dậy bước ra ngoài nghe điện thoại, bỗng Ken thay đổi sắc mặt, nét thân thiện lúc nãy bỗng biến mất trên gương mặt Ken, thay vào đó là gương mặt trước đây của cậu, trước khi gặp nó…
Nhưng nhanh chóng cậu lấy nét thân thiện, quay người bước lại , mĩm cười rồi nói…
- Xin lỗi. Tớ có việc gấp phải đi, để hôm khác tớ mời hai cậu đi ăn nhé!
- Ừm. Cậu có việc gấp thì mau đi đi… – Nó cười đáp.
Ken gật đầu với Sun rồi bước ra khỏi quán. Nó và Sun vẫn còn ngồi ở đó nói chuyện…
- Ưmmmm… Chưa! – Nó muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Thôi, bỏ cái mặt rầu rĩ của mày đi. Dẫn tao về trường mày tham quan đi. – Sun khều nó.
- Đó là trường nam sinh mà sao mày vô được mà tham quan.
- Mày cứ quên mãi. Cậu tao… – Sun nhướng mắt với nó.
- Àhhh… – Nó thở dài thườn thượt rồi đứng dậy cùng con bạn bước ra khỏi quán.
- Woaaaaaa… trường đẹp thật á – Sun phấn khích.
- Trường chuẩn đó mày.
- Ê! Dẫn tao coi phòng của mày đi. – Sun quay sang choàng lấy tay nó.
- Ừ. – Nó đáp khi Sun đang kéo nó đi.
Cả hai cùng tiến về phía ký túc trước cả trăm cặp mắt đang nhìn về phía họ. Có lẽ do Sun đang nắm tay nó kéo đi hay do sự xuất hiện của một cô gái xinh xắn trong trường học dành cho nam sinh?!
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)- Tới rồi nè! – Nó níu Sun lại khi hai đứa sắp đi qua khỏi phòng nó.
Nó lấy chìa khóa mở cửa rồi phụ kéo hành lí của Sun vào phòng…
- Phòng cũng rộng thật đó. – Sun hết chạy chổ này lại đáp chổ khác lục lọi mọi thứ trong phòng nó – Mày gọn gàng hơn trước đó nha! – Sun xuýt xoa.
- Lúc giờ tao có bừa bộn đâu. Đừng tưởng ai cũng như mày hết. – Nó chề môi.
- Tấm hình này… – Sun cầm tấm ảnh đặt trên bàn học của nó lên rồi chăm chú nhìn.
Nó tiến lại gần chổ Sun…
- Tao với Hoàng Anh lúc nhỏ đó. – Mặt nó thoáng gì đó buồn buồn.
Sun đặt tay lên vai nó vỗ nhẹ mấy cái như an ủi…
- Thôi đừng buồn nữa. Từ từ rồi cũng gặp được Hoàng Anh thôi mà. Với lại bây giờ có tao bên cạnh giúp mày nữa chi…
- Cái gì?! “Bên cạnh” có nghĩa là mày định đóng hộ khẩu ở đây luôn hả? – Hôm nay nó ngạc nhiên hơi bị nhiều.
- Thông minh đó! – Vừa nói Sun vừa 乃úng tay cái “pặc”.
- Rồi mày định ở đâu?
- Nhà của thầy hiệu trưởng mày đó. – Sun vừa nói vừa nháy mắt với nó.
- Rồi… rồi! Thể nào tao cũng gặp rắc rối cho mà xem…
- Gì chứ?! – Sun chu mỏ – Có tao chơi với mày cho đỡ buồn mà còn đòi hỏi gì nữa.
- Tao cũng mong là vậy… -
Nó tiến lại giường rồi nằm dài ra. Sun chạy lại cù léc nó, cả hai giỡn ầm ĩ. Lúc này nó phản đòn nên ngồi bật dậy và đè Sun xuống mà cù léc…
Cũng ngay lúc đó, Min mở cửa phòng nó bước vào và…
- Shin ơi! – Min gọi và ngạc nhiên khi thấy tình hình trong phòng…
Lát sau tại canteen trường…
- Thì ra là bạn thân của Shin à. – Min nở một nụ cười thật tươi khi được nó phân trần mọi chuyện.
Lúc này, thái độ của Sun rất bất bình thường. Lúc nãy thì giỡn ầm ầm còn giờ thì mặt ửng đỏ cúi xuống không dám nhìn thẳng nó và Min. Thái độ của Sun làm nó không khỏi thắc mắc…
- Này! Bị gì vậy? Ma nhập hả? – Nó quơ quơ tay trước mặt Sun.
Sun gạt tay nó rồi quay lên đáp với giọng hết sức dịu dàng…
- Gì chứ?! Ma nhập gì mà ma nhập.
Min chỉ biết cười và cười trước cuộc đối đáp của nó và Sun vì ngượng.
- Thường ngày quậy tưng bừng, à không, lúc nãy luôn ấy chứ. Còn bây giờ tự nhiên dịu dàng quá vậy. Đừng làm tao sợ nha…
- Thì người ta con gái thì phải dịu dàng chứ quậy gì… – Vẫn giữ cái giọng ngượng ngùng ấy mà đáp.
- Cái gì… Phải Sun không vậy? Không lẽ là do gặp… – Nó bất ngờ trước thái độ và cách nói chuyện của nó.
- Cái con này… – Sun quay nhìn nó rồi nói với giọng có chút dỗi.
Min ngạc nhiên trước câu nói của Sun rồi quay qua nhìn nó mà nói…
- Con… ?! *chớp chớp*
- Con vẹt… – Sun bỗng lên tiếng.
- Con vẹt?! Là sao? – Vẻ thắc mắc của Min vẫn chưa dừng trên gương mặt của Min.
- À thì là… là nhiều chuyện! – Giọng của Sun vẫn còn khá run.
- À… – Min gật gù như đã hiểu ý của Sun.
Nó thì cũng có thể thở phào sau một khoảng thời gian “đơ như trái mơ”. May thật! – Nó nghĩ thầm.
Cả ba nói chuyện vui vẻ, lát sau Min đi trước vì có việc còn nó thì tiễn Sun ra cổng để Sun đến nhà của thầy hiệu trường vì tình hình là đến từ lúc sáng mà cả hai còn chưa gặp mặt.
Nó kéo cái vali của Sun đi một nước không thèm đợi con bạn làm Sun phải rượt theo. Ra đến cổng nó đứng lại, quay sang nhìn Sun bằng cặp mắt hình viên đạn…
- Xém nữa là lộ rồi đó thấy chưa… – Nó nói với vẻ bực dọc – Cái tật “đoảng” của mày tao còn lạ gì nữa. Mày mà ở đây chắc tao chưa gặp được Hoàng Anh thì mọi người đều biết hết rồi…
- Xin lỗi mày mà! Tao đâu cố ý đâu… – Sun nắm tay nó lay lay mà nài nĩ.
- Tại Min chứ gì… – Mặt nó đã bớt sát khí, nó quay sang hướng khác khoanh tay lại.
- Thì cứ cho là vậy đi. Mày đừng đuổi tao về Mỹ mà… Khó khăn lắm tao mới xin về đây được. Đi maaaaaaaaaaà! – Mặt Sun đầy vẻ hối lỗi, Sun vẫn cứ lay lay tay nó mà nài nĩ.
Bị Sun lay hoài nó cũng không nỡ làm khó con bạn, nó quay lại gạt tay con bạn ra rồi nói:
- Mệt mày ghê… Haizzz – Nó thở dài một cái rồi khẽ gật đầu – Thôi được rồi! Nhưng mà nếu còn một lần nữa thì… – Nói đến đây nó đưa tay ngang cổ và… xẹt!!!
- Yeah! Ok… Tao hứa mà! – Sun nhảy cẩng lên sung sướng.
- Thôi trễ rồi đó. Mày về đi. Mà biết gọi taxi không vậy?
- Àh… Tao quên nói với mày là nhà của hiệu trưởng trường mày ở đó đó… – Sun chỉ tay về phía căn biệt thự bên trái cạnh trường.
- Hả??? – Nó thốt lên một cách bất ngờ…
- Kkk… Thôi tao về đây. Mai gặp. – Sun cầm vali kéo đi về phía căn biệt thự.
- Ừm. Bye – Nó vẫy vẫy tay tạm biệt Sun.
Tối đó, nó ra chổ Lu ngồi hóng gió, vừa bước đến gần thì nó thấy Ken đang ngồi đó, vuốt vuốt bộ lông của Lu. Nói tiến lại gần…
- Có chuyện gì à? – Nó vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Ken và xoa xoa đầu Lu.
Ken hơi bất ngờ vì sự xuất hiện và câu hỏi của nó.
- Sao cậu biết? – Nhìn nó đáp rồi Ken quay xuống tiếp túc vuốt bộ lông của Lu.
- Nhìn mặt của cậu kìa! Trên trán hiện rõ chữ “buồn” to tướng rồi kìa. – Nó chỉ lên trán Ken.
- Thật sao? – Ken lấy tay sờ sờ trán.
- Có tiện nói cho “thằng em” này biết không?
- Mmmm…
- Thôi vậy… Nếu không muốn nói thì thôi. – Nó đứng dậy định quay về ký túc.
Thấy nó định bỏ về Ken kéo tay nó lại…
- Con trai gì mà dễ dỗi vậy. – Ken kéo nó ngồi xuống.
- Đùa với cậu thôi chứ chuyện riêng của cậu mà! – Nó mĩm cười.
- Không phải là tớ muốn giấu nhưng chuyện này cũng chẳng vui vẻ gì nên không muốn làm cậu phải bận tâm. – Ken cũng mĩm cười đáp nó.
- Tớ biết rồi! – Lại cười :D *~
- Aaa… Sao băng kìa! – Vừa dứt lời nó chắp tay lại rồi nhắm mắt ước gì đó.
- Ước gì vậy? – Ken quay sang nhìn nó rồi hỏi.
- Bí mật… – Nó giơ ngón tay lên miệng.
- Chắc là ước mau mau có một “em” chứ gì! – Ken tỏ vẻ trêu chọc nó.
- Không phải!
Nó quay sang nắm lấy hai vai Ken rồi kéo Ken quay qua đối mặt với nó, hai mắt nhìn nhau và…
- Ước cho “cu Ken” mỗi ngày tăng 1kg – Nói rồi nó phá lên cười.
- Tên này… – Ken hoàn hồn rồi cù léc nó.
- A…a… Xin lỗi! Xin lỗi mà… – Nó lăn lóc vì bị cù léc.
- Tha cho cậu lần này đấy – Ken cốc đầu nó một cái nhẹ rồi quay lại phía Lu.
Nó ngồi dậy phủi phủi quần áo…
- A… ngôi sao kia lớn quá kìa! – Nó chỉ tay lên bầu trời…
Ken nhìn theo tay nó. Nhân lúc Ken lo nhìn lên trời nó 乃úng tay Ken một cái rồi bỏ chạy…
- Đứng lại. Dám lừa cả anh trai à… – Ken đứng dậy đuổi theo nó, vừa chạy vừa la lớn.
Ken chạy theo nó, môi nở một nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày và đầy tâm sự ban nãy đã biến mất…
Vài hôm sau…
- Khỏe quá! Hôm nay tự dưng được nghĩ hai tiết cuối – Nó vươn vai với vẻ mặt sung sướng khi giáo viên vừa bước ra khỏi lớp sau tiếng chuông quen thuộc…
- Lười quá đó nhóc! Lần nào được nghĩ hay trống tiếng là vẻ mặt gian xảo này lại hiện ra. – Ken vừa nói vừa lắc đầu.
- Đúng đó! – Min cười nhìn nó.
Cả ba bước ra khỏi cửa lớp, vừa bước được mấy bước thì nó bỗng giật bắn mình vì có ai nhảy đến ôm cổ nó…
- Good morninggggggggg … ~
Nó vẫn chưa kịp hoàn hồn, quay ra sau thì thấy vẻ mặt ngây ngô của Sun nó lại càng ngạc nhiên hơn nữa…
- Trời! Làm hết cả hồn… – Nó đẩy con bạn ra rồi đặt tên lên иgự¢ thở hổn hển. – Thấy ai không mà làm hành động lổ mãng thế…
Sun nhìn theo hướng chỉ của tay nó rồi mới giật mình khi thấy Min đang nhìn hai đứa mà cười cười. Mặt Sun đỏ lên vì ngượng rồi vội lấy tay che lại làm cả đám không thể nhịn cười… Cả Ken cũng phải lắc đầu trước độ nhí nhố không khác nào nó. Đúng là bạn thân có khác!
- Các em làm gì mà om sòm thế? Đây là trường học chứ không phải cái chợ đâu nhé! – Giọng nói vang lên cả đám nín cười mà quay sang nhìn nhân vật mới nói… – Ra canteen tôi có chuyện muốn nói với các em.
Nói rồi người đó quay đi… Để lại mấy cái mặt ngơ ngác nhưng vẫn tò tò đi theo.