Sau khi tang lễ tập thể của nhà họ Nhạc kết thúc, trên bầu trời của vương đô Trọng Hoa đột nhiên xuất hiện một con chim khổng lồ đen kìn kịt bay qua, con chim đó trông giống như chim ưng, nhưng ngoại trừ lông cánh, toàn thân đều phủ đầy lông trắng của loài thú. Không biết con chim ma quái này xâm nhập vào biên giới bằng cách nào, nó vỗ cánh bay ✓út vào màn mây, tốc độ nhanh như chớp, ngay cả ngự kiếm sư nhanh nhẹn nhất cũng không bắt kịp tung tích của nó.
Sau khi lượn quanh bầu trời trên vương thành một vòng, con chim ma quái này biến thành một cơn gió màu đen, bốc hơi tan biến mất, thế rồi vương đô bỗng đổ mưa tầm tã, mưa suốt ba ngày liền, đến nỗi không biết ngày đêm hay sớm chiều.
Chờ khi mưa tạnh, rất nhiều bách tính bất ngờ nhiễm bệnh. Sau khi chẩn đoán cho từng người, dược tu đài Thần Nông cho ra một kết luận khiến người người khi*p sợ ——
Ma khí.
Tất cả những người này đều nhiễm phải ma khí nồng nặc, Trọng Hoa chưa từng tu ma nên không biết cách khống chế loại ma khí đó, mặc dù đài Thần Nông có thể miễn cưỡng tinh sạch, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu. Người nhiễm bệnh quá nhiều, rất nhiều người chưa kịp chờ đài Thần Nông chữa trị đã không chịu nổi cơn đau của bệnh tật mà ૮ɦếƭ, có vài người không ૮ɦếƭ nhưng cũng mắc phải chứng điên loạn.
Các tu sĩ từng đương đầu với đàn chín mắt của quốc sư nước Liệu trên chiến trường cũng bắt đầu nhao nhao phỏng đoán, nói rằng con chim ma quái kia là ma thú được thả ra từ một con mắt của đàn chín mắt.
Lại có người nói, đây là con chim ma quỷ mà nước Liệu mới luyện ra, có thể kéo mây giáng mưa, khiến cho những người dính phải nước mưa bị ma khí xâm nhiễm.
Đủ mọi cách nói, lòng người nhất thời bàng hoàng không thôi.
Quân thượng cũng vì điều này mà mặt ủ mày chau, ngặt nỗi hiện giờ Khương Phất Lê và Mộng Trạch đều không ở vương đô, Khương Phất Lê ngao du chưa về, Mộng Trạch thì trước đó không lâu vì cơ thể không khỏe nên lại đến cung Thang Tuyền ở thành khác tĩnh dưỡng. Tuy rằng trong thành vẫn còn dược tu khác, nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột, lại còn là chứng bệnh trước giờ chưa gặp phải, vì thế đám dược tu đó bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng rồi vẫn như trứng chọi đá.
Cố Mang cũng bị trận mưa to này ảnh hưởng, chẳng qua y vẫn luôn tận sức kiềm chế bản thân, không để mình phát rồ mất kiểm soát.
Tình thế giữa Trọng Hoa và nước Liệu ngày càng nguy cấp, cuối cùng có một ngày, đại quân mà nước Liệu bố trí ở biên giới Trọng Hoa tụ tập tiếp cận vùng biên giới, dẫn binh đi đường hiểm, chọn một tuyến đường ngắn nhất mà lệch nhất tấn công về phía vương thành.
Đối mặt với tình cảnh nguy cơ trùng trùng đó, trong triều nghị luận xôn xao. Có người nói rằng nên xông ra tiền tuyến chủ động khai chiến, có người nói rằng nên thừa dịp này củng cố hàng phòng ngự ở vương thành, lại còn có người than ngắn thở dài trách vương thành xây quá gần nước Liệu, nhằm giảm thiểu thiệt hại của chiến tranh, đề nghị trực tiếp bỏ thành dời đô.
Xưa nay những người này đều là thùng rỗng kêu to, trận mưa đáng sợ trước đó đã ủ thối rơm lúa trong người bọn họ rồi, mùi hôi tưởng chừng đã tràn ra bên ngoài.
Có kẻ còn buông lời hùng hồn: “Nếu con chim ma quái kia xuất hiện một lần nữa, làm cho tất cả tu sĩ đều nhiễm bệnh, trận chiến này còn biết đánh kiểu nào?”
“Rút lui trước đi, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.”
“Biết đâu con chim ma quái kia là thú Huyết Ma mới mà bọn chúng vừa luyện chế thì sao, bây giờ trực tiếp đối đầu khác nào ôm chắc phần thua chứ? Chí ít chúng ta phải nghiên cứu chế tạo thuốc giải có thể xua dịch trừ tà trước, như vậy mới có thể giao đấu chính diện với nước Liệu, bằng không chỉ lãng phí chiến lực vô ích thôi.”
Một đám người bảy mồm tám lưỡi tự cho mình đúng, hệt như một con quái thú mọc vô số cái đầu, gào rú cắn xé lẫn nhau. Quân thượng bị bọn họ chí choa chí chóe đến đau hết cả đầu, ngặt nỗi thật sự không biết phải giải quyết vấn đề dịch bệnh ma khí như thế nào, vì vậy chỉ đành liên tục viết thư thúc giục Khương Phất Lê không biết đang ngao du ở đâu trở về thành.
Chống đến ngày thứ chín, cuối cùng Khương dược sư đã nhận được thư báo, vội vã về Đế đô.
Bế quan ba ngày, cuối cùng đã có thuốc giải.
Vừa khéo hôm nay ải Ủng Lam truyền đến tin chiến thắng, nói rằng đã đẩy lùi đội quân tiên phong của nước Liệu, chúng tạm thời rút lui về phía Bắc sông Hoàng. Trong triều yên tâm phần nào. Một nhằm mừng thắng lợi, hai nhằm phân phát thuốc, ba nhằm tiếp tục bàn bạc kế sách ứng chiến, Quân thượng bèn triệu kiến chư quân trong vương thành, giờ Tuất (19 – 21 giờ) tối nay đãi tiệc ở điện Kim Loan để ban thuốc nghị sự.
Buổi tiệc này, lẽ ra Mặc Tức không muốn dự. Hắn đã căm ghét Quân thượng tận xương tủy, sở dĩ còn chưa tính sổ với Quân thượng cũng vì cả nước đang lao đao, loạn trong rồi giặc ngoài, chưa kể dạo này sức khỏe của Cố Mang cũng rất kém, vì chuyện ở động Hồn Thiên, kế hoạch đến Lâm An tìm đại tu dẫn hồn của bọn họ cũng đổ bể.
Mặc Tức lo lắng cho sức khỏe của Cố Mang, giao cho người khác trị liệu thì lại không yên tâm, đúng lúc Mộng Trạch không có ở Đế đô —— Nghe nói bọn họ vừa đi, Mộng Trạch lập tức ngã bệnh, không thể không về cung Thang Tuyền điều dưỡng nghỉ ngơi.
Thế nên nếu Khương Phất Lê cũng sẽ xuất hiện ở bữa tiệc, lại còn mang thuốc phòng chống ma khí đến, Mặc Tức suy tính một hồi, cuối cùng vẫn quyết định dẫn Cố Mang đi cùng.
Đeo mặt nạ dù sao cũng có phần bí bức, lúc ngồi trên xe ngựa, Cố Mang đẩy tấm mặt nạ đó lên, để lộ đôi mắt xanh mơ màng, chống cằm nhìn ánh đèn đung đưa ngoài mành trúc, tay còn lại thì một mực mân mê võ sĩ trúc nho nhỏ mà Mộ Dung Sở Y để lại cho mình.
Cố Mang có hai món đồ quý trọng nhất, một là võ sĩ trúc này, hai là túi gấm không rõ lai lịch kia.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy túi gấm đó ở Lạc Mai biệt uyển, Mặc Tức đã canh cánh trong lòng, thế nhưng bất luận Cố Mang có khôi phục thần thức hay không đều chưa từng nói cho hắn biết lai lịch của túi gấm này, nhỡ mà hỏi gắt quá, y lại bày vẻ đáng thương bảo rằng “ta cũng không có ấn tượng gì hết, thật sự nhớ không ra, chỉ biết nó rất quan trọng thôi à.”
Mỗi lần nhìn thấy điệu bộ tủi thân của y, Mặc Tức cũng hết biết nói gì, sau này lại càng không muốn kích thích tâm trí của y, thế nên chỉ đành cố nhịn không để mình nhìn thấy túi gấm kia lại nổi cơn hờn dỗi.
Về sau Cố Mang cũng nhìn ra Mặc Tức không vui, bèn cho hắn xem vật bên trong túi gấm —— Thật ra chẳng phải thứ gì hiếm có cả, chỉ là một miếng bối tệ trắng nõn, bên trên bị ai đó viết một chữ “Hỏa” (lửa) lờ mờ.
“Là tu sĩ hệ lửa nào đưa cho huynh hả?”
Cố Mang lắc đầu, bĩu môi lầm bầm “ta không biết nha”, rồi lại nhét bối tệ trở vào, cất kỹ túi gấm trong người mình.
“Chỉ là cảm thấy thích lắm, không thể vứt được.”
Rốt cuộc là người nào tặng cho y, khiến y yêu thích đến như vậy, khiến y thương nhớ không nỡ bỏ như võ sĩ trúc của Mộ Dung Sở Y, đến nay vẫn là một ẩn số.
Đến điện Kim Loan, đám quý tộc đã tề tựu đông đủ, nhưng trông vẫn vắng tanh vắng ngắt.
Mặc Tức đã tham dự rất nhiều buổi tiệc của Trọng Hoa, hiếm khi mới thấy tình cảnh thảm đạm như đêm nay —— Nhạc phủ thì khỏi cần phải nói, Nhạc Thần Tình căn bản không đến dự tiệc, chỗ ngồi của công chúa Mộng Trạch cũng trống không, còn có phủ Vọng Thư…
Nhìn vị trí của Mộ Dung Liên, Mặc Tức không rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Sau lần tai nghe mắt thấy ở Lâm An, dĩ nhiên hắn đã biết Mộ Dung Liên là một huynh trưởng khác của Cố Mang, thậm chí huyết thống còn thân mật hơn cả Mộ Dung Sở Y, nhưng suy cho cùng Mộ Dung Liên và Mộ Dung Sở Y cũng khác nhau, Mộ Dung Liên giống như Phù Sinh Nhược Mộng mà chính gã hút vậy, thổi vào trong gió, tan thành khói sương.
Không ai đoán được rốt cuộc gã nghĩ gì.
Từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Liên không ít lần ức Hi*p đày đọa Cố Mang, thậm chí sau khi Cố Mang về thành, gã còn ném Cố Mang vào Lạc Mai biệt uyển để nhục nhã, dường như chỉ cần chà đạp Cố Mang càng thê thảm, khiến cho cảnh ngộ của y càng khốn đốn, gã sẽ càng yên tâm. Thế nhưng khi Cố Mang thật sự gặp nguy nan, gã lại không vừa lòng, liều ૮ɦếƭ liều sống muốn cứu y trở về.
Xung quanh có hậu duệ quý tộc đang xì xào bàn tán.
“Ê, nghe nói gì chưa? Hình như Vọng Thư quân sắp chống hết nổi rồi.”
“Vậy ư? Chẳng phải Quân thượng đã phái tu sĩ giỏi nhất đài Thần Nông cứu chữa gã rồi sao, cớ gì còn…”
“Thì cứ giữ lại một hơi tàn vậy thôi, Quân thượng cũng đã tận sức vì gã rồi.”
“Ngoại trừ Quân thượng còn ai quan tâm đến gã đâu, nhân duyên kém như vậy.”
Bàn tiệc sơn đỏ khắc mây cuộn trống rỗng, Mặc Tức sực nhớ sau khi Triệu phu nhân qua đời, Mộ Dung Liên sớm đã không còn người thân nào, thoạt nhìn có vẻ một hô trăm đáp, nhưng thật ra những người ủng hộ gã chỉ có đám nô bộc lệ thuộc vào gã, hoặc là đám thuộc hạ sợ sệt gã mà thôi.
Không biết với Mộ Dung Liên mà nói, rốt cuộc Cố Mang có ý nghĩa thế nào.
Tiệc mở, Quân thượng và Khương Phất Lê cùng đi ra từ gian sau. Khương Phất Lê ngao du bên ngoài đã lâu, thoạt nhìn cũng giản dị hơn nhiều, có lẽ vì vận mệnh quốc gia đang lâm nguy, trông hắn không ngạo nghễ khó trị như thường ngày, mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Quân thượng, áo xanh rộng thùng thình, tay áo Ⱡồ₦g vào nhau, rũ mắt không lên tiếng, trông trầm ổn mà đáng tin đến lạ.
“Hôm nay gọi các khanh đến đây, phân phát thuốc giải là một chuyện, chuyện thứ hai là cô mong các khanh tính ra một con đường ứng phó.” Quân thượng ngồi lên ghế gỗ lim mạ vàng: “Về phần những lời can gián không đánh mà lui.”
Hắn âm trầm ngước mắt: “Nếu có kẻ nào muốn nói, thì khỏi cần nói nữa.”
Vài lão thần thuộc phái hòa bình ngậm miệng cụp mắt nhìn nhau.
Quân thượng nhìn thấu dòng nước ngầm đó, cười lạnh: “Còn đưa mắt ra hiệu cho nhau nữa à? Trước đó nguyên nhân mà các khanh chủ trương đòi rút lui là vì ma khí khó giải, cô cũng cảm thấy đúng là thế thật, nhưng hôm nay Khương dược sư đã luyện ra thuốc giải, còn muốn bỏ cuộc giữa chừng à. Sợ đến vậy sao?”
Có lão quý tộc run rẩy nói: “Quân thượng, lần này nước Liệu trước thì thất tín, sau lại càn rỡ dùng cấm thuật, ý đồ là vì muốn giành lại mảnh tàn hồn thú Huyết Ma cuối cùng của bọn chúng. Thật ra chúng ta hoàn toàn có thể giở trò với mảnh tàn hồn kia, sau đó trả lại cho nước Liệu, vậy thì bọn chúng sẽ không đến mức kéo đại quân sang quyết đấu một trận sống ૮ɦếƭ với triều ta. Còn con thú Huyết Ma kia, do đã bị chúng ta tổn hại, nước Liệu không thể phục hồi nó trong một sớm một chiều, vậy thì đại chiến có thể kéo thêm mười năm tám năm nữa…”
Quân thượng cười ha ha: “Kéo mười năm tám năm làm cái gì?”
“Cái này hả, trong mười năm tám năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trọng Hoa có thể nghĩ cách phá hỏng mưu đồ tái sinh thú Huyết Ma của bọn chúng, cũng có thể nghiên cứu tư liệu về tiên thú mà Thẩm cung chủ để lại, luyện ra tiên thú để đối kháng. Tóm lại lão thần cho rằng, bây giờ Trọng Hoa đang bạc nhược suy yếu, thật sự không thích hợp lấy trứng chọi đá, mong Quân thượng nghĩ lại.”
Quân thượng cười to: “Dụ Thuật quân, cô thấy mười năm tám năm đâu phải vì cho Trọng Hoa thời gian để chuẩn bị, mà là cho cụ già như khanh dưỡng lão đúng không nào? Khanh xem khanh ngần này tuổi rồi, qua mười năm tám năm chắc cũng nên chầu trời, sau khi khanh cưỡi hạc về Tây, làm gì còn quan tâm nó gặp nạn thế nào?”
Dụ Thuật quân bị Quân thượng chọt trúng tim đen, thoáng chốc biến sắc, nhưng vẫn kiên trì nói: “Quân thượng, trời xanh chứng giám, mỗi lời của lão thần đều một lòng son sắt ——”
Quân thượng vẫn đang cười, nhưng trong mắt chẳng hề có ý cười: “Ừ, lôi xuống đi.”
“Quân thượng ——!”
Nụ cười biến mất, người trên vương tọa trông lạnh lẽo tột cùng, tưởng như toàn thân đều đang tỏa khí lạnh.
“Cô nói, lôi lão xuống cho cô.”
“Rõ!”
“Thuốc giải của Khương dược sư không cần chừa một phần cho phủ của Dụ Thuật quân.” Quân thượng hờ hững nói: “Nếu ai còn nói những lời chủ trương rút lui như thế này, vậy thì tranh thủ cởi giáp về quê cho cô nhờ, có điều tất nhiên là, thuốc, cô cũng sẽ không cho các khanh, ai chịu đứng ra vì Trọng Hoa, làm việc cho bách tính, cô mới sẵn lòng giữ mạng của người đó. Những kẻ muốn an phận một góc về nhà trồng trọt như Dụ Thuật quân…”
Mắt hắn sáng quắc, hàm răng khẽ nghiến.
“Vậy thì tự cầu nhiều phúc đi.”
Loại thuốc có thể xua tán ma khí bảo toàn tính mạng nằm trong tay Quân thượng, những kẻ ban đầu định lắm mồm lắm miệng nhất thời đua nhau câm như hến.
Quân thượng lia đôi mắt ưng nhìn quanh đại điện, sau đó bật cười: “Nếu các khanh vẫn luôn trật tự nhất trí nói gì nghe nấy như bây giờ, vậy thì Trọng Hoa thống nhất Cửu Châu, bốn biển thái bình, xem ra đã có hy vọng rồi.”
Mặc Tức nghe vào trong tai, không khỏi cảm thấy chán ghét.
Cho dù Quân thượng nói cái gì, cuối cùng cũng sẽ vây quanh con dân lạc nghiệp, bách tính an cư, dù rằng ngày trước hắn đã biết lòng dạ quân vương rất khó lường, những lời đã nói không thể hoàn toàn là thật được, nhưng vẫn không ngờ Quân thượng có thể dối trá đến mức này. Thật ra suy cho cùng, thái độ của Quân thượng với hắc ma nào phải là “lợi dụng”, mà là “thèm khát” thì đúng hơn. Thuật pháp mà Cố Mang từng chịu bao đau đớn để thu thập gửi về, chỉ e đều là những thứ Quân thượng thèm muốn đã lâu.
Bốn biển thái bình là giả, là lời lẽ sáo rỗng, là quân cờ để Quân thượng thao túng trung thần và anh hùng, thống nhất Cửu Châu mới là lời thật lòng của gã đàn ông này.
Nếu như tạm thời không ai đòi rút lui, Quân thượng bèn lệnh cho Khương Phất Lê đi phát thuốc trừ ma trong hộp gấm cho chủ nhân từng phủ. Trong lúc chờ đợi, Cố Mang ngồi bên cạnh Mặc Tức, đôi mắt xanh lặng lẽ theo sát Khương Phất Lê.
“Sao huynh cứ nhìn hắn mãi thế?”
Cố Mang nói: “Hắn phát cái gì vậy? Hình như mọi người đều muốn có.”
Mặc Tức giải thích: “Là thuốc.”
“Chẳng phải thuốc rất đắng sao?” Cố Mang nhíu mày: “Sao ai cũng chờ được uống nó vậy… chúng ta cũng sẽ có sao?”
Mặc Tức nâng tay xoa đầu y: “Ta sẽ nghĩ cách làm ngọt một chút cho huynh.”
Thấy Cố Mang hớn hở gật đầu, Mặc Tức thở dài trong lòng, dời mắt nhìn Khương Phất Lê đang phát thuốc đằng xa. Hắn định chờ buổi tiệc kết thúc sẽ nói chuyện riêng với Khương dược sư, không biết bệnh tình của Cố Mang có còn cách nào cứu chữa không.
Khương Phất Lê đang nói chuyện với Trường Phong quân, sau trận chiến trong động Hồn Thiên, Tiểu Lan Nhi vẫn hôn mê đến giờ, linh hạch của nó bị Giang Dạ Tuyết ςướק mất, còn bị chế thành con rối, cơ thể nhỏ bé chịu quá nhiều khổ nạn. Trường Phong quân ân hận gần hết, mấy ngày nay nhọc lòng không ngớt vì sức khỏe của con gái, ông ta túm lấy Khương Phất Lê liên tục nói gì đó, vậy mà Khương Phất Lê cứ hờ hững như không, chỉ đáp vài ba câu có lệ, cuối cùng dứt khoát rút tay áo bỏ đi.
Chỉ là lúc đôi bên nói chuyện, một viên thuốc trừ ma mà Khương Phất Lê đưa cho Trường Phong quân vô tình rơi xuống đất, Trường Phong quân hiển nhiên không có được câu trả lời mình muốn, đau lòng quá độ nên cũng chẳng màng sự sống ૮ɦếƭ của mình, căn bản không quan tâm viên thuốc trừ ma này lăn tới đâu.
Khương Phất Lê liếc nhìn Trường Phong quân, không định nhiều lời với ông ta, chỉ nhặt thuốc lên giúp ông ta, ngón tay thon dài đẩy một cái, đặt lại lên bàn tiệc, sau đó xoay người đi đến bàn tiếp theo.
Nhưng Mặc Tức chứng kiến cả quá trình lại lờ mờ cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn còn chưa nghĩ ra là chỗ nào, một loại trực giác rợn tóc gáy đã bò lên trước rồi.
Hắn nhìn Khương Phất Lê chằm chằm, không nhìn ra điểm nào khác thường, nhưng cứ cảm thấy dường như có một thứ rất quan trọng mà cũng rất rõ ràng đã bị sai mất rồi, chỉ là nhất thời nghĩ không ra.
Khương Phất Lê không ổn, có một điểm cực kỳ không ổn, rốt cuộc là điểm nào…
Ngay lúc Mặc Tức nhíu mày trầm tư, chợt nghe một giọng nói lành lạnh nhẹ tênh vang lên ngoài cửa điện Kim Loan ——
“Đặt thuốc trong tay các ngươi xuống. Đừng ai uống hết.”
Mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một nam tử mặc áo bào lộng lẫy màu xanh ngọc bước chậm lên bậc thang, mặt mũi như cáo, thần sắc mệt mỏi, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, nhưng chí ít vẫn có thể đi được, đầu óc cũng tỉnh táo.
Có người kinh ngạc kêu ra tiếng: “Ối trời, Vọng Thư quân?!”
Nam tử chậm rãi đi tới, không phải là Mộ Dung Liên bệnh nặng khó lành tính mạng ngắc ngoải như lời đồn thì còn ai vào đây?