"Mẹ... Bắp không phải con trai của con."
"Thằng bé không phải là cháu nội của mẹ."
"Tùng... Tùng Quân, con mê sảng à? Con đang nói linh tinh cái gì đấy?"
Bà Trương cau mày, thái độ gắt gỏng gặng hỏi. Dù cho không thể hàn gắn lại với Mộc Miên thì cũng không nên vứt bỏ con trai của mình chứ? Cái thằng này càng ngày càng hư đốn.
Đào đứng ở bên cạnh, nghe xong cũng giật bắn người, trợn mắt bất giác lấy tay che miệng để không phát ra tiếng động. Ôi thần linh! Cậu chủ nhỏ không phải con cậu Tùng Quân?
Trương Tùng Quân vò đầu, chuyện này đúng là hoang đường, nói ra không ai tin nhỉ? Đến anh còn cảm thấy như vậy mà. Tùng Quân nặng nề thở dài mệt mỏi, Quân khẽ liếm môi ngẩng mặt nghiêm túc nhắc lại.
"Con nói sự thật ạ, Bắp không phải con trai của con, thằng bé không cùng huyết thống với nhà mình."
"Con... nói thật chứ? Không gạt mẹ?"
Giọng bà Trương run run, sắc mặt dần dần tái đi, nhợt nhạt, sự vui vẻ, hào hứng khi nãy cũng biến mất tăm. Bà chăm chú, kỹ lưỡng quan sát Tùng Quân, bộ dạng không phải đang nói đùa.
"Con không gạt mẹ." Trương Tùng Quân chậm rãi gật gật đầu đáp.
"Sao chuyện này có thể? Chắc chắn nhầm lẫn rồi, mẹ không tin đâu."
Bà xua tay, vẫn không thể chấp nhận. Nghĩ thế nào đầu óc cũng không thông cả. Đứa cháu nội bảo bối của bà, bây giờ nói một câu không phải là bắt bà phải tin ư?
Hoang đường, hết sức hoang đường, hay bệnh viện trao nhầm con? Không! Không, bệnh viện Cố Thành công tác rất lớn, nổi tiếng hàng đầu, các y bác sĩ làm việc vô cùng thận trọng, chuyên nghiệp, chắc sẽ không có chuyện đó.
Khả năng Mộc Miên ngoại tình lại càng không, con bé đẹp người, lại đẹp nết, quanh năm suốt tháng chỉ ở nhà cùng bà, không chơi bời.
"Con biết mẹ khó tin, nhưng là thật thưa mẹ."
"Mọi chuyện bắt nguồn từ năm đó, con cũng mới biết gần đây thôi."
"Năm đó?"
Là năm nào nhỉ? Tại sao bà không biết, không nhớ gì kìa? Trương Tùng Quân khe khẽ gật nhẹ đầu, anh ngước mắt nhìn Đào hạ giọng dặn dò.
"Nói với bác sĩ Thịnh đợi tôi ở ngoài hồ sen, khi nào tôi gọi, cô hẳng vào. Cô pha bình trà mang ra ngoài mời bác sĩ Thịnh giúp tôi."
"Vâng." Đào cúi đầu, nhìn bà chủ một cái, rồi lẹ làng xoay lưng đi vào trong bếp pha trà đem ra ngoài.
Sau khi Đào đi khuất, Trương Tùng Quân quan sát tình hình của mẹ mình. Thấy bà vẫn ổn anh cũng bớt lo. Anh trầm mặc im lặng một lúc, tìm lời lẽ nói cho khéo léo. Xong xuôi liền kể lại cho bà tất cả mọi chuyện.
Càng kể gần về sau, thì sắc mặt của bà Trương càng kém đi, toàn thân bà run bần bật, mồ hôi trán, mồ hôi lưng tuôn ra ướt sũng cả vạt áo, cổ họng bà nghẹn ứ, trước иgự¢ như có tảng đá to đùng đèn xuống khiến bà tức иgự¢, khó thở. Bà đặt tay lên иgự¢, hơi thở khò khè, nặng nề. Trương Tùng Quân hốt hoảng rời vị trí bước nhanh đến vịn thân thể bà, lo lắng bất an.
"Mẹ... mẹ không sao chứ?"
"Mẹ uống chút nước bình tĩnh lại đi ạ." Tùng Quân vội rời tay rót cho bà một chén nước đưa lên.
Bà Trương não nề lắc đầu, không còn tâm trí để uống. Hốc mắt bà đo đỏ rưng rưng, giọng nói tuyệt vọng hỏi lại:
"Vậy... cháu của mẹ là con của Cố Thành?"
Lòng Trương Tùng Quân cũng rất muộn phiền, anh gục mặt chỉ biết gật gật. Bà Trương không thấy nói thêm gì nữa, mặt mũi tái nhợt, chậm rãi đứng lên, vừa mới bước được hai bước, đột nhiên thân thể bà ngã quỵ xuống sàn nhà, nằm bất tỉnh.
Chén nước trên tay Tùng Quân cũng rời xuống, anh sợ hãi chạy đến đỡ bà dậy.
"Mẹ... mẹ ơi... Đào? Gọi bác sĩ Thịnh, nhanh."
Trương Tùng Quân cố lay lay gọi bà nhưng vẫn không có tác dụng gì, ở ngoài cửa, bác sĩ Thịnh cùng Đào nghe tiếng gọi chói tai, vội vã, lật đật đi vào, thấy cảnh tượng Quân đang ôm mẹ.
Bà chủ nằm bất động.
"Phu nhân..."
"Bà... Bà chủ." Đào run cầm cập lao tới.
"Bác sĩ Thịnh, ông nhanh cứu mẹ tôi..."
"Cậu mau bế phu nhân vào trong phòng để tôi tiến hành kiểm tra."
Bác sĩ gấp gáp nói, Trương Tùng Quân nghe lời rất nhanh bế bà vào phòng. Ai nấy cũng vả mồ hôi vì lo lắng.
Trương Tùng Quân đứng ngồi không yên, sốt sắng nhìn bác sĩ Thịnh kiểm tra. Anh sợ, sợ mẹ sẽ bỏ anh. Xưa nay anh luôn khiến cho bà tức giận, năm lần bảy lượt hại bà ngất xỉu, là thằng con chẳng ra gì, bất hiếu. Anh thật sự hối hận, bàn tay anh run run, cầu nguyện mẹ bình an vô sự.
Bác sĩ Thịnh sau khi làm xong kiểm tra, thì lấy từ trong túi đồ ra một túi dịch, nhẹ nhàng cắm đầu kim tiêm vào tay bà, ông treo bình dịch lên cao, để truyền.
Xong xuôi, thu dọn dụng cụ!
"Bác sĩ Thịnh."
"Cậu Quân ra ngoài nói chuyện với tôi một lát, để không gian yên tĩnh cho phu nhân nghỉ ngơi."
Dứt lời, bác sĩ Thịnh cầm túi y lên, chậm rãi rời đi. Tùng Quân đau lòng nhìn mẹ, rồi rảo bước đi theo sau. Ra ngoài phòng khách. Bác sĩ thở dài nói:
"Cậu yên tâm, phu nhân ổn rồi, truyền xong túi dịch, nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh lại. Nguyên nhân là do quá sốc, huyết áp cao dẫn đến việc ngất xỉu."
"Vâng."
"Cậu Quân này, tôi không biết cậu đã nói gì với bà ấy, nhưng mẹ cậu sức khỏe không được tốt, cậu biết điều này chứ?" Bác sĩ Thịnh mặt mày nghiêm nghị nhìn Tùng Quân, chất giọng khàn đặc, không hài lòng hỏi.
Trương Tùng Quân hổ thẹn gật đầu, không nói được câu nào.
"Cậu nên chú ý quan tâm đến mẹ mình nhiều hơn. Bà ấy cũng có tuổi rồi, không chịu nổi quá nhiều cú sốc, đừng để xảy ra chuyện không may, kẻo về sau sẽ ân hận."
Bác sĩ Thịnh ngấm ngầm nhắc nhở. Con trai đã ba mươi mấy tuổi, thế mà không biết nghĩ cho phu nhân gì cả.
"..."
"Đợi mẹ cậu tỉnh, hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi đến kiểm tra thêm lần nữa."
"Cảm ơn ông."
Trương Tùng Quân muốn tiễn bác sĩ Thịnh ra cửa, nhưng ông chối từ, ông chỉ chỉ vào hướng phòng ngủ, bảo Tùng Quân nên trở lại chăm sóc mẹ. Anh gật đầu, xong liền gọi Đào ra tiễn giúp anh.
(...)
Cục dân chính!
Sau khi hoàn thành xong thủ tục, cả hai cũng có tờ giấy chứng nhận đã kết hôn. Hai khuôn mặt ngập tràn nụ cười, hạnh phúc. Cuối cùng ngày Cố Thành cưới được Mộc Miên đã thành hiện thực, anh nắm chặt tay Mộc Miên, rất muốn hét to nói cho cả thế giới biết Mộc Miên chính là vợ của anh.
Mộc Miên vân vê tờ giấy, khóe môi cong cong mỉm cười, đây là lần hai cô đến nơi này, nhưng dường như lần này cảm xúc của cô khác hơn, là hạnh phúc, là một thứ gì đó rất khó diễn tả bằng lời nói.
Cố Thành trông thấy Mộc Miên cứ say sưa, mê mẩn nhìn chằm chằm tờ giấy, anh cười cất giọng chọc ghẹo.
"Sao vậy? Em hối hận rồi ư? Dù cho hối hận thì đã muộn rồi, em phải ở bên anh, anh khó khăn lắm mới bắt được em, sẽ không bao giờ buông tay... bà xã à."
Mộc Miên bật cười thành tiếng, xấu hổ đỏ mặt vì hai chữ bà xã ngọt ngào từ miệng Cố Thành, cô lắc đầu, làm sao cô có thể hối hận chứ? Đời này gặp được anh là niềm hạnh phúc nhất của cô.
Mộc Miên liều lĩnh nhón chân hôn nhẹ lên môi anh một cái, rồi xoay người bỏ chạy ra xe. Cố Thành bất động tủm tỉm khúc khích cười, đưa tay sờ sờ lên môi. Đúng là ngọt thật.
Cố Thành sải chân rảo bước đi theo.
Ngồi trong xe, bàn tay hai người vẫn quấn quýt đan chặt vào nhau. Cô đang loay hoay chỉnh lại váy thì cảm giác ở ngón tay có gì đấy vương vướng. Mộc Miên chầm chậm ngước mặt lên nhìn, thấy Cố Thành đã đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngót áp út, khẽ hôn lên tay Mộc Miên một cái.
"Vừa khít này."
Mộc Miên hơi bất ngờ, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh. Anh đã chuẩn bị từ khi nào vậy? Còn biết cả cở tay của cô luôn ư? Mộc Miên lắp bắp.
"Cài này... anh chuẩn bị khi nào vậy?"
"Anh giữa nó ở bên người cũng đã lâu rồi, bây giờ đã có cơ hội đeo vào tay em, rất vừa vặn, rất đẹp." Cố Thành ôn hòa nói.
Chiếc nhẫn này Cố Thành đặt làm từ năm Mộc Miên khỏi bệnh xuất viện, anh nghĩ sẽ dùng nó để cầu hôn cô, nhưng bản thân lại tới chậm một bước, nên đành cất giấu đến tận giờ. Cũng may bàn tay Mộc Miên không thay đổi là bao, chiếc nhẫn vô cùng vừa.
"Em thích không?" Cố Thành nghịch nghịch ngón tay Mộc Miên, chất giọng trầm thấp hỏi.
"Dạ thích." Mộc Miên cười tươi tắn gật gật đầu.
Cố Thành hài lòng, tiếp tục hôn lên bàn tay mịn màng, trắng trẻo của cô. Gương mặt tuấn tú ẩn hiện chút gian manh, tà mị, đáng yêu nói.
"Nhẫn đã trao, giấy chứng nhận kết hôn cũng đã có, vậy giờ chúng ta làm chuyện quan trọng nhất đi?"
"Làm chuyện quan trọng nhất? Là gì ạ?"
"Động phòng."
Cố Thành thong thả, bình thản nói ra hai chữ làm mặt Mộc Miên bất giác phiếm hồng, Mộc Miên mím chặt đôi môi nhỏ ngại ngùng im lặng không nói gì, quay mặt ra hướng cửa kinh. Đàn ông ai rồi cũng hóa thành sói sao?
Đáng ghét!
Cố Thành nhịn không được cười ra tiếng, dáng vẻ ngượng ngùng của cô sao mà đáng yêu thế này? Anh nhích người, ghé sát mặt lại.
"Đã là vợ chồng, mà bà xã anh còn ngại ư?"
"Tính ra anh đã gởi gắm hạt giống của mình cho em rồi đấy chứ, rất thành công đơm hoa kết trái, chào đời một cục cưng vô cùng đáng yêu."
Hai má, hai tai Mộc Miên nóng ran, cô cắn răng quay sang dùng tay bịt miệng Cố Thành lại, lắc đầu van xin.
"Anh... anh đừng nói nữa mà."
Cố Thành cười đến rung người, gật gật, lúc này Mộc Miên mới dám buông tay.
"Bà xã."
"Dạ."
"Sau này hạt giống của anh sẽ tiếp tục gửi cho em."