Về Bên Anh - Chương 56+57

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Niệm Phong, hai con mắt của cậu chắc cần phải thay rồi đấy."
Thanh âm sắc nhọn, lạnh lẽo như cõi ૮ɦếƭ lọt vào tai Niệm Phong như một lời cảnh cáo. Niệm Phong giật mình, cũng biết ánh mắt vừa rồi của mình quá lộ liễu nên vội thu lại tầm nhìn dò xét. Niệm Phong nhếch môi cười hướng sang phía Cố Thành cất lời, giọng nói khá nhẹ nhàng, du dương bắt tai.
Người đàn ông này, đến cả giọng nói cũng thu hút nữa?
"Cố Thành, cuối cùng cậu cũng đến, nhưng mà vị này là?"
Niệm Phong khoanh tay trước иgự¢, dựa người ra sau chiếc ghế lớn, khóe môi cong cong lộ nụ cười gợi cảm, hất hất cằm về phía dấp dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh đứng khép nép cạnh Cố Thành. Niệm Phong anh không nhìn nhầm đấy chứ? Cố Thành thân mật, dẫn bạn gái đến đây? Cậu ta cuối cùng cũng chịu yêu đương, quen phụ nữ? Một người sắt đá, lạnh lùng, vô cảm đã biết động lòng? Đúng là thú vị.
Nhưng mà nhìn người con gái này có vẻ quen mắt ấy nhỉ? Hình như từng gặp ở đâu, nhất thời lại nhớ không ra.
Mộc Miên mím chặt môi, biết người mà người đàn ông kia nhắc đến là mình. Cố Thành cảm nhận rõ Mộc Miên đang căng thẳng, anh nghiêng đầu nhìn mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng cô dỗ dành rồi ôm vòng eo nhỏ nhắn, thon thả tiến lại hết sức nghiêm nghị giới thiệu.
"Miên Miên, đây là Niệm Phong, Tổng Giám Đốc nhà hàng - khách sạn WILIAM và cũng là bạn học hồi cấp ba của anh."
Bạn học cấp ba? Woa, thân thiết lâu như vậy sao? Đúng là tình bạn đẹp. Mộc Miên chưa bao giờ có được một tình bạn như vậy. À không, ngay cả một, hai năm còn chẳng có. Đôi mắt to tròn, long lanh của Mộc Miên sáng ngời ngợi nhìn Niệm Phong cúi đầu chào.
Niệm Phong vẫn giữ nụ cười nhè nhẹ bên môi thấy trong đôi mắt cô gái ngập tràn sự ngưỡng mộ lòng liền nổi lên thích thú. Cố Thành ho ho mạnh vài cái lôi lý trí Niệm Phong trở lại thực tại.
Mẹ kiếp, ánh mắt đó nhìn Mộc Miên, thật sự muốn moi nó ra vứt đi.
"Còn đây là Mộc Miên, vợ sắp cưới của mình."
Câu cuối Cố Thành cố tình nhất mạnh, rành rọt từng chữ, tuyên bố quyền sở hữu. Mộc Miên nghe vậy khuôn mặt nóng lên, quay đầu nhìn anh không nói thành lời. Sao, anh lại giới thiệu như vậy? Nhưng kỳ thực sâu trong lòng Mộc Miên có cảm giác rất vui, rất khó diễn tả. Anh cười dịu dàng, nét mặt ranh mãnh, không kiêng dè cúi xuống hôn lên trán cô trước mặt ai kia.
Khi Cố Thành quyến luyến rời khỏi vầng trán trơn bóng, mịn màng của cô, gò má Mộc Miên bỗng chốc phiếm hồng, ngượng ngùng không dám nhìn Niệm Phong.
Niệm Phong trợn mắt, vợ sắp cưới? Mộc Miên? Cô gái này không phải? Thảo nào, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh ta thấy quen quen.
Cố Thành sao cậu lại làm thế với Trương Tùng Quân? Sao lại ςướק vợ của bạn? Tên này, tên này, thế là không được. Niệm Phong đang định gắt gao hỏi thì phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất lễ phép. Niệm Phong thở hắt ra một hơi nặng nề, nén cơn giận xuống, hướng mắt nhìn ra cất giọng.
"Vào đi."
Sau khi được sự cho phép, cánh cửa chậm rãi đẩy ra, một vóc dáng nóng bỏng, đầy đặn ẩn hiện sau bộ đồng phục bước vào. Cô gái này đánh giá đầu tiên khá xinh xắn, mang đậm nét Tây, mái tóc màu vàng 乃úi gọn gàng ở sau, làn da trắng, nụ cười rất quyến rũ, dáng đi uyển chuyển. Cô ấy là Bella thư ký của Niệm Phong.
Trông thấy Cố Thành xuất hiện cạnh một cô gái trẻ xinh đẹp lạ lẫm, Bella không quá bất ngờ, hiếu kỳ, tò mò lắm, Bella chỉ chuyên tâm vào công việc của mình, hành động nhã nhặn khom lưng cúi đầu giọng ngọt ngào vang lên.
"Chủ Tịch, Tổng Giám Đốc Niệm, phòng họp theo yêu cầu đã được chuẩn bị xong, mọi người bây giờ cũng đã có mặt đầy đủ."
"Được rồi."
Niệm Phong gật đầu đáp thong thả đứng dậy khỏi ghế bước đi. Cố Thành nhìn Bella đứng ở gần cửa chậm rãi gọi:
"Bella?"
"Dạ Chủ Tịch."
"Dặn đầu bếp chuẩn bị chút điểm tâm nhẹ và một ly sữa nóng mang lên đây."
Bella mỉm cười gật đầu vâng, rồi liếc mắt sang Mộc Miên, nụ cười trên gương mặt Bella vẫn tươi tắn, dáng vẻ điềm đạm, Bella nhìn một chút ngắn ngủi xong quay lưng rời khỏi phòng làm việc đi xuống căn dặn đầu bếp.
Sau khi cách cửa đóng lại, Cố Thành vươn tay xoa xoa mái tóc dài Mộc Miên, ánh mắt thâm thúy, dịu dàng, giọng nói ân cần từ cổ họng vang ra.
"Em ở đây đợi anh 1 tiếng nhé? Họp xong anh đưa em đến một nơi. Nếu em cần gì thì cứ nhấn cái nút ở trên đây, Bella sẽ vào giúp em."
Mộc Miên ngoan ngoãn gật gật đầu, ánh mắt nhìn theo hướng tay Cố Thành chỉ vào bàn làm việc của Niệm Phong. Dặn dò thêm vài điều, xong xuôi Cố Thành cùng Niệm Phong đi sang phòng họp. Ra khỏi cửa Niệm Phong sải bước đi song song Cố Thành, bản thân không nhịn được hiếu kỳ, anh ta liền hắng hắng giọng hỏi, điệu bộ không mấy vui vẻ.
"Cố Thành, vừa nãy cậu giới thiệu cô gái kia tên là Mộc Miên phải không?"
"Ừ."
Cố Thành khẽ nhếch môi, trả lời nhanh gọn, nhìn cái biểu cảm xót ruột này của cậu ta, Cố Thành ngấm ngầm đoán được điều tiếp theo Niệm Phong sắp hỏi là gì? Mặc dù Niệm Phong là bạn bè thân thiết của anh nhưng cũng có chơi với Trương Tùng Quân. Dạo gần đây có lẽ bận rộn kinh doanh, điều hành các nhà hàng - khách sạn trong nước lẫn cả ngoài nước nên không biết chuyện.
Trông thấy cái dáng vẻ hời hợt từ Cố Thành, Niệm Phong nhíu nhíu mày tức hộc máu. Xưa nay anh ta không thích can dự vào chuyện tình cảm yêu đương của Cố Thành, nhưng thú thực khi biết cậu bạn Cố có bạn gái anh ta vui lắm, cơ mà cô gái kia là vợ Trương Tùng Quân. Sao bây giờ lại thành vợ sắp cưới của Cố Thành?
"Này, nếu mình nhớ không nhầm thì Miên Miên là vợ của Trương Tùng Quân mà? Tuy hôm đám cưới mình bận không thể tới dự, cũng chưa gặp mặt lần nào nhưng mình có thấy ảnh in trên thiệp mời. Cố Thành à? Cậu nói đi là cô gái đó?"
"Trí nhớ không tồi, đúng vậy chính là cô ấy."
"Nè, Miên Miên là vợ..."
"Là vợ cũ."
Cố Thành lạnh lùng dừng bước, quay đầu nghiêm túc cắt đứt lời của Niệm Phong. Nghe được chuyện động trời khiến anh ta giật mình, sửng sốt hai mắt trợn tròn, nhưng cũng bớt lo, may quá Cố Thành không biến thành kẻ ςướק vợ bạn. Niệm Phong nuốt nước bọt, hoang mang miệng lắp bắp.
"Oh My God! Vợ... vợ cũ? Trương Tùng Quân li hôn khi nào sao mình không biết nhỉ?"
"Niệm Phong, cậu nên chú trọng đọc tin tức nhiều một chút, hơn nữa cũng nên quan tâm đến bạn bè đi?"
Ách! Một câu dường như nghe có vẻ nhẹ nhàng, kiểu nhắc nhở nhưng cũng giống như cái tát giáng lên mặt Niệm Phong. Chính là gián tiếp mắng mày là kẻ vô tâm? Bỏ mặc bạn bè. Cũng vì ai mà Niệm Phong mới bận tối mặt tối mũi chứ? Chẳng phải từ cậu bạn Cố ra đấy sao? Niệm Phong phải quản lý tất cả mười hai nhà hàng - khách sạn phân bố khắp nơi, họp hành, có khi trong đêm phải bay đi bay về mấy lần. Cậu Cố thì thong dong, chỉ việc đầu tư, rồi ném mọi quyền điều hành vào tay Niệm Phong, khiến anh ta chẳng còn thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu cùng mấy em xinh đẹp, nóng bỏng nữa.
Đến cả các cuộc họp, Niệm Phong phải nài nỉ cậu bạn Cố mới bớt chút thì giờ để có mặt. Aiya, đúng là đau khổ này ai thấu cho anh ta?
Niệm Phong cong môi cười cười, vỗ vỗ lên vai anh, bộ dạng cà lơ phất phơ. Dẫu sao, chuyện giữa ba người ra như thế nào Niệm Phong không rõ nhưng cho dù có gặng hỏi chắc chắn Thành cũng chẳng nói, Niệm Phong biết điều không lắm lời, cơ mà anh ta thừa nhận cô gái Mộc Miên đứng cạnh bạn Cố hợp hơn Trương Tùng Quân.
"Nhưng mà... mình công nhận Miên Miên xinh đẹp thật đấy, phải nói càng ngày càng đẹp, mình nhìn còn..."
"Cậu chủ Niệm, Mộc Miên cô ấy là của tôi, bớt nói nhảm nhí lại."
Cố Thành liếc mắt, cắt ngang lời Niệm Phong, dứt lời anh sải đôi chân thon dài nhanh chóng bước đi trước. Niệm Phong đứng phía sau phá cười giơ hai tay làm động tác đầu hàng. Ui trời, nhìn vẻ sốt sắng của Cố Thành đi kìa? Niệm Phong chép chép miệng, thở dài cũng đi theo vào phòng họp.
(...)
Tại công ty do Trương Tùng Quân điều hành. Dung Lạc đứng ở cửa lớn ra vào đắn đo không biết có nên vào trong? Dung Lạc muốn hỏi lại vài chuyện, nhưng lo sợ bản thân manh động quá sẽ bị Trương Tùng Quân phát hiện. Vả lại Dung Lạc vẫn chưa có can đảm làm xét nghiệm huyết thống cha con giữa Cố Thành và Bắp con Mộc Miên, cơ mà Dung Lạc khẳng định đến 80, 90% là kết quả đêm đó đã xảy ra.
Càng nghĩ lại càng đau đầu, dẫu sao chuyện đêm đó chỉ mỗi Dung Lạc là người rõ nhất. Giờ Dung Lạc biết giải thích làm sao? Thật sự muốn giấu đi nhưng cây kim trong bọc cuối cùng cũng có ngày lòi ra thôi.
Dung Lạc thở dài một hơi, tay nắm chặt túi xách, chậm rãi đi vào, đang đi về phía quầy lễ tân thì vô tình gặp Tử Sâm. Cậu ta lịch sự cúi đầu.
"Dung Lạc tiểu thư, cô đến gặp Trương Tổng ạ?"
"Đúng vậy, anh ấy còn bận không?"
"Trương Tổng vừa họp xong giờ đang ở phòng làm việc xử lý văn kiện, mời Dung Lạc tiểu thư đi lối này ạ."
"À, cảm ơn anh, hình như anh đang có việc gì phải không? Anh cứ đi đi. Tôi tự mình lên được."
Dung Lạc cười nhẹ gật đầu, thấy Tử Sâm bộ dạng dường như gấp gáp chuẩn bị ra ngoài. Tử Sâm đưa tay gãi đầu, dáng vẻ thật thà, thành thật đáp:
"Hôm nay là ngày giỗ mẹ và em gái bác sĩ Cố, nên Trương Tổng dặn tôi đi đặt hoa mang tới nghĩa trang vì lát nữa Trương Tổng bận tiếp hai vị khách hàng không thể đi được."
Trương Tùng Quân hằng năm nếu bận công việc không thể tự mình đến, anh sẽ cử Tử Sâm gởi hoa tới nghĩa trang cho mẹ và em gái Cố Thành. Đó như một thói quen, dù bây giờ giữa hai người họ có chút xích mích.
Tử Sâm nói Dung Lạc mới sực nhớ ra, cô cóc vào đầu mình một cái. Tại sao lại quên béng đi. Từ khi về nước suy nghĩ quá nhiều chuyện làm đầu óc cô cứ rối rắm. Dung Lạc liếm môi nhìn Tử Sâm nhẹ giọng.
"Anh cho tôi theo được không? Tôi cũng muốn đến đó viếng thăm bác và em ấy."
"Hả? Dung Lạc tiểu thư không lên gặp Trương Tổng?"
"À, lát nữa tôi về lên gặp cũng được, không có gì quan trọng lắm đâu."
Tử Sâm gương mặt sáng sủa, tuấn tú hơi ngơ ngác, ngẫm ngẫm một lúc, đồng ý đưa Dung Lạc đi theo. Cả hai rời khỏi công ty.
(...)
Cuộc họp của Cố Thành và Niệm Phong phải kéo dài thêm hai tiếng đồng hồ vì các hạng mục, kinh doanh, doanh thu, từ trong nước lẫn ngoài nước cần báo cáo quá nhiều đi.
Cố Thành tuy là một bác sĩ khoa sản, nhưng có tài kinh doanh thiên bẩm trời cho, dù Cố Thành không thường xuyên có mặt, nhưng hết thảy mọi thứ anh đều nắm thuộc trong lòng bàn tay.
Nói cách khác từ nhỏ Cố Thành đã có đam mê với kinh doanh, nấu ăn. Nhưng chỉ vì bóng ma ám ảnh khi mẹ mất trên bàn sinh. Đã thôi thúc anh học thêm chuyên ngành trở thành bác sĩ. Cố Thành muốn mỗi một sản phụ chuyển vào phòng sanh thì nhất định mẹ tròn con vuông mạnh khỏe ra ngoài.
Niệm Phong cũng có sở thích như Cố Thành, hơn nữa vì không muốn tranh chấp quyền tiếp quản công ty gara ô tô, nên lui bước nhường mọi thứ cho anh trai, bản thân tự ra ngoài lập nghiệp.
Sau khi các Giám Đốc trực thuộc các khi nhánh báo cáo năm nay doanh thu tăng hơn năm ngoái rất nhiều, xong thì buổi họp cũng kết thúc, mọi người ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thành và Niệm Phong cùng ra khỏi phòng họp, Niệm Phong vặn cổ răng rắc vươn vai uể oải, ngáp ngáp một cái, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Cố Thành làm anh ta phì cười.
"Gần chiều rồi, cậu định đưa Mộc Miên về nhà ra mắt thăm bà?"
Cố Thành im lặng xem như là câu trả lời, thấy bạn Cố kiệm lời, Niệm Phong nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói nửa đùa nửa thật.
"Vậy mình cũng được ké bữa cơm miễn phí."
Cố Thành nheo hàng lông mày liếc mắt nhìn Niệm Phong. Cố Thành không nhắc thì cậu ta cũng đến, căn bản mỗi năm vào ngày giỗ mẹ và em gái thì Niệm Phong, Trương Tùng Quân đều tới nhà ngoại anh dùng cơm. Họ thân thiết như người một nhà, Niệm Phong quen Trương Tùng Quân là thông qua Cố Thành ở lần tụ họp đi chơi.
Dung Lạc cũng trong hội những không hiểu sao từ khi gặp Niệm Phong vài lần thì Dung Lạc chạy mất dép, tránh như tránh tà. Có mặt Niệm Phong, Dung Lạc đều viện cớ bận công việc.
Trở về phòng làm việc, Mộc Miên ngồi ở sofa, say sưa đọc quyển sách. Cố Thành nói muốn đưa Mộc Miên về thăm bà, khiến cô bủn rủn tay chân, căng thẳng càng thêm căng thẳng.
Trên đường đến Lục Gia Cố Thành gọi điện thông báo trước một tiếng, lão phu nhân nghe xong cao hứng vui mừng đến mức không muốn cúp máy. Cố Thành phải nói mấy câu ngọt ngọt mới kết thúc được cuộc gọi.
Lục Gia! Niệm Phong đến trước, vì Mộc Miên muốn mua vài thứ cho bà Cố Thành.
Ngồi trong xe Niệm Phong có thể thấy lão phu nhân đứng ở cửa lớn. Tuy lão phu nhân đã có tuổi nhưng rất sang trọng, khỏe khoắn, minh mẫn, phải nói bà là đẹp lão. Nhìn lão phu nhân như vậy Niệm Phong bật cười. Xem ra lão phu nhân vô cùng mong chờ gặp mặt cô cháu dâu này rồi. Anh ta tắt máy, mở cửa chậm rãi bước xuống đi tới giang tay ôm bà.
"Bà ơi, cháu đến rồi đây."
"Tiểu Phong! Tiểu Phong của bà."
"Hôm nay cháu lại tới ăn ké cơm của bà rồi."
"Bậy à? Căn nhà này lúc nào cũng chào đón cháu cả, lát nữa phải ăn nhiều vào đấy, bà dặn đầu bếp nấu rất nhiều."
Niệm Phong gật gật đầu cười cười, nắm tay bà đi vào nhà sang phía phòng khách ngồi xuống, anh ta giả vờ buồn rầu, than thở.
"Cháu chỉ được hưởng ké thôi, hôm nay cháu dâu ra mắt mà, bà của cháu còn đứng hẳn ở cửa đợi."
Lão phu nhân hai mắt sáng lên, cười rất sảng khoái. Phải, bà mong gặp cháu dâu, mặc dù hôm nay là ngày buồn của con gái và cháu gái, nhưng cháu trai nói sẽ dẫn bạn gái về làm bà vui, tâm tình bà rất phấn chấn.
"Tiểu Phong đã gặp cô bé đó rồi ư? Vậy cháu dâu của bà thế nào?"
Lão phu nhân nóng ruột hỏi thăm, Niệm Phong nhàn nhã cầm một chùm nho bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm ngon lành. Giơ hai ngón tay lên, vừa ăn vừa tâm đắc nói.
"Chỉ hai chữ! Tuyệt vời."
"Rất xứng với một câu nói: Trâu Già Thích Gặm Cỏ Non."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc