Quá Khứ Của Cố Thành
"Nghĩa trang, nơi mẹ và em gái anh yên nghỉ."
Mộc Miên bần thần, nơi khóe miệng hơi hé mở, cô đưa mắt nhìn anh. Mặc dù lúc trên đường đi, Mộc Miên cũng có suy nghĩ đến trường hợp này nhưng khi nghe, trông thấy tận mắt, thú thực Mộc Miên có chút bàng hoàng. Cố Thành thấy người cô đờ đẫn, không nói được câu nào liền cười nhẹ xoa xoa đầu cô khẽ nói.
"Vào thôi."
Anh mở cửa xuống xe, chu đáo vòng qua mở cửa cho Mộc Miên, rồi lấy bánh và hoa xong. Anh nắm chặt tay cô dẫn vào. Nghĩa trang này rất lớn, sạch sẽ, khang trang. Vào thêm chút nữa một ngôi mộ nằm cách biệt với phía ngoài, Cố Thành bỗng nhiên dừng lại. Cô thấy tâm trạng anh có vẻ nặng nề, anh chậm rãi đặt bó hoa và bánh xuống.
Mộc Miên tỉ mỉ quan sát, trên bia mộ khắc hai tên Lục Uyển, Lục Nghi kèm theo bức ảnh một người phụ nữ rất trẻ trung, rất đẹp, nụ cười của người phụ nữ vô cùng duyên dáng thu hút, và một bức ảnh đứa bé sơ sinh. Mộc Miên cắn môi dưới, yên lặng, anh chầm chậm cất giọng.
"Đây là mẹ và em gái anh."
Mộc Miên ý thức được liền vội vàng cúi đầu chào.
"Hôm nay là sinh nhật của con bé, nhưng cũng là ngày giỗ của hai người, nếu con bé còn sống năm nay tròn 17 tuổi."
"Vì... vì sao họ lại..."
Nói đến đây không hiểu sao, cổ họng cô đột nhiên nghẹn lại, khó mà mở lời nói tiếp. Mộc Miên liếc thấy cơ thể anh bỗng cứng đơ, hai hàng lông mày rậm dày khẽ nhíu lại, khóe môi mỏng mím chặt, anh trầm mặc im lặng. Cô hiểu tâm tình Cố Thành vì bản thân cô cũng có nỗi đau như vậy, cái cảm giác đứng trước mộ hoài niệm những thứ chỉ còn là quá khứ thật sự rất đau, một lúc lâu sau anh mới đáp lại câu hỏi của cô.
"Mẹ mất sau khi sinh xong em anh, tình trạng của con bé rất yếu sau hai tiếng cũng theo mẹ rời khỏi cuộc sống này."
"Dạ?"
Mộc Miên hốt hoảng, mở to đôi mắt, đưa tay bịt miệng.
Cố Thành híp mắt rơi vào trầm tư, nhớ lại lúc anh mười tám tuổi, một chàng trai cao lớn tuấn tú, điển trai, trưởng thành hơn so với người khác. Gia đình anh rất hạnh phúc. Khi đó mẹ anh đang mang thai ở tháng thứ bảy, lần mang thai này sức khỏe mẹ lại yếu, hầu hết mọi hoạt động đều có người trông chừng. Anh cũng hay ở cạnh mẹ, hào hứng, mong đợi em gái bé nhỏ chào đời.
Tưởng chừng mọi thứ êm xuôi, nhưng biến cố xảy đến. Lần đầu tiên bố mẹ cãi vã, Cố Thành không rõ nguyên nhân vì sao. Một lần anh hỏi nhưng mẹ lảng tránh, lắc đầu bảo:
Không có gì, chỉ là chuyện vặt vãnh, do ông không chịu dành thời gian cho gia đình, khiến cho bà ấm ức mới tranh cãi.
Lúc đó Cố Thành nghe xong liền hồ nghi, anh biết bà không phải loại người hẹp hòi, hay cằn nhằn, vì xưa nay bố làm Chính Trị rất bận rộn, không mấy dành thời gian cho gia đình nhưng bà không oán trách một lời, ngược lại còn luôn ủng hộ. Bà là người phụ nữ của gia đình, dịu dàng, đảm đương, được nhiều phu nhân khác khen ngợi. Chính vì vậy Cố Thành không nghĩ chỉ vì bố bận mà làm bà tức giận, thay đổi tính tình như thế.
Mỗi ngày số lần hai người cãi nhau càng nhiều, anh về đến nhà là nghe ở thư phòng bố giận dữ quát lớn, rồi đùng đùng bỏ ra ngoài cả đêm không chịu về. Nhiều lần chứng kiến, anh chịu không được liền hỏi, bà ôn nhu bảo không sao, là chuyện vợ chồng nhỏ nhặt, lời ra tiếng vào. Anh không tin, anh đã mười tám đủ nhận thức mọi thứ. Anh biết bố mẹ có chuyện, chuyện rất lớn, thời gian đó bà chịu nhiều uỷ khuất, hơn nữa còn đang mang thai, sức khỏe yếu ớt, Cố Thành lo lắng vô cùng.
Hôm ấy Cố Thành về nhà sớm, vô tình trông thấy quản gia đem một phong bì thư vào phòng ngủ của bà, lúc quản gia rời khỏi tầm 5 phút thì đột ngột trong phòng ngủ phát ra âm thanh đổ vỡ, Cố Thành hoảng hốt đẩy cửa chạy vào, thấy một bình hoa bị vỡ nát, còn mẹ thì ngồi thẫn thờ dưới sàn nhà hóc mắt đỏ hoe, trên tay nắm chặt phong bì kia. Anh vội vàng đi đến dìu bà đứng dậy ngồi xuống sofa, anh muốn xem thử thứ ở tay mẹ là gì nhưng mẹ lắc đầu, thần bí bỏ vào ngăn tủ khóa lại.
Hai ngày lại có một phong bì gửi đến, bà xem xong thần sắc nhợt nhạt, mang thai tháng thứ bảy tình trạng của mẹ càng xấu đi, gương mặt lúc nào cũng trắng bệch, lơ đễnh, hay khóc. Bác sĩ đến khám lắc đầu, dặn dò anh phải chú ý, nếu bà cứ như thế rất nguy hiểm cho đứa bé trong bụng, thời gian anh thường xuyên ở bên mẹ. Bố không còn về nhà càng khiến Cố Thành thêm nghi ngờ. Cố Thành sai người điều tra, biết làm vậy không đúng nhưng anh không chịu nổi khi thấy mẹ ấm ức, buồn phiền, anh chắc chắn nguyên do là bố.
Vài ngày tiếp theo, anh đang ở trường thì nhận được tư liệu của thám tử gửi tới, Cố Thành đọc xong bàng hoàng, anh vội vàng chạy về nhà, nhưng đã muộn. Cái ngày tồi tệ đó cả đời vĩnh viễn Cố Thành không thể xóa.
Mẹ nằm bất động dưới cầu thang, máu chảy đầm đìa ướt sũng chiếc váy trắng, đám người làm hoảng loạn gọi xe cứu thương, mặt người nào người nấy trắng bệch. Cố Thành vội bước đến, mẹ đau đớn ՐêՈ Րỉ dần rơi vào hôn mê, cả thân thể lạnh cóng, anh bế mẹ lên đưa nhanh tới bệnh viện.
Sản phụ Lục Uyển được đưa thẳng vào phòng cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, mất máu nhiều, bị động thai.
Khắp người Cố Thành dính đầy máu của mẹ. Anh thẫn thờ ngồi trên ghế chờ đợi. Phía bố, quản gia gọi thế nào cũng không liên lạc được.
Mẹ sinh non, rồi mất ngay trên bàn sinh khi đứa bé vừa chào đời. Em gái sau hai giờ đồng hồ cũng âm thầm ra đi theo mẹ, các y bác sĩ cố gắng hết sức vẫn không thể cứu sống sinh linh bé nhỏ đó.
Nghe tới đó Mộc Miên như ૮ɦếƭ lặng, cô nhìn thấy bờ vai rộng lớn của Cố Thành khẽ run run, bàn tay anh nắm chặt. Mộc Miên không chần chờ nắm lấy tay anh, cô biết anh kể ra chuyện này không dễ dàng? Mộc Miên nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm dè dặt.
"Vậy... vậy còn bố anh thì sao?"
Nhắc tới ông ấy ánh mắt Cố Thành lóe lên tia giận dữ, căm phẫn, toàn thân toát ra khí lạnh, khiến người khác khi*p sợ, anh dường như nghiến răng nói.
"Chiều muộn ông ấy mới đến, lí do bận công việc không thấy cuộc gọi của quản gia, Anh không rời khỏi xác của mẹ và em gái. Hôm đó anh cũng không cho ông ta vào nhìn hai người lần cuối, bởi vì ông ta không xứng."
"Chính ông ta gây ra cái ૮ɦếƭ của mẹ anh, tại ông ta cùng con đàn bà kia, mới khiến mẹ anh ngã cầu thang, sinh non."
"Con... con đàn bà kia?"
Mộc Miên ngước mắt nhìn bia mộ rồi quay qua nhìn Cố Thành. Mộc Miên không hiểu con đàn bà kia mà Cố Thành nói là ai?
"Em biết thám tử gửi cho anh gì không? Đó là bằng chứng ông ta ngoại tình cùng một người đàn bà, người đó là bạn thân của mẹ."
Cố Thành nhếch mép cười lạnh, thấp thoáng vẻ tàn nhẫn. Anh thở hắt một hơi nặng nề, tiếp tục nói.
"Chuyện đó mẹ anh cũng biết, mẹ rất yêu ông ấy, không muốn ly hôn, không muốn mất gia đình nên đã cầu xin, nhưng ông ta không chịu. Vì người đàn bà kia đã có thai, lại mang đứa con ra giữ chân."
"Hôm trong tang lễ của mẹ, anh vô tình trông thấy người đàn bà đó, họ lén gặp mặt, bà ta khóc than ôm ông ấy, bà ta nói mình không cố ý gây ra cái ૮ɦếƭ cho mẹ anh. Những phong bì mẹ hay nhận là bà ta gửi ở trong là hàng loạt ảnh giữa bọn họ ℓàм тìин, âи áι và ảnh đứa nhỏ bà ta đang mang."
"Ngày mẹ anh ngã cầu thang là ngày bà ta gọi đến nói muốn có danh phận, muốn làm vợ thứ của Cố Gia Dương. Mẹ anh kiên quyết không đồng ý, mẹ chỉ chấp nhận đứa nhỏ trong bụng bà ta, bà ta không biết điều, ngược lại còn đe dọa khiến mẹ anh bị đả kích, sức khỏe vốn yếu nên trượt chân ngã..."
"Mẹ là thiên kim duy nhất của Lục Gia, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa cao sang, tính tình rất thân thiện, không ngạo mạn, không kiêu căng lại rất yếu đuối, mới dễ dàng để người khác lợi dụng, người đàn kia xuất thân vô cùng bình thường bạn tốt thời đại học của mẹ, bà ta mưu mô, dáng dấp lả lướt, quyến rũ, giỏi nhất là ăn nói, chắc vì thế khiến ông ta động lòng si mê."
Mộc Miên không ngờ anh lại gặp trường hợp này, một gia đình đang hạnh phúc, yên ấm lại bị kẻ thứ ba hủy hoại. Cố Thành quay sang, ôn hòa khẽ nâng khóe môi mỉm cười nhẹ, anh đưa tay vuốt ve đầu Mộc Miên, nhìn dáng vẻ cô có chút sợ, chắc tại vừa rồi thấy biểu tình từ anh.
"Sau đó thì sao? Bây giờ anh và bố thế nào?"
"Anh đoạn tuyệt, không gặp ông ấy đã 17 năm rồi, thứ mà anh còn giữa lại là họ Cố. Bởi vì đó là điều mẹ muốn khi bà còn sống."
Mẹ là người đàn bà si tình, bà không muốn để bất kỳ ai có thể phá vỡ gia đình hạnh phúc bà cất công xây dựng. Bà có thể chấp nhận đứa con ngoài giá thú nhưng tuyệt đối không chấp nhận san sẻ chồng mình cho người khác.
Lúc sinh thời, bố và mẹ rất hạnh phúc, bà vừa yêu ông vừa ngưỡng mộ ông, bà muốn anh về sau sẽ giống ông cao ráo, giỏi sang, nên những gì trước đó ông từng làm, từng học bà đều mong muốn anh noi theo. Được làm vợ, sinh con làm phụ nữ của gia đình là mong ước của bà, đứa con thứ hai còn được đặt sẵn tên Cố Nghi, nhưng vì xảy ra chuyện đó con bé bị chuyển sang họ Lục - Lục Nghi.
Hả?
"Thật ra không chỉ có anh, Lục Gia phía bên ngoại cũng cắt đứt. Bà ngoại anh mất đi con gái duy nhất và đứa cháu gái, đau buồn không nguôi, bà ngoại không tin đang yên đang lành, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã cho điều tra, vả lại quản gia trong nhà là người săn sóc mẹ từ nhỏ, khi mẹ kết hôn cũng xin theo hầu, quản gia biết được vài chuyện rồi nói cho ngoại. Biết sự thật Lục Gia tức giận tuyên bố chấm dứt giao tình với Cố Gia, thế lực phía mẹ rất lớn, 17 năm Lục Gia vẫn không để cho Cố Gia sống yên ngày nào, mặc dù bố anh ở trong Chính Trị có thân phận lớn, Cố Gia bề ngoài ổn định, yên ắng, thật sự chỉ có người trong cuộc mới biết."
Mộc Miên rùng mình một cái, hai thế lực quyền lực tranh đấu gay gắt suốt 17 năm? Cô cứ nghĩ mấy cái đó chỉ có trên phim thôi. Ai mà ngờ?
"Anh... không ngăn sao? Chỉ... là em thấy hận thù như vậy rất mệt mỏi."
"Không, năm đó anh tranh cãi với ông ấy xong đã rời khỏi Cố Gia, đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ anh chỉ có quan hệ với Lục Gia, người thân duy nhất là bà ngoại."
"Giờ thì có em và Bắp nữa."
Cố Thành nở nụ cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc cô, nhưng Mộc Miên cứ có cảm giác rợn người, dù bàn tay đang được anh nắm chặt, cơ mà Mộc Miên không thấy ấm lên chút nào? Phải chăng vì nơi đây là nghĩa trang?
Cố Thành hận bố mình, hận thấu xương, vì ông ta không làm tròn trách nhiệm người chồng, người bố, người đàn ông gia đình, lại đi lén lút ngoại tình với bạn thân của vợ. Khiến vợ và con gái ra đi uất ức. Năm đó tranh cãi, ông ta một mực bảo vệ nhân tình, ngụy biện việc đó chỉ là ngoài ý muốn, bà ta thì tỏ vẻ đáng thương, vô tội, yếu đuối, Cố Thành thề không để họ sống yên.
"17 năm anh không gặp bố dù chỉ một lần ư?"
Mộc Miên cắn môi, chớp mắt nhẹ giọng hỏi nhưng câu Mộc Miên muốn hỏi nhất chính là: 17 năm qua anh có tham gia vào cuộc trả thù đó không? Chắc chắn là có rồi, bởi vì cô nhận ra nỗi thống hận rất mạnh từ anh.
Cố Thành im lặng một lúc, liền thẳng thắn trả lời:
"Lần cuối anh gặp ông ấy là vào 3 tháng sau khi mẹ và em gái mất, lúc đó nhìn ông rất tiều tụy, có lẽ là do áp lực từ Lục Gia gây ra. Nhưng anh biết dù thế nào cũng không đánh đổ được Cố Gia. Ông ấy hỏi, phải thế nào mới khiến anh không hận ông ấy, vì ông ấy hoàn toàn không muốn cớ sự mẹ anh ra như vậy, ông ấy biết bản thân phản bội, ngoại hình là sai, mong anh tha thứ..."
"Vậy... Anh nói lại thế nào?"
"Anh nói, để con đàn bà kia mang thai vào tháng thứ bảy, rồi trượt chân ngã từ cầu thang xuống, máu chảy đầm đìa, đưa vào bệnh viện, bà ta phải ૮ɦếƭ ngay trên bàn sinh, còn đứa nghiệt chủng đó thì ૮ɦếƭ sau hai tiếng như vậy anh sẽ xem xét việc tha thứ."