Phó Thận Hành cúi xuống, lôi từ trong túi áo ra bao thuốc và chiếc bật lửa, thuần thục rút một điếu, đưa lên miệng châm. Hắn rít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Hà Nghiên, rướn môi cười: “A Nghiên, tôi xin lỗi.”
Hai bàn tay Hà Nghiên nắm chặt thành quyền, nhưng điều này vẫn không ngăn cơ thể cô ngừng run rẩy. Cô kéo căng cơ hàm, gần như không thể mở miệng, sau mấy lần cố gắng, mới có thế cất lời: “Vậy anh muốn gì? Ép tôi phá thai hay đánh đập tôi tới mức sảy thai?”
Giữa làn khói mịt mù, sắc mặt của Phó Thận Hành thêm u ám. Hắn hờ hững mỉm cười, hỏi lại: “Nếu không thì sao? Bảo em sinh hạ đứa trẻ, nhắc nhở tôi rằng đó là kết tinh tình yêu giữa em và Lương Viễn Trạch, trên đầu luôn đội chiếc nón xanh ư? A Nghiên, em không hiểu tôi rồi. Bất kỳ thứ tôi muốn, chỉ có thể là của riêng mình tôi, hoàn toàn thuộc về tôi, ngay cả em, ngay cả đứa trẻ em mà sinh ra.”
Hà Nghiên như nằm giữa lớp băng, hàm răng không ngừng va vào nhau lập cập. Một lúc sau, cô chật vật lên tiếng: “Tôi sẽ mang đứa bé đi, coi như chưa từng có nó. Được không?”
“Mang cho ai, Lương Viễn Trạch sao?” Hắn cười giễu: “Bắt tôi chứng kiến bụng em ngày một lớn vì mang thai con của một gã đàn ông khác? A Nghiên, em đánh giá tôi cao quá đấy. Tôi sợ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ không kìm được mà dùng dao mổ bụng em, lôi đứa bé ra rồi Gi*t ૮ɦếƭ nó.”
Hắn nở nụ cười tàn nhẫn trên môi. Hà Nghiên mở to mắt, con ngươi ẩn chứa nỗi hoảng sợ vô tận, run rẩy nói không thành câu: “Đồ điên, Thẩm Tri Tiết. Anh đúng là đồ điên.”
Phó Thận Hành im lặng, hút hết điếu thuốc, nhấn tàn thuốc lên mặt bàn, sau đó, lấy tiếp một điếu khác ra châm, thong dong ra lệnh: “A Nghiên, làm đi.”
“Không, không bao giờ!” Hà Nghiên tức giận đứng bật dậy, hai tay chống cạnh bàn, làm như thể đó là cách duy nhất giúp mình đứng vững. Cô nhìn hắn chằm chằm, nhả từng chữ một: “Thẩm Tri Tiết, tôi sẽ chờ, chờ anh lấy dao mổ bụng tôi, lôi đứa bé ra.”
Phó Thận Hành ngước nhìn Hà Nghiên, khóe môi nở nụ cười: “Đừng nói nhảm, em biết tôi không thể xuống tay với em.”
Hắn ngậm điếu thuốc trên môi, rút di động trong túi áo, bật một đoạn clip đưa cho cô xem. Đó là một căn phòng trống, trông giống phòng bệnh, một chàng trai trẻ ngồi trên giường, đang cúi đầu đọc báo. Vì ống kính chiếu từ trên cao xuống, người đàn ông lại cúi thấp đầu nên nhìn không rõ mặt mũi. Nhưng qua hình dáng, Hà Nghiên liền nhận ngay ra đó là Lương Viễn Trạch.
Quả nhiên, chợt nghe có người gọi anh là ‘Miguel’ bằng tiếng Tây Ban Nha. Anh ngẩng lên nhìn, để lộ khuôn mặt khác hoàn toàn với Lương Viễn Trạch dưới ống kính. Một nữ y tá trẻ bước vào, dịu dàng hỏi anh: “Hôm nay cảm thấy thế nào? Còn đau đầu không?”
Người đàn ông cong môi mỉm cười, đáp: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Đoạn clip chiếu đến đây thì dừng, ngưng ở hình ảnh người đàn ông với nụ cười dễ mến. Hà Nghiên đứng sững như hòn đá, nước mắt tuôn trào. Cô nhìn Phó Thận Hành, cổ họng tắc nghẹn nói không lên lời: “Anh dùng anh ấy uy Hi*p tôi phải không?”
Điếu thuốc trên tay Phó Thận Hành đã cháy đến phần cuối nhưng hắn dường như không hay biết, chỉ nhìn cô, đôi mắt sâu đen không thấy đáy. Thật lâu sau, hắn nhẹ giọng nói: “Hắn và đứa bé này, chỉ có thể giữ lại một. Hoặc là em Gi*t đứa bé, chúng ta coi chuyện này như chưa từng xảy ra. Hoặc là, tôi Gi*t Lương Viễn Trạch, đứa bé là của tôi.”
Hà Nghiên run rẩy, lửa giận trong con ngươi dần dần dập tắt, thay vào đấy là sự tê dại gần như ૮ɦếƭ lặng, nước mắt không ngừng tuôn. Cô nhìn hắn, bỗng giật giật khóe môi, bình tĩnh nói: “Thẩm Tri Tiết, làm nhiều việc ác, sẽ gặp báo ứng.”
Hắn không sợ báo ứng, cho dù thật sự có báo ứng. Phó Thận Hành cười cười, ném tàn thuốc đứng dậy: “A Nghiên, em suy nghĩ đi, ngày mai trả lời tôi.” Nói xong, Phó Thận hành rảo bước ra ngoài, được nửa chừng, hắn quay lại nhìn cô, khẽ mỉm cười, bảo: “Đừng làm chuyện điên rồ, nếu để xảy ra sai sót, tôi sẽ không bỏ qua cho Lương Viễn Trạch đâu.”
“Khỏi cần suy nghĩ thêm.” Hà Nghiên trả lời: “Tôi chọn Lương Viễn Trạch.”
Ý cười trên môi hắn thoáng cứng đờ, lập tức biến thành nụ cười tươi đầy nhạo báng. Hắn gật đầu: “Được, em chuẩn bị đi, ngày mai tôi tới đón.”
Sáng ngày hôm sau, hắn lái xe đến đón cô, đưa cô tới một phòng khám tư nhân kín đáo. Trên đường đi, cô chỉ im lặng, lặng lẽ xuống xe, lặng lẽ theo y tá tiếp nhận kiểm tra, sau đó lại lặng lẽ vào phòng phẫu thuật.
Sắc mặt Phó Thận Hành ngày càng âm trầm, hắn đi tới đi lui trong hành lang, không ngừng hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Một số y tá khó chịu, lại gần nhắc nhở, nhưng họ vừa kêu một tiếng ‘tiên sinh’ đã bị ánh mắt Gi*t người của hắn hù dọa, không dám nói thêm nửa chữ. Không biết qua bao lâu, bác sĩ mới từ trong phòng phẫu thuật đi ra, mặt không cảm xúc, nói: “Cuộc giải phẫu đã hoàn tất, bệnh nhân cần nghỉ ngơi một lúc, theo dõi nếu không vấn đề gì có thể về nhà.”
Bác sĩ nói xong rời đi, khôi phục sự tĩnh lặng trong hành lang. Phó Thận Hành đứng im hồi lâu, ném điếu thuốc trong tay, đẩy cửa bước vào. Hà Nghiên đã xuống bàn mổ, nằm im trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn bất động.
Hắn lại gần, đứng bên giường cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô. Hắn chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào má cô. Lạnh buốt, không sức sống khiến ngón tay Phó Thận Hành khẽ run. Cô từ từ mở mắt nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng.
Ánh mắt làm trái tim Phó Thận Hành buốt lạnh. Hắn kinh ngạc nhìn cô, cúi người bế cô rời giường, nói: “A Nghiên, chúng ta về thôi.”
Hà Nghiên không lên tiếng, cũng không kháng cự, lặng lẽ ôm hắn, từ từ nhắm mắt.
Phó Thận Hành không đưa cô về biệt thự mà đưa thẳng về căn hộ thường ngày của hắn. Hắn bế cô lên lầu hai, đặt cô vào giường. Cô vẫn im hơi lặng tiếng, sự im lặng ép hắn muốn nổi điên. Hắn thà thấy cô khóc lóc, làm loạn, liều mạng với mình, còn hơn nằm đó bất động như xác ૮ɦếƭ.
Hắn kéo cô khỏi giường, nắm chặt hai vai cô, nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nói: “A Nghiên, quên chuyện này đi. Em muốn sinh con, tôi sẽ cho. Sau này chúng ta sẽ sinh thật nhiều, muốn bao nhiêu cũng được.”
Cô điềm nhiên nhìn thẳng vào hắn, thật lâu sau mới nhẹ nhàng mỉm cười: “Được, tôi sẽ sinh con cho anh. Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho anh bấy nhiêu.”
Phó Thận Hành nhận ra giọng điệu mỉa mai của cô liền tức giận thở hổn hển, đẩy cô ngã xuống giường, đóng sập cửa bỏ đi. A Giang đang dưới lầu, thấy hắn nổi giận đi xuống, vội đứng bật dậy, chạy theo hỏi: “Phó tiên sinh, anh định ra ngoài ạ?”
“Cút! Đừng đi theo tôi.” Phó Thận Hành lạng giọng mắng, tiện tay cầm chìa khóa xe, mở cửa ra ngoài. Nhưng hắn thật sự không có nơi để đi. Sau khi phóng mấy vòng như điên trong thành phố, hắn bỗng nhận được điện thoại của Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ làm như không hay biết, cười ha hả gọi hắn đi uống rượu: “Anh à, chị Hoa bảo hai ngày trước có về mấy em ngon nghẻ hàng thật giá thật, tuyệt đối sạch sẽ, chúng ta đến xả láng đi.”
Phó Thận Hành cảm thấy bây giờ đi đâu cũng được, miễn là không phải về gặp mặt Hà Nghiên. Hắn chuyển hướng, lái xe tới Túy Kim Triêu. Sắc trời tối đen, Tiểu Ngũ đứng bên ngoài chờ hắn, thấy hắn xuống xe, vội vã tới đón. Anh ta cười hỉ hả, nói: “Đi thôi, em vừa gọi cho chị Hoa, mấy con bé ấy đều ở đây rồi. Anh, anh chọn em ngon nhất trước đi.”
Phó Thận Hành im lặng, lạnh lùng nhìn anh ta. Tiểu Ngũ làm như không thấy, cũng không kiêng nể, cười hì hì kéo hắn, dẫn vào trong phòng bao. Trong phòng không có đám bằng hữu mà chỉ có rượu ngon và gái đẹp chờ sẵn. Đối với mấy cô em tươi ngon mọng nước này, Phó Thận Hành không cảm thấy hứng thú. Hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu to, không đợi mấy cô gái bên cạnh sáp lại, chỉ tay ra cửa, quát: “Biến hết đi.”
Tiểu Ngũ cười cười, phất tay, ý bảo mấy cô gái ra ngoài. Thoáng chốc, trong phòng bao không còn người lạ. Tiểu Ngũ mở chai rượu tiếp thêm cho Phó Thận Hành. Anh ta cẩn trọng quan sát hắn, hỏi dò: “Anh, lại cãi nhau với chị Hà à?”
Việc Phó Thận Hành ép Hà Nghiên bỏ con, ngoài A Giang biết rất rõ, kẻ khác không nắm được tình hình. Phó Thận Hành cũng không có ý định cho ai biết. Nghe vậy, hắn thản nhiên liếc nhìn Tiểu Ngũ, không trả lời. Tiểu Ngũ nhếch miệng cười, khuyên nhủ: “Anh, không phải em nói anh đâu. Chị Hà là người nóng tính, anh dỗ ngon dỗ ngọt chị ấy là được, việc gì phải cãi nhau với chị ấy, coi chừng lại sứt mẻ tình cảm.”
Tình cảm? Giữa hắn và Hà Nghiên từng có tình cảm sao? Phó Thận Hành giật giật khóe môi, hờ hững đáp: “Chú im đi, tập trung mà uống, không thì biến.”
Tiểu Ngũ mỉm cười, thật sự câm miệng. Người đang có tâm trạng uống rượu dễ say, huống hồ Phó Thận Hành cả ngày không có hạt cơm vào bụng. Mới uống nửa chai, hắn đã cảm thấy lâng lâng. Nhưng do trình uống rượu quá tốt nên hắn chỉ dựa lưng vào thành ghế, trầm mặt day huyệt thái dương.
Tiểu Ngũ thấy vậy cũng ngừng uống, rút điếu thuốc khỏi hộp. Vừa châm xong anh ta chợt nhớ Phó Thận Hành ghét người hút thuốc bèn vội vàng tắt lửa. Không ngờ, Phó Thận Hành bỗng ngoắc ngoắc đầu ngón tay. Tiểu Ngũ ngạc nhiên, nhất thời không biết Phó Thận Hành muốn gì, chỉ biết ngây người nhìn hắn.
“Thuốc.” Phó Thận Hành mất kiên nhẫn, sẵng giọng.
Tiểu Ngũ thoáng sửng sốt, vội rút một điếu đặt vào tay hắn. Thấy Phó Thận Hành đưa điếu thuốc lên miệng, anh ta nhanh chóng lại gần châm lửa cho hắn. Anh ta ngập ngừng, cười hỏi: “Anh hút thuốc bao giờ thế.”
Phó Thận Hành không trả lời, thuần thục ngửa đầu nhả mấy vòng khói. Sau đó, hắn đột nhiên hỏi Tiểu Ngũ: “Theo chú thì phụ nữ hận gì mình nhất?”
Tiểu Ngũ cười ranh mãnh, đáp: “Không thỏa mãn họ khi ở trên giường?” Nhìn sắc mặt Phó Thận Hành không tốt, anh ta thu lại ý cười, đăm chiêu suy nghĩ: “Em nghĩ phụ nữ ấy mà, dù yêu hay là hận đều không có sự kiên nhẫn. Họ yêu mình là thế, trở mặt thành hết yêu. Họ giận mình, mình dụ dỗ mấy câu, họ cũng hết giận liền.”
Câu này nghe có vẻ hợp lý, Phó Thận Hành im lặng rít thuốc, không nói một lời.
Tiểu Ngũ tiếp tục khuyên nhủ: “Anh, về sớm chút đi, cãi nhau với chị Hà muốn ra ngoài thật thì cũng đừng đi qua đêm, nếu không sau này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội đâu.”
“Chú đi mà nhảy xuống sông Hoàng Hà.” Phó Thận Hành mắng xong ngồi dậy.
Tiểu Ngũ nhìn hắn, cười hì hì, dìu hắn ra ngoài. Hai người uống không ít rượu, đi đứng loạng choạng. Quản lý Túy Kim Triêu thấy vậy, vội kêu người đưa cả hai ra xe. Tiểu Ngũ không lên xe mình, mà đỡ Phó Thận Hành tiễn hắn về trước.
Giao thông khá thông thoáng, xe lái thẳng vào tầng ngầm căn hộ của Phó Thận Hành. Tiểu Ngũ xuống xe trước, quay sang đỡ Phó Thận Hành. Ngay khi Phó Thận Hành bước xuống, Tiểu Ngũ định đóng cửa xe, ánh mắt vô tình trông thấy một cái bóng qua cửa kính, mặt đột nhiên biến sắc, không do dự đẩy Phó Thận Hành sang bên. Ngay lập tức, tiếng súng rền rĩ vang lên, va vào bánh xe tạo thành những âm thanh chói tai. Cách đấy không xa, một chiếc xe màu đen đột ngột lao tới, vươn khẩu súng ngắn bên cửa sổ ghế phụ, chĩa họng súng đen ngòm về phía Phó Thận Hành nhả mấy loạt đạn, sau đó biến mất khỏi tầng ngầm.
Từ nãy đến giờ, Tiểu Ngũ vẫn luôn ấn Phó Thận Hành tựa vào thân xe để bảo vệ, tới khi chiếc xe màu đen kia phóng đi mới buông ra rồi cuống quýt hỏi: "Anh Hành, anh không sao chứ?"
Cánh tay Phó Thận Hành bị viên đạn sượt qua làm tỉnh cả rượu. Hắn bình thản đáp: "Không sao."
Tiểu Ngũ suýt xoa kêu "á" một tiếng. Phó Thận Hành quay lại nhìn, thấy máu đang tuôn trào trên bả vai anh ta, sắc mặt rúm ró. Hắn vội đỡ Tiểu Ngũ xem xét miệng vết thương, phát hiện chỉ là vết thương phần mềm không vào chỗ hiểm, mới thoáng yên tâm.
Vệ sĩ nghe động tĩnh chạy tới, thấy Phó Thận Hành bị thương, mặt mũi ai nấy đều tái mét. Phó Thận Hành thản nhiên, giao phó một câu: "Dọn dẹp cho sạch sẽ." rồi đỡ Tiểu Ngũ lên lầu. A Giang nhận được tin, dẫn người ra cửa thang máy đón, giúp Phó Thận Hành dìu Tiểu Ngũ vào nhà: "Em đã gọi cho bác sĩ Vạn, ông ấy sẽ tới ngay."
Phó Thận Hành gật đầu, bảo gã cầm máu cho Tiểu Ngũ, còn mình ngồi trên sô pha, ϲởí áօ xem xét miệng vết thương trên cánh tay. Tuy chỉ bị đạn sượt qua nhưng trông vẫn rất dọa người. Hắn liếc nhìn, khẽ cau mày, dùng áo sơ mi buộc chặt miệng vết thương, chờ bác sĩ Vạn tới xử lý.
Như có linh tính, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, thấy Hà Nghiên không biết rời phòng ngủ từ khi nào. Cô mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, sắc mặt tái nhợt giống hắn, lẳng lặng đứng trên cầu thang, nhìn từ trên cao xuống.
Không hiểu sao, Phó Thận Hành lại rướn môi, hỏi: "Rất thất vọng, đúng không?"
Cô nhìn hắn, chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy, rất thất vọng."
Cô không nhìn thêm, quay lại phòng ngủ và cũng không xuất hiện nữa.
Bác sĩ Vạn nhanh chóng đến nơi. Sau khi vào cửa, ông ta chạy tới chỗ Phó Thận Hành. Hắn liền ngăn ông ta lại, bảo: "Xem cho Tiểu Ngũ trước."
Tiểu Ngũ đã đau đến méo mặt, sau khi thăm khám, bác sĩ Vạn không khỏi thốt lên: "May cho cậu." Viên đạn xuyên qua bả vai, suýt chút nữa trúng xương, phải phế bỏ cánh tay. Thương thế như này, tới bệnh viện xử lý là tốt nhất. Rủi thay, một khi đến bệnh viện, sẽ kinh động tới cảnh sát và giới truyền thông. Hơn nữa, với thân phận của Phó Thận Hành, không biết còn gây ra chuyện gì.
Phó Thận Hành nhìn bác sĩ Vạn, trầm giọng hỏi: "Có thể xử lý được không?"
Bác sĩ Vạn ngập ngừng, Tiểu Ngũ vừa cười vừa nói: "Chỉ là vết thương da thịt, không tổn hại cơ bắp, cầm máu, khâu vào là xong."
Bác sĩ Vạn đáp: "Cũng không nghiêm trọng lắm."
Phó Thận Hành khẽ gật đầu, bảo: "Cẩn thận một chút, đừng để sai sót."
Bác sĩ Vạn lấy dụng cụ thuốc men ra, chuẩn bị phẫu thuật cho Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ ngồi một chỗ cắn răng ՐêՈ Րỉ. Anh ta cúi đầu nhìn lướt qua vết thương, cười với Phó Thận Hành: "Anh xem, chỗ này mà xăm hình con rồng chắc đẹp lắm nhỉ?"
Phó Thận Hành lắng nghe, bất giác bật cười: "Xăm cái gì mà xăm."
Nói xong, hắn kêu A Giang vào thư phòng. Không biết hai người trao đổi gì trong đó, Tiểu Ngũ khâu xong mũi cuối cùng mới thấy trở ra. Bác sĩ Vạn hoàn thành việc khâu vết thương cho Tiểu Ngũ, vội quay sang xử lý vết thương cho Phó Thận Hành. Giải quyết ổn thỏa mọi việc cũng là lúc nửa đêm. Phó Thận Hành không bảo bác sĩ Vạn và Tiểu Ngũ về nhà, mà dặn họ vào phòng dành cho khách ở lầu một nghỉ ngơi, còn mình thì nhấc chân đi lên lầu hai.
Trong phòng ngủ, dường như Hà Nghiên không hề bị ảnh hưởng, cô ngủ từ rất sớm, dáng người mảnh mai nằm nghiêng một bên, chiếm một chút diện tích trên chiếc giường rộng thênh thang. Phó Thận Hành rửa mặt đi ra, vén chăn nằm lên. Nằm một lúc, không quan tâm tới cánh tay đau, hắn ôm cô kéo sát vào trong lòng. Hà Nghiên không giãy dụa, lạnh lùng hỏi: "Sao? Muốn làm à?"
Cô vừa phẫu thuật xong, trừ khi phát rồ, nếu không hắn sẽ không quan hệ vào thời điểm này. Bản thân hắn, cũng không muốn xâm phạm tới cô. Phó Thận Hành trầm mặc ôm cô, vùi đầu vào hõm vai cô, cất giọng khàn khàn: "A Nghiên, đừng mong tôi ૮ɦếƭ như vậy."
Cô không trả lời, nằm im bất động. Một lát sau, chợt nghe hắn nói tiếp: "Đừng lãng phí cuộc sống như thế nữa. Em hãy coi như kiếp trước thiếu nợ tôi, cho nên đời này phải đến với tôi. Mà đời này, tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với em, kiếp sau tôi sẽ trả lại cho em."
Không thấy cô phản ứng, hắn nhỏm dậy, cẩn trọng quan sát gương mặt thanh tú của cô, ngón tay khẽ lướt vén mấy lọn tóc rơi trên trán, dịu giọng gọi tên cô: "A Nghiên."
"Giải quyết cho xong chuyện kiếp này, đừng kéo dài tới kiếp sau." Cô đột nhiên lên tiếng.
Hắn nhìn cô chằm chằm, đáp: "Được, nửa đời này tôi đã làm nhiều chuyện sai trái, nửa đời sau tôi sẽ đền đáp. A Nghiên, em hãy cho tôi cơ hội, một cơ hội để đền đáp em."
Cô im lặng rất lâu, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại. Phó Thận Hành cười tự giễu, buông lỏng tay, nén đau thu về, cũng chợp mắt chìm vào giấc ngủ.
Vụ nổ súng nhằm thẳng vào Phó Thận Hành với ý đồ đoạt mệnh, hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua. Chẳng dè, điều tra mấy ngày vẫn không lần ra đầu mối. Chiếc xe bắn lén thuộc sở hữu của một người trong tiểu khu, không hiểu sao bị bọn chúng đánh cắp, ngang nhiên lái vào tầng hầm, đỗ ở đó chờ Phó Thận Hành trở về tấn công. Nơi tên sát thủ nã đạn không hề có camera giám sát. Sau khi chúng biến mất không thấy tăm hơi. Ngoài chi tiết bọn chúng có ít nhất hai người thì không còn thông tin nào khác.
A Giang báo cáo tình hình cho Phó Thận Hành biết. Nghe xong, hắn bất giác cười lạnh: "Thần thông quảng đại như vậy, nói không có nội ứng, ai tin."
A Giang trả lời: "Bên phía Tùy Chi không có động tĩnh. Theo đám người thân cận hắn cho biết, mấy ngày trước, hắn say mê một nữ ngôi sang đang lên, không ngày nào là không tìm tới cô ta, ngay cả công ty cũng không thèm đến."
Phó Thận Hành cũng nghĩ chuyện này khó mà do Phó Tùy Chi gây ra. Một là hắn không có gan. Hai là, Phó Thận Hành trước kia đã buộc đám anh em họ phải thề, tuyệt đối không được làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến "Phó Thận Hành". Phó Tùy Chi tuy trong lòng không phục, nhưng đối với người anh họ này lại thật lòng yêu mến và tôn trọng, việc đã ưng thuận sẽ nhất định giữ chữ tín.
Nếu không phải Phó Tùy Chi thì là kẻ khác. Chuyện xảy ra trước khi Phó Thận Hành có ý định tới Đông Nam Á, có lẽ tên sát thủ đến từ bên kia, mục đích nhằm ngăn cản Phó Thận Hành qua đó. A Giang cũng cân nhắc tới điểm này, gã hỏi Phó Thận Hành: "Hành trình cuối tuần sắp xếp thế nào ạ?"
Phó Thận Hành suy nghĩ, khóe môi hơi mím lại: "Không thay đổi."
Buổi tối trở về, Phó Thận Hành vứt cho Hà Nghiên một túi hồ sơ to, cười nói: "Mở ra xem đi."
Hà Nghiên đang cuộn tròn trên sô pha xem ti vi, cô thờ ơ mở túi hồ sơ ra nhìn. Thấy bên trong gồm toàn bộ dữ liệu chứng minh mình chính là "Hà Nghiên", cô không nói một lời, cất trở vào rồi đặt sang bên.
Mấy ngày qua, mặc hắn dỗ dành, cô vẫn luôn tỏ ra không thích không giận, bộ dạng không sống không ૮ɦếƭ. Phó Thận Hành mất kiên nhẫn, trong lòng nổi nóng, lại gần ép khuôn mặt cô nhìn thẳng vào mình, hỏi: "Hà Nghiên, có thôi đi không? Em định xa lánh tôi tới khi nào hả?"
Hà Nghiên điềm tĩnh, nhã nhặn trả lời hắn: "Phó Thận Hành, tôi không muốn tỏ thái độ gì với anh hết. Chỉ là tôi không có tâm trí, không có sức lực, bất luận là trả thù hay nịnh nọt anh, tôi đều không muốn làm."
"Muốn trở thành xác sống, đúng không?" Hắn cười lạnh, ngón tay vô thức siết chặt cằm cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà hắn yêu hận đan xen. Vẻ mặt cô hờ hững, con ngươi đen sẫm bình thản phản chiếu vẻ tức giận của hắn. Tình huống này khiến hắn vừa căm hận vừa bất lực, trong đầu nảy sinh ý định hủy diệt cô, bất chấp tất cả cúi xuống hôn.
Cô không chống cự, thậm chí không cự tuyệt, mặc hắn nổi điên. Hắn áp cô lên ghế, xé rách quần áo cô. Hắn muốn mạnh mẽ xông vào nhưng lại không đành lòng. Hắn dừng động tác thở hổn hển, hôn nghiến ngấu, không bỏ qua bất kỳ điểm mẫn cảm nào trên người cô. Dù hắn làm gì, khiêu khích hay chà đạp, cô vẫn dửng dưng nằm đó, hoàn toàn ૮ɦếƭ lặng.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn cũng buông tha, phẫn hận nhìn cô, đấm rầm rầm xuống ghế ngay bên cạnh đầu cô, sau đó đóng sập cửa ra ngoài. Phó Thận Hành đi mấy hôm cho tới trưa một ngày, hắn đột nhiên trở về, bảo Hà Nghiên thu dọn đồ đạc cùng hắn đi xa.
"Đi về phía Nam, mang theo ít quần áo mỏng." Hắn đứng tựa cửa ra vào, khuôn mặt đã lấy lại sự bình tĩnh thong dong, không còn tức giận hay bất lực như tối hôm trước.
Hà Nghiên không thu xếp nhiều, chỉ mang một chiếc va li nhỏ, theo Phó Thận Hành xuống lầu. A Giang và Tiểu Ngũ chờ dưới phòng khách. Thấy họ đi xuống, A Giang vội chạy lại đón chiếc va li trong tay Hà Nghiên còn Tiểu Ngũ thì cười hi hì chào cô: "Chị Hà."
Hà Nghiên không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn hắn, thuận tay giao chiếc va li cho A Giang, che kín chiếc áo khoác ngoài, theo Phó Thận Hành lên xe ra sân bay. Không biết Phó Thận Hành dùng thủ đoạn gì mà toàn bộ giấy tờ tùy thân của cô đều rất công hiệu, đi một mạch lên máy bay không bị ai ngăn cản.
Chiếc máy bay chuyên cơ bay thẳng tới một thành phố của Đông Nam Á. Sau khi hạ cánh, họ chuyển sang trực thăng quay trở lại phía Bắc. Bay mất gần hai tiếng mới đáp xuống một thị trấn. Đã có mấy chiếc xe chờ sẵn ở đấy, đều là xe việt dã quân dụng, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có một người trang bị súng ống, mặt đằng đằng sát khí, nhìn là là biết tuyệt đối không phải người lương thiện.
Hà Nghiên biết nền tảng Phó Thị không hề sạch sẽ nhưng không nghĩ bọn chúng lại cấu kết với lực lượng vũ trang ly khai ở Đông Nam Á nên nhất thời có phần hoảng sợ, không dám tiến lên. Phó Thận Hành đi trước, thấy Hà Nghiên không theo kịp liền dừng bước quay đầu nhìn cô, thấy trong mắt cô ẩn chứa vẻ sợ hãi khó giấu, hắn bỗng bật cười, nắm lấy tay cô, thì thầm: “Đừng sợ.”
Hắn cứ nắm tay cô như vậy mà thẳng tiến. Phía trước, một người dáng vẻ quan quân lại gần nghênh đón. Ông ta cười ha hả, nói: “Tướng quân muốn đích thân tới đón anh, nhưng trong thị trấn xảy ra chuyện nên đành hoãn lại.”
Phó Thận Hành khẽ gật đầu, kéo Hà Nghiên lên một chiếc xe việt dã. Chiếc xe xuôi theo con đường mấp mô lái vào trong thị trấn, cuối cùng dừng bên ngoài một tòa nhà cao tầng. Phó Thận Hành không muốn Hà Nghiên xuống xe, hắn bảo tài xế lái xe đưa cô về chỗ ở, còn mình thì đi theo vị sĩ quan kia. Đi được mấy bước, hắn xoay lưng dặn dò A Giang: “Cậu đi theo cô ấy.”
A Giang thoáng chần chừ nhưng chưa kịp nói gì, Tiểu Ngũ đứng bên đã tranh nói trước: “Anh Hành, để A Giang đi theo anh, còn em về với chị Hà.”
Phó Thận Hành nhìn anh ta, không phản đối.
Tiểu Ngũ vòng lại, mở cửa xe vào ngồi cạnh Hà Nghiên. Nơi ở của Phó Thận Hành, nhìn quy mô là biết danh tính của hắn ở đây không hề nhỏ. Trong phòng không chỉ có người hầu, bên ngoài còn có người mặc quân trang tuần tra canh giữ, đề phòng hết sức nghiêm ngặt.
Tuy Hà Nghên cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò. Xem ra, đây không phải là lần đầu tiên Phó Thận Hành tới đây. Nhưng hắn đến đây với thân phận gì? Tại sao lại có riêng cho mình một chỗ ở nơi như thế này? Tiểu Ngũ như nhận ra vẻ nghi ngờ của Hà Nghiên, anh ta thoáng ngập ngừng, nghiêng người nói khẽ: “Tổ tiên của anh Hành vốn là quan quân Quốc dân Đảng, thời chiến tranh từng lưu lạc tới đây. Sau bao thập kỷ kinh doanh đã gây dựng nên rất nhiều thế lực. Tới thế hệ của ông nội anh Hành, nhà họ Phó cảm thấy day dứt nhớ quê, bấy giờ mới trở về Nam Chiêu.”
Hà Nghiên ngạc nhiên. Một là, không ngờ Phó Thị lại làm giàu từ nơi này. Hai là, không nghĩ Tiểu Ngũ sẽ chủ động giải thích với cô. Cô im lặng, ngước đôi mắt trầm tĩnh nhìn Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ thấy vậy liền nhếch miệng cười, nói: “Chị Hà, nói thật, tôi thật sự rất bội phục chị. Chị là người phụ nữ thông minh và mạnh mẽ nhất tôi từng biết.”