Hà Nghiên suy nghĩ, nghiêm túc hỏi hắn: "Người trong giang hồ thích gì ư? Uống rượu, đánh nhau, đua xe. À, ¢нơι gáι nữa."
Phó Thận Hành dở khóc dở cười: "Em xem phim nhiều quá đấy."
Cô không cười, nói tiếp: "Thực ra, hồi học năm thứ hai tôi từng rất hâm mộ sự tự do tự tại của họ. Thi thoảng còn mơ mộng được ngồi sau xe mô tô của đại ca xã hội đen, cảm nhận tốc độ, la hét trong khi xe lao vun ✓út."
Hắn bật cười, gật đầu: "Giờ cũng có thể."
Hà Nghiên khẽ giật mình: "Giờ ư?"
Phó Thận Hành trịnh trọng, đáp: "Tìm đại một chiếc xe ôm, cho họ ít tiền là cảm nhận được ngay."
Lúc này cô mới nhận ra ý trêu đùa của hắn, nét mặt vô thức lộ vẻ lúng túng: "Hứ, Thẩm Tri Tiết, anh ít chòng ghẹo người khác đi."
Cô thản nhiên gọi hắn là Thẩm Tri Tiết nhưng hắn không cảm thấy khó chịu. Hắn coi chiếc vỏ bọc "Phó Thận Hành" khoác trên người mình không còn nặng nề mà vô cùng thoải mái và hạnh phúc. Hai người cứ như thế ngồi đối mặt tán gẫu. Trong thoáng chốc, màn đêm càng thêm yên tĩnh và sâu đậm. Cô không tự chủ ngáp một cái, vô thức đưa tay che miệng, rồi giật mình thảng thốt bởi hành động của hắn.
Phó Thận Hành đi đến ôm ngang người cô, khẽ cười: "Quay về ngủ thôi."
Hắn đưa cô về phòng, nằm ôm cô ngủ. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy giọng hắn thì thầm sau lưng: "A Nghiên, dù em thật lòng hay giả dối thì em cũng đã khiến tôi thật sự cảm thấy vui vẻ."
Hà Nghiên lẩm bẩm: "Ừm, cảm ơn đã khích lệ."
Hắn im lặng mỉm cười, ôm cô ngủ thi*p.
Trời sáng, lúc cô tỉnh dậy hắn không có trong phòng. Dưới lầu, A Giang cũng không còn ở đó, chỉ có giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh. Thấy cô đi xuống, giúp việc cung kính hỏi: "Cô Hà muốn ăn sáng chưa ạ?"
Hà Nghiên gật đầu, lặng lặng đi ăn. Ăn sáng xong thì bác sĩ Vạn tới, ông ta cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, thay thuốc. Một lần nữa dặn dò cô một số điều cần lưu ý. Hà Nghiên cảm ơn, thuận miệng hỏi: "Có để lại sẹo không?"
Miệng vết thương sâu như vậy, đương nhiên là để lại sẹo. Bác sĩ Vạn tưởng cô ưa hình thức, cười đáp: "Tạm thời lưu sẹo nhưng có thể chỉnh hình được, kỹ thuật bây giờ tiên tiến lắm."
Hà Nghiên hứng thú, hỏi tiếp: "Có đúng chỉnh hình có thể xóa sẹo hoàn toàn, không để lại chút dấu vết nào không?"
Bác sĩ Vạn gật đầu cười: "Được chứ, tôi có quen biết một số bác sĩ chỉnh hình rất giỏi, nếu cô Hà cần, sau này tôi sẽ giới thiệu cho vài người."
Hà Nghiên mỉm cười cảm ơn, nghe lời ông ta lên lầu nghỉ ngơi. Trời gần tối, Phó Thận Hành mới dẫn A Giang trở về. Tắm rửa xong, hắn liền tới trêu ghẹo cô, cô vội đẩy hắn ra, đỏ mặt từ chối: "Không được làm loạn, buổi sáng bác sĩ Vạn bảo phải chú ý nghỉ ngơi."
Phó Thận Hành thoáng sửng sốt, mất hứng phàn nàn: "Nhìn mà không được ăn, chẳng phải tra tấn người ta sao?"
Cô lấy chân đá hắn: "Vậy anh ra ngoài ngủ đi."
Hắn không chịu, chấp nhận ôm cô ngủ. Vốn là nam tử trẻ trung cường tráng, lại đúng thời điểm hỏa lực tràn đầy. Sáng hôm sau, góc chăn dựng cao như lều vải. Hà Nghiên ngủ say sưa, cổ tay băng bó để bên, hắn muốn ra tay không nỡ, đành dậy đi tắm nước lạnh xong đi làm.
Lúc đến công ty, Tiểu Ngũ đã tới, đang giả vờ giả vịt ngồi một chỗ đọc tài liệu nhưng không quên liếc mắt đưa tình với nữ thư ký. Sắc mặt Phó Thận Hành không mấy dễ coi, lạnh lùng liếc qua, đi vào văn phòng. Tiểu Ngũ thấy vậy vội đuổi nữ thư ký, định chạy theo hỏi thì bắt gặp trợ lý Nghiêm, anh ta không thèm nhìn, gõ cửa tiến vào văn phòng của Phó Thận Hành.
Tiểu Ngũ biết hắn xem thường mình, âm thầm nghiến răng nhưng nét mặt vẫn toe toét. Đợi bên ngoài một lúc lâu, tới khi trợ lý Nghiêm rời đi mới gõ cửa. Anh ta nhìn Phó Thận Hành, cười hì hì:"Nhìn sắc mặt này của anh xem ra chưa được thỏa mãn Dụς ∀ọηg."
Phó Thận Hành ngẩng đầu, dửng dưng không quan tâm.
Tiểu Ngũ cười cười: "Nhìn xem, bị em nói trúng rồi. Anh, thế này gọi là thẹn quá hóa giận."
Bấy giờ, Phó Thận Hành mới dừng tay, giọng lạnh lùng: "Tôi bảo cậu tới công ty học hỏi, không phải gọi cậu tới để cua gái."
"Trợ lý Nghiêm không chịu dạy em." Tiểu Ngũ kêu oan: "Anh ta vất cho em một đống sách không khác gì Thiên Thư. Em nhìn mà hoa mày chóng mặt, hai mắt muốn đi gặp Chu Công. Em không còn cách nào khác, đành trêu gái để nâng cao tinh thần."
Cuối cùng, Phó Thận Hành cũng bị hắn chọc cười, hắn làm bộ bất lực, nói: "Bản thân phải nỗ lực, hơi tí là thấy khó."
Tiểu Ngũ vội vàng gật đầu, lại gần hỏi hắn: "Anh, anh vẫn làm mặt lạnh với cô Hà phải không? Nghe em cứ gạt cô ấy qua một bên đi. Không nên nuông chiều phụ nữ. Hay là tối nay anh em mình đến Túy Kim Triêu thư giãn chút. Em nghe chị Hoa bảo ở đó có không ít người mới."
"Không đi." Phó Thận Hành lạnh nhạt trả lời, cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu.
Tiểu Ngũ do dự, hỏi dò: "Hay là, để em nghĩ cách gọi con bé lừa đảo kia đến?"
Đêm xảy ra chuyện, Tiểu Ngũ không biết tình hình cụ thể, càng không biết việc sau đó Hà Nghiên cắt tay tự sát. Anh ta thấy tinh thần Phó Thận Hành hai ngày liên tiếp đều không tốt, còn tưởng hắn buồn bực chuyện Hà Nghiên, nên định gọi cô bé kia đến mua vui cho hắn. Anh ta nghĩ cô bé kia dáng vóc không tệ, tính tình cũng đơn thuần, nếu thật sự lọt được vào mắt Phó Thận Hành, coi như anh ta đã kết thiện duyên.
Thế nhưng Phó Thận Hành chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta, nói: "Tôi thấy chú nên quay về Túy Kim Triêu để ngắm gái cho thoải mái đi."
Câu nói không dễ nghe, Tiểu Ngũ cụt hứng, ngượng ngùng lui ra ngoài. Với tính cách không ngồi đâu được lâu, anh ta liền tìm A Giang tán gẫu. Không ngờ, A Giang không có ở đó, hỏi thư ký cô ta cũng không biết gã đi đâu. Mãi tới xế chiều mới thấy gã từ bên ngoài về, cầm trong tay một túi hồ sơ bằng da, tiến thẳng vào phòng Phó Thận Hành.
Tiểu Ngũ hiếu kỳ, cố gắng nghe ngóng động tĩnh, chưa đến một tiếng đã thấy A Giang tay không rời phòng Phó Thận Hành. Anh ta đang cảm thấy ngạc nhiên thì điện thoại đổ chuông, giọng Phó Thận Hành vang lên trong di động: "Tiểu Ngũ, vào phòng làm việc của tôi."
Tiểu Ngũ đến công ty đã mấy ngày, đây là lần đầu tiên anh ta được Phó Thận Hành chủ động gọi qua. Trong lòng nghi ngờ, anh ta dè dặt bước vào, tùy tiện hỏi: "Anh, tìm em có chuyện gì vậy?"
Phó Thận Hành bảo Tiểu Ngũ đóng cửa, chờ anh ta ngồi xuống mới thản nhiên hỏi: "Chú có cách nào gọi con bé kia đến Túy Kim Triêu không?"
Tiểu Ngũ thoáng ngạc nhiên, trả lời: "Không vấn đề gì."
Nói xong, anh ta liền ra ngoài sắp xếp. Anh ta không giỏi việc công ty nhưng lại là tay rất giỏi làm mấy chuyện như thế. Chẳng mấy chốc, anh ta gọi điện về cho Phó Thận Hành, cười hì hì: "Anh, thu xếp xong rồi, anh muốn chơi thế nào ạ?"
Phó Thận Hành thong dong trả lời: "Đến lúc đấy nói sau."
Lúc này, Trần Hòa vẫn hồn nhiên không hay biết mình đã trở thành con mồi của người khác. Sau khi ngắt điện thoại của chị Hoa, cô tiếp tục đến Học viện ngoại ngữ H tìm Hà Nghiên, vào thẳng văn phòng hỏi mới biết mấy ngay nay cô không tới làm. Trần Hòa cười ngọt ngào với thầy giáo, hỏi: "Thầy có biết cách liên lạc với cô giáo Hà không ạ? Em có chuyện quan trọng muốn tìm cô ấy."
Thầy giáo cảnh giác, hỏi lại: "Có chuyện gì?"
Đương nhiên là chuyện không thể nói. Trần Hòa chỉ cười cười, lẩn tránh vấn đề. Thầy giáo liền lắc đầu từ chối: "Không được, em không nói rõ ràng, tôi không thể tùy tiện cho em số cá nhân của cô Hà."
Trần Hòa đảo mắt, nói tiếp: "Vậy thầy xem như thế này được không. Thầy gọi điện cho cô Hà, nói là có Trần Hòa tới tìm, xem cô ấy có đồng ý liên lạc với em hay không?"
Cách này xem ra khả thi, thầy giáo thoáng suy nghĩ, dùng điện thoại trong phòng gọi cho Hà Nghiên, kể tình hình cho cô nghe. Hà Nghiên bảo ông ta chuyển máy cho Trần Hòa. Thầy giáo thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn đưa điện thoại cho Trần Hòa.
Trần Hòa tiếp máy, nghiêng người tránh thầy giáo, giọng thì thầm: "Cô giáo Hà, tôi muốn gặp chị nói chuyện."
Hà Nghiên im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Hòa Hòa, chúng ta không còn gì để nói, đừng liên lạc với tôi nữa. Nhờ cô chuyển lời tới bà nội, dặn bà giữ gìn sức khỏe, chuyện đã qua hãy cho qua, đừng truy cứu tiếp."
Trần Hòa đang định trả lời, không ngờ Hà Nghiên đã cúp máy, chỉ còn tiếng tút tút trong ống nghe. Cô vừa giận vừa bất lực, dậm mạnh chân như trẻ con, tức tối kêu: "Thiệt là."
Vị thầy giáo sau lưng nhìn cô với ánh mắt kỳ quái. Thấy vậy, Trần Hòa lúng túng mỉm cười, đương nhiên không dám hỏi số di động của Hà Nghiên, mặc dù không cam lòng nhưng đành phải lui bước ra ngoài.
Đi chưa bao xa, không ngờ gặp ngay Hứa Thành Bác, cả hai chạm mặt nhau ở hành lang. Trần Hòa sửng sốt, còn Hứa Thành Bác thì sa sầm, lạnh giọng hỏi: "Cô tới đây làm gì?"
Trần Hòa vốn đang khó chịu, thấy dáng vẻ như tra xét kẻ trộm của cậu ta, trong lòng càng bực tức, cộng thêm thù cũ trước kia, khiến cô trả lời một cách mỉa mai: "Anh làm quản lý đấy à? Trường này của anh chắc?"
Hứa Thành Bác ૮ɦếƭ nghẹn, cười lạnh: "Đương nhiên là tôi không xen vào, chỉ là sợ gặp phải sao chổi như cô, chuyên gây họa cho người khác."
Trần Hòa tức giận, mặt mũi đỏ bừng: "Anh nói ai là sao chổi hả?"
Hứa Thành Bác định mắng thêm mấy câu, chợt nghĩ tới lời Hà Nghiên, đàn ông con trai không nên cãi nhau với con gái, cậu ta liền cố gắng nhẫn nhịn, mặc kệ Trần Hòa, đi vòng qua tiếp tục tiến lên phía trước. Trần Hòa chưa từng nếm mùi thua thiệt, tất nhiên không chịu từ bỏ, đuổi theo níu tay cậu ta, kêu lên: "Anh đừng đi, nói cho rõ ràng đã."
Hứa Thành Bác quay đầu nhìn, dửng dưng hỏi: "Người lớn trong nhà không dạy cô, không nên kéo tay người khác à?"
Nói xong, cậu hất tay ra, không thèm nhìn Trần Hòa, bước nhanh về phía trước. Dù sao, Trần Hòa cũng là cô gái còn ít tuổi, chưa từng bị nam sinh đối xử như vậy, xấu hổ vành mắt đỏ lựng. Cộng thêm mấy ngày qua bị bà ngoại lạnh nhạt, trong lòng càng thêm tủi thân, cảm thấy dường như mọi người đều đổ hết tội cho mình dù mình không hề làm sai.
Cô đứng trong hành lang, thấy có người tới, vội lau nước mắt, giả bộ ngắm cảnh ngoài cửa sổ, đợi người đó đi qua mới ra ngoài, trong lòng suy nghĩ tìm cách lấy dấu vân tay của Phó Thận Hành. Chờ khi cô đưa dấu vân tay ra, để xem bà nội và Hà Nghiên sẽ nói gì.
Cô bước xuống cầu thang, còn Hứa Thành Bác thì vào văn phòng của Hà Nghiên. Cậu ta tới là để xem Hà Nghiên có đi làm hay không. Nghe thầy giáo nói Hà Nghiên vẫn chưa đi làm, cậu ta không khỏi lo lắng. Từ buổi tối hôm Hà Nghiên gặp nạn cho tới bây giờ, cậu ta vẫn chưa có tin tức của cô, cũng không biết tình hình như thế nào.
Thầy giáo thấy hôm nay có liên tiếp hai sinh viên tới tìm Hà Nghiên, ông vừa ngạc nhiên vừa cười nói: "Lúc nãy cô bé kia không gọi điện được cho cô giáo Hà nên đã chạy đến đây hỏi. Em cũng không gọi được cho cô ấy sao? Có việc gì thì chỉ cần gọi điện là xong mà."
Hứa Thành Bác sửng sốt, hỏi: "Cô ấy đến tìm cô giáo Hà có việc gì ạ?"
"Tôi không biết." Thầy giáo lắc đầu: "Tôi chưa từng nói chuyện qua điện thoại với cô Hà bao giờ. Sợ không tiện nên tôi đã gọi vào số máy cố định của cô ấy, xem ra cô ấy không muốn cho biết số di động, chỉ nói mấy câu xong cúp máy."
Hứa Thành Bác sinh nghi, cảm ơn thầy giáo rồi đi ra, Cậu ta do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy di động gọi cho Hà Nghiên. Chuông chưa đổ được mấy tiếng, Hà Nghiên đã tiếp máy, giọng điệu nghe rất bình thường: "Hứa Thành Bác, có chuyện gì vậy?"
Câu hỏi khiến Hứa Thành Bác lúng túng, cậu ta im lặng mấy giây mới trả lời: "Không có gì, em định về quê nên gọi điện báo cho cô một tiếng."
Thực ra, sau khi kết thúc kỳ thi, các sinh viên lần lượt rời trường, cậu ta phải làm thêm và do lo lắng cho Hà Nghiên nên ở lại. Lý do ban đầu là do buột miệng nhưng sau cậu tiếp tục tỏ ra điềm nhiên nói thêm: "Giáo sư Lưu phát cho em một phong bao lì xì lớn, em muốn mời cô ăn bữa cơm để cảm ơn."
Không ngờ Hà Nghiên đồng ý ngay, Hứa Thành Bác mừng rỡ, hẹn thời gian và địa điểm. Sau khi cúp máy, Hứa Thành Bác đứng ngây người, mãi mới phục hồi tinh thần, phấn khích cắm cổ chạy, thậm chí còn nhảy dựng đạp chân vào trụ nhà.
Về phần Hà Nghiên, cô cầm điện thoại im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi gọi cho Phó Thận Hành, hỏi thẳng: "Tối nay tôi có thể ra ngoài một chuyến được không?"
Phó Thận Hành từ trong phòng họp đi ra, nghe vậy hỏi lại: "Tôi hạn chế tự do của em sao?"
Trước mặt là thế, sau lưng ai mà biết? Hà Nghiên không bóc mẽ hắn, nhỏ nhẹ giải thích: "Là thế này, tôi có một sinh viên sắp về quê, trước khi đi muốn mời tôi ăn cơm."
Phó Thận Hành thoáng im lặng, hỏi: "Hứa Thành Bác à?"
Hà Nghiên bật cười bất lực: "Phó Thận Hành, anh không phải bận tâm đâu. Cậu ấy là học trò của tôi, tôi lại nhiều tuổi như thế này. Trước kia tôi có giới thiệu việc làm cho cậu ta, cậu ta kiếm được tiền nên muốn mời tôi ăn cơm. Tối hôm trước cậu ấy cũng đã giúp tôi, chắc tôi không cần xin anh đừng để ý đến cậu ta đúng không?"
Trong điện thoại, Phó Thận Hành vẫn im lặng, Hà Nghiên liền thở dài: "Nếu vậy anh đi cùng tôi, được chưa?"
Phó Thận Hành khẽ cười: "Cậu ta không đáng nể mặt đến vậy."
"Thôi được, cậu ta không đáng nể mặt, không xứng ăn cơm với Phó tiên sinh. Vậy mình tôi đi không sao chứ?" Giọng điệu Hà Nghiên có chút không vui, như thể đang nhẫn nhịn. Cô không đợi hắn trả lời, hỏi tiếp: "Dù sao tôi cũng đồng ý với người ta rồi. Dưới nhà có ai không? Tôi không lái được xe, anh bảo ai đó đưa tôi đi."
Cô ngang nhiên đùa bỡn kiểu trẻ con khiến Phó Thận Hành xuôi lòng. Hắn cười hỏi cô: "Hà Nghiên, em gọi điện cho tôi không phải để báo cáo hành tung cho tôi biết mà là để sai khiến người của tôi đúng không?"
Đang nói, di động của hắn báo có cuộc gọi tới. Phó Thận Hành liếc nhìn màn hình, phớt lờ, tiếp tục nói chuyện với Hà Nghiên: "Em xuống dưới tầng tìm vệ sĩ, bảo họ lái xe đưa em đi."
Tòa nhà rộng lớn, người thuê không hề ít, đương nhiên các biện pháp an ninh cũng vô cùng tốt. Mấy lần tới đây, Hà Nghiên biết luôn có nhân viên bảo vệ đứng ở hành lang, không ngờ đó đều là người của Phó Thận Hành. Tuy hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn hỏi: "Chỉ cần nói một tiếng là được sao? Có cần xưng danh của anh không? Có bị thu phí không?"
Phó Thận Hành không thể không bật cười, cố ý trêu chọc cô: "Không cần xưng danh tôi nhưng có ám hiệu. Em chỉ cần nói: Thiên vương cái địa hổ"
Thiên vương cái địa hổ: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.
Hà Nghiên ngây người, mãi mới phản ứng, xấu hổ xùy một tiếng, trực tiếp cúp máy.
Phó Thận Hành cười to, tiếp điện thoại của Tiểu Ngũ, giong điệu sót chút ít vui vẻ: "Chuyện gì?"
Tiểu Ngũ đoán tâm trạng hắn không tệ, còn tưởng vì chuyện của Trần Hòa, liền đùa bỡn: "Anh Hành, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, đang chờ anh đến."
Bấy giờ Phó Thận Hành mới nhớ ra chuyện của Trần Hòa, hắn đáp: "Được, tôi qua đây."
Lúc hắn đến Túy Kim Triêu, Tiểu Ngũ đã ở bên ngoài chờ. Thấy hắn xuống xe, anh ta vội chạy ra đón, theo hắn vào trong: "Con bé ấy dễ gạt lắm, chị Hoa vừa gọi điện dỗ dành đã chạy tới, đang thay đồng phục để thay ca. Sao? Anh có định đưa cô ấy vào phòng bao không?"
Phó Thận Hành nhếch môi, nói: "Không vội."