Thì ra anh ta chình là nguyên nhân làm cho Băng Nhi cự tuyệt tất cả nam sinh của trung học Thánh Thấm theo đuổi.
Mà Băng Nhi, ngoại trừ si ngốc ngắm nhìn Lãnh Tiêu lời gì cũng nói không ra.
Anh ấy thật sự xuất hiện!!
“Anh Lãnh Tiêu, tại sao anh lại nói là anh kêu Băng Nhi mặc bộ lễ phục này?!” Đôi mắt xinh đẹp tròn xoe tỉ mỉ dò xét, Đỗ Lệ Nhi kinh nghi (kinh ngạc nghi ngờ) hết nhìn Lãnh Tiêu lại nhìn đến em gái cùng cha khác mẹ.
"Bởi vì đây là quà sinh nhật tôi tặng cô ấy" Liền nhìn cũng không nhìn Đỗ Lệ Nhi, toàn bộ sự chú ý của Lãnh Tiêu tập trung trên người Băng Nhi, ánh mắt tham lam như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.
“Anh tại sao phải tặng quà sinh nhật cho nó?” Đỗ Lệ Nhi hoàn toàn lần không ra đầu mối, Lãnh Tiêu khi nào thì quen biết Băng Nhi? Thậm chí hiểu rõ đến trình độ tặng nó quà sinh nhật?
“Dụng ý tặng quà sinh nhật đương nhiên là mừng sinh nhật a!” Miễn cưỡng vứt lại một câu này, Lãnh Tiêu chậm rãi hướng Băng Nhi bước đến.
"Anh với nó ... hai người ..." Đỗ Lệ Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, biểu hiện trên mặt ngốc trệ buồn cười.
"Băng Nhi, sinh nhật vui vẻ!" Cô so với trong trí nhớ của hắn còn đẹp động lòng người hơn, tư thái ưu nhã hoàn toàn không thua bất kỳ một vị tiểu thư khuê các nào, xem ra vật cưng của hắn không hề quên lời nhắn nhủ của hắn.
"Thiếu gia, thiếu gia rốt cục đã trở lại" A, cô không phải là đang nằm mộng chứ!
Nỗi đau nhớ nhung bị đè nén trong nháy mắt hóa thành nước mắt lăn xuống gò má phấn nộn cô vươn tay nhẹ nhàng mà ᴆụng tay anh sợ hết thảy đều là ảo giác ccủa mình
"Ừ" Môi khêu gợi nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Đỗ Băng Nhi mày là đứa không biết xấu hổ lại dám giành đàn ông mà Đỗ Lệ Nhi tao thích! Trả lại cho tao, anh Lãnh Tiêu của tao!"
Suy đi nghĩ lại kết luận duy nhất của Đỗ Lệ Nhi là Đỗ Băng Nhi lén cô đi dụ dỗ Lãnh Tiêu, tức giận điên cuồng làm cho cô mất đi lý trí xông lên phía trước có ý định dạy dỗ Băng Nhi một chút.
"A!" Tóc dài bị Đỗ Lệ Nhi hung hăng nắm lấy, Băng Nhi kêu đau.
"Đỗ Lệ Nhi cô muốn làm gì Băng Nhi?!" Trong phút chốc bàn tay cứng như thép của Lãnh Tiêu không hề thương hương tiếc ngọc hung hăng nắm chặt cánh tay Đỗ Lệ Nhi lực đạo mạnh đến độ véo đỏ cánh tay được bảo dưỡng tỉ mỉ, đau đến độ làm cô không thể không buông tay ra.
Đem Băng Nhi đẩy tới sau lưng, Lãnh Tiêu như một hộ hoa sứ giả trừng mắt phòng bị Đỗ Lệ Nhi.
"Anh Lãnh Tiêu em không tin anh sẽ thích nó, nhất định là nó dụ dỗ anh đúng hay không?! nó cũng thấp hèn giống mẹ nó, chuyên giành đàn ông của người khác! Anh ngàn vạn đừng để bề ngoài thanh thuần của nó lừa gạt...." Đỗ Lệ Nhi bối rối mãnh liệt lắc đầu nói sao cũng không thể tiếp nhận sự thật Lãnh Tiêu yêu mến Băng Nhi, cô cố chấp cho rằng do Băng Nhi không biết xấu hổ dụ dỗ Lãnh Tiêu.
"Chú ý cách dùng từ của cô Đỗ Lệ Nhi, chuyện tình cảm của mẹ Băng Nhi và ba cô là chuyện của đời trước không liên quan đến Băng Nhi, cô không cần sống trong bóng tối thù hận của cô, còn chuyện cô nói cô cấy giành đàn ông của cô thẳng thắn mà nói cô ấy căn bản không cần giành bởi vì cho tới bây giờ tôi chưa từng là của cô” Ánh mắt lãnh mạc giống như một lưỡi đao sắc bén ngăn cản những lời phê phán ác độc của Đỗ Lệ Nhi.
"Không, em không tin, nhất định là nó, nó đem anh từ bên cạnh em ςướק đi!" Nói dứt lời Đỗ Lệ Nhi không để ý hình tượng lại muốn tiến lên bắt lấy Băng Nhi.
Nhưng cô vươn tay ra còn chưa chạm vào góc áo Băng Nhi đã 1bị Lãnh Tiêu тһô Ьạᴏ ngăn trở.
"Đủ rồi, chỉ bằng Đỗ Lệ Nhi cô Lãnh Tiêu tôi còn nhìn không thuận mắt" Đối với bộ mặt bốc đồng kiêu ngoa của cô Lãnh Tiêu đã sớm nhất thanh nhị sở hôm nay vừa thấy càng không cần hoài nghi.
"Anh...hai người..." Gương mặt diễm lệ biến hình vặn vẹo, Đỗ Lệ Nhi từ trước đến nay tâm cao khí ngạo khi dễ Băng Nhi làm niềm vui, qua nhiều năm như vậy cô lần đầu nếm đến mùi vị thất bại.
Đây là nguyên nhân Lãnh Tiêu đặc biệt chọn nơi này cùng Băng Nhi đoàn tụ mục đích đơn giản là muốn thay cô trút giận.
"Chúng ta đi, đừng để ý tới cô ấy" Đối với loại thiên kim nhà giàu kiêu căng này Lãnh Tiêu đã gặp nhiều, hắn xoay người dịu dàng khoác tiểu giai nhân ở bên cạnh đi vào sân nhảy.
"Thiếu gia, em rất nhớ thiếu gia a..." Giống như đặt mình trong trong mộng cảnh, Băng Nhi liền hô hấp đều là cẩn thận.
"Anh biết rõ" Hắn ngọt ngào vật cưng như cũ là đối với hắn không thay lòng, phát hiện này làm cho hắn thả lỏng trong lòng tảng đá lớn.
Hắn vốn còn có chút lo lắng nếu Băng Nhi không hề đối với hắn toàn tâm toàn ý, nếu trong lòng cô có một người khác như vậy hắn có thể tiếp nhận không? Không, hắn biết rõ hắn sẽ không từ thủ đoạn lần nữa đem cô chăm chú cột vào bên người.
"Khiêu vũ a! Hôm nay là sinh nhật của em nói cho anh biết nguyện vọng của em" Hắn đặc biệt chọn lựa tại sinh nhật của cô hôm nay về nước vì chính là cho cô một kinh hỉ xem bộ dáng cô mừng đến khóc Lãnh Tiêu biết mình không có uổng phí tâm tư.
"Thiếu gia chính là nguyện vọng của em a!" Cô như chú chim non mềm mại nép vào trong иgự¢ hắn mà khiêu vũ, một đôi thủy mâu sáng ngời chớp động lên hào quang.
"Vậy?" Hắn nhẹ ôm lấy thân thể mảnh mai càng thêm linh lung hấp dẫn của cô, bị câu trả lời đơn giản của cô lấy lòng.
"Tâm nguyện duy nhất của em chính là nhanh được gặp thiếu gia” Trời biết cô nhớ hắn đến cỡ nào a!
"Đơn giản như vậy sao" Cô vẫn thơ ngây như vậy, vô dục vô cầu.
"Anh rất tàn nhẫn, chỉ để lại cho Băng nhi 5một lá thư bỏ chạy đến nước Mỹ xa xôi như vậy!" Rủ xuống đôi mắt ảm đạm, Băng Nhi nhịn không được oán trách.
"Không có chuyện nói trước cho em biết chính là không muốn cho em khổ sở" Vốn cho là làm như vậy đối hai người chỉ có chỗ tốt, không biết hai trái tim cách xa nhau chỉ có càng thêm dày vò.
"Nhưng em cũng cảm thấy rất khó qua, thật khó qua. Không gặp được thiếu gia, Băng Nhi quả thực sống một ngày bằng một năm" Cô bây giờ mới hiểu được tại sao tưởng niệm sẽ làm người tiều tụy a!
"Anh chẳng phải đã về rồi sao" Lãnh Tiêu cười khổ nói, trong những ngày chia lìa hắn cũng sống không vui vẻ a!
Trong những ngày ở NewYork, bất kể là đông phương mỹ nhân hay tây phương thiếu nữ đều không hấp dẫn được chắn, người trong nội tâm duy nhất muốn chỉ có cô, Đỗ Băng Nhi.
"Ừ, không nghĩ tới ước nguyện mười tám tuổi của em lại ađược thực hiện” thần sắc vui sướng trở lại trên gương mặt có nụ cười rạng rỡ của Băng Nhi, hôm nay là ngày vui nhất trong đời cô.
"Ngoại trừ hi vọng anh nhanh trở về không có tâm nguyện khác sao?" Hắn ôm chặt cô, hồi ức về thân thể yêu kiều mềm mại của cô làm cho cảm giác của hắn khoan khoái rốt cục cô cũng tròn mười tám tuổi hắn cơ hồ có chút không thể chờ đợi.
"Thiếu gia?" Bị hắn ôm có chút khó thở Băng Nhi không hiểu hô.
"Có nhớ anh hôn môi hay không? Có nhớ anh ôm hay không? Có nhớ chương trình học anh đã từng dạy hay không?” Hắn cúi đầu xuống bên lỗ tai tuyết trắng của cô hỏi
"Ân, Băng Nhi rất nhớ thiếu gia hôn môi, ôm. Còn có những ‘chương trình học’ kia" Băng Nhi khuôn mặt đỏ bừng, hờn dỗi trả lời, cô không muốn giấu giếm nội tâm cùng chân chính Dụς ∀ọηg của chính mình, đối Lãnh Tiêu cô vĩnh viễn không biết.
"Đêm nay anh đem từng cái cho em học tập còn có dạy hết ‘chương trình học cuối cùng’" Hắn lớn mật vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng xoa nắn lấy, khiêu tình tứ chi ngôn ngữ ám chỉ hắn sắp gây cho cô vui thích.
"Thiếu gia, ôm chặt em để cho em biết rõ anh đang trước mắt không phải một giấc mộng, một hồi hư ảo" cô si tình ngắm nhìn đôi đồng tử đen sâu như biển, cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó.
"Đứa ngốc" Rốt cục cô hoàn toàn thuộc về hắn .
Mới nhảy xong một điệu Waltz, Lãnh Tiêu liền dẫn Băng Nhi rời đi đám đông tại sàn nhảy, một đường đua xe bão tố đến tầng cao nhất của khu nhà chuyên dụng của hắn, tầng cao nhất của cao ốc được thiết kế làm cho người ta vừa ngẩng đầu cỏ thể nhìn xuyên qua trần nhà thủy tinh nhìn thấy những ngôi vì sao lấp lánh.
"Đến đây, ước nguyện thổi nến" Hắn tự tay vì cô đốt sáng lên mười tám cây nến trên chiếc bánh ga-tô nhỏ.
"Thiếu gia" nước mắt nhanh chóng tràn ngập hốc mắt phiếm hồng của cô.
"Di, vật cưng đáng yêu của anh sao lại thích khóc như vậy?" Hắn giơ tay lên dịu dàng lau đi những giọt lệ trên mặt cô.
"Em...em khóc là bởi vì em rất vui" cô cảm động kề sát vào lòng bàn tay hắn, dựa vào da thịt tiếp xúc chứng thực chuyện hắn đã thật sự trở về bên cạnh cô.
"Chỉ là một chiếc bánh ga-tô nhỏ đã khiến em cảm động như vậy?” Xoa Ϧóþ khuôn mặt trắng nõn nà của cô Lãnh Tiêu cưng chiều giễu cợt.
"Người ta cảm động không chỉ vì bánh ga-tô mà còn có tâm ý của thiếu gia" Băng Nhi thẹn thùng thổi tắt ngọn lửa đang nhảy múa phía trên cây nến, nội tâm cảm thấy vạn phần thỏa mãn hạnh phúc.
"Em càng ngày càng trở nên xinh đẹp rồi chẳng qua là gầy đi chút ít." Dưới ánh sao cô đẹp đến độ làm cho hắn hoa mắt thần mê.
"Thiếu gia cũng thay đổi rồi, trở nên càng ngày càng anh tuấn nhuộm tóc màu vàng đồng em vừa rồi thiếu chút nữa nhận không ra thiếu gia.” Từ hiện trường buổi tiệc vừa rồi hắn đột nhiên xuất hiện, nguyên bản tóc ngắn theo đuổi bất tuân nay được sửa thành ưu nhã giống như quý tộc, sáng ngời giống như một vị bá tước từ trong tranh bước ra.
"Nói cho anh biết tốt nghiệp trung học rồi kế tiếp có tính toán gì không?" Hắn nắm tay dẫn cô đến ghế sô pha ngồi xuống.
"Em đã đủ điều kiện được tiến cử vào đại học A rồi, cho nên đợi học kỳ mới bắt đầu em chính là sinh viên mới của đại học A!" Băng Nhi kiêu ngạo mà nói.
"Không đơn giản, thật không hỗ là Băng Nhi của anh." Hắn quả nhiên không có nhìn lầm cô.
"Băng Nhi không có làm cho thiếu gia thất vọng a!" cô như một đứa bé khát vọng đạt được ca ngợi.
"Ân, em bây giờ giống như viên ngọc dần dần phát ra ánh sáng long lanh khó trách lại hấp dẫn đến Tông Tước cũng những nam sinh kia ngấp nghé." Lãnh Tiêu có chút ghen tuông nói.
"Thiếu gia?" Làm sao vậy thiếu gia thoạt nhìn tựa hồ có chút không không được vui?
"Anh nghe nói tên Tông Tước kia vốn là mời em làm bạn nhảy trong tiệc tốt nghiệp, mà em lại cự tuyệt hắn?" Từ tối nay lúc đi vào Thánh Thấm lời đồn về Băng Nhi cùng tên tiểu tử gọi là Tông Tước kia không thể ngăn cản đã lọt vào trong tai hắn.
"Em vốn không có ý định tham gia tiệc tốt nghiệp, càng không muốn làm bạn nhảy của bất luận kẻ nào. Bạn nhảy của Băng Nhi chỉ có thiếu gia, cũng chỉ có thể là thiếu gia, ngoại trừ thiếu gia, Băng Nhi tuyệt đối sẽ không cùng một người đàn ông nào khác ngoài thiếu gia khiêu vũ.” Sợ Lãnh Tiêu hiểu lầm cô, Băng Nhi sốt ruột giải thích.
"Rất ngoan." Biểu lộ chăm chú vội vàng của cô làm cho Lãnh Tiêu cảm thấy rất vui sướng.
"Thiếu gia, anh lần này trở về sẽ không đi Mỹ nữa chứ?" Cô có chút lo lắng bất an hỏi .
"Không nhất định, phải xem tình hình hoạt động của công ty." Kỳ thật nếu thật lại phải xuất ngoại hắn chắc chắn dẫn cô đi cùng.
"Như vậy. . ." Băng Nhi cô đơn cúi đầu xuống.
"Sao vẻ mặt lại khổ não như vậy?" Lãnh Tiêu nâng lên gò má non mềm của cô, phát hiện vành mắt cô có chút phiếm ồng .
"Em không muốn thiếu gia rời đi, không muốn tiếp tục qua những ngày không có thiếu gia." Băng Nhi nhào vào trong иgự¢ ấm áp của hắn dùng sức lắc đầu.
"A, anh còn chưa đi em đã bắt đầu không nỡ rồi sao?” vật cưng nhỏ bé ngọt ngào đáng yêu nhất của hắn a?
"Thời gian ở Mỹ thiếu gia có nhớ Băng Nhi không?" Băng Nhi nâng lên đôi đồng tử mịt mờ nghiêm túc hỏi.
"Có a! Nghĩ em có nghe lời của anh chăm chỉ phong phú chính mình hay không." Hắn nhẹ nhàng sơ lộng lấy cô đen lúng liếng tóc dài ngữ điệu nhẹ nhàng trả lời.
"Ngoại trừ cái đó? Còn có nguyên nhân khác không?" Cô thật muốn biết trong nội tâm thiếu gia đến tột cùng cô có ý nghĩa như thế nào?
"Vậy tại sao em lại nhớ anh?" Cô bé khờ dại này có nhận ra được sâu trong nội tâm có sự biến hóa không?
"Em, Em không có nguyên nhân khác chỉ là không gặp được thiếu gia liền cảm thấy thật là khổ sở, thật là khổ sở, cả người, cả trái tim tất cả đều không có sức lực, cả ngày lẫn đêm duy nhất bận lòng chỉ có thiếu gia." Cô từng đọc qua trên sách "Một ngày không gặp, như cách ba thu" không biết có đúng là cảm giác này hay không.
"A, Băng Nhi đáng yêu" Đối mặt cô thổ lộ thuần chân như thế Lãnh Tiêu chăm chú ôm cô, hài lòng nở nụ cười.
"Ngô" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn ở trước иgự¢ hắn nhìn không thấy thần sắc hắn giờ phút này sung sướng cỡ nào.
"Thật sự thích anh như vậy sao. . ." Xem ra hắn không có thương lầm người.
"Ừ, Băng Nhi thích nhất thiếu gia" Đời này, cô chỉ yêu mình thiếu gia, lòng của cô rốt cuộc dung nạp không được người đàn ông khác!
"Chỉ có thích thôi sao?" Hôn lấy cái trán trắng nõn của Băng Nhi Lãnh Tiêu tham lam yêu cầu tình cảm chân thật nhất của cô.
"Không chỉ vậy những ngày chia lìa Băng Nhi mới phát hiện thì ra mình không riêng chỉ là yêu mến thiếu gia" phần cảm giác như ẩn như hiện cho đến đêm nay cô mới thật sự hiểu rõ ràng, cô yêu hắn, yêu Lãnh Tiêu.
"Không chỉ là yêu mến?" Hắn cũng không gấp muốn cô tự nói ra.
"Em yêu anh, thiếu gia." Mặt Băng Nhi đỏ lên cô dũng cảm thổ lộ.
"Anh biết rõ." Tuy đáp án nằm trong dự liệu của hắn nhưng nghe được cô chính miệng nói ra vui sướng càng gấp bội.
"Thiếu gia cũng yêu Băng Nhi chứ?" Cô do dự hỏi phải sợ nghe được chối bỏ đáp án.
"Vấn đề này sau này anh sẽ trả lời em." Hắn nhíu mày cười tà cố ý xâu khẩu vị.
"Vì sao không phải bây giờ?" cô rất muốn, rất muốn nhanh nghe được câu trả lời của hắn!
"Bởi vì bây giờ anh thực sự muốn em." Môi nóng bỏng nhẹ nhàng áp lên cô.
"Thiếu gia." Cánh môi run rẩy đã lâu cảm thụ được thoải mái.
Dựa sát vào tấm kính thủy tinh khổng lồ che phía trước thân hình cao to cứng rắn của đàn ông khe hở cách thân hình mãnh khảnh linh lung của thiếu nữ không tới một centimet, từ trên người hắn toát ra nhiệt khí thiêu đốt cô, bao vây lấy cô, làm cô toàn thân run rẩy không thôi.
Nâng lên tay phải cô nhẹ nhàng ᴆụng chạm đôi môi khiêu gợi của hắn tinh tế miêu tả, trong lúc đó cô nở nụ cười bởi vì hắn vươn đầu lưỡi chậm rãi Lเế๓ láק ngón tay ngọc ngà nhỏ nhắn của cô, cảm thụ từ đầu ngón tay trắng nõn truyền đến cảm giác tê dại trong nháy mắt lan khắp thân thể cô.
“Đó” Cô thở nhẹ thẹn thùng rút về ngón tay bị ngậm giữa cặp môi đỏ mọng.
Mắt Lãnh Liêu thoáng chốc trở nên u ám nồng đậm Dụς ∀ọηg, hắn chậm rãi cởi xuống caravat, cởi ra áo khoác tây trang cùng áo sơ mi lộ ra thân thể rắn chắc như đồng thiết.
Không biết tại sao Băng Nhi đột nhiên rất muốn gần sát hắn, dựa vào hắn mùi cơ thể nam tính của hắn làm cô mê loạn rồi, trong cơ thể không hiểu từ từ nóng bỏng lên. Cô lớn mật học động tác của hắn chậm rãi kéo xuống lễ phục nữa người trên của cô làm cho đôi cặp иgự¢ trắng nõn như tuyết bật ra theo hô hấp có chút phập phồng, nụ hoa màu hồng phấn bởi vì nội tâm khao khát dục niệm mà vểnh lên.
Đôi đồng tử đen cực nóng trong nháy mắt cũng không chỉ đẩy đà như trong trí nhớ, ngạc nhiên phát hiện chúng càng trở nên mượt mà, to lớn dưới ánh sao u ám chớp động lên chọc người ham muốn.
“Thiếu gia..." Cô mị nhãn như tơ, hai tay nâng cao đôi gò bồng đảo trắng nõn của chính mình lớn mật hấp dẫn hắn.
Mắt hắn trở nên sâu u tay phải nâng lên duỗi ra ngón rỏ xoa nắn lấy, nụ hoa phấn nộn bị hắn trêu chọc mà thẹn thùng co rút lại, lồi ra dần dần nở rộ ra một màu đỏ rực.
"Mới bao lâu không gặp chỗ này lớn lên không ít” Lãnh Tiêu hài lòng chen chúc nắm bắt hai nụ hoa đẫy đà không ít, hiểu được cảm giác chúng trong lòng bàn tay.