Băng Nhi hai tay vặn chặt đôi mắt trông mong chờ đợi cô ta sẽ tự mình mở mắt ra, nhớ tới hành trình đã định sẵn hôm nay của mình.
Tối nay là vũ hội nghênh đón người mới Đỗ Lệ Nhi bước vào trường trung học Thánh Thấm, Đỗ phu nhân giúp cô ấy hẹn trước thẩm mỹ viện chăm sóc da và trang điểm, muốn cho con gái trở thành tiêu điểm đẹp nhất trên vũ hội.
Bây giờ Đỗ phu nhân đã ở dưới lầu dùng cơm rồi, nếu cô không tranh thủ thời gian hầu hạ xong Lệ Nhi xuống lầu, quay đầu lại nhất định không thiếu phần bị mắng. Nhưng mà đánh thức Lệ Nhi ngủ chưa đủ càng làm cho cô sợ dhãi.
"Lệ Nhi, Lệ Nhi tiểu thư, đã sắp mười giờ rồi" Sợ hãi đến gần giường lớn, Băng Nhi nhẹ giọng hô.
Trên giường Đỗ đại tiểu thư không 1nhúc nhích btrên mặt 0lại chau 83nổi lên ađầu lông 5cmày như là bên tai chỉ có ruồi bọ đáng ghét nhiễu angười yên ccgiấc.
"Lệ Nhi tiểu thư, phu nhân đang ở phòng ăn chờ cô!" Bất đắc dĩ cô dùng tay lắc vai Lệ Nhi.
"Tránh ra!"
Một cú đá mạnh không chút lưu tình kèm theo Đỗ Lệ Nhi cay cú mắng chửi đạp vào bụng Băng Nhi.
"A!"
Trong ftiếng kinh bhô thống khổ, thân cthể nhỏ nhắn của Băng Nhi tựa như cái bao cát trong nháy mắt đã ngã trên đất. "Hừ, ai cho phép mày ᴆụng vào tao!" Sáng sớm vận động hiển nhiên phi thường hữu hiệu chỉ thấy lúc này Đỗ Lệ Nhi đã ngồi dậy có thể nghiêm mặt mắng người.
Băng Nhi che bụng bị Đỗ Lệ Nhi hung hăng đá một cước đau đến cơ hồ sắp không đứng nổi.
"Thực xin lỗi, Lệ Nhi tiểu thư."
"Mày còn nằm vạ trên mặt đất làm cái gì? Nhanh giúp tao thả nước tắm a!" Đỗ Lệ Nhi kiêu căng mệnh lệnh.
Tối hôm qua cùng đám bạn bè đến quán bar nhảy mồ hôi đầm đìa, về đến nhà cô mệt đến tắm còn chưa tắm liền chui vào trong chăn, cứ thế hiện tại toàn thân cực kỳ không thoải mái càng làm cô phiền muộn chính là mở mắt ra liền thấy người trên đời này cô ghét nhất.
Đỗ Băng Nhi, người mẹ hồ ly tinh của cô ta không biết xấu hổ câu dẫn ba cô hại cô và mẹ mất mặt. Từ nhỏ cô đã thề đời này sẽ không để cho cô ta sống khá giả một ngày.
"Dạ, tôi lập tức đi mở." Cố nén đau đớn trên người Băng Nhi đi lại tập tễnh hướng đi gian phòng phía bên phải.
Đỗ Lệ Nhi có được một căn phòng tắm cá nhân chuyên dụng, phòng tắm rộng khoảng gấp hai gian phòng Băng Nhi, bên trong thiết bị quả thực đầy đủ mọi thứ bồn tắm mát xa cực lớn, phòng xông hơi hết khả năng hưởng thụ.
Mở ra khóa khống chế bồn tắm mát xa Băng Nhi trừng mắt nhìn trong bồn tắm không ngừng xuất hiện bọt nước, trong nội tâm cảm thấy vô cùng hâm mộ cô rất muốn trong loại bồn tắm này ngâm một hồi...................
"Ê, mày ૮ɦếƭ ở bên trong rồi a!" Ngoài cửa truyền đến Đỗ Lệ Nhi chanh chua mắng chửi làm tỉnh lại Băng Nhi tâm hồn đang bay bổng.
Băng Nhi nhấn ngừng lại vòi nước bồn tắm ba chân bốn cẳng chạy vội tới trước mặt Đỗ Lệ Nhi, khom lưng hỏi thăm.
"Tiểu thư, xin hỏi có cái gì phân phó?"
"Chuẩn bị quần cáo tao muốn bfmặc ra cửa! Ngay cả chuyện như vậy cũng cần tao dạy sao?" Mắt phượng nhắm lại, Đỗ Lệ Nhi duỗi ra móng tay dài được tu bổ thành hình quả hạnh nhân dùng sức đâm vào cánh tay Băng Nhi.
"Không biết tiểu thư hôm nay muốn mặc cái gì?" Cố nén đau đớn trên cánh tay Băng Nhi run thanh hỏi.
"Mày từng cái từng cái lấy ra để cho tao xem a!" Như là thỏa mãn Băng Nhi lộ ra vẻ mặt đáng thương Đỗ Lệ Nhi xảo trá sau khi đưa ra chỉ thị liền xoay người tiến vào phòng tắm.
"Dạ." nháy mắt nhiệt khí trong mắt Băng Nhi tranh thủ thời gian chạy về phía gian phòng bên kia.
Ước chừng bảy, tám mét vuông phòng giữ quần áo lớn treo tất cả phục sức hàng hiệu, nhiều vô số gần trên trăm bộ, Băng Nhi lấy ra một bộ trang phục nhãn hiệu Chanel lúc trước từng nghe Lệ Nhi Khen không dứt miệng.
"Tiểu thư, bộ này như thế cnào?" cô cẩn thận từng ly từng tí đưa đến trước mặt.
"Bộ đồ này đã mặc qua." Thiên kim đại tiểu thư ung dung ngâm mình trong bồn dftắm mát xa khẽ hừ.
"Còn bộ này" Băng Nhi động tác nhanh chóng đổi lấy bộ khác.
"Lỗi thời không mặc! Đổi bộ khác." Đỗ Lệ Nhi hai mắt khép kín ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn.
Cứ như vậy Băng Nhi tại phòng giữ quần áo cùng phòng tắm tới tới lui lui chạy hơn mười lần.
Mãi cho đến Đỗ Lệ Nhi cảm thấy hài lòng chọn một bộ y phục trong đó, Băng Nhi đáng thương lúc này mới có thể thở một ngụm.
"Tới đây chà lưng cho tao." Gương mặt kiều mị nở một nụ cười quỷ dị.
"Dạ vâng tiểu thư." Cầm lấy bông tắm Băng Nhi nơm nớp lo sợ bò lên bên cạnh bồn tắm mát xa.
"Mày dùng sức như vậy làm gì?! Có chủ tâm gây khó dễ với tao phải không?" Ngay tại Băng Nhi chăm chỉ làm việc thì Đỗ Lệ Nhi đột nhiên xoay người giội cho cô một thân ẩm ướt.
"Tôi không có" Thủy châu trong suốt sáng long lanh trượt xuống gò má Băng Nhi, cô nghẹn ngào nói.
Tuy đã sớm abiết Lệ Nhi sẽ không 6để cho 3cô trôi qua 2tốt nhưng 33mỗi khi cô 7ata khi dễ 0cô thì lòng cô rất đau.
"Cẩn thận một chút cho tao" Rút ra khăn tắm lớn Băng Nhi đưa lên Đỗ Lệ Nhi bỏ lại một câu như vậy rời đi.
"Dạ" Băng Nhi tranh thủ thời gian mang theo máy sấy theo ra phòng tắm.
Cô vừa chải chuốt tóc mai màu nâu của Đỗ Lệ Nhi, vừa sấy khô hơi nước trên tóc.
"Nóng quá mày muốn nướng cháy tóc của tao phải không!" Đỗ Lệ Nhi cố ý tại trứng gà lý chọn xương cốt.
"Thực xin lỗi." chịu đựng quần áo bởi vì ẩm ướt mà dính ở trên da thịt đưa tới đẩu sắt hàn ý Băng Nhi lần nữa xin lỗi cô biết rõ đây là phương pháp duy nhất có thể làm cho Lệ Nhi nguôi giận.
"Đủ rồi nhìn mày nước đều nhiễu đầy trên nệm của tao, còn không mau cút ra ngoài cho tao." Đột nhiên đẩy tay Băng Nhi Đỗ Lệ Nhi giơ lên mắt Phượng tràn đầy căm hận.
"Dạ, Thật xin lỗi" thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt theo cánh cửa mở ra đóng lại nhanh chóng biến mất tại phía sau cửa.
Trên đường rời đi phòng lớn đi trở về phòng ở của người hầu, Băng Nhi mấy lần dùng tay lau đi những giọt nước mắt trượt xuống bên má tiếc rằng sóng nhiệt trong mắt như là vòi nước đã quên đóng chặt, lau như thế nào cũng không khô một đôi thanh linh đồng tử tràn đầy thống khổ.
Băng Nhi càng không ngừng tự hỏi chính mình cuộc sống như vậy cô đến tột cùng còn có thể chịu được bao lâu?
"Tiểu Bạch hôm nay Lệ Nhi và phu nhân cùng nhau đi ra ngoài chúng ta có thể chơi thật vui." Ôm Tiểu Bạch mới từ lổ nhỏ đầu kia chui qua tới, Băng Nhi lộ ra nụ cười hân hoan.
Chỉ có lúc ở cùng Tiểu Bạch cô mới có thể cảm giác mình còn năng lực cười.
"Gâu gâu gâu!" chú chó nhỏ toàn thân tuyết trắng nhiệt liệt sủa đáp lại cô, nhãn cầu đen bóng giống như quả cầu pha lê lóng lánh.
Đột nhiên Mal tế tư khuyển như là ngửi được mùi vị gì tức giận duỗi ra chân trước nhắm túi tiền trên fáo khoác của Băng Nhi bới ra cầm lấy.
"Ai nha! Bị mày ngửi được rồi có phải không? được rồi được rồi, tao lấy ra là được" Băng Nhi thấy Tiểu Bạch tựa hồ phát hiện cô giấu giếm gì đó liền cười hì hì lấy ra.
Là phô mai đây là món Tiểu Bạch thích făn nhất.
"A, mở miệng ra." Xé mở màng mỏng đóng gói Băng Nhi đem phô mai vàng trong đưa đến bên miệng Tiểu Bạch.
"Gâu!" Nhìn thấy món thích nhất Tiểu Bạch há miệng liền cắn xuống một miếng đong đưa cái đuôi nhỏ mùi ngon nhai nuốt lấy.
"Ăn ngon không?" Băng Nhi lại lấy một miếng nhỏ đút nó.
"Gâu Gâu!" Tiểu Bạch muốn nuốt vào miếng phô mai thơm nồng lại hồi báo một tiếng sủa hưng phấn.
"Đừng vội tao đem theo ba miếng đủ cho mày ăn rồi" Nhìn đến Tiểu Bạch ngẩng mặt cái đầu nho nhỏ ăn vội vàng, Băng Nhi khó nén vui vẻ lại mở ra một miếng phô mai khác.
Chú chó nhỏ tham an rất nhanh liền đem phô mai Băng Nhi mang đến ăn sạch bách còn vẫn chưa thỏa mãn Lเế๓ láק miệng, Băng Nhi nhìn bộ dáng Tiểu Bạch vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn cảm giác được tảng đá đặt ở trong lòng tựa hồ biến nhẹ rất nhiều.
"Cô không cần đi học sao? suốt ngày ở cùng con chó này không chán sao?" Lãnh Tiêu thân thủ kiện tráng gọn gàng từ tường vây bay xuống ngữ điệu thoải mái mà nói.
Nhìn thấy Lãnh Tiêu xuất hiện Băng Nhi vội vàng sửa sang lại quần áo đứng dậy.
"Lãnh thiếu gia!" Cô làm sao cũng không nghĩ ra hắn sẽ ở lúc này xuất hiện.
Thấy vẻ mặt cô kính cẩn lông mày không vui chau lại chợt giãn ra ý nghĩ vừa chuyển trong nội tâm mình có ý định khác hắn ưu rảnh rỗi rút ra một điếu thuốc nhen nhóm mở miệng thoải mái hỏi:
"Những cô bé cùng tuổi như cô lúc này không phải hẳn là ngồi ở trong phòng học chăm chú đi học sao? Hay là vì cùng con chó ngốc này chơi cho nên cô trốn học?" Hắn ngồi trên mặt đất không có một chút khí thế cao cao tại thượng.
Thái độ Lãnh Tiêu nhất phái thoải mái làm cho Băng Nhi không khỏi đi theo buông lỏng thân hình đang căng thẳng.
Đối mặt cảm giác kỳ quái của hắn, hắn là Lãnh gia đại thiếu gia theo lý thuyết cô nên trốn hắn rất xa. Nhưng từ sau khi hắn đem Tiểu Bạch đưa cho cô, cô cũng rốt cuộc không biết sợ hắn ngược lại đối hắn có loại hiếu kỳ cùng cảm giác thân thiết.
Ôm Tiểu Bạch ngồi chồm hổm tại Lãnh Tiêu phía trước không xa Băng Nhi mềm yếu trả lời câu hỏi của hắn.
"Không phải, tôi...tôi không có học trung học" Trì trệ trong giọng nói tràn đầy nồng đậm bất đắc dĩ.
Sau khi mẹ qua đời ba cũng không quan tâm cô nhiều hơn, chỉ là đem cô giao cho Đỗ gia nữ chủ nhân an bài, Phu nhân không cho phép cô học trung học bản thân không có đồng nào cô một chút biện pháp cũng không có.
Cho dù cô khát vọng được đến trường cỡ nào.
"Không có?" giọng nói thâm thúy bí mật mang theo một tia kinh ngạc.
"Phu nhân không cho phép, mà tôi cũng không có tiền đến trường" Mặt Băng Nhi bởi vì khốn quẫn mà đỏ lên cô hèn mọn cúi đầu xuống.
"Đỗ Phong Thần mặc kệ sao?" Đỗ Băng Nhi cũng là con gái của ông ấy chẳng lẽ ông ấy không vì cô tranh thủ quyền lợi nên có sao?
"Ông ấy rất ít về nhà, hơn nữa là từ sau khi mẹ qua đời" Tại Đỗ gia trên thực tế người nắm quyền hành không phải Đỗ Phong Thần mà là Khổng Lan Huân chỉ cần bà ta không cho phép ngay cả Đỗ Phong Thần cũng vô pháp lật lại quyết định của bà.
"Cô muốn đi học không?" Hắn biết rõ còn cố chỏi.
"Muốn... nhưng.....nhưng đó là chuyện không thể nào...." Giọng điệu khổ sáp tâm tình không nề hà.
"A, không thể sao?" Lãnh Tiêu nhíu mày cười, ánh mắt thâm trầm trong nháy mắt làm ra một quyết định.
"Ừ, chuyện gì một khi phu nhân đã quyết định có rất ít người có thể thay đổi" Nhìn chăm chú trên mặt biểu lộ trần đầy tự tin, Băng Nhi nhìn cơ hồ xuất thần.
"Nhưng thân là vật cưng của Lãnh Tiêu tôi thứ nên có trong đầu không thể quá ít, tri thức học vấn không đủ người mất mặt chính là tôi" Đôi đồng tử đó lóe ra cao ngạo ma mị chống lại đôi thủy mâu vong tình của cô.
"Tôi...." Băng Nhi cúi đầu xuống nồng đậm cảm giác tự ti thoáng chốc hiện trên mặt cô.
Cô cũng muốn học trung học, thậm chí học đại học. Nhưng cô không có tiền cũng không người nào có khả năng giúp đỡ cô.
Một cô bé mười sáu tuổi trong xã hội là không thể nào tìm được một công việc gì tốt. huống chi công việc từ trên xuống dưới Đỗ gia giao phó cô đã đủ bận rộn rồi càng đừng nói chức trách phải hầu hạ Đỗ Lệ Nhi. Đi học đây đơn giản là một mơ ước xa vời.
"Cũng được, coi như đây là quà gặp mặt mà chủ nhân tặng!" bỏ qua điếu thuốc trong tay thiêu đốt đến một nửa Lãnh Tiêu mang ngữ điệu huyền bí nói.
"Có ý gì? Tôi không hiểu" Băng Nhi trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
"Không hiểu không sao tối nay cô sẽ biết" lời nói của hắn như là lời tiên đoán.
"Buổi tối?" Buổi tối sẽ có chuyện gì xảy ra sao?
"Qua đây cho tôi xem." Hắn hướng cô ngoắc ngoắc ngón trỏ thon dài.
Nhớ tới chính mình từng hứa hẹn đối với hắn, Băng Nhi cơ hồ là không hề nghĩ ngợi liền hướng hắn đi tới ai ngờ Lãnh Tiêu lại vươn tay đem cô ôm vào trong lòng.
"Lãnh thiếu gia!"
Tóc ngắn ngang vai chật vật bao trùm lấy khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn, Băng Nhi mở to đôi thủy mâu kinh hoảng đồng tử trong suốt dao động luống cuống Lãnh Tiêu xem tại trong mắt có loại non nớt xinh đẹp như là đóa mộc lan trắng.
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt kinh diễm xem ra chính mình trong lúc vô tình bắt được con mồi đúng là một viên ngọc thô hiếm có.
"Khuôn mặt thanh tú kinh người khung xương cân xứng xíu xiu địa phương nên phát dục vẫn còn tính đạt tiêu chuẩn" Bàn tay cuồng vọng vỗ nhẹ từng cái lên khuôn mặt hoạt nộn và cổ nhỏ nhắn mềm mại cuối cùng dừng lại tại trên một cái nhủ hoa xinh đẹp.
"Lãnh thiếu gia" Băng Nhi sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên.
"Như thế nào? Tôi không thể ᴆụng vào vật cưng của tôi sao?" Bàn tay nóng rực cách vải vóc hơi mỏng ủi nóng hai ✓ú thiếu nữ.
"Nhưng như lời anh nói ‘Vật cưng’ không phải chỉ người hầu sao?" cô co lại vai kháng cự trong tâm nhen nhóm lên một cảm giác lạ lẫm.
"Tiểu Bạch là người hầu của cô phải không?" từ hắn chậm chạp xoa nắn, vật thể tròn trịa như quả cầu từ từ nóng lên, bành trướng lên.
"Đương nhiên không phải." Băng Nhi khó nhịn thở hổn hển.
"Cái gọi là vật cưng của tôi chính là chỉ món đồ chơi" Như là đang quen thuộc món đồ chơi mới dường như, Lãnh Tiêu thể hiện ra khó được ôn nhu, độ lớn cặp иgự¢ rất vừa tay hắn, một tay nắm giữ nhuyễn đồi khi chắn tuyệt hảo mà nhẵn nhụi mà hãm lấy, kéo rất căng ra hai tiểu đầย שú cứng ngắc vểnh lên.