Chương 07

Tác giả: Vũ Ngọc Hương

Tôi sững lại rồi chợt hiểu tại sao người làm lại sợ cậu cả nhà này đến vậy. Nuôi hổ? Cũng đúng, hẳn lão Toàn không phải tuýp thích nuôi động vật nguy hiểm mà lão thích nuôi vợ bé hơn. Khẽ rùng mình một cái, tôi dò hỏi:

– Cậu cả không ý kiến gì về việc cha cậu ấy lấy nhiều vợ à?

– Tôi làm sao mà biết, bà tư tha cho tôi đi! Ở đây người làm cấm được nói chuyện về nhà chủ!

– Vâng… mà… cô cho cháu mượn điện thoại có được không?

– Trong biệt phủ này người làm chúng tôi không được phép liên lạc với bên ngoài, chúng tôi đến đây làm… là vì trả nợ… Một năm mới được về nhà một lần.

Giọng cô ấy hơi buồn. Tôi khẽ lắc đầu, tìm một con dao sắc bắt chước cô đầu bếp này thái thịt bò mà cảm thấy khó khăn quá, xem ra tôi muốn chuyên nghiệp một chút thì cũng cần phải học hỏi nhiều.

– Bà tư thái như vậy tôi lại sợ bà cắt vào tay đấy!

Tôi giật thót mình, nhìn về phía cửa nhà bếp có chút hoảng hồn. Cậu cả… hắn ta đến đây làm cái gì chứ? Giờ mới gần sáu giờ, chẳng lẽ đêm qua hắn mất ngủ?

– Chào cậu cả!

– Cậu cả muốn ăn sáng chưa để chúng tôi bê lên nhà?

– Bảy giờ hãy mang lên!

Hắn đáp một câu, sau đó ngồi xuống ghế quan sát tôi làm việc. Muốn chửi thề một tiếng khi có luồng khí nóng bỏng chiếu vào gáy, tôi phải cố gắng lắm mới không thái vào tay như lời hắn nói. Lần đầu tiên tôi làm việc, làm sao có thể khéo léo được? Quan sát tôi một hồi, hắn hừ một tiếng, đứng dậy bỏ ra khỏi nhà bếp. Mồ hôi trên trán tôi lấm tấm, lúc này mới khẽ thở phào một tiếng. Tôi không thể phủ nhận là tôi có chút sợ hắn. Thế nhưng, dựa trên việc mọi người đều sợ hắn, tôi chợt nghĩ… việc tôi có thể thoát khỏi đây, có khi nào chỉ có thể nhờ vào hắn? Tiền… ý của hắn là sợ tôi nuốt trôi món tiền mà nhà lão bỏ ra để mua tôi về, đồng thời cũng vì tiếc tiền mua tôi mà hắn bắt tôi làm việc khi tôi còn chưa thỏa mãn được cha hắn. Phải rồi, tại sao tôi không nghĩ ra điều này sớm hơn! Thuyết phục hắn một cách phù hợp nhất, con đường tôi có thể làm chính là như vậy!

– Tần, cô mang bát mì này lên cho cậu cả đi, bảy giờ rồi!

Có chút giật mình tôi quay ra, một cô gái trẻ khá xinh đẹp mỉm cười gật đầu, đón lấy khay có một bát mì đầy ắp thịt bò bốc khói cùng khá nhiều ớt tươi rắc lên trên, chuẩn bị bước khỏi phòng. Từ lúc tôi vào đây làm mì đến giờ nhiều bát mì đã được mang đi phục vụ những người làm việc trong khu biệt phủ này, tuy nhiên lượng thịt bò có chút khác biệt.

– Chờ… chờ một chút!

– Bà tư nói tôi?

Cô ta mở to mắt nhìn tôi. Tôi cười cười giơ tay đỡ khay mì từ tay cô ta, nhẹ giọng:

– Cô để tôi đem lên cho cậu cả!

– Ơ… bà tư cứ để tôi, đây là việc của tôi không phiền đến bà!

Cô ta ngoan cố giữ chặt khay mì không buông. Cảm giác cô ta nhất quyết làm việc này thì phải, tranh giành với cô ta không tiện nên tôi đành thôi, thở hắt một hơi nhìn cô ta bước khỏi phòng bếp.

– Bà tư cũng ăn sáng đi, làm nãy giờ chắc đói lắm rồi phải không?

Tôi quay đầu lại, một anh đầu bếp trắng trẻo, gò má lấm tấm tàn nhang còn khá trẻ tỏ vẻ quan tâm nói với tôi. Có chút xúc động tôi đỡ bát mì bò trên tay anh ta, để lên bàn gần đó nói:

– Cảm ơn anh, mọi người cũng nghỉ tay ăn thôi!

– Chúng tôi phải lo cho mọi người ăn xong mới đến lượt, bà tư cứ ăn trước đi kẻo đói!

Anh ta có vẻ lúng túng, nói xong liền quay về bếp làm việc tiếp. Có thực mới vực được đạo, nhớ đến cô Thu còn đang làm việc bên ngoài giếng, tôi liền bê khay mì chạy ra gọi cô ấy:

– Cô Thu, cô vào đây ăn bát mì này đi không mì trương lên, cháu phải đi có việc.

Cô Thu ngài ngại lau tay vào áo bước về phía tôi, tôi đưa khay mì vào tay cô rồi chạy đi. Bình thường tôi được cô ấy phục vụ thì không nói, hơn nữa khi ấy tôi chỉ biết cố gắng học tập cho tốt để còn báo hiếu ba mẹ nuôi, giờ tôi và cô cùng là thân phận thấp hèn trong biệt phủ này, cô còn vì tôi mà khổ theo tôi, làm sao tôi có thể để cô ấy chịu thiệt thòi được? Hơn nữa tôi cần phải tranh thủ lúc được nghỉ tay hợp tình hợp lý này để đi tìm cậu cả.

Thấy Tần bưng khay có bát mì hết bước trở lại chạm mặt tôi, gò má cô ta thoáng ửng hồng, tôi liền hỏi:

– Cậu cả ở phòng nào cô chỉ cho tôi với!

– Bà tư đi về căn nhà lớn bên tay phải kia, có trồng một khóm cẩm tú cầu ở trước nhà ấy.

– À… bà cả có ở đó không?

Tôi hơi lo lắng hỏi, chẳng may chạm mặt bà cả là điều tôi không muốn. Cô ta lắc đầu nói:

– Không có, bà cả cùng ông chủ ở nhà chính.

Tôi khẽ thở phào, cảm ơn cô ta rồi bước nhanh. Căn nhà gỗ của hắn có vẻ trang nhã với bụi cẩm tú cầu tô điểm, đan xen những khóm trúc xanh xung quanh. Bên ngoài rừng nhiệt đới hỗn tạp cây cối nhưng trong khu biệt phủ này mọi thứ đều được bàn tay con người chăm tóc tỉ mẩn.

Tôi gõ cánh cửa khép hờ, rất nhanh nghe được âm giọng lạnh lẽo của hắn:

– Ai?

– Cậu cả… là tôi! Tôi có chuyện cần nói!

Hắn nhận ra được giọng tôi, cuối cùng bên trong có người mở cửa, không ai khác ngoài mấy gã đàn ông lực lưỡng đi theo hắn tối qua. Có vẻ bọn người này là vệ sĩ của hắn.

– Cô vào đi!

Bọn họ hất hàm, cũng không dùng từ “bà tư” với tôi như mấy gã đi theo ông chủ. Cậu cả đang ngồi ở giữa phòng, gian phòng này có vẻ là thư phòng làm việc của hắn, xung quanh khá nhiều sổ sách, không khí gian phòng tương đối hiện đại, trước mặt hắn có cả laptop. Dù sao thời đại bây giờ có làm ăn gì thì cũng cần những thứ này, dễ chừng hắn còn quản lý nhiều thứ cho cha hắn. Cách ăn mặc của hắn hôm nay cũng tương tự như lần đầu tiên tôi thấy hắn, giống tất cả những người ở trong khu biệt phủ này, toàn thân là vải đen, áo cộc tay cài cúc cổ để trong quần, quần suông mỏng nhẹ cùng chất vải với áo, phần mắt cá chân túm lại, cũng hệt như cách ăn mặc của lão Toàn cùng các vợ con của lão. Có phải nhà bọn họ sáng tạo ra loại trang phục này không hay đây là trang phục ở vùng này thì tôi không rõ.

– Bà tư xong việc rồi đấy à? Hay lại lười biếng trốn đi chơi!

Âm giọng xóc óc vang lên ngay khi hắn ngẩng lên nhìn tôi, hai mắt hắn chau lại. Tôi lập tức nhìn thẳng hắn nói điều mình cần nói:

– Cậu cả, chuyện tối qua tôi nói với cậu hoàn toàn là thật, tôi bị lừa đến đây, tiền bán tôi cậu có thể đòi mẹ tôi, bà ấy chỉ là mẹ nuôi của tôi… thế nên…

Hắn ngừng công việc dang dở, lúc này bặm môi gật gù. Tôi thoáng thở khẽ khi cho là hắn đã tin lời tôi.

– Được, nếu bà tư dứt khoát có cách trả nhà tôi tiền, tôi sẽ xem xét thả bà ra khỏi đây!

Hai mắt tôi lập tức sáng lên, hai chân run rẩy, mừng rỡ đến nỗi không đứng vững liền quỵ xuống. Ngồi trên sàn nhà, tôi nín thở hít một hơi, nuốt một ngụm nước bọt khó khăn mới nói được:

– Điện thoại… xin cho tôi gọi điện thoại! Điện thoại của chúng tôi đã bị người của ông chủ lấy mất rồi!

Cậu cả hất nhẹ hàm, ngay sau đó đanh giọng:

– Đọc số, bật loa ngoài!


Theo dõi page để cập nhật truyện hay