- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Vào Cửa Nhà Giàu
- Chương 41
Đáy mắt ấm áp lấp lánh Trung mỉm cười nhìn tôi nói:
– Em sẽ phải xin nghỉ học thêm ít ngày nữa đấy!
Tôi nhất thời không hiểu ý Trung, có chút lo lắng hỏi anh:
– Anh cần em ở đây chăm sóc anh à? Em vẫn muốn ở lại chăm sóc anh nhưng nghe em nói vậy… em lại lo cho sức khỏe của anh.
Trung lúc nào cũng tỏ vẻ không có gì, nếu cần tôi ở đây chăm sóc cho anh hẳn là anh phải đau đớn khó chịu lắm. Anh phì cười nhè nhẹ giải thích:
– Không… Ngày mai em về thành phố học trở lại đi, đừng nghỉ nhiều quá, nhưng đến ngày cưới của mình thì em phải xin nghỉ tiếp.
Ngày cưới? Tôi ngỡ ngàng, hai má lại nóng ran nghe đến hai tiếng này từ miệng anh. Anh muốn tổ chức đám cưới với tôi sao? Đương nhiên… có cô gái nào lại không muốn mình được làm cô dâu hạnh phúc nhất trong ngày cưới chứ? Ngày tôi vào cửa nhà họ Đinh, vốn dĩ lão Toàn chỉ cho tôi làm lẽ, cũng chẳng có đám cưới đám xin gì cả. Còn Trung, anh nghiêm túc muốn tổ chức một đám cưới đàng hoàng với tôi, muốn cho tôi một danh phận thực sự. Cảm giác xúc động khiến sống mũi tôi cay cay, trái tim rộn ràng khó kiềm chế tôi gật đầu, khẽ lau giọt nước mắt trên mi.
– Vâng…
– Ngày cưới tôi sẽ bàn với cha mẹ, có được không?
Tôi mím môi, xúc động nhìn Trung khẽ gật. Nhớ đến những lời ác độc từ miệng bà ba, tôi không muốn giấu giếm suy nghĩ liền hỏi Trung:
– Anh… em muốn nghe anh nói về quan điểm của anh trong hôn nhân. Chắc hẳn anh cũng biết pháp luật nước ta quy định một vợ một chồng phải không? Em… em cũng muốn sống như vậy, không muốn… một ông nhiều bà như cha anh!
Tôi cứng giọng nói quan điểm của mình. Dù anh có muốn chế độ đa thê như lão Toàn tôi cũng sẽ không chấp nhận! Thực ra tôi và anh có quá ít thời gian ở bên nhau để tôi nói lên quan điểm của mình, hơn thế nữa tôi cũng chưa thực sự tin tưởng tình cảm của anh dành cho tôi. Lúc này… tôi đủ tin anh để cho anh hiểu suy nghĩ trong lòng, cũng muốn biết ý anh thế nào. Dù cho… anh muốn chế độ đa thê thì… anh sẽ phải lựa chọn, hoặc chỉ có tôi, hoặc có nhiều vợ. Tôi biết mình ích kỷ khi anh sống trong thế giới này từ nhỏ, sẽ khó để anh thay đổi, nhưng mà… phải chia sẻ anh với những người đàn bà khác, tôi không làm được!
– Ừm.
– Ừm là sao? Anh không thích thế à?
Tôi ngỡ ngàng, tròn mắt nhìn chăm chăm vào Trung để hỏi. Cái đồ…. cái đồ tham lam! Nước mắt tôi bỗng lăn dài khi anh im lặng không trả lời. Vậy ra… anh muốn nhiều vợ là sự thật, tôi đúng là ngu ngốc, trong sâu thẳm tôi vẫn cho rằng anh cũng muốn một vợ một chồng như tôi!
Bất ngờ Trung phì cười làm tôi ngơ ra. Thật muốn đấm anh một đấm! Nếu anh không bị thương chắc chắn anh sẽ không xong với tôi!
Tôi ấm ức lau nước mắt trên má, bực bội hỏi:
– Anh cười cái gì hả?
– Tôi có thể sống với nhiều vợ khi có một cô vợ hay ghen thế này sao?
– Ai mà biết! Đàn ông mà… lòng tham không đáy!
– Em hiểu đàn ông thế nhỉ?
Trung hiếu kỳ nhìn, tôi nhún vai trả lời:
– Anh nhìn cha anh thì biết!
Trung im lặng, đáy mắt chau lại anh trầm giọng:
– Vùng núi này chế độ đa thê vẫn được chấp nhận, không chỉ cha tôi.
Tôi gật đầu cam chịu trước hiện thực. Trung đã sống trong một thế giới như vậy, không phải chỉ ở biệt phủ này. Để thay đổi hệ tư tưởng của một con người từ nhỏ đến lớn không phải là điều đơn giản, có khi nào… lựa chọn duy nhất của tôi lại là chấp nhận hay không chấp nhận? Nhưng… tôi có quyền không chấp nhận hay sao? Cổ họng nghèn nghẹn tôi im lặng, không muốn đôi co với anh thêm nữa.
Trung vòng tay siết chặt tôi vào lòng, mỉm cười nhìn vẻ thất vọng đến tái nhợt ở tôi.
– Em biết cha tôi lấy mẹ tôi năm bao nhiêu tuổi không?
Tôi ngạc nhiên lắc đầu, tò mò nhìn Trung.
– Năm mười sáu tuổi.
Tôi ậm ừ hiểu chuyện. Kẻ như lão Toàn không lấy vợ sớm mới lạ. Trung nhướng mày hỏi tiếp:
– Em biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi không?
– Anh… bao nhiêu tuổi?
– Tôi hai ba rồi. Ở vùng này là ế rồi đấy.
Tôi phì cười với chữ “ế” từ miệng Trung. Mà anh mới hai ba tuổi thôi sao, tôi đã nghĩ anh độ hai lăm, xem ra anh già hơn tuổi thật đấy. Vẫn còn tò mò tôi liền hỏi:
– Cha anh mới bốn mươi à, nhìn ông ấy già thế?
– Cha tôi có mười năm chiếm đất chiếm rừng để có được cơ ngơi này, sau đó mới có tôi.
Tôi gật gật. Công bằng mà nói lão Toàn cũng là một kẻ gian hùng làm nên chuyện, chẳng qua cái nết gái gú của lão không thể chấp nhận được mà thôi.
– Em hiểu chưa? Tôi không giống cha tôi. Tôi thích văn minh của em.
Trung thẳng thắn nói ra quan điểm của mình, nghiêm túc nhìn sâu vào mắt tôi như trấn an nỗi lo trong lòng tôi. Tôi còn có thể mong đợi gì hơn nữa, chỉ biết đáy mắt rung rung hạnh phúc, chủ động hôn chụt lên môi anh thay lời bày tỏ. Bất chợt… Trung xoay người tôi lại, cơ thể to lớn của anh ở tư thế nằm trên, để tôi nóng đỏ như than hồng nằm dưới thân anh. Thình thịch… tiếng tim tôi đập loạn lên trong không gian yên tĩnh. Chẳng dám đối diện đôi mắt như hai vì sao lấp lánh của Trung tôi lảng ánh mắt mình xuống dải băng trắng trên иgự¢ anh, cười cười nói:
– Anh… còn đang bị thương… để… đến đêm tân hôn ha?
Trung khựng lại, anh khẽ cười, Ⱡồ₦g bàn tay lớn vào lưng tôi, kéo tôi trở lại nằm trên иgự¢ anh. Thở một hơi nhẹ nhõm, tôi áp má mình lên bờ vai trần vững chắc của anh, cảm giác yên tâm cùng tin tưởng làm lòng tôi dịu lại. Đưa tay nghịch ngợm dải băng trắng tôi khẽ hỏi:
– Mình… đăng ký kết hôn trước… hay sau đám cưới anh nhỉ?
– Không đăng ký kết hôn.
Tôi tròn mắt, ngẩng lên nhìn đường nét cong cong xương hàm của Trung. Anh cúi xuống nhìn tôi giải thích:
– Tôi không có giấy khai sinh, cha tôi không làm.
Tôi không biết nên cười hay nên mếu trước hoàn cảnh của anh. Vậy ra cái tên Đinh Thái Trung kia chỉ là tên đặt miệng chứ không có giấy tờ gì sao?
– Thế hả anh… haha. Anh biết chữ… là nhờ đâu thế?
– Mẹ tôi dạy. Tôi chỉ biết chữ, biết tính toán cơ bản.
Tôi sững lại, thực lòng không ngờ Trung lớn lên trong môi trường khép kín ở biệt phủ. Thực lòng mà nói… tôi cũng đoán biết được phần nào khi bước chân đến đây. Có điều nghe Trung khẳng định tôi cứ thấy Ⱡồ₦g иgự¢ như bị ai Ϧóþ nghẹn. Trung không đến trường, không tốt nghiệp bằng nọ cấp kia, vậy mà… anh vẫn sẵn lòng cho tôi học lên đại học, còn chu cấp cho tôi rất nhiều, chỉ vì… đó là khao khát của tôi. Anh từng hỏi tôi… “Như thế này… có gì không tốt?” Lúc ấy, tôi không hiểu ý anh. Thì ra… tôi học hết cấp ba, chữ nghĩa tính toán thông thạo. Anh tạo dựng cho tôi một cuộc sống êm đềm, hẳn anh đã nghĩ tôi có thể thoải mái sống cả đời như vậy… Gạt nước mắt tôi nuốt nghẹn, cắn nhẹ môi nhìn anh, chẳng biết phải nói gì trước cơn xúc động trong lòng.
– Học cao rồi… đừng có cười tôi đấy!
– Chẳng biết ai ngốc!
Tôi mím môi trấn giữ cơn xúc động, đưa tay bẹo má Trung. Con người này… rốt cuộc là kẻ thông minh hay ngốc nghếch đây?
– Tôi đã đi xa nhà từ sớm, cũng học hỏi được không ít.
Trung hướng đôi mắt tinh anh nhìn tôi, như để khẳng định với tôi anh không phải là kẻ thất học, dù anh không được đến trường nhưng anh đã được thế giới này dạy bảo nhiều điều. Trước tôi, anh vẫn rất tự tin. Tôi phì cười gật đầu, cuối cùng thành cười ra tiếng.
– Hahaha… cậu cả học đại học trường đời. Tốt nghiệp được trường đời giá trị hơn tấm giấy cử nhân nhiều đó.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh