Chương 22

Tác giả: Vũ Ngọc Hương

Cuối giờ chiều công nhân trong xưởng lần lượt ra về hết, tôi nhìn quanh xưởng gỗ lớn vắng vẻ, tự nhiên lại cảm thấy hơi sờ sợ. Ban đêm… tôi sẽ ở đây một mình sao? Nhưng nếu có người đàn ông nào ở lại xưởng tôi còn thấy sợ hơn, cuối cùng chỉ biết gấp lại cuốn sổ, dự định ra ngoài đi tìm quán ăn tối. Cơm hàng cháo chợ hàng ngày đâu phải là điều tốt, nhưng nơi này không có bếp, tôi muốn nấu ăn cũng không được. Cậu cả Trung lúc này đang ở đâu nhỉ? Anh ta có chân có cả chiếc xe to thế muốn đi đâu chẳng được.

Kéo cửa sắt đóng lại xưởng, tôi cầm chiếc khóa sắt lớn mà ban nãy chú Vinh nhắc tôi khóa lại, vừa quay người về sau tôi bỗng giật thót mình như gặp ma. Người đàn ông cao lớn kia đứng sau tôi từ lúc nào, đôi mắt tối sẫm như bầu trời không trăng không sao. Trung… anh ta quay lại xưởng giờ này?

– Anh Trung, mọi người về hết rồi… anh có cần vào bên trong không?

– Không cần.

– Thế…

Tôi chưa nói hết câu, Trung bỗng hất mặt về xe:

– Đi ăn.

Nói xong Trung bước về xe. Tôi chẳng biết nghĩ sao, cứ đứng đó như trời trồng, tự nhiên lại đi ăn tối với cậu cả như vậy, có phải là quá khó tiếp nhận không? Giật mình tôi vội bước theo, dáng lưng thẳng tắp trong bộ quần áo rằn ri khỏe khoắn thoảng mùi mồ hôi ngai ngái rất gần, tự nhiên trái tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp. Khẽ lắc đầu tôi tự nhắc nhở mình. Đừng ngớ ngẩn như vậy chứ!

Bữa tối đơn giản ở một quán cơm bình dân sạch sẽ khá đông đúc cách không xa xưởng gỗ. Dù lần đầu tiên ngồi đối diện Trung trong bữa ăn, tôi mặc kệ anh ta, ăn uống ngon lành, từ sáng đến giờ tôi đâu có bao nhiêu thứ vào bụng. Bất giác hai má tôi nong nóng, cảm giác ngài ngại khi ánh mắt tối sẫm của Trung chau lại, nhìn tôi như khó hiểu. Bộ anh ta chưa thấy con gái ăn khỏe bao giờ sao hả? Tôi nhún vai, anh ta không ăn miếng mỡ kia thì để tôi ăn.

– Ăn như ૮ɦếƭ đói.

Trung lừ mắt rồi uống thìa nước canh nhỏ, điệu bộ nhẹ nhàng. Tôi xấu hổ chống chế:

– Anh nghĩ tôi đói ăn à, không hề. Thời gian qua ở nhà anh chị hàng phở tôi được ăn uống rất đầy đủ, có điều tôi trân trọng thức ăn đó, hiểu chưa?

Chẳng lẽ tôi lại khai thật là do tôi đói đến suýt ngất, thế thì chẳng quá là thừa nhận anh ta nói đúng. Tôi cũng phải có sĩ diện của mình chứ? Thực ra, so với cuộc đời đủ đầy của ngon vật lạ ở nhà họ Dương thì một tháng cơm canh đạm bạc ở nhà anh Đạt chị Thanh… thời gian đầu tôi khó nuốt vô cùng. Vậy mà… tôi quen từ lúc nào, đến thịt mỡ ngày trước tôi không ăn được lúc này lại thấy ngon. Sống mũi bất giác cay cay, tôi lại nhớ chuyện con mèo của Trạng Quỳnh, hoàn cảnh buộc tất cả phải thích nghi, tôi hay con mèo thì cũng như nhau cả, khẽ cúi đầu tôi nghèn nghẹn trong cổ họng. Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.

– Nhìn cô là tôi biết rồi, không phải khoe.

Ý Trung là… tôi béo ra đó hả? Hừm, không biết cô gái nào nghe ai đó nói mình béo có thể vui không chứ tôi thì không, tự nhiên lại nhả miếng thịt mỡ ra khỏi miệng. Tò mò tôi hỏi khi Trung kết thúc bữa ăn:

– Anh Trung… từ giờ anh làm việc ở đây à?

– Có vấn đề gì sao?

– À… không… tôi chỉ thắc mắc vậy thôi.

Thực ra tôi muốn Trung không ở đây, bởi anh ta ở đây quá sức nguy hiểm cho tôi, dễ bị lão Toàn chú ý, vậy mà… nghe Trung nói thế, tự nhiên tim tôi lại đập nhanh khó hiểu.

– Thế đêm thì… anh ngủ ở đâu?

– Xưởng rộng như thế tôi không có chỗ đặt lưng à?

Trung có vẻ bực mình khi tôi hỏi câu hỏi như vậy. Vậy là… đêm đến xưởng gỗ vắng tanh còn mình tôi với anh ta ở đó hả? Mặt mũi tôi chuyển màu tái mét, thế nhưng lập tức tôi gạt đi ngay! Trước giờ Trung đâu coi tôi là phụ nữ, nếu anh ta nghĩ vậy đã không đánh tôi như đánh chó, cũng không sắp xếp tôi ở căn phòng nhỏ chẳng có chút xíu riêng tư nào như vậy. Tôi cười cười đáp:

– Không… xưởng lớn như vậy thiếu gì chỗ, có điều… tôi thấy xưởng không được tiện nghi cho lắm ấy! Cậu cả à… anh cần một chỗ ngủ tốt hơn…

– Chỉ cần đêm đến cô không làm phiền tôi là được.

Trung lừ mắt nhìn tôi như thể tôi chắc chắn sẽ làm phiền anh ta, thế nên anh ta cần phải giao hẹn trước. Làm phiền cái… cái gì chứ? Anh ta thích chọc xiên thật đó, lại còn mắc bệnh tưởng bở nghiêm trọng!

– Ai… ai thèm làm phiền anh hả? Cứ làm như… báu lắm ấy!

Tôi bĩu nhẹ môi, uống ực cốc nước đá cho hả cơn bực bội. Âm giọng mỉa mai vang lên:

– Nghĩ linh tinh cái gì thế? Xưởng có nhiều chuột lắm đấy!

AAAAA… Tôi suýt thì hét lên trước câu nói của Trung, cả khuôn mặt không còn màu tái mét là màu trắng bệch. Khóe miệng tên đáng ghét trước mặt tôi khẽ nhếch lên, như thể thành công dọa được tôi như vậy anh ta vui lắm thì phải.

Tôi nhăn nhó xin xỏ:

– Cậu cả tốt bụng ơi… vậy thì tôi… tôi cần chỗ ngủ tốt hơn, tiện nghi hơn… haha…

Nếu cậu cả kia tốt bụng thật tôi đã không phải rơi vào cảnh này, thế nên chẳng thể gào lên, chỉ có thể chấp nhận, mọi chuyện không có gì thay đổi hết dù tôi có sợ hay không.

– Tôi không muốn lãng phí.

Trung giải thích đơn giản, kết thúc cốc trà đá đứng dậy, bước ra quầy cơm trả tiền. Đồ ki bo kẹt sỉ! Giàu cỡ anh ta mà tiếc cả tiền ngủ khách sạn, trời nóng thế này còn chui vào xưởng ngủ thì đủ biết rồi đấy! Dù sao đó cũng là quyết định của anh ta, mà tôi thì… không theo không được!

Ăn xong trở lại xưởng, tôi cầm quần áo vào nhà vệ sinh nằm sâu bên trong nhà xưởng, cách không xa cabin làm việc kiêm phòng ngủ của tôi. Nhà vệ sinh này còn mới, diện tích khá rộng, có lắp vòi hoa sen, tuy nhiên người đông lại không có bàn tay phụ nữ quét dọn nên đã bắt đầu bốc mùi không hề nhẹ, xem ra tôi phải kiêm thêm cả việc đánh rửa chỗ này. Ừm… nhà nghèo sinh con biết sớm. Một tháng làm việc cho nhà anh chị kia mà tôi biết làm đủ thứ việc, không còn là cô tiểu thư ngây ngô không động một móng tay. Chẳng biết như vậy có phải là tốt hay không nhưng… ít nhất tôi thấy bản thân mình vững vàng hơn rất nhiều kể từ lúc đặt chân đến thành phố này.

Đang cọ bồn cầu, bất chợt có một con vật đen sì chạy vụt qua, không chỉ qua trước mặt mà nó còn chạy đạp cả lên chân tôi.

AAAAA!

Tôi thét to, vứt tung cái chổi nhựa, vừa quay người chạy liền va phải một thân đàn ông cứng chắc như đồng. Cả chiếc mũi đập vào vòm иgự¢ vồng lên của người đó, tôi quên cả đau khi nhận ra cậu cả Trung. Lập tức lùi lại, tôi đưa tay xoa xoa chiếc mũi nhìn anh ta, hai mắt đỏ nước, tim vẫn còn đập thình thình giải thích:

– Chuột… tại chuột… tôi không cố ý đâu. Anh cần vào đây à?

– Tưởng cô ngủ luôn trong này!

Trung hừ nhạt lừ tôi, trên tay anh ta là một bộ đồ mềm mại. Chợt nhận ra tôi ở đây cũng phải gần một tiếng, tắm gội xong tôi tranh thủ dọn dẹp luôn, thời gian trôi đi lúc nào không hay. Tôi hơi ngại nói:

– À… tôi quét dọn một chút… mùi quá! Cũng xong rồi đấy giờ anh tắm đi!

Nói xong tôi bước nhanh trở về cabin, nhận ra trong cabin có một chiếc giường gấp vải đan để từ lúc nào. Dù chẳng thoải mái cho lắm nhưng cũng coi như tôi có giường. Có thể đòi hỏi gì chứ, tôi mở chiếc giường gấp ngồi lên đó. Cắm chiếc quạt để gió thổi bay mái tóc dài vừa gội, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài. Trung tắm xong trở về sofa nằm, xem ra nơi đó cũng không dễ chịu hơn chiếc giường của tôi là bao.

Tôi chốt lại cửa phòng, lòng thầm mong không có con chuột nào dòm ngó nơi này. Vậy mà… tôi cứ trằn trọc mãi không vào giấc. Vừa vì lạ giường, vừa vì ngoài kia có một người đàn ông đem cho tôi một cảm giác tồn tại vô cùng rõ rệt.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc