Chương 21

Tác giả: Vũ Ngọc Hương

Cô Thu quay ra, thấy vẻ buồn bã của tôi cô ngạc nhiên hỏi:

– Có chuyện gì vậy cháu? Ban nãy cô thấy cậu cả kéo cháu đi…

Cô đã xưng hô “cô – cháu” với tôi từ lúc chúng tôi làm việc ở đây. Nghe cô nói vậy tôi gật nhẹ đầu:

– Từ hôm nay cháu không làm việc ở đây nữa, cháu sang nơi mới… làm cho cậu cả.

– Làm… làm gì?. 

– Cháu tính toán giấy tờ sổ sách cho cậu ấy… dù sao gia đình bọn họ cũng mất một khoản tiền mua cháu về, giờ cháu làm trả nợ… cũng vẫn tránh được ông Toàn.

Cô Thu mới nghe tỏ vẻ lo lắng, cuối cùng cô thở nhẹ một hơi, khuôn mặt giãn ra chuyển thành vẻ mừng rỡ làm tôi lại cảm thấy ngài ngại.

– Thế à… cậu cả tốt với tiểu thư của cô quá! Cô thấy cậu cả rất là được đấy!

Tôi bĩu nhẹ môi lắc đầu:

– Cô đừng nghĩ linh tinh, cậu cả chỉ muốn đòi lại tiền bằng cách này hay cách khác thôi. Anh ấy đang chờ ngoài kia, cháu vào đây chào cô rồi lấy đồ dọn đi… cũng chẳng có gì nhiều.

– Ừ, cô thì chẳng làm được mấy việc ấy… Thôi cháu đi đi kẻo cậu ấy chờ, làm ở đó có lúc nào rảnh rỗi thì sang đây chơi với cô!

Tôi mỉm cười gật đầu, xoa nhẹ bả vai cô, hít một hơi lên gác xép lấy hai bộ quần áo tôi mua từ lúc đến đây cùng túi xách nhỏ có chút tiền và ít giấy tờ. Vốn dĩ tôi nhất định đem chúng theo người bởi vẫn mong một ngày được trở về thành phố A nhập học, nhưng giờ… cũng chẳng để làm gì. Chào anh chị chủ quán lần cuối tôi bước ra, mở cửa xe zip chui vào, dúi phần tiền thừa vào tay Trung:

– Tiền anh chị ấy trả lại, anh cầm lấy.

– Cô giữ đi! Sau này còn cần đến!

Trung gạt tay tôi ra, khởi động xe. Tôi không nghĩ nhiều, anh ta nói vậy tôi sẽ giữ, dù sao thì… làm không công cho anh ta là một chuyện, tôi cũng cần chút tiền sinh hoạt chứ. Anh ta cũng hiểu như thế thì phải.

Khi Trung và tôi trở lại xưởng gỗ, các công nhân đã sẵn sàng vào việc buổi chiều. Trung bước đến khu vực chất đống gỗ nhiều nhất, quay sang tôi nói:

– Kho này là gỗ lấy trực tiếp từ rừng Thượng mang về đây, cũng là nơi nhiều khách buôn đến xem hàng. Khi nào khách buôn đến cô gọi cho tôi, khách lẻ chỉ cần gọi chú Vinh tóc bạc ở góc kia.

Tôi nhìn theo hướng ánh mắt Trung vâng dạ. Anh ta lại bước đến kho bên cạnh xếp chồng đống nhiều loại gỗ có màu sắc cùng vân gỗ lạ mắt, gật gù nói:

– Khu này để gỗ nhập khẩu.

Tôi à một tiếng gật đầu, hóa ra ngoài việc khai thác gỗ trên rừng nhà họ Đinh còn nhập khẩu gỗ. Quay trở lại khu vực đầu tiên nơi có nhiều công nhân đang xẻ gỗ, đóng tủ, đóng giường, Trung nói:

– Khu vực này chế biến gỗ, thường làm theo đặt hàng. Việc của cô là ghi chép, soạn hợp đồng, báo giá cho khách… Cứ làm sẽ biết!

Dù chưa bao giờ làm những loại việc thế này nhưng theo Trung những việc này chỉ cần biết đọc biết viết biết tính toán là được, vậy thì tôi cũng không cần phải sợ hãi. Nhiều ánh mắt đàn ông tò mò trộm quan sát tôi, vậy mà lướt qua vẻ hắc xì dầu của cậu cả Trung bọn họ không hẹn mà gặp cùng lập tức cúi xuống tập trung làm việc. Tôi không rõ tuổi tác của Trung nhưng đoán chừng anh ta vẫn còn trẻ, chỉ độ hai tư hai lăm, vậy mà độ khó tính thì còn hơn cả ông già.

– Cô nghe rõ chưa đấy?

– À… tôi đã nghe rõ. Nhưng buổi tối thì… tôi… có thể ở đâu?

– Trưa nay cô vào đó rồi còn gì?

Cabin nhôm kính đó sao? Nhưng mà… cabin đó chẳng có chút riêng tư nào, hơn nữa cũng chưa có giường… Tôi mím môi gật đầu chấp nhận. Thực lòng mà nói tôi cũng đoán Trung sắp xếp cho tôi ở đó, chỉ là tôi vẫn mong không phải. Anh ta không coi tôi là phụ nữ, tôi có thể làm gì khác được chứ? Khẽ thở hắt ra, tôi không nhìn anh ta, chỉ cúi xuống nhìn hai bàn tay đan vào nhau. Bất chợt bụng tôi sôi réo lên, nhớ ra chưa ăn bữa trưa tôi ngài ngại trước âm thanh tố cáo này.

Trung nhíu mày, anh ta lừ mắt:

– Từ mai ăn uống cho đúng giờ!

– Vâng…

– Ăn gì đi!

Không nói gì thêm Trung bỏ ra ngoài xe phóng đi, để lại tôi “một mình” ở xưởng. Tôi mua cái bánh mì ăn cho qua bữa, ngồi lật giở sổ sách đặt trên bàn xem xét. Sổ sách không có nhiều thông tin ghi lại, có vẻ xưởng gỗ này mới được vận hành không bao lâu, dù thế nào tôi cũng cần phải tiếp quản những gì còn đang dang dở. Nếu có máy tính thì tôi có thể lưu thông tin tốt hơn, cũng sử dụng để việc tính toán nhanh chóng hơn… Trung nói đến việc tôi “soạn hợp đồng”, hi vọng anh ta sẽ bố trí máy tính ở đây sớm.

Đang chăm chú vào sổ sách, bất chợt tôi giật mình khi người trước mặt ném lên bàn làm việc của tôi một chiếc điện thoại di động thông minh hiện đại. Tôi tròn xoe đôi mắt sáng rỡ, không thể nói là không vui trước chiếc điện thoại được “sếp” trang bị cho “nhân viên mới” thế này. Chiếc điện thoại mới tinh trước mặt tôi không kém điện thoại tôi bị người của lão Toàn ςướק mất là bao. Tủm tỉm tôi cầm lên ngắm nghía hỏi:

– Anh cấp cho tôi à? Đẹp thế!

– 09xxxxxxxx. Lưu vào!

– Chờ… chờ đã! Số của anh à? Anh đọc lại đi!

Trung lừ tôi một cái, chậm rãi đọc lại cho tôi lưu. Tôi nhún vai cười, hí hửng nghịch ngợm.

– Cấm nhắn linh tinh!

Tôi bĩu nhẹ môi, ai thèm nhắn linh tinh cho anh ta chứ, ở đấy mà tưởng bở. Mặc kệ Trung muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi thích thú tìm hiểu tính năng của điện thoại một hồi.

– Cấm dùng mạng xã hội!

Tôi ngỡ ngàng, ấm ức ngẩng lên nhìn Trung hỏi:

– Tại sao? Đấy là quyền tự do cá nhân của tôi!

– Cô không có tự do.

Trung đe giọng. Ấm ức vô cùng nhưng tôi có thể cãi được gì? Nếu tôi cố tình chống đối Trung, làm anh ta không vừa ý, dễ chừng anh ta sẽ nộp tôi cho lão Toàn, vậy chính xác tôi không có tự do, không phải muốn làm gì thì làm. Hay chính xác hơn… anh ta là cai ngục của tôi! Hiểu ra chân lý này tự nhiên tôi lại khẽ rùng mình.

– Khách đến cô không cần tiếp, chỉ cần gọi tôi hoặc chú Vinh. Rõ chưa?

Tôi hiểu chuyện gật đầu đáp:

– Tôi biết rồi.

– Cô làm việc đi, giờ kiểm kê số lượng gỗ có ở đây rồi báo lại cho tôi.

Trung nói xong, anh ta không mất thời gian với tôi thêm, bỏ ra ngoài. Công việc anh ta giao tôi cũng lờ mờ hình dung, xem ra trong khả năng của tôi. Không phải tiếp khách cũng khiến tôi nhẹ nhõm, lỡ như làm mất khách của anh ta chắc tôi không sống nổi với anh ta mất.

Tôi cầm cuốn sổ nhỏ đi dạo quanh xưởng đếm số lượng gỗ theo lệnh của Trung, cũng để làm quen với mọi người. Các công nhân ở đây đều xởi lởi vui vẻ, bọn họ cũng rất chú tâm làm việc, không có kiểu tranh thủ nghỉ ngơi khi chủ không có mặt. Chú Vinh độ năm mươi tuổi nhưng vẫn rất thanh niên, gài 乃út chì trên tai nhìn có vẻ thợ mộc chuyên nghiệp, tươi cười bắt chuyện khi tôi bước đến. Thỉnh thoảng có khách đến hỏi, chú ấy đều nhanh nhẹn tiếp đón, còn mời bọn họ ngồi xuống sofa đặt ở một góc xưởng uống trà bàn chuyện. Trà chiều nay đã được pha sẵn cả ấm lớn, tôi dự định từ mai sẽ chủ động làm thêm việc này.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc