Tại kinh thành, ở Kiều phủ, từ khi Kiều Kiếm Vân đột nhiên thay đổi chủ ý, nhận hảo ý "giúp vui" của Phù Cơ với mình, tin tức Lương Phù Cơ qua đêm ở "Hàn Đào lâu" không hình mà bay, chỉ trong một ngày, hạ nhân trong phủ từ trên xuống dưới đều biết.
Ngay từ đầu có người vẫn là hoài nghi trong lòng, nhưng là mười ngày sau đó, Kiều Kiếm Vân cơ hồ hàng đêm đều ngủ lại "Lục Thủy uyển", khả năng Lương Phù Cơ trở thành nữ chủ nhân Kiều phủ càng ồn ào huyên náo. Chỉ vì đây là lần đầu tiên Kiều Kiếm Vân đón một nữ nhân về phủ, không những thế còn có quan hệ thân thiết với người ta.
Về phần hạ nhân tung tin vịt, đương sự lại là một chút ảnh hưởng cũng không có, bởi vì mọi người sớm biết được Lương Phù Cơ theo đuổi Kiều Kiếm Vân đã nhiều năm nay. Về phần Kiều Kiếm Vân, uy nghiêm của hắn khiến người khác muốn dò xét cũng sợ sệt không dám khinh suất.
Mặc kệ người khác đoán như thế nào, thời gian này với Lương Phù Cơ mà nói nhưng thật ra khoái trá, bởi vì Kiều Kiếm Vân không còn tị nàng như rắn rết, thậm chí có mấy đêm còn cùng nàng đồng giường cộng chẩm, so với khi nàng mới tiến phủ, hắn đối xử tốt hơn nhiều lắm.
Xem ra lên giường giúp hắn vui là biện pháp duy nhất! Chẳng qua lòng của nàng luôn cảm thấy chính mình tựa hồ có gì đó nghĩ sai rồi, mà loại cảm giác không thích hợp này xua không đi, ngẫu nhiên lại toát ra từ đáy lòng đến quấy rầy nàng.
Lương Phù Cơ khi thanh tỉnh từ trong suy tư mới phát hiện nàng nguyên bản muốn tìm một nơi yên tĩnh luyện công thế nhưng bất tri bất giác đã đi đến phía nam Kiều phủ,nơi tràn ngập hoa cỏ trước sân.
Nàng khó hiểu nhìn bụi cây cao bằng mình bên cạnh, không rõ nàng là muốn làm gì, tại sao lại đến nơi đây.
Ngay tại nàng trăm tư không thể giải, đạng định quay lại đầu thì một trận thanh hiến tể(>.<, đọc xuống dưới sẽ hiểu hiến tể là thanh âm gì a) đột nhiên truyền đến, làm nàng nhất thời tò mò tới gần nơi phát ra tiếng.
Đợi nàng nhìn thấy kia một đôi nam nữ bưng bít đằng sau lùm cây, hành vi của bọn họ làm cho cảm giác không thích hợp vẫn tồn tại trong lòng nàng trồi lên nghi vấn.
Đó là một đôi nam nữ đang "hôn môi", mặc y phục nô bộc Kiều phủ.
Lương Phù Cơ không có kinh động bọn họ, chính là ở một bên nhìn kỹ nửa ngày, trên mặt hiện lên nghi hoặc càng ngày càng sâu……
Đêm đó sau khi dùng xong bữa tối, Lương Phù Cơ liền đi thẳng vào thư phòng(Convert là phòng kể chuyện). Nàng biết Kiều Kiếm Vân mỗi ngày nếu không có ra ngoài sẽ vào đây thẩm duyệt sổ sách từ các nơi mang đến, có khi còn có thể cùng người đó trò chuyện thương vụ với nhau. Cho tới nay, nàng nhu thuận nghe lời vẫn không đi quấy rầy hắn, bất quá đêm nay, nàng không thể kiềm chế nghi vấn trong lòng a.
May mà Kiều Kiếm Vân làm như lơ đễnh để mặc nàng đi vào, cũng phân phó nàng ngồi ở một bên chờ đợi, chờ hắn xử lý xong sự tình.
Trong thời gian đó, nàng thuận tay cầm sức vật(trang trí đồ vật) trên giá sách đưa lên thưởng thức, một bên thỉnh thoảng trộm dò xét Kiều Kiếm Vân ngồi ở phía sau bàn gỗ, chuyên chú phê duyệt sổ.
Từ chỗ nàng ngồi nhìn qua có thể thưởng thức hơn phân nửa khuôn mặt đó.
Hắn nếu không đối nàng phát hỏa hay trừng mắt dựng thẳng lông mày thì phong độ thật tao nhã. Cái mũi thẳng cùng hai phiến môi mỏng, cho dù là không cười cũng để lại cho người khác ấn tượng ôn hòa. Nhưng đâu ai biết, bên trong tuyệt đối khác bề ngoài như xuân phong của hắn, không những thế còn có chút tà vọng cùng lãnh huyết nha!
Bất quá nàng cho dù đã hiểu rõ tính tình hắn, lại một chút cũng không có ý lùi bước. Ngược lại, nàng cảm thấy chính mình tựa hồ càng thêm mê đắm hắn, càng thêm không thể tự kềm chế mà thích hắn.
Chính là…… Nàng nhíu lại mi tâm, tiếp tục trộm dò xét hắn.
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Bỗng dưng, Kiều Kiếm Vân tiếng nói hơi khàn khàn truyền đến, khi dứt lời đã đứng dậy đi tới chỗ nàng.
Mặc dù hắn muốn chuyên chú vào đống giấy tờ trên bàn sách cũng không có biện pháp xem nhẹ ánh mắt nàng thỉnh thoảng liếc về phía hắn. Khi thì sôi nổi, khi thì đầy nghi hoặc khiến hắn căn bản là không thể chuyên tâm cho công vụ.
Nàng vẫn là người đầu tiên làm hắn mất tập trung như vậy. Đôi lúc hắn thấy buồn cười, chính mình tâm tính luôn luôn không dễ dàng dao động nhưng khi ᴆụng tới nàng liền mất khống chế……
"Ngươi xong rồi? Kiếm Vân ca ca." Lấy lại tinh thần, nàng lập tức ngây thơ tươi cười.
"Nói đi! Có chuyện gì muốn nói mà vội vã chạy đến đây như vậy!" Hắn liếc nàng một cái, ngồi xuống bên cạnh nàng. Không hiểu được tiểu yêu tinh này lại muốn làm cái gì, nếu không nàng sẽ không làm trái với quy củ của hắn mà chạy tới nơi này.
Lương Phù Cơ theo dõi hai phiến môi mỏng, đáy mắt có thần sắc nghi hoặc cùng nóng lòng muốn thử.
Do dự chốc lát, nàng dứt khoát từ chỗ ngồi nhổm người dậy, mặt di động kề sát gương mặt hắn, thẳng đến khi chỉ kém một chút nữa là môi nàng chạm vào môi hắn.
"Ngươi làm cái gì?" Hắn theo phản xạ đẩy nàng ra, ánh mắt không vui.
Động tác vừa rồi không phải là muốn hôn môi hắn đi!
"Hôn ngươi nha!" Lương Phù Cơ cũng không vui vẻ nhìn về phía hắn.
"Ngươi nói cái gì?" Hắn sắc mặt không tốt hỏi.
"Kiếm Vân ca ca, ta cho tới hôm nay mới phát hiện ngươi chưa hôn ta nha!" Đây là cái nghi vấn buổi chiều hôm nay nàng nhìn được đôi nam nữ hôn nhau trong hoa viên giúp nàng lĩnh ngộ.
Kiều Kiếm Vân sửng sốt, đột nhiên từ bên môi gợi lên một chút tà cười,"Ai nói ta không hôn? Toàn thân ngươi từ trên xuống dưới có chỗ nào ta chưa nhìn, chưa hôn qua?" Ánh mắt hắn ám muội nhìn nàng từ đầu đến chân.
"Ai nha!" Lương Phù Cơ đỏ mặt, nhớ tới hắn ở trên giường đối nàng làm cái chuyện xấu hổ này."Ta…… Ta không phải chỉ cái kia! Ta là nói…… Miệng! Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa hôn miệng của ta nha!" Cho dù trong lòng phi thường không được tự nhiên, nàng vẫn là kiên trì đưa ra nghi vấn.
Kiều Kiếm Vân nhìn chằm chằm nàng cái miệng nhỏ nhắn hình thoi đã sớm dụ hoặc hắn thật lâu, đôi mắt lạnh xuống, "Ta không hôn môi nữ nhân."
Hắn đương nhiên biết nàng đang hỏi cái gì, mà hắn vẫn không có khuất phục dụ hoặc từ môi đỏ mọng, có lẽ là vì hắn không thể xác định cảm giác chân chính của mình đối với nàng — cho dù hắn sớm giữ lấy thân thể của nàng rất nhiều lần.
"Vì sao?" Nàng mê hoặc nhìn hắn,"Có phải hay không ngươi không hiểu hôn môi như thế nào? Ân…… Kỳ thật ta cũng không hiểu. Không bằng chúng ta luyện tập đi, có lẽ có thể thu được chút bí quyết……"(S: =]], sói ngây thơ)
"Câm mồm!" Hắn mắng, sắc mặt càng thêm khó coi,"Ngươi nghe rõ ràng cho ta, ta nói ta không hôn môi nữ nhân, ý tứ chính là miệng ai ta cũng không hôn, bao gồm ngươi, đã hiểu chưa?"
"Nhưng là ngươi đồng ý ta có thể làm ngươi vui, kia đại biểu ngươi cũng là có chút thích ta, vậy ngươi như thế nào không chịu hôn môi ta đâu?" Nàng càng thêm không rõ.
Hắn ánh mắt lạnh hơn, "Thích ngươi? Đừng cho là ta với ngươi giao hoan vài lần liền đại biểu ta thích ngươi…… Chuyện này còn xa mới tới!"
Lương Phù Cơ mở to đôi mắt, mâu quang chớp động, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu, chỉ cảm thấy có một đạo gió lạnh phút chốc thổi qua trái tim……
"Kia……" Nàng do dự.
Con ngươi vô tội lóe lên lục quang làm cho tâm của hắn mãnh liệt co lại, trong miệng vẫn là không hề kiêng kị trách mắng, "Đừng quên, là ngươi chính mình cứng rắn muốn bò lên giường ta. Cho dù hôm nay ta tiếp nhận ngươi ấm giường của ta, cũng không đại biểu là thích ngươi. Ta xem ngươi đã bỏ công nghĩ cách muốn ta vui, lại hầu hạ rất khá, ta sẽ lo lắng đem ngươi thu lưu lại đây. Về phần cái khác, ngươi không có tư cách yêu cầu ta!"
Cho dù Lương Phù Cơ tâm tính đơn thuần cũng hiểu những lời này có bao nhiêu đả thương người, càng miễn bàn trong giọng nói của hắn chất chứa hàm ý.(TN: ca…ta… Cơ tỉ, ko cần phí tam tư với cái loại nam nhân này, đời này ko thiếu soái ca cho tỉ chọn, TN ta đảm bảo với tỉ)
Nàng ngây thơ cũng hiểu được, trong đầu hiện lên một cái ý niệm: Có lẽ kiếp này nàng là không có cơ hội làm nương tử hắn. Mà đây là lần đầu nàng thừa nhận trong suốt mấy năm theo đuổi hắn.
Nhìn nàng có chút giật mình như đi vào cõi thần tiên, Kiều Kiếm Vân không biết nàng có nghe hiểu lời hắn nói hay không. Chính là bộ dáng nàng như vậy làm lòng hắn dâng lên một cỗ tức giận vô danh.
Làm sao? Bất quá nói vài câu dạy nàng nhận rõ bổn phận chính mình, nàng liền mất hứng phát hờn dỗi? Không còn như lúc trước dám luôn miệng dõng dạc nói thích hắn.
Lương Phù Cơ vẫn chìm đắm trong không gian của riêng mình, căn bản không có nhìn đến sắc mặt hắn càng ngày càng âm lãnh, cũng không có nhìn đến hai quyền đầu nắm chặt nổi gân xanh……
"Đừng nghĩ nhiều!" Hắn giận tái mặt, đột nhiên đem nàng từ bên cạnh kéo vào lòng,"Để cho ta tới nói cho ngươi, tác dụng của ngươi đối với ta đi!" Khép hờ mắt lộ ra một chút lãnh huyết vô tình, hai tay kéo dây lưng của nàng.
"Kiếm…… Kiếm Vân ca ca……" Đột nhiên bị kéo tới đùi hắn, Lương Phù Cơ phản ứng không kịp, không hiểu ra sao nhìn hắn cởi ngoại sam, lộ ra bộ y phục nguyệt nha màu trắng bên trong.
Thấy nàng gật mình, hắn tạm dừng động tác thoát quần áo nàng, ngược lại kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đặt vào giữa hai chân, nhẹ vỗ về Dụς ∀ọηg gắng gượng đã ngẩng cao.
"Trước mắt ngươi chính là một nữ nhân làm ta vui, cho nên trấn an ta đi!" Hắn cố ý kéo thấp dây lưng, lại giữ chặt đôi tay nhỏ bé có chút khi*p sợ cầm nam tính đứng thẳng của hắn vỗ về chơi đùa từ trên xuống dưới.
Lương Phù Cơ mặt đỏ tim đập, có chút luống cuống thuận theo hắn đẩy tay mà vỗ về chơi đùa nó, cũng nhìn đến nam tính của hắn dưới sự tiếp xúc của nàng liền biến lớn, rung động.
Kiều Kiếm Vân thét lớn một tiếng, không ngờ động tác trúc trắc ngây ngốc như thế, thế nhưng có thể vén lên dục hỏa mãnh liệt, hắn không hề lùi lại, còn rất nhanh cởi ra quần áo trên người nàng.
Trong giây lát, một thân thân thể mềm mại trần trụi trắng muốt như sơn dương đợi làm thịt hiện ra trước mắt hắn, chờ đợi hắn ςướק đoạt.
Lửa giận hỗn loạn cùng nỗi lòng dục hỏa khiến hắn không chút do dự cúi đầu xuống ngậm hai đóa nhũ lôi run run tươi mới trước иgự¢ nàng, tùy ý liếm ʍúŧ, cắn nhẹ. Ngón tay dài bừa bãi tham nhập hai chân nàng xoa nắn, khoái cảm tê dại mãnh liệt đột ngột đánh úp lại làm thân thể nàng nhịn không được mà phát run, đôi môi hé mở bật ra một tiếng kêu yêu kiều.
Ngón tay dài ấy bỗng tham nhập lối vào đã ướƭ áƭ, ra vào trêu ghẹo……
"A……" Đầu nàng nhất thời trống rỗng, cảm thụ sung sướng lan khắp toàn thân.
Phút chốc, hắn rút ngón tay, tách đùi nàng, để nàng ngồi ở trên đùi của hắn, sau đó song chưởng nắm đôi ௱ôЛƓ tròn tròn xinh đẹp dùng sức kéo xuống.
"A……" Mãnh liệt chật hẹp ào tới, một cỗ khó chịu từ hạ thân tràn ra."Không……"
"Ngươi có thể." Hắn tà ác nói nhỏ, thắt lưng dùng sức hướng lên trên, làm cho nam tính chính mình bừng bừng phấn chấn căng u kính(S: Vầng, con đường u tối =]]) trơn ướt chật hẹp, một đường đi vào hoa tâm của nàng.
"A…… Kiếm Vân ca ca……" Thân thể nàng căng tựa dây cung, đầu ngửa ra sau, trong miệng ՐêՈ Րỉ……
Song chưởng hữu lực ôm chặt kiều ௱ôЛƓ, cảm thụ u kính của nàng liên tiếp co rút lại bao lại lửa nóng. Hắn chậm rãi rút lui, sau đó mạnh mẽ đâm vào, bắt đầu trừu đưa thật sâu trong cơ thể nàng, không chút nào lưu tình ……(S: Vầng, như đi đánh trận)
"A……" Thân thể nàng theo đại chưởng hắn thao túng mà nhảy lên, bầu иgự¢ đẫy đà cũng theo đó mà vũ động (múa) gợi lên thú tính tiềm tàng trong hắn.
Hắn hung hăng chiếm lấy nhũ lôi đỏ tươi lay động trước mắt, đưa lưỡi thay phiên liếm tẩy hai bên, giày vò cảm quan tri giác của nàng, làm cho nàng lâm vào cảnh giới cuồng dã khó nhịn, ngâm ra một chuỗi xuyến âm thanh nức nở rung động lòng người……
Thẳng đến khi dục hỏa đem hai người thiêu đốt hầu như không còn, thế công mạnh mẽ mới rốt cục tạm thời ngưng nghỉ….
Hoan ái qua đi, cơn giận chưa tiêu hết, Kiều Kiếm Vân lập tức từ ghế nằm đứng dậy, chỉnh lại quần áo sau trở về bàn, cũng không chút khách khí hạ lệnh trục khách, thái độ lạnh lùng.
Lương Phù Cơ hư nhuyễn trong đầu là một mảnh sương mù, chỉ biết nhu thuận mặc quần áo, đi ra khỏi thư phòng, nhưng thấy trong lòng tựa hồ có chỗ bỗng nhiên rạn vỡ, hổng mất một chỗ.(S: Quả tim ư)
Một tia lo lắng bất tri bất giác bao quanh đáy mắt trong suốt của nàng…
Ngày hôm đó Kiều phủ ngoài ý muốn tiếp một đôi nam nữ đăng môn bái phỏng, nam là tiểu sư đệ Diệp Doãn Văn của Kiều Kiếm Vân rất ít xuống núi, nữ tên là Lưu Dụ Lan, cùng Kiều Kiếm Vân không quen biết. Từ miệng Diệp Doãn Văn, hắn mới biết Lưu Dụ Lan xem như cháu họ của sư phụ bọn họ, theo cha mẹ lên núi bái phỏng sư phụ, vì yêu thích cảnh đẹp trên núi nên ở lại chưa theo cha mẹ quay về, mà hiện tại Diệp Doãn Văn xuống núi tức là phụng sư hộ tống Lưu Dụ Lan về nhà, dọc đường liền tới thăm hai vị sư huynh.(S: Sao không đưa ả về trước rồi hẵng thăm cũng không muộn a)(TN: dự cảm ko lành)
"Doãn Văn, ngươi đã gặp đại sư huynh chưa?" Cho người đưa lên trà bánh, Kiều Kiếm Vân tò mò hỏi. Mà đại sư huynh trong miệng hắn chính là người chủ trì của "Minh ký" thương hành, Định Bắc Vương gia Cận Minh Lôi.
"Còn không có. Ta biết đại sư huynh thân phận bất đồng, cho nên không dám mạo muội tiến đến. Ta tính trước đến gặp nhị sư huynh, sau đó mời sư huynh đi cùng." Diệp Doãn Văn diện mạo tuấn dật tuổi mặc dù mới hai mươi, nhưng cách xử sự không vì ít xuống núi mà không chu toàn.
"Ha……" Kiều Kiếm Vân cười khẽ ra tiếng,"Doãn Văn, ngươi băn khoăn cũng không tránh khỏi rất chu đáo đi! Đại sư huynh mặc dù được đương kim Thánh Thượng tứ phong làm ‘Định Bắc vương’, nhưng này cũng chỉ là hư danh, đại sư huynh không thích nha! Ngươi căn bản không cần cố kỵ nhiều như vậy, hắn vẫn là đại sư huynh của chúng ta thôi." Hắn cười nhìn tiểu sư đệ càng thêm cao lớn cường tráng. Lần trước hắn lên núi thăm lão nhân gia sư phụ hắn ước chừng đã là chuyện của bảy,tám tháng trước rồi.
"Doãn Văn ca, ngươi tại sao không nói cho ta biết đại sư huynh của ngươi là Định Bắc Vương gia đâu? Ta còn nghĩ đến hắn cùng Kiều sư ca giống nhau đều làm thương nhân a." Lưu Dụ Lan mềm mại đột nhiên chen giọng, lời nói còn mang theo chút thầm oán.
"Là giống nhau a, Lưu cô nương." Kiều Kiếm Vân ôn hòa tươi cười nhìn vị cô nương lần đầu gặp mặt.
Thẳng thắn mà nói, Lưu Dụ Lan bộ dạng tốt lắm, xinh đẹp đoan trang, có phong phạm một tiểu thư khuê các. Chỉ tiếc ánh mắt cao ngạo, đáy mắt luôn chứa toan tính, thật làm người ta không dám lĩnh giáo. Nếu không phải nhiều năm gặp phải đủ loại người trên thương trường, thật đúng là sẽ bị nàng ta xinh đẹp mê hoặc.
Bất quá, vị sư đệ khiêm tốn thận trọng bên cạnh hắn dường như vẫn chưa phát hiện ra tia quang mang bị cuốn hút trong mắt chính mình.
"Đại sư huynh đúng là thương nhân, hắn là lão bản, ta là thuộc hạ." Hắn cũng không cảm thấy có tất yếu phải đem chuyện của mình cùng lão bản cửa hàng Minh Ký ra báo cáo với người ngoài.
"Đúng vậy, Dụ Lan, ta nhớ rõ đại sư huynh tuy không muốn nhưng vẫn phải tiếp nhận, cho nên trên cơ bản đại sư huynh vẫn chỉ là một thương nhân mà thôi." Diệp Doãn Văn cũng đi theo giải thích, tiếp theo lại có chút chần chờ nhìn về phía Kiều Kiếm Vân,"Bất quá tuy nói như thế, ta còn đang suy nghĩ……"
"Ngươi nghĩ tới đầu. Đại sư huynh chưa bao giờ khó tính (S: ="= Ta chém),ngươi yên tâm đi." Kiều Kiếm Vân đánh gãy lời hắn."Ngươi đã tới thăm ta trước, hôm nay liền ở lại phủ đi, ngày mai chúng ta sẽ đến ‘Định Bắc vương phủ’chính là."
"Kia Doãn Văn liền quấy rầy một đêm." Diệp Doãn Văn không thoái thác.
"Một đêm?" Kiều Kiếm Vân dương dương tự đắc.
"Đúng vậy. Doãn Văn nguyên bản dọc đường muốn ghe vào thăm hai vị sư huynh sau đó sẽ rời đi luôn, tránh chậm trễ thời gian đưa Dụ Lan trở về."
"Là sư phụ phân phó ngươi tới thăm ta cùng đại sư huynh đi!" Kiều Kiếm Vân từ trong lời nói của hắn nghe ra chút gì đó.
"Khụ…… Cho dù sư phụ chưa từng dặn, Doãn Văn cũng tính ở lại kinh thành mấy ngày." Diệp Doãn Văn đột nhiên lộ ra thần sắc không được tự nhiên.
Kiều Kiếm Vân bạc môi câu ra một chút ý cười, "Sư phụ có phải hay không dặn dò ngươi vài lời, muốn ngươi truyền đạt cho ta?"
Thần sắc không được tự nhiên lập tức rút đi, Diệp Doãn Văn cũng nhịn không được cười hứng thú,"Ta chỉ biết không thể gạt được nhị sư huynh." Xác thực, trước khi hắn xuống núi, sư phụ có dặn dò qua.
"Quả nhiên." Kiều Kiếm Vân cười khẽ,"Tiểu sư đệ không cần thuật lại, ta đã biết sư phụ muốn ngươi truyền đạt cái gì. Năm trước ta lên núi thăm sư phụ, hắn không biết đã nói với ta bao nhiêu thứ có liên quan tới chuyện thành thân của ta. Nếu ta đoán không lầm, thì là cái này này đi!"
"Nhị sư huynh quả nhiên không có đoán sai, sư phụ thật là muốn Doãn Văn nói lại đôi lời với sư huynh về "thái độ" đơn thân không chịu thú thê." Diệp Doãn Văn hàm súc ám chỉ, nhớ tới sư phụ lúc ấy đưa hắn kéo đến một bên, trong miệng nhổ ra những lời này, làm hắn vừa nghe đã không biết phải nói với sư huynh của mình!
"Chậc chậc……" Kiều Kiếm Vân phiết môi cười khẽ, "Sư phụ có phải hay không nói: Doãn Văn a, chờ sau khi ngươi gặp tên nhị sư huynh ngoài cười nhưng trong không cười, ngươi liền……"
Hai sư huynh đệ đã lâu không gặp, lúc này chăm chú hàn huyên, trong khoảng thời gian ngắn đã quên mất có Dụ Lan ở đó.
Mà Lưu Dụ Lan mặt ngoài thanh thản, kỳ thật trong lòng không còn bình tĩnh nổi, nàng đã sớm không còn nghe thấy bọn họ nói cái gì. ( S:Ả bắt đầu mơ mộng)
Từ khi nàng theo cha mẹ lên núi, lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Văn liền cảm thấy tuấn nhã bên ngoài cùng cá tính ôn hòa cẩn thận của hắn thực thích hợp làm tướng công nàng. Cho dù thân gia của hắn không giàu có bề thế, dù sao Lưu gia nàng cũng là phú giáp Văn Hưng huyện, nàng chỉ cần tìm một phu quân ngoan ngoãn phục tùng nàng là tốt rồi.
Sau đó nàng lưu lại trên núi, sớm ngày ở chung cùng Diệp Doãn Văn, quả nhiên dễ dàng từ trong mắt hắn nhìn ra quyến luyến sâu sắc của hắn đối với nàng, vì thế nàng "làm cho" hắn hộ tống nàng về Văn Hưng huyện, mà dọc theo đường đi, Diệp Doãn Văn cũng không có khiến nàng thất vọng. Hắn săn sóc chiếu cố nàng từng chút từng chút, giúp nàng hạ quyết định, nàng tính khi trở về sẽ lập tức hướng cha mẹ nói quyết định chính mình, nàng tin tưởng diệp Doãn Văn hẳn là cũng sẽ không phản đối đâu.
Bất quá từ lúc bước chân vào Kiều phủ, gặp được Kiều Kiếm Vân, cũng nghe xong buổi nói chuyện của huynh đệ bọn họ, quyết định này vừa khẳng định đã biến thành phủ định.
Nàng tuyệt không biết hai vị sư huynh của Diệp Doãn Văn cư nhiên là người tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, không chỉ có giàu có, mà còn có quyền thế!
Trời ạ! Diệp Doãn Văn có điểm nào có thể so được với đại sư huynh Cận Minh Lôi cùng nhị sư huynh Kiều Kiếm Vân của hắn? Trước tiên là nói về Vương gia tên Cận Minh Lôi kia, chỉ cần hắn coi trọng nàng, tùy tiện cho nàng một cái danh phận thị thi*p, nửa đời sau của nàng liền vinh hoa phú quý. Nếu không, Kiều Kiếm Vân trước mắt vẫn chưa thành thân, mà hắn bất luận là vẻ ngoài hay địa vị đều cao hơn Doãn Văn nhiều lắm, gả cho hắn, tương lai khẳng định được hưởng vinh hoa phú quý vô cùng……( S: Xem người ta có đồng ý không, cứ làm như ai cũng muốn lấy mình… ta ghét, ta ghét …. ="=)
Lưu Dụ Lan cúi đầu dò xét hai nam nhân đang tán gẫu. Chỉ một đêm làm sao đủ đâu? Nàng cần nhiều thời gian một chút nha!(TN: haiza, Vân ca với Cơ tỉ quả nhiên còn gian nan lém)
Đêm đó, Kiều Kiếm Vân ở phòng khách thiết hạ bữa tối phong phú, còn tìm Lương Phù Cơ đi theo, làm lễ tẩy trần cho hai vị khách quý. Mà hắn động tác lơ đãng này cũng làm cho Lưu Dụ Lan trong lòng có cảnh giác.
Trong khi dùng bữa, Kiều Kiếm Vân cùng Lương Phù Cơ có những hành động nho nhỏ với nhau, Lưu Dụ Lan cẩn thận quan sát càng thêm hiểu được, nếu như nàng có ý chọn Kiều Kiếm Vân, như vậy trước hết cần diệt trừ tình địch chính là nữ nhân dị tộc mỹ mạo còn hơn nàng, mà lại ngây thơ ngu ngốc.