Hắn dùng hai đùi cường kiện đem hai chân nàng tách càng thêm lớn, cũng lấy sức nặng bản thân ngăn chặn nàng liên tiếp di chuyển cơ thể. Hắn nửa ngồi dậy, hai mắt đốt lửa nhìn thẳng nơi riêng tư non mềm sưng đỏ của nàng, hai ngõn tay vẫn tiếp tục duy trì công việc căng ‘nàng’.
Đè nén dục hỏa quanh thân làm hắn toát mồ hôi……
"Thả lỏng…… Ngoan…… Ta không muốn làm thương ngươi……" Hắn nhẫn nại trấn an nàng, giọng nói chứa Dụς ∀ọηg mà càng thêm trầm ᴆục.
"A…… Ân……" Càng nhiều mật dịch tiết ra, cảm nhận sâu sắc mãnh liệt theo thả lỏng của nàng mà dần dần giảm bớt, tiếng kêu hô đau lập tức biến thành ՐêՈ Րỉ……
Nghe được trong miệng nàng dật ra yêu kiều thư sướng, hắn càng thêm làm càn nơi riêng tư non mềm, ngón tay bừa bãi quấy động trong cơ thể nàng, ngón tay cái còn lại là đặt tại nụ hoa phía trên huyệt khẩu không ngừng vân vê xoa nắn, tiến thêm một bước kích thích nàng.(S: Ồ, ta miễn dịch rồi, ngồi uống sữa như đúng rồi) =]] TN: còn ta đây ngay đến đặt cốc nước bên cạnh cũng ko dám. Hic)
"Thoải mái không! Thích như vậy sao?" Khóe môi gợi lên ý cười tà ác, đầu ngón tay kiềm chế hạ thể nàng mãnh lực trừu cắm.
"Ân…… thực kì lạ……" Sung sướng thay thế đau đớn."Ngô……"
Mắt phủ to xinh đẹp khép hờ phủ kín dục triều, thân thể tuyết trắng tràn đầy kích tình không ngừng đỏ ửng, cảnh tượng kiều mị mê hoặc ánh mắt hắn.
Hắn bỗng nhiên rút ngón tay, cúi đầu ngậm chặt nụ hoa đang sưng to giữa hai chân nàng, dùng đầu lưỡi qua lại trêu chọc, đồng thời dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, cuối cùng càn rỡ ʍúŧ lấy……
"A…… Không……" Nàng vừa sợ vừa hoảng, quả thực khó có thể chống đỡ từng đợt khiêu khích của hắn. Lại không biết nàng phản ứng vô tư càng thêm kích khởi dục hỏa của Kiều Kiếm Vân.
Hắn lại đem hai ngón tay đâm vào nàng, vừa xuyên qua xuyên lại vừa dùng môi lưỡi chọc nàng "Ách……" Nàng hư nhuyễn thở dốc, không cách nào hình dung nổi, chỉ có thể thừa nhận hắn mãnh liệt phóng đãng xâm phạm.
Mùi động tình chảy tràn trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn. Lưỡi hắn càng thêm cuồng si quấy nhiễu nàng, Lเế๓ láק nàng, dẫn dắt nàng phản ứng thêm sâu ….
"A –" Cao trào không báo trước bất ngờ đánh úp lại, khiến nàng như bị tia chớp đánh trúng hét lên thành tiếng, thần trí hiện tại đã là một mảnh sương mù……
Cảm nhận được cao trào của nàng, hắn lập tức rút ngón tay, thu lại lưỡi, nâng hạ thể của nàng lên, đem nam tính chờ đợi gắng gượng đã lâu dùng sức xuyên vào lối đi xử nữ non mềm ẩm ướt –
"A — đau……" Chưa kịp thưởng thức sung sướng, cảm giác đau nhức đã từ hạ thân truyền đến.
"Chờ một chút sẽ không đau! Ngoan……" Hắn thở thật mạnh, nam tính bị vách tường co giật kẹp chặt đã không thể nhẫn nhịn thêm, rốt cuộc bất chấp nàng lần đầu đau buốt mà trừu đưa.
Đôi tay nhỏ bé bị trói trên đỉnh đầu nhanh chóng rụt lại, đau đớn khiến nàng nhíu chặt lông mày kêu lên.
"Đừng…… Kiếm Vân ca ca…… Ta đau quá a! Ngươi thả ta đi……" Hạ thân liên tiếp run rẩy, nàng mệt mỏi lắc lắc thân mình.
Đã quá muộn! Nàng ôm chặt lấy của hắn khiến hắn căn bản không thể dừng lại. Bất quá khuôn mặt nàng đau đớn lại làm cho hắn có chút không đành lòng, vì thế hắn vươn một tay đặt vào chỗ ɠเασ ɦợρ giữa hai người, lại lần nữa gẩy lên nụ hoa ẩm ướt, ý đồ muốn cảm giác thư sướng đánh lạc hướng nàng……( =’=!)
Thẳng đến khi thấy nàng thả lỏng, hắn mới không hề cố kỵ thẳng lưng dùng sức lần lượt đem chính mình thật lớn sáp nhập nàng chặt chẽ, cường lực đoạt lấy nàng non mềm.
"Ân…… A……" Đau đớn cơ hồ biến mất, sung sướng khó có thể hình dung tràn ngập cảm quan của nàng, làm nàng không ngừng ՐêՈ Րỉ.
Nhìn nàng lâm vào bể dục đỏ hồng hai gò má, cùng với cái miệng nhỏ nhắn hình thoi phun ra ՐêՈ Րỉ mê hoặc lòng người, quyến rũ đến hắn thiếu chút nữa chịu không nổi dụ hoặc liền hôn lên đôi môi đỏ mọng hé mở.
Hắn thô suyễn nhìn chằm chằm hai cánh môi làm người ta thèm nhỏ dãi, hạ thân đã thổi quét suy nghĩ của hắn, hắn cúi đầu ʍúŧ bộ иgự¢ sữa no đủ, thắt lưng dần dần tăng thêm lực, cũng cảm giác được vách tường trong nàng mãnh liệt run rẩy……
Cuồng lãnh công kích đâm vào một cái cuối cùng — mầm móng nóng rực phóng thích ở chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng……
Hơi thở ái muội tràn ngập toàn bộ tẩm phòng.
Kiều Kiếm Vân thở dốc lật mình lăn khỏi thân thể Lương Phù Cơ, đang định xuống giường, tiểu thân ảnh lại thuận thế tiến vào lòng hắn, cũng gắt gao ôm chặt eo hắn, tựa đầu vùi vào Ⱡồ₦g иgự¢ ẩm ướt mồ hôi.
Hắn sửng sốt, đang muốn đẩy nàng ra, trong tai lại đột nhiên truyền đến thanh âm nàng mệt mỏi oán giận. Tuy là mơ hồ nhưng vẫn đủ cho hắn nghe rõ ràng.
"Kiếm Vân ca ca…… Ta mệt mỏi quá nha! Giúp ngươi vui mà đau quá nha……" Lời nói lầm bẩm của nàng khiến người khác nghe được có chút buồn cười.
Hắn lại sửng sốt, nhịn không được nhếch miệng, không tiếng động nở nụ cười, khuông иgự¢ rắn chắc theo đó cũng phập phồng không thôi.
"Kiếm Vân ca ca, gối đầu này thật khó ngủ nha! Vừa cứng vừa thích nhúc nhích a……" Giọng nói nũng nịu oán giận lại truyền đến, hai gò má nàng còn không khách khí cọ cọ vào da thịt trần trụi trên иgự¢ hắn.
Kiều Kiếm Vân lại bật cười, đưa tay vây quanh ôm lấy nàng."Được rồi! Gối đầu sẽ không động đậy nữa, ngủ đi!" Có chút bất đắc dĩ trấn an, hắn cũng khép lại hai mắt theo nàng.
Quên đi! Liền ngoại lệ một lần, cho nàng ngủ một đêm ở chỗ này đi!
Tĩnh thành, Lương phủ, Lương Thiên Phong ngồi một mình trong thư phòng lại lần nữa trông về phía kinh thành, từ khi Kiều Kiếm Vân cho người đưa tin tới, trong mắt hắn liền có một chút suy nghĩ sâu xa.
Kỳ thật trước khi thư tín đến Tĩnh thành hai ngày, người hắn âm thầm phái đi bảo hộ Phù Cơ đã trở lại Lương phủ, cho nên lúc bức thư ấy đến tay, hắn đã đoán được hết nội dung bên trong rồi.
Bất quá hiện tại hắn đang phân vân xem nên đi đón nữ nhi về, hay là kéo dài thời gian một chút, cho nữ nhi có cơ hội nhiều thêm một chút. Hắn biết vì sao chính mình phải đắn đo suy nghĩ, bởi vì một tháng trước là hắn cố ý lơi lỏng thủ vệ, khiến nữ nhi có thể chuồn êm khỏi Lương phủ, thậm chí rời xa Tĩnh thành — đương nhiên, hắn cũng phái người đi theo phía sau một đường bảo hộ bảo bối.
Về phần hắn vì sao phải làm như thế, trừ bỏ Phù Cơ là do tiểu thi*p hắn sủng ái nhất sinh ra, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ từng yêu cầu hắn cái gì, hằng ngày chỉ ở thư phòng học bài, thời gian còn lại là cố gắng luyện công, làm cho hắn đem nàng thương yêu tận tâm khảm.
Nữ nhi hơn bốn năm trước gặp được Kiều Kiếm Vân, sau đó là nhất kiến chung tình, cũng bắt đầu từ khi đó triển khai một đường ‘truy phu’.
Kiều Kiếm Vân một năm trước rốt cục hết nhẫn nại, không chịu nổi Phù Cơ mọi cách dây dưa, vì thế đã truyền đạt thông điệp, "mệnh lệnh" hắn đón nữ nhi về giám sát chặt chẽ nàng, nếu không sẽ đoạn tuyệt mọi liên hệ thương vụ.
Nhưng là đã hơn một năm nay, hắn phát hiện bộ dáng nữ nhi đối Kiều Kiếm Vân không hề phai nhạt, vả lại nữ nhi đã lớn không thể giữ được, cho nên hắn mới có thể tạo cơ hội để bảo bối đi kinh thành một chuyến. Giả như nữ nhi có thể tranh thủ giành được tình cảm của Kiều Kiếm Vân, hắn sẽ rất vui vẻ –nếu không thành, dù sao cũng là giúp nữ nhi hết hi vọng, từ nay về sau không còn mong chờ Kiều Kiếm Vân cao cao tại thượng nữa.
Ai…… Lương Thiên Phong ánh mắt ảm đạm ném bức thư sang một bên, trong lòng quyết định kéo dài thời gian tới nửa tháng sau mới xuất phát đi kinh thành đón bảo bối.