Vừa bước vào Minh ký, Kiều Kiếm Vân phút chốc xoay người, đối mặt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn nhắm mắt theo đuôi hắn cả một buổi sáng ngày hôm nay.
"Nhớ kỹ –"
"Ta biết rồi, Kiếm Vân ca ca." Lương Phù Cơ cười meo meo lại rất nhanh đánh gãy hắn,"Ngươi vừa mới từ Tây bắc hồi kinh, hơn nữa lần đi này mất rất nhiều thời gian, cho nên thương vụ ở kinh cũng chậm trễ. Bởi vậy nếu ta muốn đi theo ngươi xuất môn, sẽ ngoan ngoãn đợi bên cạnh, không cho phép khiến ngươi tìm không thấy người, đúng không!" Nàng thao thao bất tuyệt thuật lại tất cả những gì được nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua lúc trước hắn dùng từ cũng không có ôn hòa như vậy.
"Ngươi hiểu được là tốt rồi." Kiều Kiếm Vân cứng rắn trả lời.
Liên tục vài ngày, hắn đều không lưu tình chút nào cự tuyệt nàng chờ ở đại sảnh, hôm nay không biết tại sao lời nói cự tuyệt thế nhưng không có biện pháp bật ra ngoài. Dù sao mỹ mạo cùng ánh mắt cầu xin của nàng là rất khó làm cho người ta ngoan cố quyết tâm cự tuyệt nàng, mà nàng ăn nói khép nép như thế đều chỉ là vì muốn theo hắn xuất môn. Nhiều ngày giao triền, hắn nhất thời liền mềm lòng gật đầu.
Hắn biết buổi sáng hôm đó "cảnh cáo" nàng đều là xuất phát từ cảm xúc ảo não bản thân mà sinh ra "giận chó đánh mèo" cùng "đập phá", nhưng hắn khống chế không được.
Kiều Kiếm Vân lại liếc nàng một cái,sau đó lập tức xoay người bước vào đại môn.
Oa! Tới buổi trưa rồi, khí thế của hắn vẫn chưa giảm nha! Kiếm Vân ca ca thật sự không thích mang nàng xuất môn như vậy sao? Lương Phù Cơ một bên phun phun cái lưỡi, một bên theo Kiều Kiếm vân bước vào, nghênh hướng Hành chưởng quầy đã cung kính chờ đợi hắn nửa ngày.
"Vốn tưởng rằng Kiều tổng quản lần trở lại này sẽ nghỉ ngơi dài hạn, không thể tưởng được hôm nay lại thấy mặt tổng quản ở đây." Hành chưởng quầy cười, trong giọng nói không dấu ý quan tâm.
"Chuyến đi này về sớm hơn dự định, cho nên ta đã nghỉ ngơi đủ. Làm phiền chưởng quầy xin cho hỏi." Kiều Kiếm Vân cầm đạm cười, ngữ khí ôn hòa đáp lại.
Lương Phù Cơ nhìn biểu tình Kiều Kiếm Vân khi vào cửa, nhịn không được trong lòng sợ hãi nói thầm: Hắn thật đúng là một người tiêu biểu cho loại hai mặt đâu!
"A! Thất lễ, thuộc hạ chưa thỉnh giáo……" Hành chưởng quầy thế này mới thấy tiểu thân ảnh đằng sau Kiều Kiếm Vân cao lớn, nàng mỹ mạo dị quốc kinh người khiến người ta không thể bỏ qua.
"Nàng là nữ nhi của Lương Thiên Phong ở Tĩnh thành, hiện đang ở Kiều phủ làm khách." Kiều Kiếm Vân ngắn gọn giới thiệu.
"Hạnh ngộ, hạnh ngộ." Hành chưởng quầy lập tức chắp tay hành lễ, mà Lương Phù Cơ cũng liền đáp lại.
"Vào bên trong thôi!" Kiều Kiếm Vân bỗng dưng lên tiếng. Nhìn Lương Phù Cơ tươi cười với người khác, cho dù chỉ là lễ phép vẫn khiến hắn cảm thấy chói mắt.
"Vâng. Bên này, thỉnh tổng quản." Chưởng quầy chỉ vào phương hướng nội thất.
Kiều Kiếm Vân đang muốn bước đi, Lương Phù Cơ lại đột nhiên kêu lên.
"Kiếm Vân ca ca, ngươi đi vào xem sổ sách, ta ở lại bên ngoài được không? Ta sẽ không chạy loạn, chính là muốn xem vải vóc một chút thôi." Nháy mắt to tò mò, nàng xem mặt tiền cửa hàng to như vậy,bên trong còn có đủ các loại vải, lời nói hồn nhiên của nàng bất giác tạo chút ái muội.
Kiều Kiếm Vân mâu quang chớp động,"Ân." Đáp ứng lạnh lùng, lập tức bước vào nội thất.
Người này thật đúng là thật sự lận ngôn nha(????)! Lương Phù Cơ không cho là đúng nhắn cái mũi nhỏ sau lưng hắn rồi mới đưa lực chú ý đặt lên các tấm vải đẹp đẽ.
Bởi vì Lương Phù Cơ là do Kiều Kiếm Vân đưa đến, cho nên ngay từ đầu tiểu nhị trong điếm cũng không dám tới gần nàng. Bởi vì bọn họ căn bản là nhìn không ra, vị mỹ nhân kia theo chân tổng quản bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì? Vạn nhất không cẩn thận, lời nói đắc tội nàng, thậm chí là mạo phạm đến nàng, kia bọn họ phải như thế nào gánh vác trách nhiệm đây?
Đoàn người trong lòng có chút không yên, phiền não không biết nên như thế nào đối đãi với Lương cô nương, lại thấy tiểu mỹ nhân tuyệt không giống tiểu thư khuê các ngày thường nhát gan hay câu nệ, nàng vẻ mặt hứng trí dạt dào đi tới đi lui, tỉ mỉ nghiên cứu số vải vóc đa dạng, thỉnh thoảng lại vươn tay nhỏ bé tò mò vỗ vỗ lên bề mặt vải dệt, cảm thụ xúc cảm khi tiếp xúc với loại vải thượng hạng.
Cuối cùng nàng dừng lại bên cạnh hai vị phu nhân đang chọn vải nghe bọn họ thảo luận, đôi khi còn xen mồm đặt câu hỏi. Kết quả không bao lâu, ba người này thế nhưng càng tán gẫu càng cao hứng, mới gặp lần đầu đã quen thân.
Lúc này, tiểu nhị trong điếm cũng tò mò đến gần, không hề lo lắng sẽ không cẩn thận đắc tội với nàng. Dù sao nàng có thể cùng hai vị phụ nhân tán gẫu khoái trá như thế chắc chắn sẽ không có tính cách kiêu căng quyền quý đâu!
Bởi vì nơi đây thuộc hạng nhất nhì trong kinh thành, không những cung cấp thưởng thức vải dệt, còn có chỗ trưng bày tranh thêu tinh xảo cho khách nhân tự chọn mua, mặt khác trong điếm có rất nhiều người phục vụ nhu cầu may mặc cho khách nha.
Tất cả khiến Lương Phù Cơ xem hoa mắt chóng mặt quên luôn Kiều Kiếm Vân xem sổ sách bên trong, cũng đã quên đến giờ dùng cơm trưa.
Sau đó một tên tiểu nhị thận trọng phát hiện qua buổi trưa mà bộ dáng Kiều tổng quản tựa hồ nội còn không có chấm dứt, vì thế liền đi mua chút lương khô gần đó cấp Lương Phù Cơ no bụng. Mà Lương Phù Cơ hiện tại biểu hiện đầy đủ tâm tính nữ hài phóng khoáng, thuận tay cầm một khối lương khô cho vào miệng cắn.
Kiều Kiếm Vân từ nội thất đi ra,đập vào mắt đầu tiên chính là cảnh này.
Chỉ thấy Lương Phù Cơ thân mình kiều nhỏ ngồi xổm trước tủ xếp vải, bên cạnh là vài tên tiểu nhị trong điếm cùng hai, ba vị phu nhân, mọi người dường như đang thảo luận về một loại vải, mà trên tay Lương Phù Cơ còn mang theo một khối lương khô cắn dở.
Kiều Kiếm Vân sắc mặt trầm xuống, một cỗ lửa giận không hiểu lại dấy lên trong lòng.
Tiểu nhị cao hứng phấn chấn nhìn xiêm y của Lương Phù Cơ không bảo thủ giống cô nương đại Đường, trên xiêm y thậm chí ngay cả một đóa hoa thanh lịch, một cánh bướm nhỏ cũng không có.
"Lương cô nương, ngươi nhìn xem, loại này rất giống loại ngươi đang mặc, được dệt theo thủ pháp Đại Đường ta, chất liệu đa dạng này không ngờ cũng được người tây vực yêu thích. Khác biệt duy nhất là về hoa văn,hơn nữa……"
Lương Phù Cơ đang chuyện trò thú vị, đột nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt mãnh liệt làm người ta muốn rùng mình phóng tới cách đó không xa, nàng chuyển động con mắt nhìn lên –
"Kiếm Vân ca ca, ngươi xem xong rồi?" Hai mắt nhất thời sáng ngời, Lương Phù Cơ nhảy dựng lên, chạy tới gần hắn, ý cười trong suốt tràn ngập gương mặt.
"Ngươi cầm cái gì trên tay vậy?" Kiều Kiếm Vân không hờn giận nhăn lại mày kiếm, bất quá lửa giận trong lòng đã tiêu thất một chút khi nàng mỉm cười chạy lại với hắn.
"A?" Nàng cúi đầu nhìn, thế này mới nhớ tới trên tay còn cầm một miếng lương."Nha! Đây là bọn họ sợ ta bị đói, liền mua cho ta ăn." Nàng ngây thơ cười, nhanh chóng cầm lương khô trong tay nhét vào miệng, nhấm nuốt hai cái xong lập tức nuốt vào, sau đó lại đưa tay lên liếm ʍúŧ sạch sẽ.
Nàng liếm duyện ngón tay, dáng điệu thơ ngây cùng cái lưỡi hồng nhạt chui ra thụt vào, khiến Kiều Kiếm Vân bụng dưới một trận nóng lên.
Hắn nguyền rủa một tiếng, mày kiếm càng thêm khóa nhanh. Nàng làm như vậy là cái ý tứ gì? Ngang nhiên trước con mắt bàn dân thiên hạ khiêu khích hắn?
"Đi!" Hắn giận hờn liếc nàng một cái, xoay người thi lễ với chưởng quầy rồi rời khỏi đó.
Lương Phù Cơ ngẩn người một lúc mới có phản ứng, không kịp hướng người trong điếm nói một câu, trực tiếp chạy theo bóng dáng cao lớn đằng trước.
Nàng ngoan ngoãn đợi bên ngoài, không đi ầm ỹ hắn, lại vẫn khiêu khích lửa giận của hắn?
Có phải hay không thật muốn ở trên giường mới có thể giúp hắn vui đâu? Nhưng là nàng còn chưa biết làm thế nào nha!
Ban đêm.
Thật vất vả mới xử lý xong thương vụ, Kiều Kiếm Vân rời đi thư phòng, dọc theo hành lang gấp khúc tản bộ đi trở về tẩm cư của hắn "Hàn Đào lâu", tùy tùng bên người sớm được hắn cho lui.
Hắn hít thật sâu mùi hoa mơ hồ trong không khí, ý muốn rời xa thư phòng lại đột nhiên bị thay thế bằng tiểu thân ảnh "phiền toái".
Hắn phái người đi Tĩnh thành cũng được nửa tháng rồi, nói vậy Lương Thiên Phong hẳn là đã nhận được tin tức, như vậy hắn chỉ cần nhẫn nại thêm một thời gian, trận "khôi hài" này cũng nên kết thúc đi! Bởi vì hắn phát giác chính mình càng ngày càng không thể bỏ qua mỹ mạo cùng tình cảm chân thành trong mắt nàng.
Trưa nay, do không thể ức chế lửa giận vô danh nổi lên trong lòng, hắn không chỉ đem Lương Phù Cơ mang về Kiều phủ, mà còn quăng nàng vào Lục Thủy uyển, cho người coi chừng mới lại đi ra cửa.
Hắn không muốn thừa nhận bản thân tuyệt không muốn nhìn đến nàng cùng với nam tử khác tựa vào nhau, bộ dáng khoái trá nói chuyện phiếm, cũng tuyệt không thừa nhận bản thân có nhiều lúc suy nghĩ về nàng.
Hắn chính là nghĩ Lương Thiên Phong chưa đến kinh thành, mà trong lúc này hắn đương nhiên không thể làm một tên đăng đồ tử tới gần nàng, ςướק đoạt nàng, nếu không đến lúc đó hắn phải ăn nói thế nào với Lương Thiên Phong?
Đúng! Chính là như vậy……
Kiều Kiếm Vân vừa nói thầm vừa đi vào Hàn Đào lâu.
Vừa mới bước vào ngoại sảnh, một đạo tiếng vang rất nhỏ từ nội thất truyền vào tai hắn.
Hắn lập tức nín thở, nhẹ nhàng tiến vào, tìm kiếm nguồn gốc hơi thở không tầm thường kia.
Kết quả vừa mới kích động tiến vào phòng ngủ, một đạo thân ảnh hắn tuyệt đối không thể ngờ được, không hề che lấp hiện ra trong mắt hắn.
Là nàng!
Nàng lại giống mấy năm trước, to gan thừa dịp đêm khuya xông vào phòng hắn. Nàng rốt cuộc hiểu hay không nam nữ khác nhau a!
Kiều Kiếm Vân nhìn Lương Phù Cơ ngồi ở mép giường, biết được tiếng vang nhỏ vừa rồi là thanh âm gò má nàng ma sát với tấm màn che khi nàng ngủ gật.
Hắn xoay người thắp nến, ánh sáng nhanh chóng đánh thức giai nhân đang mơ mơ màng màng.
Nàng chớp đôi mắt ứ đọng sương mù mấy cái mới nhìn rõ bóng người đang đứng ở cạnh bàn, nàng vui vẻ lao về phía hắn.
"Kiếm Vân ca ca, ta chờ ngươi đã lâu!"
Kiều Kiếm Vân cảnh giác giơ tay ngăn đón tiểu thân ảnh đang lao tới, con ngươi đen kinh hãi nhìn trừng trừng nàng.
"Ngươi chạy tới phòng ta làm cái gì?"
"Ta muốn làm ngươi vui a!" Nàng đúng lý hợp tình nói. Không thích nhìn thần sắc bài xích trên mặt hắn.
Sau buổi trưa ngày hôm nay, bắt đầu từ khi bị hắn quăng về Lục Thủy uyển liền đắn đo suy nghĩ, quyết định đêm nay đến phòng hắn thử cái loại phương thức nàng còn chưa hiểu rõ ràng lắm.
"Làm ta vui?" Hắn khóa nhanh mi tâm, khó hiểu lặp lại.
Hành vi tự tiện xông vào phòng nam nhân thế này đã khiến hắn muốn vỗ ௱ôЛƓ nàng mấy cái, nàng còn muốn làm hắn vui?
"Đúng vậy! Lên giường làm ngươi vui thôi!" Nàng lại tỏ vẻ hiểu biết.
"Trên giường……" Hắn nhất thời trợn mắt kinh ngạc không dám tin.
Lương Phù Cơ khẳng định gật đầu. Tuy nói chính bản thân nàng cũng không hiểu cái gọi là "Tại sàng thượng thảo hoan tâm"(Niềm vui trên giường =]]) Là cái ý tứ gì……
"Ngươi nói bậy cái gì đấy?!" Hắn bỗng dưng bạo rống, ánh mắt dữ tợn, tần suất trái tim đập dường như nhanh hơn.
Lương Phù Cơ bị hắn rống thân mình co rụt lại, bất quá vẫn là quật cường mở miệng phản bác,"Ta mới không có nói bậy đâu! Mọi người đều nói Nhược Hồng cô nương ở ‘Diễm Hương lâu’ làm ngươi vui vẻ trên giường, cho nên ngươi thực thích nàng, coi nàng là hồng phấn tri kỷ." Nàng bất mãn chu miệng,"Còn ta khắp nơi lấy lòng ngươi, ngươi liên tiếp không để ý ta, còn mỗi lần nhìn đến ta liền phát hỏa…… Ta…… Ta cũng muốn làm ngươi vui giống nàng ta! Bằng không ta phải đợi đến khi nào ngươi mới bằng lòng cho ta làm nương tử của ngươi?"
"Ngươi thật đúng là dụng tâm lương khổ a!" Hắn cười lạnh,"Đừng quên, ta cho tới bây giờ vốn không có đáp ứng thú ngươi làm vợ, là ngươi tự không biết xấu hổ, dám –"
"Kiếm Vân ca ca!" Nàng đột nhiên lên tiếng tiếng đánh gãy ác ngôn của hắn,"Ngươi thực chán ghét ta sao?" Nàng nghiêm túc hỏi.
"Ách……" Hắn nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng mở miệng,"Ta…… Ta không phải chán ghét ngươi, đối với ngươi –"
"Ngươi không chán ghét ta là được rồi." Nàng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại khôi phục mặt mày hớn hở."Nếu Kiếm Vân ca ca không chán ghét Phù Cơ, vậy ngươi tại sao không chịu cho ta theo ngươi lên giường vui vẻ đâu? Biết đâu ta làm tốt hơn Nhược Hồng cô nương kia thì sao……" Ít ra nàng cũng liều mình học tập a!
"Câm miệng!" Hắn nhịn không được gầm nhẹ,"Một cô nương chưa xuất giá nửa đêm chạy đến phòng nam nhân, còn mở miệng ngậm miệng nói muốn lên giường tạo vui vẻ, ngươi không xấu hổ hay sao! Huống chi…… Ngươi rốt cuộc có biết hàm ý của ‘Tại sàng thượng thảo hoan tâm’ không?" Hắn nổi giận.
Nếu hắn không nhìn lầm, nàng tuyệt đối không hiểu rõ hàm ý, cho nên mới có thể mặt không đỏ, khí không suyễn ở trước mặt hắn nói ra loại lời nói lớn mật không biết xấu hổ này.
Còn có, là ai nói huyên thuyên với nàng?!
Lại tức giận! Lương Phù Cơ khó hiểu nhìn lửa giận lóe lên trong con ngươi đen, trong lòng càng buồn bực. Nàng nói sai cái gì sao?
"Nói thật, Kiếm Vân ca ca, ta thật là không hiểu ý tứ những lời này, cũng thực cố gắng đi tìm đáp án đối với ngươi nha! Ta thậm chí còn chạy đến ‘Diễm Hương lâu’ ……" Trèo lên nóc nhà rình coi nha.
"Cái gì?!" Hắn khi*p sợ đánh gãy lời nàng,"Ngươi đi khi nào?" Hắn không phải cho người trông coi nàng sao? Sao còn có thể bị nàng chuồn êm ra phủ mà không người nào biết?
"Mấy ngày trước a!" Nàng kỳ quái liếc hắn một cái. Hắn vì sao có bộ dáng khi*p sợ như vậy? "Ta thừa dịp đoàn người đều đang ngủ, vụng trộm trèo tường đi ra ngoài. Đáng tiếc ta ghé vào nóc nhà ‘Diễm Hương lâu’ kia nhìn lén thật lâu, vẫn là không có biết rõ ràng. Mỗi lần chỉ nhìn thấy cảnh nam nhân đặt mình lên người nữ nhân, hơn nữa……"
Kiều Kiếm Vân đã nghe không nổi nàng lải nhải oán giận. Kinh hoảng cùng xúc cảm muốn cười đã chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Hắn thật không ngờ nàng không có chút khái niệm nào về chuyện nam nữ. Tuy nói mẫu thân của nàng mất sớm, nhưng là ở Lương phủ còn rất nhiều người…… Này thật sự là làm người ta khó tin! Chẳng lẽ chưa từng có ai nói cho nàng phương diện này sao?
Mà nàng thực sự có tinh thần ham học hỏi, rất thực tế. Thực tế đến nỗi nửa đêm chạy đến kỹ viện rình trộm…… Hành vi lớn mật này bảo sao hắn không buồn cười cùng kinh ngạc đây!
Trọng yếu nhất là, hắn sống hai mươi mấy năm qua, chưa từng có người nào vì hắn mà làm nhiều cố gắng như vậy, mục đích chỉ là vì muốn làm hắn vui.
Đáng tiếc hắn căn bản không muốn thành thân, nàng cố gắng hết thảy cùng bỏ thời gian quấn quýt lấy hắn căn bản chỉ uổng phí khí lực mà thôi!
Nàng tại sao nhất định phải chọn hắn?
Kiều Kiếm Vân mâu quang chớp động, trong lòng đột nhiên dâng lên một cái ý tưởng. Nếu nàng không cố chấp đòi vị trí phu nhân Kiều phủ, có lẽ hắn có thể đem nàng đặt ở bên người làm thi*p, như thế có thể giải trừ tình huống lưỡng nan trước mắt, cũng có thể cho nàng đạt kỳ vọng tiếp cận hắn. Dù sao bộ dạng Lương Phù Cơ rất đẹp, cho dù là người luôn luôn lý trí như hắn không thừa nhận cũng không được, chính mình xác thực cũng bị mỹ mạo của nàng mê hoặc. Huống chi gần đây ở chung, hắn bắt đầu thưởng thức cá tính đáng yêu kiên trì của nàng…… Thời gian còn kéo dài, hắn không dám cam đoan bản thân có thể tiếp tục ngăn chặn ý niệm giữ lấy nàng trong đầu ngày ấy.
"Kiếm Vân ca ca!"
Lương Phù Cơ lải nhải nửa ngày mới đột nhiên phát hiện Kiều Kiếm Vân căn bản là không có đem lời của nàng nghe vào tai, ngược lại còn lâm vào trạng thái trầm tư.
Lương Phù Cơ bất mãn lên tiếng kéo Kiều Kiếm Vân về thực tại. Con ngươi đen trầm xuống, môi mỏng gợi lên một chút quỷ dị tà cười, nhìn nàng cặp mắt to vẫn làm hắn mê muội lúc nào cũng lóe lục quang.
Nguyên lai hắn mỗi lần thấy nàng liền bốc hỏa, nhưng không phải lửa giận, chính là bị dục hỏa quấy phá thôi.
Nếu nàng thích hắn như vậy, hắn sao lại uổng làm quân tử đâu? Để hắn nếm thử tư vị của nàng đi!
Dù sao đây là nàng tự tìm, hắn không cần cảm thấy bất an!
Kiều Kiếm Vân phút chốc nheo lại mắt, thân thủ bắt lấy tiểu thân ảnh đứng bên cạnh đi về phía giường lớn cách đó không xa.