Vân Thiêu Si Tâm - Chương 04

Tác giả: Tân Kỳ

Lương Phù Cơ vẻ mặt phẫn nộ bước ra "Lục Thủy uyển", đi qua hai tên "ngục tốt" trông coi nàng còn thuận tiện thưởng bọn họ hai quả "hạnh ngân ", xem như chào hỏi vậy.
Từ ngày mất mặt bị Kiều Kiếm Vân lôi về, nàng liền bị hắn giam lỏng trong "Lục Thủy uyển", sau đó hắn cấp cho nàng hai tỳ nữ hầu hạ hằng ngày, còn an bài hai tên thủ vệ canh giữ ngoài cửa "Lục Thủy uyển", chỉ cần nàng một bước ra ngoài, hai tên thủ vệ kia liền một tấc cũng không rời, cũng nghiêm lệnh nàng không được rời đi Kiều phủ một bước.
Ngày hôm sau, hắn tự mình tiến đến báo cho nàng biết đã phái người truyền tin tới Tĩnh thành thỉnh phụ thân nàng đến đón, sau đó nàng liền không thấy bóng dáng hắn đâu.
Người hầu thì hỏi gì cũng không biết, nơi này đất rộng lớn nàng lại không quen thuộc, nàng vô cùng cực lực nhẫn nhịn, lợi dụng thời gian vài ngày đi xem xét mọi ngóc ngách Kiều phủ. Cho tới hiện tại nhẫn nại rốt cục dùng hết, quyết định hôm nay nhất định phải nhìn thấy kiếm Vân ca ca của nàng!
Nếu không phải tôn trọng hắn, nàng đã sớm thi triển khinh công, thoát khỏi hai tên thủ vệ giám thị ra ngoài đi dạo chứ không phải bị giam lỏng tại "Lục Thủy uyển" ngày ngày nhìn hồ nước ngắm ong bướm bay qua bay lại hút mật đâu! Dù cảnh đẹp đến đâu thì xem lâu cũng ngấy! Hơn nữa so với mỗi ngày ngắm hoa cỏ, nàng thà rằng mỗi ngày được đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Kiếm Vân ca ca, mỗi lần nhìn thấy nàng liền nổi lên lửa giận a.
Về chuyện Kiếm Vân ca ca đã phái người đi thỉnh phụ thân tới đây, nàng mới không thèm để ý! Ngẫm lại, phái người tới Tĩnh thành, đợi phụ thân chuẩn bị thỏa đáng xuất phát tiến kinh thành thì cũng mất tầm một, hai tháng đi! Đến lúc đó Kiếm Vân ca ca của nàng đã muốn đáp ứng cho nàng làm nương tử, vì thế bây giờ nàng nhưng là nửa điểm thời gian cũng không thể lãng phí.
Bất quá…… Nàng thật sự là không hiểu!
Nhớ rõ hơn bốn năm trước, ngày nàng gặp Kiếm Vân ca ca đã biểu lộ rõ ràng chính mình muốn làm nương tử hắn, nhưng là Kiếm Vân ca ca tựa hồ không tin tưởng. Sau nàng cố gắng luyện công, thậm chí sau khi nghe ngóng đến hành tung của hắn liền chạy đi tìm hắn, hơn nữa nàng còn mấy lần giả thành kiếp phỉ (ςướק), giả ý đi ςướק bóc thải phẩm hắn vận chuyển, chứng minh nàng có tư cách ở bên cạnh hắn, làm nương tử trợ thủ của hắn.
Kết quả là nàng hết thảy cố gắng chỉ đổi lại hắn liên hợp cha nàng đem nàng bắt về nhà, còn phái người nghiêm ngặt trông giữ, hại nàng hơn một năm không được gặp Kiếm Vân ca ca.
Hắn nghĩ đến nàng không biết, kỳ thật nàng đã sớm nghe lén chuyện này. Bất quá nàng cũng không trách hắn.
Nàng biết hắn ngại nàng tuổi nhỏ, cho nên không đồng ý nàng. Bất quá hiện tại nàng đã trưởng thành nha! Hắn tại sao vẫn là không chịu đáp ứng đâu?
Nàng cũng không phải ngu ngốc đến nỗi không biết mỗi lần hắn nhìn nàng, trong mắt đều dấy lên lửa giận, cũng biết hắn không thích nàng dây dưa hắn như thế. Nhưng……
Bốn năm trôi qua, nàng sớm hiểu được chính mình lúc trước chủ động yêu cầu trở thành nương tử của hắn không phải là xúc động nhất thời…… Khụ, được rồi! Có lẽ lúc trước nàng là có chút sùng bái anh hùng, nhưng năm đó nàng "nhất kiến chung tình" với hắn là thật.
Giờ nàng thật tình muốn làm nương tử thâи áι của hắn. Chỉ tiếc của hắn tựa như hòn đá ngoan cố không chịu, như thế nào cũng không dao động……
Mặc kệ! Dù sao nàng thích hắn, sẽ cố gắng đi chiếm được niềm vui của hắn, mặc kệ người khác phê bình nàng lớn mật, hành vi kinh hãi thế tục này nọ! Tóm lại, nàng chính là không thể từ bỏ……
Ai…… Thật không biết nàng phải chờ tới bao giờ mới có thể chân chính quấn lấy hắn, trở thành bảo bối Lương Phù Cơ trong tay hắn,nàng đi nhanh tới đại sảnh, tính ngăn chặn Kiều Kiếm Vân trước khi hắn đi ra ngoài, trong đầu còn miên man suy nghĩ một việc.
Ai! Một thân công phu cũng chẳng giúp ích gì, ít nhất Kiếm Vân ca ca cũng không có cái nhìn khác về nàng a!
~ ~ ~
"Nhà ta thành nơi họp chợ từ bao giờ sao ta không biết?"
Trong đại sảnh, Kiều Kiếm Vân nhìn hai đôi phu thê sáng sớm liền đăng môn bái phỏng, ngữ khí trào phúng nói.
"Có ý tứ gì?" Miễn Tử Tuấn tinh thần có chút không tập trung hỏi. Nếu không phải Phong Dục Vũ nói có chuyện quan trọng thương lượng, hắn còn muốn ở trên giường cùng ái thê ôn tồn thêm một lát đâu!
"Các ngươi sáng sớm chạy tới nhà ta ‘tập hợp’ như vậy, chẳng lẽ không đúng đem nhà của ta trở thành ‘chợ sáng’?"
"Là Dục Vũ nói có việc, sợ ngươi ban đêm thương vụ bận rộn liền đến sớm một chút, tránh mất nhiều thời gian của ngươi." Miễn Tử Tuấn kéo tay nhỏ bé của ái thê nhẹ vỗ về,"Cho nên chúng ta mới có thể ngay cả đồ ăn sáng đều chưa dùng đã lặn lội đến đây."
"Phải không? Có gì quan trọng?" Kiều Kiếm Vân mãn nhãn trào phúng liếc Phong Dục Vũ.
Nhìn hắn biểu tình xem kịch vui thế kia là biết tuyệt không có hảo ý.
"Tìm ngươi mấy ngày, ngươi luôn không ở trong phủ, cho nên ta liền kêu Tử Tuấn sáng sớm nay tới bái phỏng. Ngươi xem, này không phải tìm được ngươi rồi sao?" Phong Dục Vũ nhàn nhạt nói. Đáng tiếc ngữ khí cùng ánh mắt thật sự là không tương xứng.
Chỉ sợ không đơn giản như vậy đi! Kiều Kiếm Vân liếc gương mặt "vô tà" của Phong Dục Vũ, cảm thấy đã có chút hiểu được mục đích chân chính của bọn họ.
"Được rồi! Người cũng tìm được rồi, Dục Vũ, ngươi cũng nên đem sự tình nói rõ ràng." Miễn Tử Tuấn thúc giục. Cho dù biết rõ "Minh ký" sẽ không xảy ra chuyện, nhưng Phong Dục Vũ là người thận trọng nhất trong bốn vị tổng quản, có lẽ có chuyện hắn chưa biết đi!
"Ngươi bị Dục Vũ lừa. Hắn nào có cái gì ‘đại’ sự muốn thương thảo, ta xem hắn là tính đến theo ta thảo luận tin đồn mấy ngày nay ngoài chợ a!" Kiều Kiếm Vân cười lạnh đáp, quay sang lập tức bắt gặp ý cưới sâu sắc của bạn tốt liền biết mình đã đoán đúng.
"Đồn đại? Cái gì đồn đại?" Miễn Tử Tuấn vốn là người không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác nay cũng có chút mờ mịt.
"Mấy ngày gần đây kinh thành xôn xao Kiều tổng quản của chúng ta vài ngày trước khi bước ra khỏi tửu lâu còn xách theo một vị cô nương xinh đẹp, nổi giận đùng đùng vác nàng về phủ." Phong Dục Vũ mỉm cười,trong mắt tràn ngập hứng thú.
"Thật sự?!" Miễn Tử Tuấn hai mắt mở to. Không thể nào! Kiếm Vân tính tình ôn hòa nhất trong số bọn họ, làm sao có khả năng giận dữ trước mặt mọi người? Nên nói là hắn Miễn Tử Tuấn làm ra chuyện này mới có người tin nha.
"Đương nhiên không giả. Tất cả mọi người đều thấy, không thể chối cãi." Phong Dục Vũ vẫn tươi cười như trước.
"Thì đã sao?" Kiều Kiếm Vân không hờn giận hỏi lại. Nói đùa, chẳng lẽ huynh đệ ở chung nhiều năm như vậy, bọn họ còn tưởng rằng cá tính của hắn liền giống như bề ngoài khiêm tốn không phát giận?
Huống hồ chuyện này đã bay khắp kinh thành, hắn mới sẽ không biện giải thậm chí chối cãi không thừa nhận đâu! Bởi vì thẳng đến lúc này, mỗi lần nhớ tới "bông sen" ngày ngày quấn lấy mình, hắn lại nổi lên một cỗ nhiệt khí.
"Là ai có bản lĩnh như vậy, có thể chọc Kiếm Vân công tử ngày thường ít nóng giận phát cáu đây?" Miễn Tử Tuấn hưng trí bừng bừng hỏi Phong Dục Vũ.
"Nếu ta đoán không sai……" Phong Dục Vũ làm như cố ý liếc mắt một cái,"Vị cô nương này chính là ‘ái mộ giả’ theo đuổi Kiều tổng quản chúng ta nhiều năm, Lương cô nương thì phải." Hắn lại liếc chính chủ một cái,"Hơn nữa nếu tin tức của ta là đúng, lúc này Lương cô nương hẳn là đang ở trong Kiều phủ."
"Là nàng?" Miễn Tử Tuấn nhếch miệng quay đầu nhìn về phía Kiều Kiếm Vân. Khó trách Phong Dục Vũ muốn hắn sáng sớm đã chạy đến Kiều phủ.(S: Trình độ hóng của các anh … cao hơn cả phụ nữ =]]]) Ngẫm lại, Kiều Kiếm Vân vốn không cho nữ nhân có mục đích vào phủ, nay lại để tùy ý tiểu cô nương xinh đẹp tiến vào, thật là hành động kỳ quái. Chẳng trách Phong Dục Vũ muốn tìm tòi đến tột cùng, thậm chí ngay cả hắn cũng không cấm nổi chi tâm tò mò, suy đoán lung tung a!
"Lương Thiên Phong cùng ta là chỗ quen biết nhiều năm, ta không thể mặc nữ nhi của hắn một mình trong kinh thành mà chẳng quan tâm đi!" Như thế rất tốt, thêm một người bị lôi vào. Kiều Kiếm Vân có chút bất đắc dĩ cánh tay chống cằm, thừa nhận theo dõi những ánh mắt hảo kì.
"Cho dù như thế, kia sao không đem Lương cô nương thỉnh đi ra, để chúng ta nhận thức nàng một lần." Phong Dục Vũ đề nghị.
"Kia cần gì đâu? Ta đã phái người đến Tĩnh thành thông tri Lương Thiên Phong đến ‘Lĩnh hồi’ nữ nhi. Chờ nàng bị mang về Tĩnh thành, các ngươi cũng không còn khả năng tái kiến nàng, cho nên hiện tại không cần nhận thức nàng!" Lúc này hắn xác định nàng tuyệt không lại trộm đi thành công!
"Vậy ngươi liền sai lầm rồi. Nếu nàng là một mình đi vào kinh thành, chúng ta mới càng cần tận tình hảo hảo chiêu đãi người ta a! Nếu không sẽ theo lời ngươi nói, về sau nàng khả năng sẽ không có cơ hội lại đến chỗ này." Phong Dục Vũ bỗng nhiên lại nhếch miệng cười,"Bất quá này cũng rất khó nói. Có lẽ ngày sau Lương cô nương gả đến kinh thành, nói không chừng, đến lúc đó cơ hội mọi người chạm mặt không phải rất nhiều sao?"
Kiều Kiếm Vân ngẩn ra, nhớ tới kia Lương Phù Cơ sau này gả tới kinh thành, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận.
Nhìn hắn chớp động đôi mắt, Phong Dục Vũ cười cười."Dù sao Lương cô nương lẻ loi một mình nhất định là sẽ cô đơn, không bằng như vậy, ngươi cứ đi xử lý thương vụ, Lương cô nương cứ để bọn ta tiếp đãi là được, nương tử của bịn ta rất hợp làm bạn với nàng, mà ta cũng sẽ phái người bảo hộ thỏa đáng." Hắn ân cần nói xong, hoàn toàn không nhìn Kiều Kiếm Vân ánh mắt không đồng ý.
"Dục Vũ, ta……" Kiều Kiếm Vân vừa mới lên tiếng, một đạo thân ảnh kiều nhỏ đột nhiên chạy vào đại sảnh "Kiếm Vân ca ca, ta tìm được ngươi nha!"
Tiểu thân ảnh rất nhanh liền kéo cánh tay Kiều Kiếm Vân đứng bên cạnh hắn, diện mạo nàng ngũ quan thâm thúy mang theo nét đặc trưng của quốc gia khác đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chỉ thấy nàng tuổi chừng mười sáu,mười bảy, đôi mắt lam mâu lóe lục quang, mũi thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hình thoi, da thịt còn trắng hơn cả người thường, hai đóa hoa ửng đỏ tức giận nổi lên trên hai gò má.
Nàng rất đẹp. Nhất là ngũ quan của nàng rõ ràng hiển lộ di truyền ngoại tộc, càng tăng thêm phong tình đặc biệt khác với mỹ nữ Đại Đường. Bất quá chân chính hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là nghị lực phi thường thoáng hiện qua đôi mắt, thần sắc dũng cảm không thua kém nam tử.
"Kiếm Vân ca ca, đã nhiều ngày nay ngươi đi đâu vậy? Hỏi người trong phủ, không ai biết hành tung của ngươi…… Ta thật sự là không hiểu, trước kia khi ta ở nhà, nếu muốn tìm cha ta, chỉ cần tùy tiện gọi một hạ nhân tới hỏi một chút liền biết, nhưng là nhà ngươi lại rất kỳ quái, thế nhưng không một gia phó biết chủ nhân họ đi đâu……"
Phong Dục Vũ ở một bên cười khẽ ra tiếng, xen mồm:"Lương cô nương, hạ nhân Kiều phủ không phải là không biết, mà là bị cấm không cho phép tiết lộ hành tung chủ tử." Khá lắm, cô nương chân chất, khó trách Kiếm Vân lại mất bình tĩnh trước người ta.
"A? Là như thế này sao? Vì cái gì……" Nàng vừa nói vừa quay đầu, thế này mới phát hiện trong sảnh còn có hai đôi nam nữ xa lạ. Bất quá ánh mắt của nàng cũng không có bị Phong Dục Vũ hay Miễn Tử Tuấn hấp dẫn, mà lạ bị hấp dẫn bởi hai người ngồi cạnh họ.
"Oa! Đẹp quá." Nàng không tự giác tay nhỏ bé buông tay Kiều Kiếm Vân, bước lên trước nhìn ngắm Nam Lạc Tử, Cừu Y Nùng – 2 vị ái thê của 2 nam nhân kia.
Ở vùng tây bắc, thân thể của nàng được xem như rất kiều nhỏ,nhưng là hai vị mỹ nữ trước mắt này không chỉ có hết thảy điều kiện một mỹ nữ Đại Đường, mà còn nhỏ bé yếu ớt hơn a.
Lương Phù Cơ thẳng thắn cũng làm cho hảo cảm 2 vị mỹ nữ đối với nàng tăng thêm vài phần.
"Vị muội muội này đẹp hơn đâu!" Cừu Y Nùng cũng nói thẳng, Nam Lạc Tử ở một bên gật đầu phụ họa.
"Phải không? A……" Lương Phù Cơ có chút ngượng ngùng ngây ngô cười vài tiếng, bộ dáng phi thường không thói quen người khác khen ngợi chính mình."Khụ, tên của ta là Lương Phù Cơ, hai vị –"
"Chúng ta chưa nhắc tới chuyện chiêu đãi Lương cô nương, ba vị mỹ nhân đã thực ăn nhịp với nhau, thật tốt nha!" Nguyên bản Phong Dục Vũ thích quấy rối liền khẩn cấp xen mồm, ngăn cản Kiều Kiếm Vân lên tiếng:"Lương cô nương, cho ta giới thiệu một chút……" Hắn giới thiệu một loạt những người có mặt tại đây."Chúng ta hôm nay tiến đến là muốn Lương cô nương đồng ý cho bọn ta mang cô nương ngao du kinh thành."
"A! Thật sự?" Lương Phù Cơ vừa mừng vừa sợ, cảm kích quay đầu thoáng nhìn Kiều Kiếm Vân,"Ta đang muốn Kiếm Vân ca ca đưa đi dạo chung quanh một chút! Các ngươi cũng biết được đây là lần đầu ta đến kinh thành, trước khi Kiếm Vân ca ca trở lại vẫn đều đợi ở khách điếm, rất nhiều nơi còn chưa từng đi thăm thú đâu!"
"Tốt lắm!" Phong Dục Vũ lập tức thân thiện,"Kia không bằng chúng ta liền hẹn –"
"Các ngươi có thể đi rồi. Ta còn có việc muốn làm, không có thời gian bồi các ngươi náo loạn!" Tiếng nói lạnh lùng phá hư không khí, chỉ thấy Kiều Kiếm Vân sắc mặt không tốt trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Phong Dục Vũ bị đánh gãy lời không thèm quan tâm liếc hắn một cái, đang muốn tiếp tục thì Lương Phù Cơ đã giành trước mở miệng.
"Kiếm Vân ca ca, ta với ngươi đi được không? Ta có thể hỗ trợ." Nàng nhất thời đã quên đề tài vừa bàn bạc, vội vàng tự đề cử mình.
Bất quá lời của nàng là thật. Từ khi nàng hạ quyết tâm muốn gả cho Kiều Kiếm Vân, nàng đã bỏ mấy năm công sức khổ luyện, chuyện chăm chỉ làm nhất chính là nàng cùng các ca ca khác mẹ học tập thương vụ.
Kiều Kiếm Vân từ chối cho ý kiến, chính là đem ánh mắt quay lại hai vị "Bạn tốt", không chút nào keo kiệt đem phiền chán cùng lửa giận không kiên nhẫn bắn ra từ hai mắt.
Phong Dục Vũ không phải ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra được Kiều Kiếm Vân đã đứng bên cạnh bờ vự bùng nổ. Dù sao hắn hôm nay mục đích hôm nay là gặp được Lương Phù Cơ đã hoàn thành, không bằng liền tạm thời thu binh đi thôi.
Dù sao thái bình thịnh thế, cửa hàng Mính ký làm ăn mới phát triển không ngừng, ngày bình thuận làm người ta cảm thấy nhàm chán, thật vất vả có chuyện thú vị như vậy phát sinh, hắn vẫn là chờ đợi. Còn nhiều thời gian lắm a!
"Nha! Chúng ta dường như thật sự đợi lâu lắm. Để tránh trễ chính sự, chúng ta nên đi về trước. Ngày khác lại đến!" Phong Dục Vũ nắm tay nhỏ bé ái thê Nam Lạc Tử từ ghế đứng lên, nhìn Miễn Tử Tuấn một cái. Sau hắn chuyển sang Lương Phù Cơ.
"Lương cô nương, ngươi đã không phản đối cùng phu thê bọn ta du ngoạn, kia mấy ngày nữa chúng ta lại đến đây tiếp ngươi, như vậy được chứ?"
"Ách, đương nhiên. Làm phiền." Đột nhiên bị điểm danh,Lương Phù Cơ vội vàng đáp lại.
"Không có gì." Phong Dục Vũ đột nhiên lại chuyển hướng Kiều Kiếm Vân,"Đúng rồi, Kiếm Vân, ngươi nhớ rõ hơn nửa năm trước ngươi mua tửu lâu ‘Tập Khánh’ không?"
"Thì sao?" Cái tửu lâu kia là hắn nhìn trúng mua về, thuộc loại sản nghiệp tư nhân. Nửa năm trở lại đây, dưới tay hắn chỉnh đốn, chuyện làm ăn liền phất lên như diều gặp gió.
"Chu Thái Tường trước đây cạnh tranh làm ăn không thành sinh oán thán, hiện tại luôn nhằm vào từng động tác nhỏ của "Mính ký". Hơn nữa Chu Thái Tường lòng dạ vốn hẹp hòi, ta xem ngươi tốt nhất nên lưu ý một chút." Hắn đem tin tức báo lại cho Kiều Kiếm Vân, muốn hắn đề phòng.
"Việc này ta sau khi hồi kinh đã được nghe qua, hẳn là không có gì trở ngại." Kiều Kiếm Vân lửa giận đã vơi bớt.
"Ngươi có biết là tốt rồi. Chúng ta đây không quấy rầy, cáo từ." Quấy rối xong,Phong Dục Vũ lập tức chạy lấy người — đương nhiên cũng không quên kéo theo phu thê Miễn Tử Tuấn bị hắn lôi đến giờ lại tha đi.
Nhất thời, đại sảnh nguyên bản náo nhiệt đột nhiên yên lặng. Bất quá Lương Phù Cơ vẫn không quên vấn đề..
"Kiếm Vân ca ca, ngươi hiện tại sẽ xuất môn sao? Có thể cho ta cùng đi không?"
"Ngươi tại sao nhất định phải quấn quít lấy ta không buông? Ta có chuyện quan trọng phải làm, không rảnh cùng ngươi chơi đùa!" Kiều Kiếm Vân ngữ khí phiền chán trách mắng.
Mỗi lần bị Lương Phù Cơ quấn quít, hắn toàn sử dụng loại ngữ khí này nói chuyện, hắn luôn không kìm nén nổi nội tâm dâng lên phiền muộn. Hắn thực không hiểu, nàng tại sao cứ nhận định là hắn, như thế nào cũng không chịu buông tay. Hết lần này đến lần khác,hắn lại không thể làm lơ, coi nàng không tồn tại như người khác……
Hắn có nên nghĩ cái biện pháp chấm dứt mấy chuyện vặt vãnh phiền phức không chịu nổi này không?
"Ta nào có náo loạn!" Lương Phù Cơ lập tức kêu oan,"Ta chỉ là muốn giúp ngươi thôi! Huống chi chúng ta nhiều thời gian cùng một chỗ, ngươi mau chút đáp ứng ta làm nương tử của ngươi a!" Nàng đúng lý hợp tình nói.
"Ngươi nghe không hiểu phải không? Ta sẽ không đáp ứng!" Hắn buồn bực đáp. Hắn căn bản không nghĩ thành thân.
"Ngươi đừng nói như vậy thôi! Ngươi lại còn chưa cùng ta ở chung, sao biết sẽ không thay đổi chủ ý!" Nàng khó hiểu hỏi.
Kiều Kiếm Vân liếc mắt nàng một cái lạnh lùng, không nghĩ cùng nàng nhiều lời liền xoay người bước đi.
"Chờ một chút!" Nàng bước về phía trước kéo cánh tay hắn,"Ta muốn đi theo ngươi! Mấy ngày hôm trước ngươi mặc kệ ta một mình, ta hảo nhàm chán nha!"
"Buông tay!" Hắn lạnh giọng.
"Không buông." Nàng mãnh liệt phe phẩy đầu,"Ngươi võ công so với ta hảo, ta sợ chỉ cần buông tay cho ngươi chạy sẽ phải đợi tới ngày mai mới có thể tái kiến ngươi …… Ta cũng không nắm chắc cơ hội đuổi được ngươi a!"
"Đây chính là ngươi nhắc nhở ta." Hắn bỗng dưng gợi lên khóe môi, cánh tay duỗi ra, ngón tay không nhẹ không nặng hướng trên người nàng điểm huyệt.
"Ai……" Thân thể của nàng lập tức mềm nhũn,"Ngươi làm cái gì điểm ma huyệt của ta?"
"Kia còn hỏi sao?" Hắn đỡ vai nàng, liếc nàng một cái rồi gọi hạ nhân.
"Đỡ Lương cô nương về Lục Thủy uyển." Hắn phân phó nữ tì. Sau đó nhìn về phía Lương Phù Cơ vẫn muốn giãy dụa,"Đừng cố. Huyệt đạo hai canh giờ sau tự động cởi bỏ, đến lúc đó là có thể hoạt động tự nhiên rồi."
Thẳng đến cặp mắt đẹp tức giận trừng hắn biến mất ngoài đại sảnh, Kiều Kiếm Vân mới sửa sang lại cổ tay áo vừa bị kéo nhàu, sau đó xuất môn.
Bất quá thần sắc hắn có chút thất vọng, cảm thấy một tia khó chịu không hiểu nổi.
Kỳ quái, cảm xúc của hắn tựa hồ càng ngày càng dễ dàng bị nàng làm ảnh hưởng …… Làm sao có thể như vậy đâu?
Lương Phù Có được hai tỳ nữ đỡ trở về "Lục Thủy uyển", dọc theo đường đi than thở lời thô tục quả thực khiến hai tỳ nữ tiểu Ngọc, tiểu Ngân mở nhĩ giới. Về phần "Lời thô tục" ngoại tộc, các nàng chắc không thể hiểu được. Bất quá các nàng cũng không dám khinh thường lửa giận tản mát từ trên người Lương Phù Cơ.
Thật vất vả đem Lương Phù Cơ về Lục Thủy uyển, cũng đem thân mình nàng "Hư nhuyễn" an trí nằm trên giường, tiểu Ngân lập tức từ trên bàn rót chén nước trà, giúp Lương Phù Cơ mắng chửi đến môi cháy lưỡi khô giải khát.
"Lương cô nương, ngươi đừng tức giận. Kỳ thật ngươi có thể ở lại Kiều phủ là quá tốt rồi, người khác còn cầu không được đâu!" Tiểu Ngân trấn an khuyên nhủ.
"Đúng vậy! Hôm nay gia muốn xuất môn không cho ngươi cùng đi, có điều ngày mai ngươi lại nói với hắn vài câu, nói không chừng gia sẽ mềm lòng, đáp ứng yêu cầu của ngươi." Tiểu Ngọc ở một bên hát đệm.
"Ta không phải tức hắn không cho ta đi cùng, ta là tức hắn hảo ti bỉ, thế nhưng trộm điểm huyệt đạo của ta, khiến ta không thể tự do hoạt động. Các ngươi không biết này đối một người luyện võ mà nói là rất khó chịu. Huống chi hắn chỉ cần nói một câu không cho, ta sao có năng lực đi cùng? Ta đánh cũng đánh không lại hắn, tài ăn nói lại không bằng hắn, làm gì điểm huyệt đạo của người ta!"
"Nguyên lai là như vậy." Tiểu Ngân nhẹ nhàng thở ra." Gia không phải nói hai canh giờ sau huyệt đạo sẽ tự cởi bỏ sao?"
"Ta có nghe được nha! Chỉ là trong lòng không thoải mái thôi!" Lương Phù Cơ chu miệng. Nàng thật sự rất muốn đi theo Kiều Kiếm Vân xuất môn a!
"Ngẫm lại ngươi là vị khách nữ đầu tiên gia cho ở lại phủ, nên hay không cao hứng đi?" Tiểu Ngọc thú vị nhìn Lương Phù Cơ, nhắc nhở nàng cái "Sự thật" này.
Chủ nhân Kiều phủ Kiều Kiếm Vân cha mẹ sớm qua đời, cũng không có thân thích thân cận, cho nên toàn bộ gia phó Kiều phủ chỉ hầu hạ một mình Kiều Kiếm Vân mà thôi.
Không biết là cái nguyên nhân gì, Kiều Kiếm Vân mặc dù từng ở trong phủ chiêu đãi một số cha con đường xa lui tới bàn chuyện làm ăn, nhưng chưa bao giờ chiêu đãi nữ khách "Độc thân", càng không nói đến vị khách có mục đích không mời mà đến. Kiều Kiếm Vân ngay cả người hầu thân cận nhất cũng là nam nhân nha.
Nguyên bản tiểu Ngọc cùng tiểu Ngân ngày thường chỉ làm chút việc vặt quét rác, lau cửa sổ, ngẫu nhiên trong phủ có khách đến, tổng quản mới có thể phái các nàng tới hỗ trợ. Mà lúc này là bị phái tới hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của Lương Phù Cơ.
"Cho nên ta xem như nữ nhân ‘Ân chuẩn’ đầu tiên ở tại Kiều phủ?" Nghe các nàng kể rõ tình hình bên trong phủ, Lương Phù Cơ đắc ý, trong lòng không ngăn được sinh ra một chút mừng thầm.
Này có được tính là một dấu hiệu tốt không đây?
"Đúng rồi! Lương cô nương,chuyện này có từ khi chúng ta vào Kiều phủ làm việc." Tiểu Ngọc gật đầu.
"Không đúng." Lương Phù Cơ đột nhiên nghĩ tới một chuyện,"Kiếm Vân ca ca nói đã phái người đi gặp cha, nói cha đến kinh đón ta trở về, cho nên ta nghĩ hắn tám phần là vì coi chừng ta, sợ ta chạy loạn mới có thể đem ta giam lỏng trong Kiều phủ." Nàng càng nói càng uể oải, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng suy sụp theo.
Ai! Nàng cao hứng quá sớm.
"Không đúng!" Tiểu Ngân phản bác nói,"Nếu chỉ là vì giám thị ngươi, gia chỉ cần cho ngươi ở lại khách điếm, phái người giám sát hành tung là được, cần gì phải đem ngươi về phủ, còn phái ta cùng tiểu Ngọc đến Lục Thủy uyển hầu hạ, chiếu cố ngươi cẩn thận? Huống chi Lục Thủy uyển gần ‘Hàn đào lâu’ nhất nha! Giả như gia chán ghét ngươi, sao không cho ngươi ở ‘Cảnh lâu’ cách xa nhất, nơi chuyên dụng cho khách lạ ở đây."
"Đúng vậy! Cho nên có thể thấy được, gia căn bản không có coi ngươi là người ngoài." Tiểu Ngọc bồi thêm một câu.
Lương Phù Cơ vừa nghe vậy, trong lòng lập tức lại dâng lên bong bóng phập phồng vui sướng.
"Vậy theo hai ngươi, Kiếm Vân ca ca cuối cùng sẽ gật đầu đáp ứng cho ta làm nương tử hắn, đúng không?" Trong lòng có hy vọng, Lương Phù Cơ lập tức lại quảng chinh "Dân ý"(chưng cầu dân ý).
"Lương cô nương, này……" Tiểu Ngọc lập tức khó khăn. Nàng chỉ là hạ nhân, làm sao có thể phỏng đoán tâm ý chủ tử? Hơn nữa cho dù chủ tử thích Lương cô nương, cũng không đại biểu chủ tử liền thú nàng làm thê tử a!"Việc này…… Nô tỳ cũng không dám nói."
"Gì?" Lương Phù Cơ lại suy sụp,"Vậy hai ngươi nói nhiều như vậy, chẳng phải là uổng phí công phu, không công lãng phí một đống nước miếng sao?" Nàng thất vọng oán giận.
"Kỳ thật theo ta, Lương cô nương hẳn là thừa dịp cơ hội ở tại trong phủ, tận lực tranh thủ lấy lòng gia, có lẽ sự tình vẫn có tương lai." Có lẽ khoảng hai mươi tuổi đi, tiểu Ngân kiến nghị.
Hầu hạ vị Lương cô nương này đã mấy ngày, nàng nhưng là thật tình thích cô nương dũng cảm ấy, cho nên mới cổ vũ động viên nàng ta.
"Ta cũng muốn a!" Lương Phù Cơ vẻ mặt đau khổ,"Nhưng là hắn xuất môn cũng không cho ta theo, khi nào thì trở về cũng không có ai biết, ta nào có cơ hội tiếp cận hắn nha!" Mỗi lần hắn nhìn đến nàng liền bốc hỏa, nàng thật sự là nhìn không ra hắn có điểm nào không vừa ý nàng.
"Nếu có thể tìm người hỏi một chút thì tốt rồi." Tiểu Ngọc lẩm bẩm.
"Tìm người hỏi? Tìm ai? Này cũng không phải mua này nọ trên đường, còn có thể tìm người hỏi xem nên mua cái gì tốt đâu nha." Lương Phù Cơ nhịn không được kêu lên, lại thưởng cho tiểu Ngọc một cái liếc mắt.
Tiểu Ngọc không tự chủ đánh một cái rùng mình. Lương cô nương cặp mắt thật đúng là quỷ dị, không có việc gì liền lóe lục quang, giống như là một nàng…… mèo?
Ai! Tiểu Ngọc vội vàng đem ý tưởng trong đầu trừ khử sạch sẽ."Ta nói không phải mua này nọ! Lương cô nương, lúc trước ta từng nghe người trong phủ nói, gia sở dĩ không có nuôi tiểu thi*p ở trong phủ, là vì gia bên ngoài sớm đã có một hồng phấn tri kỷ ……"
"Ai? Ai là hồng phấn tri kỷ của Kiếm Vân ca ca?" Lương Phù Cơ truy vấn, trong lòng nổi lên một cỗ cảm giác không thoải mái.
"Chính là hoa khôi Nữ Nhược Hồng ‘Diễm hương lâu’! Nghe nói, gia thường đến tìm Nhược Hồng cô nương, hoàn toàn là vì niềm vui trên giường cùng Nhược Hồng cô nương. Cho nên ta mới nghĩ, nếu là biết được nàng ta là như thế nào lấy lòng gia gia, cũng.. –"
"Ta cũng có thể thử một phen." Lương Phù Cơ tiếp lời."Nhưng…… Nhưng niềm vui trên giường là ý tứ gì? Kiếm Vân ca ca vì sao muốn ở trên giường vui vẻ? Ở trên giường muốn như thế nào có được niềm vui?" Nàng vẻ mặt mờ mịt nhìn hai vị tỳ nữ tranh nhau "Hiến kế" trước mặt.
"Đúng rồi, tiểu Ngọc, có nghe nói Nhược Hồng cô nương làm như thế nào không?" Tiểu Ngân cũng giương mắt nghi hoặc hỏi.(S: Ta biết … há há há)
"Không có nha! Ta cũng chỉ là nghe quản gia nói chuyện phiếm, nào dám hỏi nhiều a!" Tiểu Ngọc cũng là không hiểu nhiều lắm.
"Vậy ngươi còn nói Lương cô nương đi học!" Tiểu Ngân thấp xích."Đi chỗ nào học?"
"Nhưng…… Nhưng là……" Tiểu Ngọc vẻ mặt vô tội định biện giải. Nàng là có ý tốt thôi, xem chủ tử gia không quan tâm Lương cô nương, nàng thực sốt ruột thay người ta nha!
Lương Phù Cơ chớp chớp mắt to,"Đừng tranh luận.Ta tự nhiên sẽ đi tìm cách làm rõ ràng." Ít nhất nàng cũng phải nghĩ biện pháp đi xem "Nhược Hồng cô nương" có bộ dáng gì, mới có thể giành phần lấy lòng Kiếm Vân ca ca!
"Làm sao biết rõ ràng?" Tiểu Ngọc, tiểu Ngân đồng thanh lên tiếng hỏi.
Bất quá chỉ thấy Lương Phù Cơ đảo đảo con ngươi, thỉnh thoảng lại lóe lên lục quang kỳ dị.
Hai ngày sau, Phong Dục Vũ quả thực tự mình đến Kiều phủ đón Lương Phù Cơ xuất ngoại, tất nhiên không thể thiếu nương tử của hắn Nam Lạc Tử cùng phu thê Miễn Tử Tuấn.
Gia nhân đương nhiên biết quan hệ của bốn vị tổng quản, cho nên liền để bọn họ đem Lương Phù Cơ du ngoạn.
Lương Phù Cơ trước khi chạng vạng cầm đèn hôm đó đã bị đuổi về Kiều phủ, mà trải qua một ngày du ngoạn, nàng không chỉ có càng thêm quen biết bốn người bọn họ, mà còn nghe được một ít tin tức nàng muốn biết đến.
Đêm đó, đợi cho màn đêm buông xuống, một đạo thân ảnh nhỏ bé ý bay qua Lục Thủy uyển ra ngoài. Sau khi cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía, thân ảnh kiều nhỏ liền thả người nhảy lên đầu tường, nháy mắt biến mất.
~ ~ ~
"Di, bọn họ rốt cuộc là làm cái gì? Làm sao lại ૮ởเ φµầɳ áo, bộ dáng ngươi sống ta ૮ɦếƭ ư?" Lời nói nén thấp mơ hồ vang trong bóng đêm.
Nhìn kỹ –
Trong kinh thành, hằng đêm không tắt đèn, đông vui nhất, cao rộng nhất chính là "Diễm hương lâu",mà lúc này trên nóc nhà có một tiểu thân ảnh nằm úp sấp, lục quang trong mắt to lưu chuyển kề sát khe hở,nhòm vào bên trong.
Đáng tiếc, ánh nến trên bàn không cách nào hoàn toàn chiếu sáng một góc giường trong phòng, kia hai thân ảnh giao quấn rõ ràng diện mạo cùng động tác……
"Khi*p! Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì? Cứ như có người chém nàng……" Mắt to cố gắng muốn nhìn người trên giường quay cuồng, một bên trong lòng không ngừng lẩm bẩm, vẻ mặt càng ngày càng mê muội.( S: =] sắc nữ hiện hình)
"Đều nhìn vài gian phòng, toàn ngươi xé, ta thoát, rốt cuộc cái gì mới là niềm vui trên giường a?" Nàng lại phiền chán dò xét liếc mắt một cái,"Chẳng lẽ là muốn ta ở trên giường cùng hắn đập cái……"(S:Câu hỏi hay lắm..)
Nguyên lai người ghé vào nóc nhà xem trộm vẫn không tìm được đáp án là Lương Phù Cơ.
Ban ngày cùng đoàn người Phong Dục Vũ du ngoạn, nàng nhân cơ hội tìm hiểu biết được vị trí của "Diễm hương lâu", thẳng đến đêm dài, nàng liền khẩn cấp chạy vội tới đây, tính học tập kỹ thuật vui vẻ trên giường.
Ai ngờ xem mấy gian phòng, nàng không chỉ không có học tập được phương pháp nào, ngược lại là càng xem càng mơ hồ. Nàng căn bản là không hiểu một nam một nữ ở trên giường lăn đi lăn lại phát ra một đống lớn ՐêՈ Րỉ ái muội, tiếng thét chói tai, có cái đạo lý gì?
Nàng rốt cuộc nên học tập cái gì đâu?
"Ý a!" Một tiếng hô nhỏ bị nàng đúng lúc lấy tay che lại, hai mắt nàng nhìn trừng trừng mắt "Tiết mục" phía dưới kia càng diễn càng quyết liệt.
"Gi*t người sao? Không giống a! Nhưng sao nữ nhân kia kêu ‘Thảm’ như vậy, có thể hay không……"
"A A…… Kia một đống đen đen là cái vật gì a? Ta rốt cuộc nên xem cái gì chứ……"
Vì tránh cho quấy nhiễu người khác, nàng liền nhìn lên một mảnh hôn ám phía trên đầu giường, trong lòng nghi vấn cùng oán giận toàn bộ ngạnh sinh sinh đặt tại cổ họng, phát ra một chuỗi lại một chuỗi tiếng lẩm bẩm……
Hoàn hảo hiện nay đêm dài nhân tĩnh, sắc trời đen kịt, nàng lại nằm rạp người, phía dưới nóc nhà lại là tranh cãi ầm ĩ không ngớt, thế này mới dấu đi tiếng kêu nàng phát ra nha.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc