THỰC TỦY BIẾT VỊ *, ĐÊM KHÔNG THỂ NGỦ
* Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Lục Vi mang theo 乃út quay trở lại, thấy vậy Lục Quý Hàn không tiếp tục trêu chọc Du Uyển nữa, còn giả vờ giả vịt như đang hỏi chuyện nàng, sau đó mới đưa phong thư đựng tiền lương tháng bảy cho Du Uyển.
Thấy Du Uyển không có ý định mở phong thư ra, Lục Quý Hàn đơn giản nói: " Hai bản thiết kế của đại tẩu đều bán rất được, nhưng bây giờ mới là tháng đầu tiên, tiền kiếm được đương nhiên không nhiều lắm mong đại tẩu không chê ít."
Du Uyển vuốt nhẹ phong thư, khách khí nói: " Ta rảnh rỗi cũng không có việc gì để làm, tiền kiếm được nhiều hay ít cũng là nhờ Tứ thiếu gia giúp đỡ "
Lục Quý Hàn quơ quơ hai bản thiết kế mới trước mặt nàng cười nói: " Vậy chúc đại tẩu sang tháng 8 sẽ có một bước tiến lớn."
Trước mặt Lục Vi còn làm trò, thấy thế Du Uyển cười cười.
Nói xong công việc, Du Uyển liền quay về, phong thư nhận được để trong tay áo, trên đường trở về rất nhiều lần Du Uyển muốn mở phong thư ra xem bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng nàng đều cố nhịn xuống. Lục Quý Hàn nói tiền lương tháng bảy trừ lương cơ bản năm mươi khối còn có tiền trích phần trăm, thế thì được bao nhiêu tiền đâu? Mấy ngày trước Du Uyển có đến cửa hàng thời trang Cẩm Vinh đã cố ý nhìn bảng tiền lương của nhân viên treo ở cửa, sườn xám bởi vì nguyên liệu quý báu cộng thêm công thêu họa tiết rườm rà, giá bán là năm mươi khối một bộ, âu phục lại rẻ hơn một chút là bốn mươi khối một bộ. Nếu hai bộ đều chỉ bán đi được một kiện, trích ra 5% thêm lên là.....
Dọc đường đi, Du Uyển đều suy tính số tiền trích phần trăm.
Trở lại Thúy Trúc Hiên, Du Uyển gấp đến mức không chờ nổi nhanh chóng mở phong thư ra xem. Bên trong có một chồng tiền mặt!
Du Uyển trong lòng kinh hoàng, bắt đầu đếm đếm, hai xấp năm mươi khối, một xấp mười khối cùng với một xấp năm khối!
Trong lòng nàng nghi hoặc, tại sao lại nhiều như vậy?
Du Uyển nghi hoặc lấy ra một phong thư khác có hai tờ giấy, một cái là tờ giấy trắng bình thường, một cái là giấy màu lam nhạt có đường viền hoa.
Du Uyển nhấp nhấp môi, trước tiên xem tờ giấy trắng, liền thấy mặt trên ghi đầy đủ về mức độ tiêu thụ hai bộ thiết kế của nàng, toàn bộ bảy tháng, sườn xám bán được mười bộ, âu phục bán được hai mươi bộ! Như vậy, tổng phần trăm được được trích là 65 khối!
Du Uyển lòng tràn đầy vui vẻ, cả đời nàng đây là lần đầu tiên nàng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!
Du Uyển tính tính, trong nhà nàng vì nàng đặt mua của hồi môn, từ Lục gia cấp cho năm trăm khối, tiệc rượu cùng với đồ gia dụng sử dụng mấy tháng nay mất một trăm khối, hơn nữa nàng còn thiếu Nhị thiếu gia tiền cái kính mắt, vậy nên, trừ bỏ số tiền hiện tại nàng đang có, Du Uyển phải kiếm thêm ít nhất tám trăm khối nữa mới có thể ly hôn.
Nếu sau này tháng nào cũng đều kiếm được một trăm khối, như vậy thì không cần đến một năm, Du Uyển có thể tích góp đủ số tiền!
Nhất thời nàng cảm thấy thật ra nàng cũng không quá căm ghét Lục Quý Hàn...
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, bởi vì ngay sau đó, Du Uyển thấy được phía trên tờ giấy màu lam dòng chữ viết đùa giỡn của Lục Quý Hàn: Ăn tủy biết vị, đêm không thể ngủ.
Du Uyển lập tức nhàu nát tờ giấy kia.
Buổi tối, nàng lén lút đốt đi tờ giấy màu lam, đồng thời hạ quyết tâm, sau này nàng phải thật cẩn thận, nhất định không thể để Lục Quý Hàn lại có cơ hội bắt nạt nàng.
Có một tháng tiền lương, Du Uyển trước tiên muốn trả cho Lục nhị thiếu gia Lục Bá Xương tiền kính mắt.
Lục Bá Xương đang làm ở bệnh viện, đi sớm về trễ, Du Uyển căn bản không có cơ hội nhìn thấy hắn. Nếu chờ Lục Bá Xương từ bệnh viện trở về thì nàng là đại tẩu một mình đi gặp hắn cũng không tiện, bởi vậy thứ bảy này nàng đi tìm Lục Vi trước để học một giờ tiếng ngoại ngữ, sau lại rủ nàng đến nơi Lục Bá Xương làm việc, trả nốt cho hắn tiền kính mắt.
Lục Vi liền vui vẻ đồng ý.
Khó có được thời gian nghỉ ngơi, Lục Bá Xương liền ngủ một giấc thẳng đến 9 giờ, ăn xong cơm sáng đang ngồi đọc báo, nghe nói Lục Vi cùng Du Uyển tới, hắn mỉm cười ra đón. Bốn anh em Lục gia lớn lên khuôn mặt đều thon dài, Lục Bá Xương mặc một cái quần yếm, sơ mi trắng, từ đầu đến cuối mang theo một loại ánh sáng, mặt tươi cười, làm mọi người đều cảm thấy gần gũi.
" Đại tẩu, tam muội, cơn gió nào đem hai người thổi tới nơi đây? " Lục Bá Xương cười hỏi.
Lục Vi nhìn về phía Du Uyển, Du Uyển mỉm cười nhàn nhạt, nhìn Lục Bá Xương nói: " Đầu năm nhị thiếu gia giúp mẫu thân ta làm một bộ kính áp tròng màu nâu, ta vẫn luôn nhớ kỹ, lúc trước còn bận nhiều việc, nay ta có thời gian rảnh rỗi liền tới đây trả cho nhị thiếu gia, khỏi phải để mãi trong lòng "
Kính áp tròng màu nâu?
Lục Bá Xương suy nghĩ một lát mới nhớ ra chuyện này, nhìn thấy Du Uyển đưa đến trước mặt một cái phong thư, Lục Bá Xương bật cười, xua tay: " Đều là người một nhà cả, đại tẩu không cần khách khí như vậy, tám mươi khối mà thôi, coi như ta hiếu kính bá mẫu. "
Nhưng Du Uyển vẫn cố gắng làm cho hắn nhận, Lục Bá Xương cho dù nói thế nào cũng không chịu nghe, hai người liền ở trong sân giằng co, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo: " Nơi này của Nhị thiếu gia thật náo nhiệm, xem ra ta đến không đúng lúc rồi."
Nghe tiếng nói cả ba người đồng loạt nhìn về phía cửa, liền thấy Liễu Tĩnh Nhàn đứng ở đó, thiên kim tiểu thư vừa tròn mười tám tuổi mặc một thân âu phục trông vô cùng xinh đẹp, trên đầu đội một chiếc mũ gắn lông vũ, xinh đẹp diễm lệ tựa như một bông hoa, chỉ là không biết vì sao bông hoa này mày liễu dựng ngược, có vẻ như tâm tình không được tốt.
Lục Bá Xương ánh mắt sáng lên: " Ngươi đến rồi à "
Liễu Tĩnh Nhàn trừng mắt nhìn liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía Du Uyển: " Đại thiếu phu nhân sao cũng ở đây vậy. "
Đối với Liễu Tĩnh Nhàn, Lục Tử Khiêm chỉ là con nuôi của Lục gia, không thể chân chính là đại thiếu gia của Lục gia, điều này có nghĩa Du Uyển cũng không phải chân chính là đại thiếu phu nhân.
Du Uyển phát hiện Liễu Tĩnh Nhàn đối với nàng có không có ý tốt, dẫu sao đời trước vị thiên kim tiểu thư này cũng không thích nàng.
Nàng hào phóng mà giải thích: " Lần trước ta có mượn Nhị thiếu gia một ít tiền, hôm nay nhị thiếu gia ở nhà, ta liền đi qua trả. "
Lục Bá Xương đau đầu nói: " Đại tẩu, thật sự không cần trả, đại tẩu cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá tuân thủ nguyên tắc mà thôi".
Liễu Tĩnh Nhàn cùng Lục Bá Xương đã đính hôn từ sớm, vì thế đã ở cùng nhau được mười tháng, đối với Liễu Tĩnh Nhàn, tiền của Lục Bá Xương chình là tiền của nàng. Nếu Lục Bá Xương cho nam nhân mượn tiền nàng cũng không quá để ý, nhưng người mượn lần này là Du Uyển, nàng quá đẹp, không chỉ thế lần trước ở tiệc sinh nhật của Lục Huyền, Lục Bá Xương đã phá lệ chú ý đến Du Uyển.
Cho dù Du Uyển đã lấy chồng, là đại tẩu của Lục Bá Xương nhưng một khi nữ nhân đã ghen tuông thì làm sao còn lý trí để phân tích tình hình?
" Nếu đại thiếu phu nhân đã mất công đến đây, vậy thì ngươi hãy nhận đi " Liễu Tĩnh Nhàn không chút khách khí nhận phong bì của Du Uyển, rồi tức giận nhét vào tay của Lục Bá Xương.
Lục Bá Xương khó xử: " Này...."
Du Uyển thức thời nói: " Nhị thiếu gia nói chuyện cùng Liễu tiểu thư đi, ta cùng Vi Vi đi trước. "
Lục Vi cũng nhìn ra Liễu Tĩnh Nhàn đối với Du Uyển không có thiện cảm, tiểu cô nương cùng Du Uyển trao đổi ánh mắt, hai người nhanh chóng rời khỏi.
Lục Bá Xương nghĩ muốn trả lại tiền cho Du Uyển, liền bị Liễu Tĩnh Nhàn nắm chặt tay.
Lục Bá Xương nhíu mày: " Ngươi làm sao vậy! Gia cảnh của đại tẩu ngươi không phải không biết, như thế nào còn lấy tiền của nàng? "
Liễu Tĩnh Nhàn trừng mắt: " Gia cảnh của nàng không tốt còn có đại thiếu gia chắm sóc, ngươi lo lắng cái gì? Ngươi cũng không phải con rể của Du gia. "
Lời này nói ra thực khó nghe, Liễu Tĩnh Nhàn còn cố tình nói lớn tiếng, Lục Bá Xương lo lắng mà nhìn bên ngoài, thấp giọng trách cứ vị hôn thê: " Ngươi nói nhỏ một chút, ngươi ghen tuông với người khác thì không sao, thế nhưng nàng là đại tẩu của ta, ngươi không được nói hươu nói vượn. "
Liễu Tĩnh Nhàn quay đầu, cằm nhỏ nâng cao lên, môi hồng chu chu.
Nàng lớn lên xinh đẹp, làm nũng tức giận mà cũng ngây thơ đáng yêu, Lục Bá Xương bận rộn thật lâu chưa có gặp qua vị hôn thê, nghĩ đến việc Liễu Tĩnh Nhàn chủ động đến gặp hắn, hắn liền không đành lòng nổi nóng, một bên giải thích vì sao hắn cho Du Uyển mượn tiền, một bên dẫn nàng đi lên phòng khách.
Còn Lục Vi sau khi chia tay Du Uyển liền đi tìm thân ca ca.
Lục Quý Hàn gần đây....bị cảm. Cũng không quá nặng, chỉ là nước mũi chảy hơi nhiều, biết rõ đến cuối tuần Du Uyển sẽ đến tìm Lục Vi học tiếng nước ngoài, hắn vẫn là lựa chọn ở nhà dưỡng bệnh, không thể lau nước mũi trước mặt Du Uyển được, hắn không muốn ở trước mặt nàng làm ra chuyện mất mặt như vậy.
" Tứ ca, bệnh của ngươi đã tốt hơn tý nào chưa? " Lục Vi cứ như chim sẻ, người còn chưa tiến vào bên trong mà đã nghe thấy tiếng của nàng.
Lục Quý Hàn lười biếng nằm trên sô pha, nhìn muội muội từ xa lại gần đây, hắn cố ý hỏi: " Hôm nay ngươi không cần làm giáo sư sao? "
Lục Vi hắc hắc cười: " Ta làm xong rồi nha. " Nói xong, nàng ngồi trước mặt Lục Quý Hàn, trên bàn trà có đặt một đĩa nho tím, nàng liền tiện tay hái vài quả.
Hắn nhìn chằm chằm muội muội, chờ nàng nói tiếp.
Lục Vi ăn xong một quả nho, phun ra hạt nhỏ, nhìn ca ca, nàng đột nhiên thở dài, phiền muộn hỏi: " Tứ ca, ngươi trở về lâu như vậy, đã từng nghĩ đến việc kiếm bạn gái hay chưa? "
Lục Quý Hàn nhướng mày: " Ngươi tại sao lại hỏi đến vấn đề này? "
Lục Vi lại hái một trái nho, hừ hừ: " Ngươi không cần phải để ý, thành thực trả lời cho ta. "
Lục Quý Hàn trong lòng không yên, muội muội vừa mới nói cùng nàng ở bên nhau, bây giờ lại hỏi hắn vấn đề yêu đương, hay là Du Uyển đã nói gì với muội muội về ta?
Vừa nghĩ xong, cái mũi Lục Quý Hàn tựa hồ không còn khó chịu, đưa tay gối sau đầu, nhàn nhạt nói: " Tứ ca của ngươi ánh mắt cao hơn trời, nữ nhân bình thường không lọt được vô mắt của ta. "
Lục Vi " Phi" một ngụm vào hắn.
Lục Quý Hàn tiếp tục truy vấn nguyên nhân muội muội hỏi hắn vấn đề tình ái.
Lục Vi ăn đủ rồi, dịch đến gần ca ca, cúi đầu nhìn ca ca, nàng nhỏ giọng nói: " Ta vừa mới đưa đại tẩu đi trả tiền cho Nhị ca, gặp được Liễu tỷ tỷ, Tứ ca ngươi không biết đâu, Liễu tỷ tỷ đối với đại tẩu đặc biệt không khách khí, ta nhịn không được nghĩ đến một ngày nào đó ngươi tìm được bạn gái, nếu bạn gái ngươi không thích ta thì phải làm sao? "
Lục Vi đã nghe rất nhiều chuyện mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng, mẹ chồng của nàng còn chưa xuất hiện, nhưng chị dâu thì không chắc.
Sự thật cùng suy đoán quá khác nhau, Lục Quý Hàn cái mũi lại khó chịu.
" Đại tẩu còn bao nhiêu tiền? " Lục Quý Hàn hỏi vào trọng điểm.
Lục Vi thành thật nói rõ.
Lục Quý Hàn liền hiểu rõ, trách không được nàng thích kiếm tiền như vậy, hóa ra là để trả nợ.
" Tứ ca ngươi mau nói, nói sau này bạn gái của ngươi không thích ta, hai chúng ta cãi nhau, ngươi sẽ giúp ai? " Lục Vi đẩy đẩy bả vai thân ca ca.
Lục Quý Hàn không chút do dự: " Đương nhiên là giúp ngươi." Hắn cũng không biết chính mình sẽ cưới ai, cùng một nữ nhân chưa biết so với muội muội, đương nhiên muội muội quan trọng hơn.
Đáp án này làm Lục Vi vui vẻ, cười hì hì lại hái một quả nho đem cho Tứ ca ăn.
Lục Quý Hàn nhìn muội muội, không biết vì sao hiện lên hình ảnh Du Uyển với khuôn mặt ôn nhu, tiểu nữ nhân thích muội muội, muội muội cũng thích tiểu nữ nhân, hai người ở bên nhau nhất định sẽ không phát sinh chuyện chị chồng em dâu, đáng tiếc, Du Uyển đã gả cho Lục Tử Khiêm, cho dù hắn muốn cũng không thể cho nàng danh phận, chính là có tâm nhưng đành bất lực.
Qua mấy ngày, Lục Quý Hàn đi khảo sát cửa hàng quần áo, thật sự trùng hợp, hắn vừa mới đi đến tầng hai, cửa tiệm bỗng nhiên truyền đến một thanh âm hơi quen thuộc: " Đây là cửa hàng của Tứ thiếu gia, các ngươi nhìn thấy thích quần áo nào cứ việc mua, ta có thể giúp các ngươi giảm giá đến 80%. "
Lục Quý Hàn nghiêng đầu, nhìn Liễu Tĩnh Nhàn đi cùng với ba khuê nữ hưởng sự phục vụ nhiệt tình chu đáo.
" Tứ thiếu gia tới" ông chủ Chu đi đến bên người của hắn.
Lục Quý Hàn hướng Liễu Tĩnh Nhàn dương cằm: " Ngươi giảm giá cho nàng ta? "
Ông chủ Chu đương nhiên cũng nghe thấy lời Liễu Tĩnh Nhàn vừa nói, liền giải thích: " Ngày đó Nhị thiếu gia đưa Liễu tiểu thư đến. "
Lục Quý Hàn nhẹ giọng ừ một tiếng, thu hồi tầm mắt, một bên đi lên phía trên một bên nói: " Hôm nay Nhị thiếu gia không đến. "
Ông chủ Chu sửng sốt, ngay sau đó nhìn bóng lưng của chủ nhân nói: " Tứ thiếu gia yên tâm, ta hiểu rồi. "