ĐẦU NGÓN TAY CỦA HẮN TỰA HỒ CÓ MỘT SỢI DÂY TRÓI BUỘC LÒNG NÀNG
Trở lại Lục gia, Du Uyển kiểm tra lại số tiền đang giữ trong tay.
Lục gia cho nàng sính lễ, trừ đồ trang sức, chủ yếu là một khoản tiền lớn mang giá trị một ngàn tám trăm tám mươi tám khối, ở cái niên đại này công nhân bình thường mỗi tháng lương chỉ có thể cầm mười mấy khối tiền, Lục gia cho sính lễ này có thể nói là mười phần phong phú, cũng rất vừa lòng Du gia. Nàng xuất giá, mẫu thân muốn đem sính lễ đều giao hết cho nàng, Du Uyển chỉ cần hai trăm khối chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, còn lại đều để lại cho mẫu thân cùng hai đệ đệ.
Gả vào Lục gia, về sau cứ mỗi đầu tháng Du Uyển đều được dẫn tới chỗ Thiếu nãi nãi nhận tiền tiêu vặt, một tháng năm mươi khối, liên tiếp tháng trước cùng tháng này tổng cộng tới nay nàng đã giữ trong tay một trăm khối. Thời điểm cầm tiền trên tay, Du Uyển khẩn trương tim đập nhanh hơn, phải biết các nàng một nhà bốn miệng người qua nhiều năm thời gian sống nghèo khó, mẫu thân khổ cực làm bộ y phục mới kiếm được một khối tiền.
Du Uyển tiết kiệm đã quen, hai tháng này nàng liền không có mua cho mình bất cứ cái gì, có lúc Lục thái thái thích gọi nàng đi đánh bài, Du Uyển đánh bài kỹ thuật không được tốt, chơi một lần nhiều thì thua mười mấy khối, ít thì thua hai ba khối, bây giờ một trăm khối tiền tiêu vặt chỉ còn hơn bốn mươi, đây là Lục thái thái thương tiếc nàng, nhìn nàng thua nhiều cũng liền nhường nàng một chút.
Trừ việc đó ra, Lục Tử Khiêm còn đem sổ tiết kiệm ngân hàng của hắn cho nàng, nghe nói bên trong có hơn mười ngàn tiền tiết kiệm, Lục Tử Khiêm bảo nàng cần dùng tiền thì cứ lấy của hắn, Du Uyển ngại cầm sổ tiết kiệm đến phỏng cả tay, khóa ở trong ngăn tủ, đời trước cũng không có ý định động, đời này nàng cũng không định dùng tiền của Lục Tử Khiêm. Mà Lục gia cho nàng tiền tiêu vặt, sính lễ, Du Uyển cảm thấy lúc ly hôn nàng nhất định phải hoàn trả đủ.
Du Uyển đi vào thư phòng Lục Tử Khiêm lấy sổ sách chưa bao giờ dùng qua.
Ngày hôm nay bỏ ra tám mươi khối mua cho mẫu thân kiếng cận thuỷ tinh màu nâu, đây là nàng vay Nhị gia Lục Bá Xương, xét thấy lúc này tình hình kinh tế của nàng căng thẳng, còn phải tùy lúc bồi Lục thái thái cùng các nàng đánh bài, Du Uyển quyết định tối nay trả lại.
Nhớ mấy lần, Du Uyển chỉ cảm thấy đầu vai nặng nề, đám thái thái Lục gia có tiền, ván bài chơi lớn, nàng có thể hay không nghĩ biện pháp cự tuyệt bồi chơi?
Giống như không thích hợp, các trưởng bối yêu cầu, nàng không có lấy một cái cớ hợp lý, trừ phi thừa nhận mình sợ thua.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, ngày thứ hai, Lục thái thái lại gọi nha hoàn đến truyền cho nàng, bảo nàng đi chính viện đánh bài.
Du Uyển nắm chặt túi tiền mới của mình, tâm tình bắt đầu phức tạp.
Phòng chính viện, Lục thái thái, Đại di thái, Nhị di thái đã ngồi vây quanh bàn đánh bài xong, các nàng đều là nữ tử truyền thống, không quen giải trí lưu hành như các cô gái trẻ tuổi thời nay, bình thường liền thích nghe kịch, đánh bài, nghe kịch còn phải đi rạp hát, đánh bài trong nhà là được, thuận tiện lại thú vị.
"Uyển Uyển gả tới, đừng nói Tử Khiêm cao hứng, ngay cả chúng ta cũng cao hứng, bằng không thì luôn luôn đánh tam khuyết một." Đại di thái cười híp mắt đối với Du Uyển vừa mới vào cửa, càng cao hứng hơn chính là Du Uyển bài nghệ không tinh luôn luôn đưa tiền đến tay các nàng, cùng Du Uyển chơi bài quá là thư thái.
Du Uyển thận trọng cười, ngồi ở phía tay trái Lục thái thái.
Bài mạt chược rầm rầm vang lên, Du Uyển đánh đến mười hai phần tinh thần, cố gắng thua thiếu điểm.
"Ha ha, hồ!"
Du Uyển đánh ra một trương chín ống, Nhị di thái vui vẻ bắt bài của nàng, lại đem bài trước mặt thành một đám.
Du Uyển hãi hùng khiếp vía, ván này Nhị di thái là Trang gia cùng nàng một ván liền thua tám khối tiền, hết lần này tới lần khác lại không thể biểu hiện ra ngoài, nhất định phải giả bộ mây trôi nước chảy*.
*mây trôi nước chảy: bình tĩnh, hồn nhiên,...
Một lần nữa lúc tẩy bài, cửa phòng bỗng tối sầm lại, Du Uyển nghiêng đầu nhìn thấy Lục Quý Hàn, hôm nay hắn mặc vào một kiện áo sơ mi đen phối cùng quần tây dài đen, hai tay cắm túi đi tới, bộ dạng cà lơ phất phơ vô lại cùng một thân kiệt ngạo lăng lệ, nhìn qua rất dễ dàng nhận ra hắn là thiếu gia nhà giàu, một giây sau liền bị mắt đen thâm thuý của hắn làm kinh sợ.
Du Uyển nhanh thu tầm mắt lại.
Lục thái thái cười hỏi: "Lão Tứ hôm nay không có đi ra ngoài a?"
Lục Quý Hàn ngoài cười nhưng trong không cười: "Hồi lâu không có trở về, nghĩ đến các thái thái."
Đại di thái giống như gặp quỷ liền dò xét hắn: "Chậc chậc, Lão Tứ từ lúc nào học được những lời nói ngọt xớt này vậy."
Lục Quý Hàn cười không nói, đi đến ngồi ở ghế sa lon phía sau lưng Du Uyển.
Lục thái thái một bên mã bài một bên phân phó bọn nha hoàn dâng trà.
Du Uyển không nhìn thấy nam nhân phía sau, nhưng có loại cảm giác nguy hiểm bị sói nhìn chằm chằm, bởi vì Lục Quý Hàn xuất hiện, nàng vừa phân thần chơi tiếp một ván, nàng lại thua tầm mười khối.
Ba vị thái thái đều cười, Du Uyển cũng chỉ có thể cười làm lành.
"Đại tẩu tay nghề không được a." Có người ở sau lưng nàng nhàn nhạt trêu chọc.
Du Uyển không biết nên nói cái gì.
"Ta cũng đã hai năm không có chạm qua bài, Đại tẩu nhường một chút, ta thay ngươi chơi vài ván." Lục Quý Hàn đột nhiên đứng dậy, hai ba bước đi về phía bên trái Du Uyển, tay phải vỗ vỗ đầu vai Du Uyển một cách tự nhiên.
Du Uyển như bị kim đâm, không chút nghĩ ngợi liền đi ra khỏi chỗ ngồi.
Lục Quý Hàn một chút đều không nhìn nàng, chiếm cái ghế của nàng như tu hú chiếm tổ chim khách, mặt ghế dựa còn lưu lại hơi nóng của tiểu phụ nhân, Lục Quý Hàn tâm tình không tệ, một tay mã bài một tay từ trong túi móc ra hộp thuốc lá.
"Không cho phép hút, sặc đến hoảng!" Nhị di thái giận trách.
Lục Quý Hàn cười cười, đem điếu thuốc bỏ vào lại hộp thuốc lá.
Bọn nha hoàn thấy Du Uyển ở nơi đó đứng đấy, tranh thủ thời gian đem ghế tới. Du Uyển không nghĩ ngồi cách Lục Quý Hàn như vậy là quá gần, đây là bài của nàng, ví tiền của nàng cũng còn đang ở trên bàn mạt chược bày ra, Lục Quý Hàn thua, trả cũng là tiền của nàng, Du Uyển thực sự không yên tâm rời đi.
Bắt đầu bắt bài, Du Uyển mật thiết chú ý Lục Quý Hàn bắt mỗi một lá bài trở lại, bên cạnh Đại di thái vụng trộm quan sát Du Uyển, xác định Du Uyển không có nhìn về phía nàng, Đại di thái yên tâm. Tiểu tức phụ xem qua chính là người thành thật, cũng không lo nàng thấy không đánh bài được liền nhắc Lão Tứ.
Du Uyển nào có cái tâm nhãn kia, nàng nhìn chằm chằm hai tấm mạt chược bị Lục Quý Hàn đánh ngã úp ở trên bàn, cực kỳ hiếu kỳ đó là quân bài gì.
Nhưng Lục Quý Hàn một mực giữ lấy bọn chúng, bắt bài mới hắn chỉ là dùng lòng bàn tay vân vê, có đôi khi đem bài mới bày ra, có đôi khi trực tiếp đặt ở trên bàn, đổi một quân bài lại đánh, bởi vậy, từ đầu đến cuối có hai tấm bài là Du Uyển nhìn không thấy. Tay của người đàn ông thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, nhưng Du Uyển không có tâm tình thưởng thức, đầu ngón tay của hắn tựa hồ có một sợi dây trói buộc lòng nàng, làm nàng lo lắng bất an.
Lục thái thái đánh một quân bài "Bốn mươi ngàn".
"Hồ." Lục Quý Hàn cười, đẩy ngã bài của mình.
Tâm Du Uyển sợ hãi hẳn lên, thẳng đến khi Lục Quý Hàn lộ ra hai tấm bài ám kia, một cây ba mươi ngàn vừa vặn cùng lóe lên năm mươi ngàn góp thành hồ bài mối nối, tâm Du Uyển bị hắn làm lo sợ rốt cục bây giờ mới ổn định lại.
Ván này, Lục Quý Hàn doanh thu mười khối.
Ngay tại thời điểm Du Uyển mừng thầm, từ khi ngồi xuống Lục Quý Hàn chưa từng nhìn nàng bỗng nhiên nghiêng đầu, hướng nàng cười, lung lay tiền giấy trong tay: "Tiền này coi như là của ta, hay vẫn tính của Đại tẩu?"
Du Uyển khóe mắt rủ xuống, vừa vặn mỉm cười: "Tứ Gia thắng, đương nhiên là của Tứ Gia."
Lục Quý Hàn cùng nàng liếc nhau, lại nói: "Vậy không được, ta chiếm vị trí của Đại tẩu, thắng thua đều tính là của Đại tẩu." Nói xong, hắn đem mấy trương tiền giấy nhét vào túi tiền thêu thùa tinh xảo của Du Uyển, túi tiền kéo khoá mở ra, Lục Quý Hàn lúc đưa tiền chú ý tới bên trong có một chiếc khuyên tai ngọc trai nho nhỏ.
Hắn dùng hai đầu ngón tay nắm khuyên tai, thần không biết quỷ không hay cho vào miệng túi của mình.
Du Uyển cũng không có trông thấy.
Sau đó, Lục Quý Hàn vẫn tiếp tục chơi bài, nhưng theo số lần chơi hắn thắng càng ngày càng nhiều, Du Uyển cũng không còn lo lắng nữa.
Đại di thái, Nhị di thái lại không cao hứng, ở thời điểm Lục Quý Hàn giúp Du Uyển thắng nhanh một trăm khối, Nhị di thái ghét bỏ đuổi người: "Tốt tốt, Lão Tứ đi một bên chơi đi, nữ nhân chúng ta đánh bài, ngươi đến xem náo nhiệt gì, mau đem vị trí trả lại cho Đại tẩu ngươi, cũng may Đại tẩu ngươi thành thật, biến thành người khác sớm đã đánh ngươi rồi."
Lục Quý Hàn nghe, mắt đen nhìn về phía Du Uyển: "Ta thay Đại tẩu đánh bài, Đại tẩu không cao hứng?"
Du Uyển cao hứng mình thắng được tiền, nhưng, tiền này là Lục Quý Hàn giúp nàng thắng, nàng cầm cũng bất an.
"Không có, bất quá Tứ Gia chơi lâu như vậy, vẫn là trả lại ta đi." Nàng không thể đắc tội mấy vị thái thái.
Lục Quý Hàn nhún nhún vai, sau khi đứng dậy cứ thế đi thẳng.
Du Uyển ngồi vào vị trí chơi tiếp rất nhanh lại thua hơn ba mươi khối, Đại di thái, Nhị di thái muốn đem số tiền thua trận đều vớt trở về, Lục thái thái nhìn nhìn thời gian, dẫn đầu nói: "Nên ăn cơm trưa, hôm nay chỉ tới đây thôi." Du Uyển thật vất vả mới có tiền thắng, nàng có tâm giúp Du Uyển.
Hai vị di thái thái đều không thỏa mãn, lại cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Du Uyển biểu hiện cùng lúc thua tiền đồng dạng mây trôi nước chảy, trở lại Thúy Trúc hiên, nàng lại không kịp chờ đợi mở túi tiền ra, kiểm kê mình đến tột cùng thắng nhiều hay ít, trong nội tâm nàng cũng có đại khái số lượng, đếm xong lại phát hiện, ngày hôm nay dĩ nhiên thắng trọn vẹn sáu mươi lăm khối, đem số tiền thua hơn một tháng trước đó đều kiếm trở về!
Mặc dù tất cả đều là công lao của Lục Quý Hàn, nhưng tiền chân chính nằm ở trong tay, Du Uyển vẫn là không nhịn được nhảy cẫng lên.
Chỉ là, lúc trở về cất tiền, Du Uyển đột nhiên phát hiện hoa tai làm bằng ngọc trai nàng không thấy, hoa tai làm bằng ngọc trai nguyên bản là một đôi, một cái khác không biết nhét vào nơi nào, Du Uyển tiện tay đem cái còn lại đặt trong túi tiền, lâu dần cũng quên lấy ra.
Du Uyển cẩn thận mở ra, không có, có lẽ là thời điểm chơi mạt chược lúc bỏ tiền vào trong túi vải không cẩn thận liền rơi?
Khoảng cách Thúy Trúc hiên không xa Mai uyển, cảnh xuân tươi đẹp, Lục Quý Hàn ngồi ở dưới bóng cây trên ghế xích đu, một bên thích ý lắc tới lắc lui, một bên ngắt nhéo một viên ngọc trai trên khuyên tai tường tận xem xét, trong đầu hiện ra hình ảnh hôm nay gặp tiểu phụ nhân. Dung mạo của nàng rất đẹp, cũng thật là rất đần, đánh bài một mực chỉ nhìn bài mình, cũng không hề lưu ý hiểu người bên ngoài đánh qua cái gì. Nàng còn ngụy trang rất kém, rõ ràng sợ thua muốn ૮ɦếƭ, còn giả bộ thanh cao xem tiền tài là cặn bã.
Nếu như hắn đem tiền của nàng thua sạch, nàng có khóc hay không ta?
Lục Quý Hàn cười, có cơ hội nhất định phải cùng nàng đánh bài, tiền thua sạch, còn có thể thua những vật khác.
Thứ bảy đến, ba vị tiểu thư Lục gia đều không cần đi học.
Tam tiểu thư Lục Vi ăn xong điểm tâm liền đi Mai uyển tìm ca ca, muốn ca ca theo nàng đi dạo phố.
Lục Quý Hàn nằm ở trên ghế sô pha lười nhác động: "Dạo phố có ý gì."
Lục Vi chu môi: "Vậy ngươi nói, làm cái gì là có ý tứ."
Lục Quý Hàn nghĩ nghĩ, nói: "Ta nghĩ đánh bài."
Lục Vi ngại tục.
Lục Quý Hàn cười: "Ta không thắng ngươi ít tiền, làm sao dẫn ngươi đi dạo phố?"
Lục Vi mắt sáng lên, nhưng ngay lúc đó lại thất vọng nói: "Đại tỷ ngày hôm nay đi sang nhà bạn học, Nhị tỷ ngược lại có rảnh, tính cả chúng ta là ba người cũng không đủ tay a."
Lục Quý Hàn nghe vậy, nhắm mắt lại: "Quên đi."
Nha Hoàn của Lục Vi tên Tiểu Phương ở bên nhắc nhở: "Tiểu thư, còn có đại thiếu nãi nãi vẫn chưa tính đâu."
Lục Vi bừng tỉnh, lập tức phân phó nói: "Vậy ngươi nhanh đi truyền lời, mời Nhị tiểu thư, Đại thiếu nãi nãi đi đến chỗ ta đánh bài."
Tiểu Phương "Ai" lên một tiếng, liền cười đi.