Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 98

Tác giả: Khinh Ảm

Một trận hoan ái điên cuồng, cả căn phòng lộn xộn.
Kỷ Dục Hằng hỏi cô muốn uống nước không, Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, anh đưa tay lấy ra một chai từ trong tủ đầu giường, ngồi trên đầu giường một hơi uống hết nửa chai.
Đồ Tiểu Ninh giống như một con mèo nhỏ tiến lên bám víu trong lòng иgự¢ anh, anh ôm cô kéo vào chăn.
“Sau này không được như thế nữa.” Anh xoa cằm cô.
“Biết rồi.” Cô làm nũng dán chặt mặt vào иgự¢ anh.
Tay nhỏ của cô như người cá ở bên hông anh sờ loạn, bị anh bắt được, anh cầm tay cô ra, tay cô thon thả như ngọc, làn da trắng nõn mềm mại, chỉ là thiếu đi chút gì đó.
Bỗng dưng anh hôn lên ngón tay áp út trái của cô, như thuận miệng nói ra một câu: “Lúc nào rảnh sẽđi mua một chiếc nhẫn.”
Đồ Tiểu Ninh ngẩn người, nhớ ra cái gì đó, “Lúc ở Hong Kong, em từ chối anh mua nhẫn kim cương, lúc đó, có phải làm tổn thương anh không?”
Kỷ Dục Hằng cầm tay cô, một lát sau mới nói, “Không có.”
Anh càng nói không có cô lại càng khó chịu, cô ôm lấy anh, “Em luôn là một người không đủ cảm giác an toàn, anh từ nhỏ đã ưu tú như vậy, lại hoàn mỹ như vậy, trong ý thức của em thì cảm thấy chúng ta không phải người ở cùng một thế giới, lúc bắt đầu học cấp hai, nhiều nữ sinh đều thích anh, tan học lại ghé vào hành lang để nhìn anh, em cảm thấy với anh mà nói, nhiều thêm một người ngưỡng mộ cũng không nhiều, ít đi một người ngưỡng mộ cũng chẳng ít, em từ nhỏ thì là một người bình thường mờ nhạt, lại không phải là một người thích làm theo số đông, lúc mọi người đều đang cuồng nhiệt theo đuổi thứ gì đó giống nhau, lúc người hoặc vật, em sẽ cảm thấy đó là thứ mà tất cả mọi người đều thích, tranh vỡ đầu cũng sẽ không có phần của mình, chi bằng không nhìn không chạm không nghĩ cũng sẽ không có lưu luyến, cứ im lặng mà ở bên anh thì tốt rồi, cho nên ngay từ đầu gặp mặt anh ở lần xem mắt, em cũng không nghĩ chúng ta lại có thể gặp lại, nhưng em lại bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh của bộ phận, bị Giang tổng vứt bỏ như chiếc giày cũ cho giám sát ngân hàng điều tra, lúc đó em thật sự rất tuyệt vọng, em cảm thấy lúc con người ta chạm đến quyền lợi, mọi người đều chỉ cầu tự bảo vệ mình, sẽ không có ai thật lòng giúp em, nhưng anh đã xuất hiện, rõ ràng anh là người điều tra, không thể lén lút gặp nghi phạm, nhưng anh lại mạo hiểm làm, dựa vào tình bạn của chúng ta tại thời điểm đó, anh cũng không cần phải làm như vậy, em chỉ là một nhân viên hợp đồng nhỏ bé trong ngân hàng bị đẩy ra làm tốt thí, làm sao lại đáng để anh mạo hiểm bản thân, đó là lần đầu tiên em không cảm thấy anh cao cao ở trên như vậy, cũng từ lúc đó, em bắt đầu có cảm giác khác đối với anh, sau đó em lại tình cờ gặp anh ở bệnh viện, nhìn thấy anh hoảng loạn sau khi nhận điện thoại của bác sĩ, lần đầu em thấy anh như vậy, em nhịn không được đã đi theo anh, cho đến khi thấy dáng vẻ mẹ anh đau đớn khi hóa trị, anh nói với em, thế giới của anh cũng không phải là cao không thể với tới như em nghĩ, trong lòng em càng thêm có cảm giác đặc biệt với anh.” Cô lại vùi mặt vào cổ anh, quyến luyến hơi thở của anh, “Đến sau này tình hình mẹ anh không tốt, em chủ động nhắc tới chuyện đi đăng ký kết hôn, có thể đến bây giờ anh đều cảm thấy em lúc đó là bị kích động, nhưng thật ra là em đang tìm một cái cớ để được gả cho anh, bởi vì anh đã đi vào trái tim em từ bao giờ mà em chẳng biết.” Cô cuối cùng cũng không kiêng nể gì nữa mà nói ra những lời này, nguyên nhân là cô thích anh, thích anh còn sơm hơn những gì cô nghĩ.
Kỷ Dục Hằng hồi lâu không nói, cô nắm lấy tay anh từ từ nhớ lại, “Dục Hằng, em luôn vui mừng vì anh là sếp của em, em đã từng cảm thấy mình thật vô dụng trong cái xã hội này, bởi vì trình độ học vấn của bản thân và sự phức tạp của xã hội, trên công việc cũng có niềm đam mê nhiệt huyết nhưng lại không biết làm thế nào để tiếp tục, mờ mịt lại xa xăm, là anh đã dạy cho em rất nhiều điều, nghiệp vụ đàm phán, đối nhân xử thế, dũng cảm thực hiện, những điều này đều khiến em từ từ tìm thấy được giá trị và sự tự tin đã mất đi từ lâu của mình, khiến em giống như được trở về làm một Đồ Tiểu Ninh không phải lo nghĩ gì, quyết chí tiến lên thời kì sinh viên. Lại càng vui mừng vì có anh là chồng của em, anh tốt như vậy, không chỉ tốt với em mà cũng tốt với cha mẹ em, thật ra anh từ đầu thì đã đối tối với em, ngay như hôm xem mắt cũng vậy, em bị nước của trái chanh bắt vào mắt, anh đã âm thầm đổi phần sasimi của mình cho em, lúc em ra khỏi phòng gặp người kia phải lùi lại sắp ᴆụng phải khung cửa, là anh cẩn thận đưa tay ra chắn ở thanh cửa giúp em, anh biết bến xe buýt xa, cố ý nhờ cho anh đi ké dù ra lấy xe, sau đó đưa em về nhà, còn có ngày đó bạn học kết hôn, anh thấy em mang giày cao gót đau chân, lúc đưa em về nhà đã chạy xe thẳng đến dưới lầu của nhà em…. còn có rất nhiều rất nhiều việc, anh luôn là âm thầm vì em làm rất nhiều.”
Gần đây có rất nhiều việc nhỏ nhặt không đáng kế thường xuyên xuất hiện trong đầu của Đồ Tiểu Ninh, anh yêu thương và cưng chiều cô thật là đã từng đoạn nhỏ thấm sâu vào trong cuộc sống của cô, cũng mỗi lần nhớ lại từng chi tiết nhỏ lại khiến trái tim cô càng thêm đau nhức từng mảnh, “Lúc trước em chỉ nhìn thấy sự ưu tú của anh, hào quang của anh, lại bởi vì tự ti và sợ hãi mà luôn trốn tránh trái tim mình, dừng lại không tiến, không dám tì tiện đến gần, cũng bị những cảm giác này che mờ hai mắt, không nhìn thấy anh đối tốt với em, chỉ nhớ lúc anh nghiêm khắc với em.” Cô sụt sịt hít mũi mũi cái, sờ sờ lông mày và đôi mắt xinh đẹp của anh, cả môi anh nữa, “Ông xã, anh tốt như vậy, đẹp như vậy, nhưng em trước đây, vừa hồ đồ lại không hiểu chuyện, lúc nào cũng tùy hứng, tùy tiện tức giận với anh, còn nói những lời làm anh tổn thương, em xin lỗi.”
Cô thật may mắn khi có được người đàn ông tốt như vậy, nhưng khi cô hiểu được thì đã quá muộn, nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô hận không thể quay về đánh cho tỉnh ngộ cái cô gái hồ đồ luôn chèn ép anh kia.
Cằm anh hơi hơi khẽ động, gác lên tóc cô, sau một lúc sau mới nói, “Không cần xin lỗi đâu, anh không biết nên làm thế nào mới được coi là đối tốt với em, chỉ có thể làm những việc đó, nhưng anh cũng cảm thấy bản thân còn không đủ tốt, bởi vì bận công việc luôn không thể kề cận em thường xuyên, để em một mình ở nhà nghĩ ngợi lung tung, không có cảm giác an toàn.”
Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, “Ngành tài chính phức tạp, ngân hàng cũng là một nơi rắc rối, giữa các bộ phận nhìn thì hài hòa, nhưng mỗi người đều vì lợi ích của mình mà cấu xé lẫn nhau, cạnh tranh khách hàng giữa các bộ phận marketing, từ đầu đến cuối đùn đẩy hỗ trợ lẫn nhau, mà người trẻ tuổi ưu tú càng nổi bật thì càng bị người khác ghen ghét, bọn em chỉ là những con tôm tép bình thường đều bận tối mặt tối mày, cũng chỉ cách lúc sụp đổ một bước xa nước thôi, anh một mình chống đỡ cả một bộ phận, từ một nơi vô tổ chức, lòng người không đồng đều cho đến quy mô lớn như bây giờ, mất biết bao nhiêu tình thần và sức lực, chịu biết bao nhiêu áp lực.” Cô đau lòng vuốt ve lông mày và mặt anh, “Em lúc trước luôn oán trách anh bận bịu, nhưng lại quên mất anh bận bịu như vậy sẽ buồn bã và mệt mỏi tới nhường nào.”
Anh cầm chặt tay cô, “Dù mệt thế nào đi nữa, cũng có em ở nhà chờ anh mà.” Nâng cằm cô lên, hôn lên mắt và chóp mũi cô, “Ninh Ninh, sau này không cần phải cẩn thận dè chừng, không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, với anh mà nói, em là tốt nhất, em cũng không cần phải đi đến thế giới của anh, bởi vì anh đã đến thế giới của em trước rồi, từ nay về sau chúng ta cùng ở trong một không gian giống nhau, không cần ngưỡng vọng, không cần đuổi theo, em chỉ cần dựa theo bước đi vốn có, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, cùng em sánh bước cùng nhau tiến lên.”
Đáy lòng cô dâng trào xúc động, tình cảm nồng nàn chăm chú nhìn anh, “Cảm ơn chồng của em, cảm ơn anh vì đã là chồng của em.”
Anh cũng chăm chú nhìn cô, trong mắt anh chỉ có duy nhất hình bóng của cô, “Cảm ơn vợ của anh, cảm ơn em đã để anh trở thành chồng của em.”
Cô ngẩng mặt hôn lên môi anh, anh cúi đầu đáp trả, hôn môi kéo dài rất lâu, khoảnh khắc này trái tim họ lại xích lại gần hơn.
Kỷ Dục Hằng, nhân gian có nhiều thứ không đáng giá, nhưng anh đáng giá, cuộc đời này may mắn, vì anh chính là chồng của em.
–Bà J.
Buổi tối lúc dùng cơm Nhiêu Tĩnh nhìn Đồ Tiểu Ninh, đột nhiên hỏi, “Em ngâm nước nóng mà làm sao mặt lại thành đỏ như vậy?”
Đồ Tiểu Ninh sờ sờ mặt mình, quả thực rất nóng, “Em về sau đó đi phòng xông hơi nằm một lát.”
Nhiêu Tĩnh múc một muôi canh đầu cá, món rất nổi tiếng ở đây, “Em đây là xông hơi bao lâu vậy, tự tạo luôn lối trang điểm cao trào em nói khi sáng à?”
Mặt của Đồ Tiểu Ninh càng đỏ hơn, buổi chiều bọn họ quả thực có chút buông thả, cô trong phòng anh tắm sơ qua rồi vội vàng đi ra, vội vàng chạy, sắc hồng trên mặt còn chưa kịp biến mất.
“Em, em ở trong phòng xông hơi ngủ quên.” Cô lại nói bừa.
“Có thể ngủ ở phòng xông hơi, em cũng không sợ nhiệt độ làm hạ đường huyết, Nhiêu Tĩnh ăn một hớp canh vừa mới múc, lại nôn ra, “Cái quỷ gì vậy, tanh quá?”
Đồ Tiểu Ninh cũng ăn thử một ngụm, cảm thấy rất tươi, “Ngon mà, chị Nhiêu, hay là do chị không quen với khí hậu ở đây?”
Nhiêu Tĩnh chỉ ăn rau, “Không phải đâu, lúc trước chị đến cũng vẫn bình thường mà.” Thấy cô còn đang húp canh lại nói, “Em cũng ăn canh ít thôi, canh cá này đều bỏ nhiều mì chính lắm, không biết đã bỏ bao nhiêu.”
“Vầng.” Đồ Tiểu Ninh nghe vậy cũng đặt thìa xuống,
Nhóm người nam ngồi cùng nhau, Kỷ Dục Hằng là nổi bật nhất, không uống rượu chỉ uống trà, có người đến mời rượu cũng bị anh từ chối hết.
“Đều là người mình cả, mọi người cứ thoải mái, cứ ăn tự nhiên chơi tự nhiên, không cần phải gò bó.”
“Kỷ tổng, gần đây có một quán Karaoke, một lát ăn xong chúng ta có thể đi hát không?” Có người hỏi.
Anh gật đầu mỉm cười, “Đương nhiên là được rồi.”
Nhóm nữ hăng hái, “Kỷ tổng! Chúng tôi muốn nghe anh hát!”
Đồ Tiểu Ninh nhấp một ngụm đồ uống, cô cũng chưa nghe anh hát lần nào.
Lần trước cùng nhau đi Karaoke hôm dự đám cưới đó, cô bị Tống Giang Lưu kia dồn ép ngồi ở trong một góc, sau đó mượn cớ đi toilet rửa tay, đi ra thì gặp anh ở trên hành lang, lẽ nào cũng không phải trùng hợp? Lẽ nào là anh đã sớm nhìn thấy Tống Giang Lưu kia mượn cớ say rượu bắt đầu động tay động chân với cô, cho nên mới ra ngoài hút thuốc, toàn bộ cuộc gặp mặt cũng không phải tình cờ, anh chính là cố tình để Tống Giang Lưu nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau, còn nói những lời nói không nghiêm túc kia, thảo nào sau này cô vẫn không bị quấy rồi, dù đã kết bạn wechat nhưng Tống Giang Lưu cũng không hề chủ động nhắn tin nói chuyện với cô.
Chuyện cũ mở ra thì giống như mộng quyển sách, trong mỗi chữ đều là anh cẩn thận điêu khắc từng chút một để lưu lại, đồ uống của cô uống rõ ràng là nước ô mai, bây giờ lại ngọt đến ngấy trong lòng, ánh mắt không tự chủ nhẹ nhàng nhìn về chỗ anh.
Kỷ Dục Hằng, đều do em vừa ngốc vừa đần lại không nhạy bén, bây giờ mới bắt đầu hiểu anh.
Kỷ Dục Hằng nâng chén trà lên, chuyển đề tài nói chuyện, “Bộ phận chúng ta có sở trường về ca hát nhất là ai vậy?”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Triệu Phương Cương.
“Nghe nói anh tiểu Triệu mỗi năm đều được mời đi các dạ hội thường niên của công ty, trình diễn với tư cách là khách mời đặc biệt đúng không?” Có cô gái ánh mắt tỏa sáng hỏi.
Triệu Phương Cương có chút khoe khoang, giả bộ khiêm tốn, “Cũng tạm được.”
Hứa Phùng Sinh thấy khe hở xen vào, “Hát như nuốt đĩa là có thật, không có bài nào mà anh ấy không biết hát, hồi đó bọn tôi mới được tuyển dụng còn tham gia khóa huấn luyện ở trụ sở chính, anh ấy hát một bài “Mười năm” mà cả huấn luyện viên cũng phải bật khóc, quan trọng là huấn luyện viên còn là nữ, ngày hôm sau bao nhiêu đồng nghiệp nữ đều xin wechat của anh ấy, trong đó cũng có huấn luyện viên này.”
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?” Các cô gái rất có tinh thần hóng chuyện.
Triệu Phương Cương xua xua tay, ý bảo mọi người giải tán đi, “Không có sau đó, tôi làm sao có thể yêu đương với huấn luyện viên, nhỡ đâi cãi nhau lại ghim hận thì ૮ɦếƭ tôi à?”
“Vậy anh tiểu Triệu anh thích người như thế nào?”
“Giống mẹ anh.” Triệu Phương Cương lại bắt đầu không nghiêm chỉnh, kết thúc cuộc hóng chuyện của mọi người đối với anh, “Một lát chào mừng mọi người cứ tùy ý chọn một bài nha, Ngày tốt đẹp, Đêm nay khó quên, hay là nhạc thiếu nhi Ba mẹ đi làm con lên nhà trẻ gì đó, bài nào cũng được, lát nữa trước tiên hát tặng một người một bài gần đây của Châu Kiệt Luân tương đối hot đó là Đợi em tan học.”
Đồ Tiểu Ninh còn đang uống đồ uống, xém chút nữa phun ra.
Có người sửa, “Anh tiểu Triệu, không phải tên này.”
Triệu Phương Cương hả một cái, “Sau khi tan học hả?”
Có người đồng nghiệp nam cười, sau đó tra, “Sân thể dục nhỏ sau khi tan trường?”
Lại có người tiếp, “Sân thể dục nhỏ làm gì?”
Triệu Phương Cương đứng dậy vỗ vỗ vào иgự¢ người kia, “Cậu nói cái gì thì là cái đó!”
Mọi người lập tức cười phá lên, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Nhiêu Tĩnh vừa ăn vừa hỏi Đồ Tiểu Ninh, “Bài hát đó rốt cuộc tên là gì? Mấy ngày trước còn nghe thấy đầy trên đường phố.”
Đồ Tiểu Ninh nói với cô ấy, “Sau khi tan học.”
“Ồ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc