Đồ Tiểu Ninh giả ngốc: “Đâu có, anh nghe nhầm rồi.”
Nhưng cô đâu thể lừa được Kỷ Dục Hằng, anh cầm chai nước gõ lên bàn, “Còn lề mề là kiểm tra luôn cả hai số đấy nhé.”
Cô vô thức bảo vệ điện thoại: “Không có gì để xem cả.”
“Vậy em chột dạ cái gì?”
“Em đâu có! Đây là tài khoản game trước đây của em, chẳng có gì hay cả, với lại em không thể có chút riêng tư được sao?”
Kỷ Dục Hằng đặt chai nước xuống bàn, kiên định nói: “Có thể riêng tư, nhưng anh nhất định phải biết.”
Đồ Tiểu Ninh muốn thổ huyết, anh biết rồi thì còn gọi gì là riêng tư nữa?
“Anh cũng có cho em xem wechat của anh đâu chứ?” Cô không phục.
Kỷ Dục Hằng lấy điện thoại ra để lên bàn, thậm chí còn mở sẵn wechat cho cô. “Tùy ý em xem.”
Đồ Tiểu Ninh giật mình, không nói được gì nữa.
Anh hất cằm: “Xem đi”
Đồ Tiểu Ninh như ma xui quỷ khiến thật sự cầm điện thoại của anh lên, lướt qua tất cả các tin nhắn công việc, anh không có thói quen xóa lịch sử trò chuyện, cô còn thấy hộp trò chuyện của anh, phát hiện biệt danh wechat anh để cho cô là “Tiểu lú Đồ Ninh”.
Cô ngước đầu nhìn anh.
Nghĩ cô xem xong rồi, anh vẫy tay ra hiệu cho cô, muốn lấy điện thoại cô.
Đồ Tiểu Ninh còn đang ngây người, đợi lúc hoàn hồn lại thì phát hiện điện thoại mình đã ở trong tay anh.
“Anh!” Cô vội chộp lấy, anh tranh thủ cơ hội đưa màn hình ra trước mặt cô, khuôn mặt đã được nhận diện và mở khóa thành công.
Đồ Tiểu Ninh hối không kịp, đang muốn giật lại thì bị cánh tay dài của anh chặn lấy.
Kỷ Dục Hằng xem một chút, thật sự không có bạn, trên tường cũng chỉ có ít bài viết, tiện tay lướt vài bài thì toàn là mắng anh.
——–
Kỷ Dục Hằng là con người hai mặt đáng ghét.
Tôi ghét Kỷ Dục Hằng.
Tên tiêu chuẩn kép, đồ hai mặt!
Mệt không cơ chứ! Mỗi ngày đi làm đều bày ra bộ mặt thối đó, nợ anh mấy triệu sao!
Thiệt tình, tên đáng ghét Kỷ Dục Hằng.
———–
Nhìn lại cô, mặt mũi xấu hổ đến mức không biết đặt vào đâu.
Anh đặt điện thoại của cô xuống, “Xem ra em có vẻ phẫn nộ rất sâu sắc đối với sự chỉ đạo của anh nhỉ?”
Cô cứng đầu: “Đó là anh tự thấy vậy đấy nhé.”
Nhìn lại tên Wechat của cô, anh cau mày.
“L Phu nhân?”
“Chồng em.” Đồ Tiểu Ninh lập tức đổi giọng, “Thần tượng của em tên là Lận Tập Dư, chữ cái đầu của họ là L đó.”
Anh liếc cô một cái, cô lạnh người đến khó hiểu, sau đó đặt điện thoại cô xuống bàn coi như trả điện thoại lại cho cô, cũng không nói thêm gì nữa.
Đồ Tiểu Ninh căng thẳng cầm lấy điện thoại, làm gì vậy, ánh mắt gì vậy chứ, muốn ăn thịt người sao, ai mà không phải là một fangirl chứ.
Ngồi trên xe, cô cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, không gì đâu lại bị anh phát hiện tài khoản phụ, lại còn bị anh nhìn thấy những lời trước đây mắng anh nữa, thật sự mất mặt ૮ɦếƭ mất.
Anh nói như thể đang biết rõ cô đang nghĩ gì vậy: “Anh nói rồi, em có thể có sự riêng tư, nhưng anh phải được biết, chỉ cần em không làm việc xấu rồi chột dạ, tài khoản phụ để cà khịa, để xả stress, sau này anh sẽ không hỏi nữa.”
Đồ Tiểu Ninh thật là muốn cảm ơn anh quá đi, “Em có thể làm việc gì xấu được chứ?” Cô tự tin khẳng định.
Kỷ Dục Hằng ngồi dựa ra sau, “Em với nhóm của Triệu Phương Cương có bao nhiêu chuyện, cần anh đếm ta không?”
Đồ Tiểu Ninh giật mình, “Anh? Anh còn xem cả tài khoản chính của em nữa sao?”
Kỷ Dục Hằng cầm nghịch chai nước khoáng, ánh mắt ánh lên ý cười, “Thừa nhận rồi?”
Đồ Tiểu Ninh chợt tỉnh ngộ, Ⱡồ₦g иgự¢ đập thình thịch, tự điên cuồng vả mặt, “Anh lừa em!”
Kỷ Dục Hằng nhìn cô, “Một chút trò hề của bọn em, qua mắt được anh sao?”
Anh lại thay đổi tư thế ngồi, “Đừng tưởng anh không biết gì cả, nhất cử nhất động của văn phòng đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.”
Đồ Tiểu Ninh toàn thân nổi da gà, lãnh đạo như anh thật đáng sợ.
Sau đó anh chậm rãi nói: “Người của văn phòng khá đông, khó tránh khỏi cạnh tranh, cạnh tranh cũng không hẳn là không tốt, chỉ cần không quá nghiêm trọng, anh sẽ không động tay.”
Anh đột nhiên chủ động nói chuyện công việc với cô, bời vì rất hiếm có nên Đồ Tiểu Ninh vô cùng bất ngờ.
“Ngân hàng là ngành kinh doanh tài chính phức tạp, đặc biệt là marketing có thể tiếp cận được mọi đối tượng trên thị trường, nhiều người ỷ có thể tiếp cận được vài khách hàng lớn, tiếp xúc được với vài ông chủ lớn đã cho rằng bản thân đã cùng đẳng cấp với họ, bắt đầu tự cho mình cao quý, lạc trong mộng tưởng, muốn giữ mình thật sự rất khó.” Anh nhìn cô, “Cho nên trong vòng tròn luẩn quẩn này, muốn đi xa thì cần phải tìm đúng vị trí cho bản thân, phải luôn tỉnh táo, nhưng tiếc rằng rất ít người có thể làm được.”
Đồ Tiểu Ninh cảm nhận sâu sắc, than thở, “Em hiện tại vẫn còn non quá rồi.”
Anh gật đầu: “Em còn non lắm.”
“Vậy đến bao giờ em mới được coi là trưởng thành đây?”
Anh nhìn cô, “Đến khi em có thể đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.”
Anh nhoẻn miệng hứng thú, chỉ chỉ vào đầu cô: “Dựa vào cái này mà làm marketing cho tốt.” Bàn tay vô tình chạm vào khóe miệng đang hé của cô, ánh mắt toát lên sự say đắm, anh cúi đầu hôn lên bờ môi ấy.
Tài xế trông thấy vậy qua gương chiếu hậu thì mỉm cười.
Kỷ Dục Hằng vén mũ của cô lên, nó làm che tầm mắt anh, sau đó hôn thật sâu.
Địa điểm sẽ đi buổi chiều là đền Uluwatu, còn được gọi là vách đá tình nhân, quả nhiên là thắng cảnh nổi tiếng, người đến đông nghìn nghịt, đều là các cặp đôi đến.
Phụ nữ không được cứ thế đi vào, phải quấn xà-rông, Đồ Tiểu Ninh lấy một chiếc miễn phí ở cửa vào quấn chồng lên váy ngắn.
Đồ Tiểu Ninh còn đặc biệt tìm hiểu một chút về nguồn gốc của nơi này.
“Nghe nói có một đôi nam nữ yêu nhau bị cha mẹ cấm cản, nên đã cùng gieo mình xuống biển tự vẫn.” Cô đọc mà không khỏi tiếc nuối, “Không được thì bỏ trốn theo trai luôn, ૮ɦếƭ vì tình yêu cái khỉ gì chứ, đúng là tuổi trẻ mà.”
“Lấy chữ hiếu làm trọng.” Ở đây có rất nhiều người, nên Kỷ Dục Hằng vẫn luôn khoác vai cô, anh nhìn sang cô, “Cho nên nếu là em, em sẽ chọn bỏ trốn theo người yêu sao?”
Sao chuyện này xảy ra với cô được chứ, cô phản bác “Em rất là nghe lời cha mẹ đó.”
Anh vẫn đang nhìn cô: “Bao gồm cả việc kết hôn?”
Câu hỏi này thật sự làm cô bế tắc, chỉ nói: “Chuyện kết hôn đại sự đương nhiên là phải qua sự đồng ý của họ chứ, anh cũng không phải là không biết cha mẹ em thích anh đến nhường nào.”
Anh ậm ừ: “Họ đúng là rất thích anh.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn anh, phát hiện ra anh đã chuyển ánh nhìn về phía trước, người phía trước rất đông, họ đều dựa vào lan can bên vách đá.
“Tại sao những người này tụ tập hết bên đó làm gì vậy?” Đồ Tiểu Ninh không hiểu nổi.
“Ngắm hoàng hôn.”
“Ồh.”
Kỷ Dục Hằng nói với cô: “Đây là vị trí ngắm hoàng hôn đẹp nhất, rất nhiều người tới đây vì để được ngắm hoàng hôn ở đây một lần.”
“Vậy sao?” Đồ Tiểu Ninh thích thú, cô chưa được ngắm hoàng hôn bao giờ.
Kỷ Dục Hằng nhìn thời gian, “Em muốn ngắm không?”
Đồ Tiểu Ninh khiễng chân nhìn đám người trước mặt: “Hay là mình chụp tấm hình nhé?”
Kỷ Dục Hằng dẫn cô lên phía trước, “Phải đợi một lúc nữa mới tới lúc hoàng hôn đẹp nhất.”
“Đợi thôi.”
Hai người đến lan can cạnh vách núi, vị trí ngắm tuyệt vời đã bị mọi người chiếm cả rồi, Đồ Tiểu Ninh kéo Kỷ Dục Hằng chen vào trong, ai biết là những người khác cũng đang ngồi đợi hoàng hôn chứ. Một cặp đôi ngoại quốc cũng cùng lúc đó chen vào, ai mà biết là ai vào trước ai vào sau chứ.
Kỷ Dục Hằng rất lịch sự, chuyện trò vài câu với đối phương xong, cuối cùng quyết định mỗi người một nơi.
Cặp đôi người ngoại quốc cũng khá vui vẻ, cảm ơn xong thân mật ôm nhau, đang đứng trước mặt họ thì tựa vào bức tường đá một lúc rồi hôn nhau.
Đồ Tiểu Ninh thấy sự nhiệt tình của cặp đôi ngoại quốc thì có chút lúng túng quay sang nhìn biển.
Mặt biển mênh ௱ôЛƓ bát ngát đến giờ vẫn trong xanh, màu sắc từ xa đến gần chuyển từ xanh đậm sang sang nhạt, như thể có các tầng ranh giới tự nhiên.
Gió biển rất lớn, nhưng rất dịu, phả vào má cũng không thấy lạnh, cảm thấy rất sảng khoái, đằng xa có chiếc thuyền đánh cá như một điểm nhỏ từ từ tiến lại gần, và mặt trời như đang ở ngay trước mặt, một tay cũng có thể che lấp.
Tim của Đồ Tiểu Ninh cũng giống như mặt biển vậy, trở nên thật bình lặng, cô quay đầu thấy Kỷ Dục Hằng đang đứng ngay phía sau hí hoáy nghịch điện thoại.
Vây xung quanh là bao cặp đôi tình tứ, cô dựa lưng vào lan can đá, trong lòng có một sự bất bình không tả được, người này đúng thật là, cùng cô đến ngắm hoàng hôn cũng không ngắm cho tử tế, nếu đã không muốn ngắm thì vừa rồi không dứt khoát từ chối đi, cô cũng không ép buộc anh, thật uổng công tìm được vị trí tốt như vậy.
Không biết đã đợi được bao lâu, màu nắng trên mặt biển bắt đầu thay đổi rồi, ánh sáng màu cam như tấm vải bông mỏng manh bao phủ lấy mặt biển, những ngọn sóng nhảy múa phá tan sự yên lắng trước đó. Ánh sáng vàng chói như được phản chiếu bởi những tấm thủy tinh, đẹp như trong mơ vậy. Mặt trời cuối cùng cũng từ từ lặn xuống, phía sau tựa như lửa cháy ngập trời, trong chốc lát, biển với trời cùng chung một màu sắc, đẹp đến mức khiến ta phải trầm trồ.
Đồ Tiểu Ninh bị vẻ đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc, cô chụp lại vài bức ảnh rồi bất giác quay lại kéo Kỷ Dục Hằng, “Anh xem!”
Anh rời mắt khỏi điện thoại, chầm chậm tiến lại gần, anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
“Hửm?”
“Có phải rất đẹp không?” Đồ Tiểu Ninh chỉ vào bức ảnh hoàng hôn, dường như xa tận chân trời gần ngay trước mắt, nhưng không thể nào với tới.
“Ừm.” anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy anh có chút hời hợt, lại nhìn mọi người xung quanh đều là những cặp đôi vô cùng thân mật, thật ghen tị, quả nhiên những chuyện lãng mạn thế này vẫn là phải làm cùng với người mình yêu, nếu không sẽ giống như hai người bọn họ, miễn cưỡng nhìn ngắm nhưng chẳng có cảm xúc gì.
Lại nhìn ngắm hoàng hôn, rõ ràng là rất đẹp, nhưng đột nhiên lại cảm giác trở nên tẻ nhạt, cô nói: “Không còn sớm nữa, hay là đi về thôi.” Sau đó nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay anh.
Nhưng vừa đi được nửa bước đã bị anh kéo lại, “Mặt trời còn chưa lặn em đã muốn về rồi sao?” Ánh mắt anh phảng phất ý cười.
Ánh chiều tà chiếu lên người anh, khuôn mặt anh tuấn đẹp như tượng tạc.
Đồ Tiểu Ninh nhìn lóa cả mắt, vẫn nói: “Hoàng hôn thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giữ hai vai cô từ phía sau, để cô dựa lưng vào bức tường đá, “Làm việc gì cũng phải có đầu có cuối, nếu đã đến rồi thì đừng để phí vị trí đẹp thế này chứ.”
Đồ Tiểu Ninh được anh ôm trong vòng tay đến không cử động được, tư thế của hai người bây giờ giống y như những cặp tình nhân khác, trông như một đôi vợ chồng son vậy.
Nhưng cô biết là không phải vậy, con người này làm việc gì cũng phải có quy tắc riêng, ngay cả việc ngắm hoàng hôn cũng phải có đầu có cuối, nhưng rõ ràng vừa rồi là anh lơ đãng, giờ lại thành cô là người không nghiêm túc.
Mặt trời dần lặn về phía tây làm màu sắc cũng trở nên nhạt dần, nó dường như loại bỏ hết những góc cạnh sắc nét vốn có trên cơ thể nên lúc này trông nhẹ nhàng hơn một chút. Thấy mặt trời càng ngày càng nhỏ hơn, Đồ Tiểu Ninh thấy nó giống như một cái bánh bị cắn mất một miếng, rồi lại cắn thêm một miếng, càng cắn thêm một miếng nó lại càng bé đi.
Được rồi, cô đúng là một kẻ dốt nát, không có một chút trí tưởng tượng về cái đẹp, cũng không có những lời hoa mỹ để miêu tả vẻ đẹp của khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Một cơn gió lớn thổi đến, lần này gió khá mạnh, thổi bay tóc cô, cảm giác như tất cả tóc đều đập vào mặt người phía sau vậy.
Cô muốn hỏi anh có bị tóc đập vào không, ai mà biết được vừa quay đầu lại thì môi đã bị bao bọc bởi bờ môi ấm áp của anh, hơi thở của anh dồn dập, lại là một nụ hôn bất ngờ, lần này không vội vã như những lần trước, anh nhẹ nhàng và kiên nhẫn, như thể đang thưởng thức vị ngọt nơi đầu lưỡi.
Khoảng không chật hẹp làm hai người chỉ có thể đứng sát vào nhau, Đồ Tiểu Ninh có thể nhìn rõ hàng lông mi vừa dài vừa mảnh của anh, cô không biết nên đặt tay mình ở đâu chỉ có thể đặt lên cổ anh, môi lưỡi quấn vào nhau, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp, anh đứng càng ngày càng gần, cô nép trong vòng tay anh, lưng tựa vào tường đá cảm thấy vừa lạnh vừa cứng, nhiệt độ cả hai dần dần hòa làm một, đắm chìm trong nụ hôn này, cô bất giác nhắm hai mắt lại. Ánh sáng trên mặt biển dần dần biến mất, trời cũng tối sầm lại, rồi cô nghe thấy tiếng lòng mình thở dài.
Còn tại sao lại thở dài, sau này cô nghĩ lại có vẻ như lúc đó cảm thấy hôn nhiều hơn sẽ có lợi cho việc vun đắp tình cảm vợ chồng.
Về đến khách sạn, không biết là có phải nụ hôn ở vách đá tình yêu tác động gì đến anh không, cửa vừa đóng lại anh đã ôm lấy cô, người cô dựa vào cánh cửa, toàn thân vẫn đẫm mồ hôi, không giống như nụ hôn trên vách đá, lần này có chút hơi gấp gáp.
Kỹ thuật của Kỷ Dục Hằng đối với chuyện này tuyệt đối không chê vào đâu được, Đồ Tiểu Ninh cũng chắc chắn hơn về mối quan hệ của hai người là hợp pháp, nhưng có một điểm cô không mãn nguyện đó là anh không thích dùng biện pháp.
Sau khi kết thúc cô không nhịn được mà hỏi: “Có phải anh lại không dùng cái đó không?”
Anh ngồi dựa vào đầu giường bật đèn lên, nhìn rõ được khuôn mặt ửng đỏ của Đồ Tiểu Ninh sau khi xong chuyện, anh nhẹ giọng: “Đồ miễn phí của khách sạn dùng hết lúc sáng nay rồi.”
Đồ Tiểu Ninh căng thẳng ngồi dậy, “Vậy?”
Anh lập tức phủ nhận băn khoăn của cô “Sẽ không đâu.”
“Anh chắc chắn vậy sao?” Đồ Tiểu Ninh biết anh sẽ không làm việc gì không chắc chắn, nhưng chuyện này sao có thể so sánh với những chuyện khác chứ?
Anh bất giác mỉm cười, “Ra ở đâu mà anh còn không biết rõ hơn em sao?”
Cảm thấy anh đang giở trò lưu manh, Đồ Tiểu Ninh lườm anh một cái rồi khoác áo tắm chuẩn bị vào nhà tắm.
“Em đii đâu vậy?”
“Em đi tắm một cái.”
Đồ Tiểu Ninh tắm xong thấy anh đang hút thuốc ngoài ban công, cô lau lau tóc đi tới, anh nghe thấy tiếng động thì quay đầu, ánh mắt lập tức rơi vào đôi chân trần của cô.
Xa xa là tiếng sóng vỗ dạt dào, biển đêm nay vẫn êm đềm như thuở nào.
Cảm thấy không khí có chút yên tĩnh, Đồ Tiểu Ninh bắt đầu khơi chuyện, “Sao anh lại đổi tên wechat của em là “Tiểu lú Đồ Ninh”?”
Điếu thuốc trên tay Kỷ Dục Hằng không nhúc nhích, vẫn còn cháy một nửa, các tàn thuốc như sắp sửa rơi xuống.