Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 109

Tác giả: Khinh Ảm

Đồ Tiểu Ninh nghe lời của Kỷ Dục Hằng, không chủ động liên hệ với công ty nhựa Ưu Thắng.
Không ngờ mấy ngày sau kế toán Chu chủ động liên lạc, báo cô tới công ty nhận tài liệu, Đồ Tiểu Ninh biết việc này thành công rồi.
Bởi vì tính chất của doanh nghiệp này xuất sắc, sau đó phê duyệt báo cáo cũng rất thuận lợi, cuối cùng lấy được phê duyệt một trăm triệu, nhiều hơn khoản dự chi trước đó của ngân hàng bọn họ 20 triệu.
Lúc Đồ Tiểu Ninh tới doanh nghiệp ký kết bảo lãnh phát hành, kế toán Chu còn cảm thán hiệu suất của cô thật nhanh.
Cô và kế toán Chu đi vào văn phòng của Phó Dật Quân, hình như anh ấy đợi đã lâu, lần gặp mặt này thân thiết hoà thuận hơn lần trước nhiều rồi.
“Quản lý Đồ, trong khoảng thời gian này cô đã vất vả rồi, cảm ơn cô đã cố gắng nỗ lực vì công ty chúng tôi.” Anh ấy đứng ở trước bàn làm việc, mỉm cười vươn tay về phía cô, “Hợp tác vui vẻ.”
“Phó tổng khách sáo quá, đều là việc tôi nên làm thôi.” Nhìn tay anh ấy vươn tay ra, xuất phát từ phép lịch sự, cô cũng vươn tay mình ra, vốn định chạm nhẹ một cái rồi thu về, ai biết vừa chạm vào đầu ngón tay của anh ấy thì tay cô đã bị nắm lấy rồi.
Cô ngẩng đầu thì ᴆụng phải đôi mắt sâu sắc của anh ấy, thêm vào một câu, “Hợp tác vui vẻ.” Rồi vội vàng rút tay ra bắt đầu cầm tư liệu, “Phó tổng, vậy chúng ta bắt đầu ký tên đi.”
“Được.”
Anh ấy ngồi thẳng ở trước bàn làm việc, Đồ Tiểu Ninh đưa tài liệu anh ấy cần ký tên qua.
Ban đầu Đồ Tiểu Ninh đứng ở đối diện bàn làm việc của anh ấy, thế nhưng chiếc bàn này quá lớn, cô chuyển tài liệu qua cũng không tiện, không đưa đến được bên phía anh ấy, vẫn phải để kế toán Chu nhận lấy rồi giao qua.
“Quản lý Đồ, cô đứng như vậy cũng không tiện đưa tài liệu, tôi cũng không phải rất hiểu vị trí cần ký tên của mỗi phần tài liệu, chắc là phải làm phiền cô đứng ở bên cạnh chỗ tôi hướng dẫn một chút.” Phó Dật Quân chợt nhướn mày.
Kế toán Chu cũng phụ họa theo, “Đúng vậy, bàn làm việc này quá rộng, Tiểu Đồ, cô đứng ở bên cạnh chỗ Phó tổng cũng tiện đưa tài liệu.”
Đồ Tiểu Ninh đành phải cầm tài liệu đi qua, cô rút ra một phần hợp đồng trên đầu, lật đến chỗ cần ký tên.
“Phó tổng, làm phiến ký tên ở cột pháp nhân.”
“Ở đây sao?”
“Không phải, là ở đây.” Đồ Tiểu Ninh sửa đúng cho anh ấy, nhân tiện dùng tay chỉ xuống dưới hợp đồng.
Anh ấy nâng tay di chuyển qua, đầu ngón tay của hai người lại chạm vào nhau trong chốc lát, Đồ Tiểu Ninh lập tức thu tay của mình về.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Phó Dật Quân đặt 乃út ký tên, ngòi 乃út sắc bén mạnh mẽ có lực, nét chữ phóng khoáng.
Đồ Tiểu Ninh lại xoay chỗ giáp lai của hợp đồng, “Phó tổng, còn phải ký tên chỗ giáp lai của hợp đồng, tôi đã chuẩn bị xong cho anh rồi, lúc ký tên làm phiền anh ký vào tất cả các trang.”
“Được.”
Phó Dật Quân ký xong, Đồ Tiểu Ninh kiểm tra một chút, thấy chữ ký trang cuối cùng có vẻ như thiếu phần đuôi, lại một lần nữa xoay hợp đồng lại đưa đến bên tay anh ta, “Ký sót một trang cuối cùng rồi Phó tổng, làm phiền anh ký thêm phần đuôi cho giống những chứ ký ở các trang trước.”
“Ở chỗ nào?”
“Chỗ này.”
“Như thế này à?”
“Không phải, không cần tô, kéo phần đuôi bên này lên một chút mà ổn rồi.” Đồ Tiểu Ninh cúi người lại gần chỉ cho anh ấy, tóc dài lại từ trên vai xõa xuống, vừa vặn lướt qua bên mặt của Phó Dật Quân.
Anh ấy theo yêu cầu của cô, cầm 乃út kéo một cái, “Được rồi chứ?”
Có chút khí nóng lướt qua cổ của Đồ Tiểu Ninh, giống như anh ấy đang ghé sát vào tai cô nói chuyện, lúc này cô mới ý thực được khoảng cách của hai người quá gần, theo bản năng vội vàng lùi lại.
Cô nói một câu, “Được rồi.” Sau đó tiếp tục cầm lấy tài liệu khác.
Nói chung là ký tên đóng dấu xong một chồng tài liệu, Đồ Tiểu Ninh kiểu tra đi kiểm tra lại mấy lần, vô cùng cẩn thận.
“Chỗ này của tôi xong rồi.” Cuối cùng xác nhận không có sai sót, cô nói, nâng mắt lại đối diện với ánh mắt của Phó Dật Quân, không biết đã nhìn cô bao lâu rồi.
Anh ta gật đầu đứng dậy, “Làm phiền quản lý Đồ.”
“Không phiền, là việc tôi nên làm thôi.” Đồ Tiểu Ninh hài lòng cất một chồng tài liệu vào túi hồ sơ, “Vậy tôi trở về tranh thủ sửa sang tài liệu để đệ trình hợp đồng tín dụng, tranh thủ sớm giải ngân cho các anh.”
“Được, phiền cô hao tâm tổn trí.”
“Phó tổng đừng khách sáo, vậy tôi xin phép.”
Đồ Tiểu Ninh nói xong bắt đầu đi ra ngoài.
Phó Dật Quân cũng cất bước đi cùng, nghĩ anh ấy muốn tiễn mình đến cửa phòng làm việc nên cô cũng không nói gì, đến cửa mới nói, “Phó tổng, mời dừng bước.”
Phó Dật Quân lại không có ý dừng bước, “Không có việc gì, vừa lúc tôi cũng có việc muốn đi ra ngoài.”
Đồ Tiểu Ninh cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải đi ra ngoài cùng anh ấy, trên đường đi qua phòng tài vụ, kế toán Chu chào hỏi trước khi rời đi.
“Tiểu Đồ, có gì thì gọi điện liên lạc nhé, tôi còn có việc nên không tiễn cô nữa.” Cũng không biết có phải là cố ý làm ra vẻ rất bận để Phó Dật Quân nhìn hay không.
“Vâng, có gì thì em sẽ gọi điện thông báo.” Đồ Tiểu Ninh tạm biệt cô ấy.
Lúc này trong hành lang chỉ còn lại cô và Phó Dật Quân, cô đi cách anh ta một khoảng bằng hai người, một tay của Phó Dật Quân nhàn hạ đút vào túi quần âu, bước chân thong thả, hơi giống như là có ý đợi cô.
“Quản lý Đồ là người ở thành phố C sao?” Đột nhiên, anh ta bắt chuyện đánh vỡ sự yên tĩnh của hành lang.
Hai tay Đồ Tiểu Ninh cầm tư liệu, “Đúng vậy. Phó tổng cứ gọi tôi Tiểu Đồ là được rồi.”
Anh ta liếc mắt một cái, “Được.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn phía trước tiếp tục đi đường.
“Cô là 9x à?” Một lát sau, anh ấy lại hỏi.
“Đúng vậy.”
“Chín mấy?”
“Chín hai.”
“Rất giỏi, đều nói bây giờ là thiên hạ của 9x, quả là không sai.” Anh ấy nói như vậy cũng không biết là có ý tốt hay là xấu, hay là cả hai.
Trước đó Đồ Tiểu Ninh thu thập tài liệu của doanh nghiệp đã xem qua thẻ căn cước của anh ấy, Phó Dật Quân cũng chỉ lớn hơn cô bốn tuổi, 32 tuổi, không khác biệt mấy so với số tuổi cô đoán.
Hành lang có hơi dài, không nói chuyện không khí sẽ thật gượng gạo, Đồ Tiểu Ninh cũng tán gẫu với anh ta một chút, “Nghe nói trước kia Phó tổng luôn ở nước ngoài du học, là học tiến sĩ sao?”
“Sau tiến sĩ.” Anh ấy lại trêu chọc, “Nhưng sau tiến sĩ không phải là học vị, là học xong tiến sĩ không tìm được việc, nên mới học thêm tiếp lên sau tiến sĩ.”
Đồ Tiểu Ninh hơi quýnh, tiếp đó cảm thán, “Thật lợi hại.”
Phú nhị đại có bằng cấp cao như vậy, học xong trở về thì tiếp nhận gia sản, cuộc sống có bao nhiêu rộng mở.
“Bởi vì nếu không học tập tốt thì chỉ có thể về kế thừa gia sản, vì trốn tránh thêm một đoạn thời gian, chỉ có thể tiếp tục học lên, thẳng đến không thể học nữa mới thôi.” Anh ấy lại nói như vậy.
Đồ Tiểu Ninh xấu hổ, đây không phải là cái kiểu người trên mạng hay nói là rõ ràng có gia tài bạc triệu nhưng lại cố tình phải dựa vào tài hoa sao?
Anh ấy lại nhìn cô, “Cô có phải đang nghĩ, cuối cùng không phải là tôi vẫn trở về kế thừa gia sản còn gì, đúng không?”
Đồ Tiểu Ninh chỉ cười không dám đưa ra nhận xét.
Anh ấy vẫn tiếp tục đi về phía trước, giọng nói trầm hơn so với ban đầu một chút, “Ở trong mắt người ngoài, những người như chúng tôi từ nhỏ đến lớn đều có một cuộc sống giàu sang, cẩm y ngọc thực, có tất cả mọi thứ, nhưng cuộc sống lại không phải cuộc sống của mình.”
Đồ Tiểu Ninh lại muốn có cuộc sống như thế, người anh em này lại còn tủi thân? Thật là người sinh ra ở vạch đích không biết nỗi khổ của nhân sinh.
“Không có gì, có những người từ nhỏ đã chẳng có gì như như chúng tôi lót ở dưới đáy cho các anh rồi.” Đồ Tiểu Ninh rất muốn an ủi anh ta như vậy, nhưng là chỉ nghĩ ở trong lòng như vậy mà thôi.
“Xã hội này hẳn là có rất nhiều người cuộc sống không phải là bản thân muốn, nhưng cũng chỉ có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.” Cuối cùng cô chỉ nói như vậy, vẫn là ít nói chuyện với người như này thì hơn, cô sợ nói nhiều thì sẽ nói hớ.
Anh ấy nghe thấy thế lại nhìn lại, may mà rốt cục cũng ra khỏi toà nhà làm việc, cô có thể thở phào một hơi rồi.
Hai người lại đi cùng nhau đến trước bãi đỗ xe, Đồ Tiểu Ninh đứng ở trước xe của mình nói lời tạm biệt với anh ấy, “Phó tổng, vậy tôi đi trước đây.”
Phó Dật Quân nhìn cô mở ra cửa chỗ ghế lái, đột nhiên nói, “Chờ chút.”
Đồ Tiểu Ninh ngây ra, còn có chuyện gì sao?
Trong nháy mắt ở bên cạnh có đèn xe sáng lên, anh ấy cất bước đi qua, Đồ Tiểu Ninh nhìn lên, mẹ ơi, chữ B ở giữa đôi cánh nhỏ, đó không phải là Bentley sao?
Anh ấy cầm ra một túi quà từ ghế phụ rồi đi tới đứng trước mặt cô.
“Tiểu Đồ, cảm ơn cô trong khoảng thời gian này đã nỗ lực vì công ty của chúng tôi, một chút lòng thành.”
Đồ Tiểu Ninh vịn cửa xe của mình, có ơi bất ngờ, “Phó tổng, anh như vậy thì quá khách sáo rồi.”
Phó Dật Quân cười nhạt, “Không phải là đồ gì quý giá, chỉ là quà chuẩn bị sẵn cho mỗi khách hàng từng đến công ty chơi thôi, về sau cô chính là quản lý dịch vụ khách hàng của chúng tôi, có rất nhiều chỗ phải làm phiền cô.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn túi quà kia, còn in logo nổi bật, chắc là vật kỷ niệm nhỏ công ty đặc biệt chế tạo.
Nhìn tay anh ấy vẫn đang duỗi ra, Đồ Tiểu Ninh không nhận thì có vẻ rất không nể mặt, do dự một chút vẫn là cầm lấy, “Vậy cảm ơn Phó tổng.”
“Không cần khách sá, nơi này cách ngân hàng của các cô khá xa, lái xe về chú ý an toàn.”
“Được, tạm biệt Phó tổng.”
“Tạm biệt.”
Đồ Tiểu Ninh trở lại ngân hàng lại bận bịu đến gần tối mới về, lại vội vàng chạy tới bệnh viện thăm mẹ chồng, về đến nhà cũng đã tối muộn rồi, ở trong khu chung cư đỗ xe xong, lúc đi xuống liếc nhìn túi quà đang nằm im lặng trên ghế phụ, lúc này mới nhớ tới còn có thứ này, cô tiện tay cầm lên cùng với túi xách của mình, lúc lên tầng còn buồn bực, cái quà tặng này còn rất nặng, chẳng lẽ là cái loại đài thuỷ tinh trang trí in logo của công ty lỗi thời hay mấy loại tương tự vậy sao?
Về đến nhà cô để mấy thứ trên tay xuống huyền quan, vẫn chưa ăn tối nên cô hơi đói bụng, thay đồ ngủ xong cô vào nhà bếp nấu một bát mì cay, sau đó vừa ăn vừa xem bộ phim truyền hình Nhật Bản Hanzawa Naoki, bộ phim này nói về chủ đề ngành nghề ngân hàng ở Nhật Bản, tuy không giống tình hình trong nước, hoàn cảnh ngành ngân hàng cũng khác, nhưng bất kể là nước nào, vị trí quản lý dịch vụ khách hàng của ngân hàng vừa thê thảm lại vừa không dễ làm thì vẫn rất đúng.
Một tập phim truyền hình Nhật Bản 54 phút, cô xem hết một tập cũng đúng lúc Kỷ Dục Hằng về.
Cô đi ra đón, “Ông xã.”
Kỷ Dục Hằng lướt qua bát đũa trong phòng ăn, “Sao bây giờ mới ăn cơm?”
“Em tăng ca một lúc, lại đi thăm mẹ nên về hơi muộn, gần đây mẹ có hơi quấn quýt không muốn em về sớm, nên em ở cùng bà một lúc.”
Đôi mắt Kỷ Dục Hằng ảm đạm mấy phần, “Anh cũng nên ở cùng mẹ nhiều hơn.”
Đồ Tiểu Ninh nhận lấy áo vest của anh, “Thì anh hễ có thời gian rảnh là sẽ tới bệnh viện thăm mẹ ngay còn gì. Hôm nay em hỏi qua bác sĩ điều trị chính rồi, ông ấy nói tuy đã di căn đến hạch bạch huyết, nhưng chỉ cần tích cực phối hợp với hoá trị, xạ trị, những người ở giai đoạn ba cũng có tỷ lệ sống thêm được mười năm lên tới 30-40%, bây giờ tình trạng của mẹ coi như ổn định, nhưng dù sao đau đớn trong quá trình hóa trị là không thể tránh khỏi, nên mẹ cũng phải chịu đựng rất nhiều.
“Chờ lần hóa trị này kết thúc thì lại đón mẹ về nhà một thời gian, anh biết mẹ rất nhớ nhà.” Kỷ Dục Hằng có hơi tự trách nói.
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Lần trước về nhà một thời gian, em thấy tình trạng của mẹ tốt lên rất nhiều, tâm trạng vui vẻ cũng có lợi cho việc điều trị.”
Kỷ Dục Hằng ừ một tiếng, để chìa khoá xe và túi công văn ở huyền quan, nhìn thấy túi quà kia.
“Hôm nay đi ký kết bảo lãnh rồi à?”
“Vâng, nên em ở lại tăng ca thêm một chút để sắp xếp cho xong tài liệu bảo lãnh, bọn họ được giải ngân sớm thì của em cũng yên tâm hơn.” Đồ Tiểu Ninh vừa nói vừa lấy túi quà tặng kia lên bàn ăn, “Cậu tiểu Phó tổng kia tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng khá khách sáo, còn tặng em cái này trước khi về, lúc đầu em không chịu nhận, nhưng anh ấy nói đây là quà tặng chuẩn bị sẵn tặng cho các khách hàng tới thăm công ty, không đáng tiền, em nghĩ người nắm quyền mới của doanh nghiệp loại này, người ta cho quà em cũng coi như là nể mặt em, không nhận thì có vẻ hơi cao ngạo, cũng không nể mặt người ta, thấy gói quà này cũng thực sự không giống đồ vật gì quý giá, sếp à, em cầm đồ của khách hàng, không tính là lén nhận hối lộ chứ?”
“Vậy phải xem là quà gì rồi.” Kỷ Dục Hằng trả lời cũng rất nghiêm túc.
Đồ Tiểu Ninh cầm cái hộp chữ nhật trong túi quà tặng ra, “Có thể có cái gì, chắc là đồ trang trí hoặc là một bộ trà cụ thôi.”
Cô nói xong mở cái hộp ra, thì thấy bên trong còn có một cái hộp được đóng gói tinh xảo.
“Cái gì mà còn ngoài ba tầng trong ba tầng, làm cho phức tạp như vậy?” Cô nói thầm lại mở lớp giấy ở ngoài, đột nhiên im bặt.
Kỷ Dục Hằng vừa thay xong dép lê xong đi đến bên cạnh cô, thì nhìn thấy gói quà bị mở ra chỉ lộ ra một mảnh màu xanh biếc, là một cái hộp màu xanh, cái hộp còn được thắt nơ bằng một mảnh lụa màu xanh, có điều nổi bật nhất chính là mấy chữ cái màu trắng trên phần nền màu xanh biếc kia—LA MER
Đồ Tiểu Ninh không biết làm thế nào, hết nhìn hộp quà đó lại nhìn anh, chỉ nghe thấy anh không nóng không lạnh nói, “Quản lý Đồ, cái quà tặng kèm của khách hàng này của em cũng hào phóng quá ha.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc