Đồ Tiểu Ninh vừa về nhà thì đã nhìn thấy cha mẹ đang đầy gian xảo đứng ở bệ cửa sổ. Cô treo túi lên kệ.
“Được rồi, người cũng đã đi rồi, đừng nhìn nữa.”
Cha mẹ cười cười vây quanh cô: “Thế nào?”
“Thì như vậy thôi.” Đồ Tiểu Ninh thay giày, ném cho cha một ánh mắt như nhìn kẻ phản bội.
“Nghe nói ngoại hình đẹp hết sảy luôn, đúng không?” Bà Đồ hỏi.
Đồ Tiểu Ninh nóng gần ૮ɦếƭ, đi tới phòng bếp uống nước: “Sao thế? Cô Ngô chưa gửi ảnh cháu trai của cô ấy cho mẹ à?”
Bà đi theo cô: “Cô ấy cứ thần thần bí bí, nói cháu trai không thích chụp hình, tai nghe không bằng mắt thấy.” Bà đẩy cánh tay Đồ Tiểu Ninh một cái: “Rốt cuộc thế nào?”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy buồn cười: “Mẹ, mẹ cứ trực tiếp đi xem mắt cũng được đó.”
Cha liếc cô một cái: “Ăn nói kiểu gì với ‘chị Từ’ đấy hở?”
Đồ Tiểu Ninh dùng ánh mắt ‘khinh thường’ nhìn cha, đang chuẩn bị về phòng thì lại bị mẹ ngăn lại: “Nói nhanh lên xem nào, trông cậu ta thế nào?”
“Đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến người đời phải phẫn hận.” Đồ Tiểu Ninh nhìn dáng vẻ sốt ruột của bà rồi nói.
Mẹ liếc cô một cái: “Nói hẳn hoi!”
“Con nói chuyện hẳn hoi rồi mà.” Câu này của Đồ Tiểu Ninh là nói thật.
“Vậy cô Ngô không nói ngoa nhỉ?” Mẹ cô nghi ngờ, lại hỏi: “Cậu ta làm nghề gì thế?”
Đồ Tiểu Ninh lại rót cho mình một cốc nước: “Làm ở Cục quản lý ngân hàng.”
“Quản lý ngân hàng? Vậy cậu ta là giám sát ngân hàng hay giám sát bảo hiểm thế?” Cha cô hỏi.
“Giám sát ngân hàng.”
Ông nghe vậy thì vỗ đùi: “Con làm ở ngân hàng, cậu ta làm ở giám sát ngân hàng, đẹp đôi luôn!”
Đồ Tiểu Ninh bị luận điệu hoang đường của cha mình làm cho run cả tay, vẩy cả nước ra ngoài, cô cầm khăn lau vừa lau vừa nói: “Chúng con không được đâu.”
“Sao cơ?” Bà Đồ nhíu mày.
“Người ta là nghiên cứu sinh của đại học A, là biên chế chính thức của giám sát ngân hàng, lại còn đẹp trai. Còn con lại là học sinh kém, nhân viên hợp đồng ở ngân hàng, vẻ ngoài lại bình thường.” Đồ Tiểu Ninh ném khăn lau sang một bên, nhún vai nhìn cha mẹ mình: “Giơ biển: Hai chúng con không phải người chung đường.”
Cha mẹ cô nhìn nhau một cái, lại không biết nên trả lời như nào. Cháu trai của cô Ngô ưu tú như vậy sao?
Đồ Tiểu Ninh thuận thế cầm cốc nước lên chuồn đi, lại bị mẹ gọi lại: “Con nói thế nào với người ta?”
“Nên nói thế nào thì nói thế ấy, dù sao thì con cũng đã nói ra hết toàn bộ tình trạng của mình rồi.” Đồ Tiểu Ninh vẻ mặt thản nhiên.
“Con nói hết rồi á?” Bà biết ngay là cô sẽ nói mà.
“Đúng vậy.”
“Nói về con cái gì mới được chứ.” Bà chỉ trích cô: “Vậy người ta phản ứng thế nào?”
“Bên ngoài không thấy có phản ứng gì, còn trong lòng anh ta nghĩ gì thì con chịu.” Đồ Tiểu Ninh nói xong thì đi thẳng về phòng của mình đóng cửa lại.
Chọc cho mẹ cô tức đến mức giậm chân bình bịch.
“Sớm muộn gì tôi cũng bị nó làm cho tức ૮ɦếƭ, sao mà ngốc thế chứ lị.” Bà oán giận với cha cô.
“Nói ra rồi cũng tốt, sớm muộn gì người ta cũng sẽ biết thôi.” Ông Đồ lại dửng dưng hơn mẹ cô rất nhiều: “Hơn nữa, bà chưa nghe thấy điều kiện của người ta sao? Chàng trai có loại điều kiện này mà đến bây giờ vẫn đang đi xem mắt, tôi thấy không phải là cái loại kia thì chính là giăng lướt bắt cá lớn khắp mọi nơi, Tiểu Đồ nhà chúng ta không dính vào cũng tốt.”
“Loại kia là loại gì?” Bà Đồ nhìn ông.
Ông ghé gần vào tai bà: “Đồng tính luyến ái, lừa hôn.”
Bà vô cùng ngạc nhiên a lên một tiếng: “Không phải chứ?”
Ông Đồ xác định Đồ Tiểu Ninh đã vào phòng rồi, mới nói: “Sao lại không phải, hiện tại báo đài ti vi đưa tin đầy loại chuyện này luôn, bà nghĩ xem, đẹp trai, học vấn cao, công việc lại tốt, loại con trai này theo lẽ thường thì chưa tốt nghiệp, còn đang ở trong trường học đã bị ςướק đi mất rồi ấy chứ, còn cần chờ đến khi tiến vào xã hội mới đi xem mắt sao? Chẳng qua là vấn đề giới tính không tiện nói rõ với người nhà, chỉ có thể tạm thời tìm một đứa con gái để lừa hôn sinh con, cũng để có người nối dõi.”
Bà Đồ nghe ông phân tích như vậy, cảm thấy cũng không phải không có lý: “Vậy nếu như là như vậy, há chẳng phải cô Ngô cũng không biết?”
“Phụ huynh đương nhiên là không biết.” Ông sờ sờ râu rồi nói: “Có điều đây chỉ là một trong những phỏng đoán mà thôi, còn có một loại chính là như tôi nói, bản thân người ta ưu tú, mắt nhìn xa, yêu cầu cao, xem mắt coi như để giăng lưới.”
“Vậy ý của ông là?” Mẹ hỏi.
Ông quay sang nhìn cửa phòng Đồ Tiểu Ninh đóng chặt rồi rủ rỉ: “Giống như con gái của chúng ta nói đó, xem ngay từ điều kiện bên ngoài hai đứa chúng nó đã thật sự không chung một con đường rồi, chuyện này tôi thấy chỉ đến đây thôi, không nên để người khác can thiệp vào, tất cả tùy duyên.”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình đã bận rộn muốn ૮ɦếƭ rồi, so với lúc làm nhân viên tiền sảnh còn bận hơn nhiều.
Đại khái là mọi người đều đã rất quen thuộc với cô rồi, những đồng nghiệp nam khác khi không đến kịp cũng sẽ gào to nhờ cô giúp đỡ.
Đồ Tiểu Ninh chưa từng từ chối, nhân lúc Nhiêu Tĩnh ra ngoài chạy doanh số thì giúp một đồng nghiệp nam xử lý quy trình chiết khấu phiếu chuyển tiền ngân hàng.
“Có bản lĩnh rồi à? Học được những kiến thức chị dạy cho em là em có thể đi giúp người khác rồi à? Chê việc chị giao cho em chưa đủ nhiều đúng không?” Sau khi Nhiêu Tĩnh biết được lại rất bực dọc, gọi Đồ Tiểu Ninh tới bên cạnh mắng một trận.
“Em là thấy anh ta cũng khá bận, chỉ giúp chạy quy trình nghiệp vụ mà thôi.” Đồ Tiểu Ninh giải thích.
“Giúp đỡ?” Nhiêu Tĩnh nghiêm mặt nhìn cô: “Bộ phận này em thành thục được bao nhiêu mà cần em giúp đỡ? Em mới học được bao nhiêu chứ hả?”
Tuy rằng Nhiêu Tĩnh thường chế nhạo cô, thế nhưng tức giận như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
Đồ Tiểu Ninh biết Nhiêu Tĩnh có tính háo thắng, năng lực nghiệp vụ chỉ đứng sau đồng nghiệp nam đó, trước giờ vẫn luôn ngầm phân cao thấp với anh ta. Thế nhưng cô giúp anh ta cũng chỉ là muốn hòa nhập vào cái tập thể này, tạo mối quan hệ tốt với mọi người mà thôi, cô vốn tưởng rằng chút nghiệm vụ đơn giản này sẽ không ảnh hưởng đến thành tích của cô ấy, không ngờ rằng cô ấy lại lưu tâm như vậy.
“Đồ Tiểu Ninh, sau này làm cho tốt những chuyện chị giao cho em là được rồi, những chuyện khác em ít thể hiện ra thì hơn, đừng coi lời của chị như gió thoảng bên tai.” Nhiêu Tĩnh ném tài liệu xuống mặt bàn, nhìn chằm chằm cô cảnh cáo: “Hãy nhớ rằng, em còn non lắm.”
“Em biết rồi chị Nhiêu, sau này em sẽ chú ý, em xin lỗi.” Đồ Tiểu Ninh cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ rất khó chịu, nói xong thì đi ra khỏi văn phòng.
Vừa vặn gặp phải mấy đồng nghiệp nam vừa từ bên ngoài về.
“Nhiêu Tĩnh, từ xa đã nghe thấy giọng của cô rồi, lại mắng Tiểu Đồ sao? Tiểu Đồ người ta là đứa trẻ cần cù chịu khó như vậy, cô thật sự muốn làm “thầy nghiêm khắc trò mới giỏi à?” Một đồng nghiệp nói.
Nhiêu Tĩnh dựa vào ghế của mình, hai tay khoanh lại trước иgự¢: “Sao nào? Tôi còn không được mắng người của tôi à?”
“Được được được, người của cô, vậy cô dạy nhiều những cái này chút, dù sao chạy quy trình nghiệp vụ thì học được cái gì cơ chứ.”
Nhiêu Tĩnh sắp xếp lại bàn của mình, giọng điệu hơi khinh thường: “Cô ta chỉ là nhân viên tạm thời, còn có thể ở lại được bao lâu? Biết chạy vặt là được rồi, còn những cái khác thì tự học thành tài đi.”
Đồ Tiểu Ninh nghe được câu này của Nhiêu Tĩnh, chỉ cảm thấy mắt mình càng ngày càng mơ hồ, cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh dùng nước vỗ vào mặt mới có thể ngăn được nước mắt chảy ra.
Cô nhìn chính mình trong gương, càng nhìn càng cảm thấy thất bại.
Mẹ cô nói không sai, cô luôn hài lòng với hiện tại, trước giờ chưa từng thực sự nỗ lực.
“Con gái ấy à, vẫn nên biết bản thân mình muốn gì sớm chút mới tốt.”
Bên tai lại vang lên câu trước đây Nhiêu Tĩnh đã từng nói.
Nước vẫn đang chảy, cô lại vỗ nước vào mặt mình vài cái, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô càng trở nên tỉnh táo.
Trước đây cô không biết bản thân mình muốn gì, bây giờ cô đã biết rồi, cô muốn trở thành nhân viên chính thức, nhất định phải trở thành nhân viên chính thức ở DR.
“Cậu đã quyết định sẽ dành cả đời này ở DR rồi hả?” Sau khi Lăng Duy Y biết được quyết định của cô thì hỏi.
Cô ấy biết trước giờ Đồ Tiểu Ninh vẫn luôn không thích làm ở ngân hàng, chẳng qua là bị người nhà sắp xếp nên mới đi làm ở đó thôi.
“Ừ.” Đồ Tiểu Ninh trả lời.
“Điều kiện để trở thành nhân viên chính thức của DR là gì?”
“Phải có lượng khách hàng của riêng mình và các khoảng tiền gửi tiết kiệm của họ.”
“Tiền gửi tiết kiệm phải bao nhiêu mới được?” Nhà Lăng Duy Y cũng là làm kinh doanh nho nhỏ, cô muốn đi xin cha mẹ, nếu họ gửi tiết kiệm tiền của công ty vào ngân hàng DR thì có phải là còn có thể giúp được Đồ Tiểu Ninh hay không.
“Hơn chục triệu hoặc thậm chí là hàng trăm triệu.” Đồ Tiểu Ninh nói cho cô.
Lăng Duy Y bị dọa cho giật mình: “Đệt, vậy thì tớ thật sự không giúp cậu nổi rồi.”
Đồ Tiểu Ninh đương nhiên biết cô không giúp được, ngay cả chính cô cũng không biết phải đi tiếp con đường này như thế nào.
“Trở thành nhân viên chính thức của DR khó như vậy sao?” Lăng Duy Y chỉ biết DR là ngân hàng thương mại hàng đầu cả nước, rất có thực lực trong ngành, tiền lương cao đãi ngộ tốt, là nơi mà mọi sinh viên ngành tài chính đều hướng tới, việc tuyển dụng lại tương đối khắt khe, xưa nay chưa từng nhận sinh viên chưa tốt nghiệp. Năm đó nhà Đồ Tiểu Ninh cũng thật sự không dễ dàng gì mới có thể nhờ vả người nhét cô vào làm nhân viên điều phối, đáng tiếc nhà cô không quyền không thế, chỉ có thể trải đường cho cô đến đây mà thôi.
Đồ Tiểu Ninh cũng thở dài, biết rõ là rất khó, nhưng cô lại càng hăng hái.
“Vậy biểu hiện tốt thì sao? Mấy năm nay cậu ở DR không có công lao thì cũng phải có khổ lao chứ?” Lăng Duy Y chưa từ bỏ ý định, hỏi.
“Cô nương à, đây là một xã hội chỉ xem kết quả không xem quá trình.” Điểm này Đồ Tiểu Ninh lại hiểu rất rõ.
“Vậy thì chơi cái rắm à, tìm đường ૮ɦếƭ cũng vô dụng, trừ khi cậu gả được vào nhà giàu.”
Đồ Tiểu Ninh ngả đầu xuống giường: “Tớ cũng muốn có anh nhà giàu nào đó để mắt tới tớ.”
“Nhà giàu thì không có, nhưng không phải có một anh trai đẹp sao? Sau này cậu có còn liên lạc với anh bạn cùng trường hồi cấp hai kia không” Lăng Duy Y cảm thấy vẫn là thảo luận về trai đẹp vui hơn.
Lúc này Đồ Tiểu Ninh mới nhớ ra rằng đã lâu rồi không nhìn thấy Kỷ Dục Hằng ở chỗ làm, có lẽ là lên giám sát ngân hàng không kiểm tra nghiệp vụ của bọn họ nữa rồi chăng?
“Nhờ ơn câu này của cậu tớ mới nhớ ra người bạn cùng trường này.” Đồ Tiểu Ninh tìm wechat của anh, tên wechat của anh rất đơn giản, chính là một chữ A, ảnh đại diện là một bức vẽ ve sầu theo phong cách tranh mặc đồ.
“Cậu cười cái gì vậy?” Lăng Duy Y nghe thấy cô đang cười.
“Không có gì.” Đồ Tiểu Ninh chỉ là cảm thấy trông wechat của anh rất giống mấy người lớn tuổi.
“Tề Úc tìm tớ, tớ cúp máy trước đây.” Đến lúc Lăng Duy Y nói chuyện với bạn trai rồi.
“Được.”
Đồ Tiểu Ninh lại vào trang chủ của anh xem một chút, ngoại trừ một vài bài viết share về tin tức tài chính ra thì chẳng còn gì cả.
Lịch sử trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở chỗ cô chuyển khoản lần trước, cô nhìn cẩn thận thì thấy yêu cầu chuyển khoản biểu thị đã hết hạn mà anh vẫn chưa bấm nhận.
Cô nhíu mày đi kiểm tra hóa đơn wechat, thật sự có một lần chuyển khoản bị từ chối. Cô vội vàng ngồi bật dậy, có đôi khi cô bận quá sẽ trực tiếp xóa nhắc nhở của hệ thống wechat, dần dà cũng thành thói, nhìn cũng không nhìn đã trực tiếp xóa đi mất. Cho nên anh không nhận tiền chuyển khoản của cô mới bị hệ thống tự động trả về?
Đồ Tiểu Ninh lại nằm xuống, vậy thì chẳng phải là cô vẫn còn nợ anh hai bữa cơm sao? Liệu có phải là anh quên bấm nhận rồi không?
Cô nghĩ vậy rồi gửi cho anh một tin nhắn.
[Có đó không?]
Không biết qua bao lâu, anh trả lời.
[?]
Đồ Tiểu Ninh vội vàng chuyển khoản lại cho anh, lần này chắc là sẽ nhận nhỉ.
Thế nhưng mãi đến khi Đồ Tiểu Ninh chuẩn bị ngủ rồi anh vẫn chưa ấn chấp nhận.
Đồ Tiểu Ninh buồn ngủ đến mức sắp không chịu nổi rồi, phẫn nộ nhìn điện thoại.
Anh vậy mà đúng thật là người lớn tuổi, ngủ cũng sớm quá rồi đó.