ĐÁNH MẤT
-"Hắc lão đại, tôi đang hỏi ngài đấy, sao ngài không trả lời? Hay là... tôi nói gì sai rồi à?"
Thiếu nữ khoác trên người chiếc váy mỏng sắc đen ngồi vắt chéo chân trên sofa, lưng tùy ý ngửa ra sau thành ghế.
Bàn tay trắng nõn như ngọc kia của cô đưa lên đỡ lấy cằm, tay còn lại vươn ra chạm vào chiếc bình thủy tinh cắm những bông hoa hồng tươi đỏ rực đang đặt trên chiếc bàn bên cạnh.
Từng ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ vào chiếc bình hoa kia, âm thanh "lách cách" đều đặn vang lên trong không gian tĩnh lặng của căn phòng rộng lớn.
Nụ cười mỉa trên khuôn mặt yêu mị đó của cô khiến ai nấy nhìn vào đều không khỏi rùng mình.
Quả thật rất đẹp! Cơ mà... có độc đấy!!!
Đợi mãi mà chẳng thấy hắn có ý định muốn trả lời, cô bắt đầu mất kiên nhẫn, mở miệng nói tiếp:
-"Thật ra thì tôi vẫn luôn thắc mắc một điều... Cô gái trong bức ảnh đó giống tôi như vậy, rốt cuộc là vì có quan hệ máu mủ, hay tất cả chỉ đơn giản là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?"
Lưu Ly thừa nhận, lúc đó cô quả thực quá kích động, cộng thêm việc hắn vừa từ chối lời thổ lộ của cô trước đó, tâm trí cô hoàn toàn đã chẳng thể bình tĩnh nổi nữa.
Tất cả tủi nhục, uất ức cùng đau thương trong lòng mà cô kìm nén bây lâu đã thật sự đi tới cực hạn rồi!
Trong tình cảnh như thế thì bảo cô lấy đâu ra bình tĩnh để đi hỏi hắn cơ chứ?
Lúc đó không hỏi được, nhưng bây giờ cô có cơ hội, nếu không hỏi thì có khi sau này cô sẽ phải hối hận.
-"... Em nghĩ sao thì là vậy"
Lời ít ý nhiều, câu nói vô tình đó của hắn vừa dứt, bàn tay đang gõ vào chiếc bình hoa kia của cô bỗng trở nên cứng đờ. Cô nghĩ sao thì là vậy...
Haha, nói thì nghe nhẹ nhàng lắm, cơ mà sự nhẹ nhàng đó đối với cô chẳng khác nào là hàng ngàn con dao găm sắc nhọn đang không ngừng đâm sâu vào tim cô, vô cùng đau đớn...
-"Cứ coi như tôi chưa hỏi gì đi, mà nó cũng chẳng quan trọng nữa. Bởi vì... vị trí của ngài trong lòng tôi đã có người thay thế mất rồi!"
Cô cười rất tươi, vẻ mặt không còn dọa người như ban nãy nữa, thay vào đó là một sự vui sướng khó diễn tả.
Lưu Ly vừa dứt lời, Thập Băng Vệ ai nấy đều há hốc mồm, tầm mắt theo phản xạ mà chiếu hết lên người nào đó đang ngồi xem kịch ở màn hình bên kia.
Cảm nhận được mười cái đèn pha sáng quắc như ô tô đang chiếu rọi về phía mình, Hắc Viễn chớp chớp đôi mắt bày ra vẻ vô tội.
Nhìn hắn làm gì chứ? Có cơm ăn chắc?
Mà khoan, cô ta vừa mới nói là, đã có người thay thế vị trí tên kia. Mà ánh mắt tụi nó cứ nhìn anh ta như thế...
Hắc Viễn: "..." Ôi đệch! Không phải là Thập Băng Vệ đang nghi ngờ rằng cô ta thích bổn thái tử đấy chứ?! Vừa mới nghĩ đã buồn nôn rồi!
Anh ta cũng đâu phải là người có khẩu vị độc đáo mà lại đi thích phụ nữ có cái tính "đàn ông" như Lưu Ly, lấy cô ta về thì có khi anh ta sẽ chết vì bị cô giết trước khi chết già mất!!!
Tuyệt đối không thể được!
Cơ mà anh ta cũng sảng khoái lắm à nha, tên kia bị "hồng nhan" đá rồi! Suốt ngày cứ banh cái mặt như đi đòi nợ thế, không bị đá mới lạ đó, đáng đời!
Trong lòng Hắc Viễn dương dương tự đắc mà cười ha hả, đột nhiên anh ta cảm thấy ánh mắt sắc bén tràn ngập sát khí của người nào đó đang không ngừng tấn công mình.
Tự nhiên có cảm giác lạnh sống lưng...
-"Em thích cậu ta?"
Đôi lông mày sắc sảo của hắn khẽ nhíu chặt, giọng hắn trầm trầm, có thể nghe ra được vài phần khó chịu trong đó.
Nhưng Lưu Ly lại không hề bận tâm tới biểu cảm như muốn giết người đó của hắn, ngược lại còn đáp trả hắn bằng giọng điệu thờ ơ:
-"Phải thì sao mà không phải thì sao chứ?"
Câu nói đó của cô nghe vào thì người ta sẽ hiểu thành 50% là phải và 50% là không phải.
Nhưng nếu xét trong tình huống này thì nhắm mắt cũng có thể đoán được 80% là phải rồi!
Toàn bộ mười thành viên của Thập Băng Vệ đều có chung một suy nghĩ như trên. Cả bọn nuốt nước bọt ừng ực, tầm mắt lại chuyển về quan sát biểu cảm của lão đại nhà mình.
Kết quả là bọn họ đã đoán rất đúng là đằng khác, mặt lão đại đã đen như đít nồi rồi kìa!
Vốn dĩ lúc đầu còn đỡ, sát khí vẫn còn hơi ít. Nhưng không lâu sau, Thập Băng Vệ lại nghe được câu nói như đổ thêm dầu vào lửa của cô vang lên bên tai:
-"Hơn nữa... Lưu Ly tôi thích ai, còn cần tới lượt ngài quản sao?"
Từng câu từng chữ mà cô nói vô cùng rõ ràng lọt vào tai bọn họ, cơ thể họ không tự chủ được mà run lẩy bà lẩy bẩy. Trong lòng Thập Băng Vệ không ngừng gào thét.
Lưu tiểu thư à, muốn giết bọn họ thì cứ thọc một nhát cho chết luôn chứ đừng có chặt từng bộ phận một rồi mới giết như thế chứ!!!