HÃY ĐỢI ĐẤY!-"Chờ đã... đừng nói với anh ấy, tôi đang ở đây..."
-"Sao cơ?"
Đúng lúc Hắc Viễn định mở màn hình laptop lên để nhấn nút nối máy liên lạc thì cô lại tiến đến ngăn cản.
Hắc Viễn ngạc nhiên, từ trước tới giờ, muốn nói chuyện với cô thì anh ta phải là người mở miệng trước.
Chỉ có điều... trừ những lúc nghiêm túc ra thì anh ta cũng chỉ nói được câu đầu với cô, còn câu thứ hai thì vốn dĩ định ra oai một tí, cơ mà cô lúc nào cũng đâm cho anh ta một nhát trí mạng, chết cmn ngay tại chỗ luôn.
Thế nên, rút kinh nghiệm, chỉ những lúc anh ta nổi hứng mới đi trêu cô, còn lại thì không dám (Mặc dù là lúc nào anh ta cũng nổi hứng)
Anh ta ngồi trên sofa, hai tay tùy ý chống vào thành ghế phía sau:
-"Khụ... vậy dựa vào đâu mà tôi lại phải giúp cô chứ?"
Cơ hội ngàn năm có một này, anh ta mà không vênh váo thì đúng là phí của trời. Phải ra giá để cho cô ta biết thế nào là lễ độ mới được!
Một hồi lâu sau, cô vẫn im lặng không nói gì. Hắc Viễn cứ tưởng là ra oai thành công, liền hất cằm đắc ý.
Nào ngờ, Lưu Ly đứng ở phía sau lưng anh ta lại đột nhiên lên tiếng thọc cho anh ta một nhát, trong giọng nói của cô còn có vài phần thờ ơ khinh bỉ:
-"Dựa vào việc anh bắt cóc tôi"
-"..." Sa mạc lời.
Hắc Viễn không hiểu thì còn đỡ, nhưng đằng này anh ta lại hiểu rất rõ.
Ý của Lưu Ly đại khá kiểu: anh ta chính là đầu sỏ gây tội bắt cóc cô, nếu anh ta mà đi tố cáo với tên kia rằng cô đang ở đây thì chẳng khác gì là đi tự thú cả.
Điều đó chứng tỏ, trong mắt cô, hành động này của anh ta hoàn toàn sẽ bị coi là thiểu năng, thiểu năng, thiểu năng...
-"Lưu Ly... cô được lắm, dám coi tôi là thiểu năng, hãy đợi đấy!!!"
-"Ồ... hóa ra gia chủ của Phó gia là một tên thiểu năng, giờ tôi mới biết đó nha" Cô vẫn chưa nói gì đâu đấy, thế mà hắn lại tự nhận thức được rồi, tên này cũng thú vị phết đấy chứ!
-"..." Sao anh ta cứ có cảm giác là đang tự vả chính mình thế nhở?! Mẹ kiếp! Lại mắc bẫy của cô ta nữa rồi!!!
Hắc Viễn tức sôi máu, anh ta nghiến răng ken két, trong đầu lại tiếp tục hỏi thăm tiếp mười tám đời tổ tông của cô xem xem cái thằng chó chết nào lại đẻ ra được cô ta.
Khóe miệng Hắc Viễn giật giật, Lưu Ly vừa thọc cho anh ta hai nhát mà anh ta vẫn chưa chừa, muốn trả thù cô tiếp:
-"Nhìn mặt cô gợi đòn như thế, sao từ trước tới giờ không ai ngứa tay mà đánh chết cô luôn đi cho rồi nhỉ?"
Nghe thấy câu nói mỉa mai đó phát ra từ miệng Hắc Viễn, Lưu Ly cũng coi như để ngoài tai, không thèm để ý, đáp trả lại anh ta:
-"Mắt anh có vấn để à? Đương nhiên là vì tôi đẹp rồi, mặt tôi thế này thì ai nỡ đánh cơ chứ. Hơn nữa...muốn đánh cũng không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!"
-"..." Cô ta đã nói thế rồi thì anh ta biết nói lại kiểu quái gì nữa.
Cô đẹp thì không nói làm gì, đó chính là sự thật hiển nhiên rồi, anh ta có chê cũng chẳng tìm ra được điểm nào để chê cả.
Còn cái thứ hai thì... thân thủ của Lưu Ly tuyệt đối không phải dạng vừa, thậm chí ngay cả Hắc Viễn cũng phải nể tới năm sáu phần.
Chưa kể cô ta còn có tên kia chống lưng, cô có đi giết người cướp của đi chăng nữa cũng không thành vấn đề!
Nhưng Hắc Viễn vẫn luôn thắc mắc, tên kia chiều chuộng Lưu Ly như thế, sao cô lại bỏ nhà ra đi cơ chứ?! Chả hiểu trong đầu cô ta đang nghĩ gì nữa.
Ngay lúc này, máy tính trên tay anh ta đột nhiên đổ chuông... là Hắc gia gọi đến!
Lưu Ly nãy giờ đứng phía sau anh ta biết ý lui sang bên trái để tránh camera máy tính, cô không muốn lão đại biết cô ở đây, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Hắc Viễn đưa tay nhấn ngay vào nút chấp nhận liên lạc, ngay lập tức, khuôn mặt nghiêng tinh xảo của hắn hiện lên trên màn hình máy tính.
Hắn ngồi vắt chéo chân trên sofa như thường lệ, tay cầm một chiếc laptop khác, cũng không biết hắn đang xem gì.
-"Lão đại, đã nối máy rồi ạ"
Đến khi Huyết Băng lên tiếng nhắc hắn, hắn mới thong thả bỏ chiếc laptop sang một bên, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, đầu hơi nghiêng về camera máy tính, đủ để thấy được người trên màn hình.
-"Yo, hơn sáu năm không gặp, trông Hắc lão đại vẫn phong độ như ngày nào nhỉ? Nói đi, tìm tôi có việc gì?"
Hắc Viễn cũng không muốn huyên thuyên dài dòng với hắn, chỉ tiện miệng khen hắn câu đầu, còn câu sau lập tức đi thẳng vào vấn đề.
-"Cô ấy đâu?" – Giọng hắn trầm trầm, xung quanh hắn tỏa ra hàn khí lạnh người.
Chỉ với ba từ ngắn gọn thôi nhưng cũng đủ để Hắc Viễn hiểu được, hắn đang ra lệnh cho anh ta, chỉ thiếu điều nói toẹt ra là: Người phụ nữ của bổn thái tử đang ở đâu? Còn không mau trả về!
Trong lòng đã rõ, nhưng Hắc Viễn vẫn thờ ơ, vẻ mặt kiểu ngây thơ vô số tội đáp trả lại hắn:
-"Hắc lão đại, dù sao thì anh cũng phải giải thích chút đi chứ, vừa mở miệng đã hỏi phụ nữ, thậm chí còn không nói tên thì tôi làm sao mà tìm cho ngài được?"
Câu nói cợt nhã đó của anh ta vừa dứt, mặt hắn liền đen lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc phẫn nộ như muốn nổ tung trong người, cảnh cáo anh ta:
-"Tôi không muốn nói lại lần hai, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi!"